Tựa Bóng Tình Tan

Chương 14




Chiếc xe đột ngột phanh gấp khiến Nhược Hy mất thăng bằng theo quán tính lao người về phía trước. Lúc cô mở mắt ra nghĩ mình sắp tiêu rồi thì thấy đôi bàn tay to lớn ấm nóng của Tống Long Thần đang đỡ chán cho cô không bị thương.

Không chờ cô định thần liền nhận lời trách móc của anh ta.

– Lần sau ngồi xe làm ơn hãy thắt dây an toàn hộ tôi.

Nhược Hy ngại ngùng đưa tay chỉnh lại đầu tóc rồi biết bản thân mình sai nên đỏ mặt mũi gật đầu đồng ý. Lúc này để ý ra ngoài xe mới rõ lúc nãy đột ngột có chú mèo nhỏ lông màu trắng muốt lao ra giữa đường vì thế thư ký mới phanh xe gấp.

Ngó ra từ cửa xe ô tô Nhược Hy thấy bộ lông của chú mèo nhỏ này bị bẩn hết. Hình như là một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi. Từ nhỏ cô vốn rất thích động vật nhưng vì mẹ cô bị dị ứng với lông cua chúng nên vì thế cô cũng không nhận nuôi thêm mấy chú mèo thêm lần nào nữa.

Nhìn thấy chú mèo nhỏ vừa đáng thương trong lòng cô liền muốn nhận chú mèo ấy về nuôi. Nhưng không chắc là tên đàn ông mặt lạnh ngồi cạnh cô có đồng ý hay không. Chỉ cần bế chú mèo đó về cô có thể gửi nhờ ở nhà Lan Nhi nuôi giúp. Khi nào rảnh sẽ chạy qua chơi với nó.

Không còn thời gian suy nghĩ nhiều xem hắn ta có chấp thuận cho cô nuôi hay không. Nhược Hy nhanh chóng mở cửa xe đi xuống chạy lại phía chú mèo vuốt ve rồi bế vào lòng. Tống Long Thần ngồi im trong xe cảm thấy cô có chút hơi phiền toái nhưng cũng tò mò muốn biết xem cô gái này lại đang làm trò gì nữa đây.

Anh ngó người ra nhìn ngắm bóng lưng của Nhược Hy đang chơi đùa với chú mèo nhỏ anh bất giác nâng khoé môi lên cười nhẹ. Thấy thư ký riêng của mình có ý định xuống xe nhắc nhở Nhược Hy anh liền vẫy tay tỏ ý không cần.

Có điều anh chợt nhớ lại ngày trước. Khi trước anh cùng Hạ Kim yêu nhau cùng chung sống với nhau một khoảng thời gian. Anh rất rõ cô bị dị ứng và cực kỳ ghét mấy loài động vật như thế này. Có lần anh muốn nhận nuôi một chú chó vừa mang về thì Hạ Kim liền nổi cáu mắng nhiếc anh. Còn tự ý mang chú cún ấy vứt cho chủ nuôi khác mà không ngỏ lời hỏi ý anh trước.

Cũng vì lý do đó mà sau này anh không dám gần gũi với mấy loài động vật như thế chỉ sợ làm Hạ Kim buồn và giận dỗi. Nhưng cảnh tượng trước mắt anh bây giờ có gì đó không đúng cho lắm. Nhìn thấy cô ta vẫn chơi đùa vui vẻ với chú mèo như thế đâu hề có chút giấu hiệu nào của sự dị ứng đâu chứ.

Chắc rằng trước kia là cô ta cố ý làm vậy và đối xử với anh như thế. Nghĩ đến lại khiến lòng anh bức bối hơn. Tại sao cô ta chưa từng lúc nào thật lòng với anh vậy chứ. Hết lần này tới những lần khác đều muốn biện một lý do để lừa dối anh. Chẳng lẽ trong mắt cô ta Tống Long Thần này là kẻ để cô trêu đùa vui vẻ đến thế à?

Tống Long Thần liền thay đổi sắc mặt lạnh lùng lên tiếng với thư ký.

– Lái xe đi.

Thư ký ngồi ở ghế lái liến thấy khó hiểu với cư xử lạ lùng này của giám đốc. Anh ta cứ như rối loạn đa nhân cách vậy đó. Vừa khi nãy còn ngỏ ý tốt bụng muốn chờ Nhược Hy. Vậy mà bây giờ lại cáu kỉnh tức giận không nói rõ lý do mà muốn rời đi trước. Quãng đường này tầm giờ này không biết còn chuyến xe buýt thẳng đường đến công ty nữa hay không.

Mặc dù anh lo cho Nhược Hy nhưng cũng đâu dám cãi lại lời cua giám đốc được. Nếu dám nhiều lời thì không chừng người chịu cảnh khổ đi bộ này với Nhược Hy cũng là anh luôn. Không suy nghĩ thêm anh trực tiếp nhấn ga xe, bánh xe bắt đầu lăn bánh chuyển động đi xa dần Nhược Hy.

Lúc mà Nhược Hy mới kịp nhận ra bản thân đang lâu la làm mất thời gian của Tống Long Thần khi quay người lại thì đã không thấy xe anh ta đâu cả. Cô nhăn nhó mặt mũi muốn khóc mà không nổi. Sao cô lại ngốc nghếch lơ đãng đến thế chứ. Bây giờ thì hay rồi bị anh ta bỏ lại giữa đường còn khó bắt xe nữa. Hôm nay cô chắc chắn phải nộp phạt cho trưởng phòng vì tội đến công ty muộn.

Nhưng nếu xét kỹ thì đoạn đường còn cách công ty một đoạn nữa cũng không xa cho lắm. Cô đi bộ chắc mất tầm khoảng mười năm hai mươi phút. Như thế cũng khá tốt đó chứ. Nếu cô đi bộ tới công ty thì mọi người sẽ không nghi ngờ về mối quan hệ của cô và Tống Long Thần.

Chỉ là mới ốm dậy thế này mà cô phải đi bộ thì không biết đi ngang đường cô có mệt chết ngất ra không nữa. Nhược Hy thở dài một hơi rồi nhìn chú mèo nhỏ trong lòng mình mỉm cười vui vẻ vừa đi bộ về hướng công ty lạc quan nói.

– Đi, chúng ta cùng về nhà mới nào.