Trong suốt ba năm nay Tống Long Thần phải sống với đôi mắt mù lòa vì sự cố của một vụ tai nạn. Chuyện đó với anh vốn không phải là vấn đề khiến anh suy sụp tinh thần. Mà tất cả là người con gái tên Hạ Kim thấy anh bị mù không thể nhìn thấy gì nữa liền bỏ rơi anh.
Lần đầu gặp anh đã đem lòng yêu trọn cô ta chỉ vì va nhầm một ánh mắt cua Hạ Kim. Hai người yêu nhau như cơn mưa ngang qua vậy rất nhanh chóng. Anh đem lòng yêu cô ta là thật còn cô ta đến với anh cũng chỉ vì ngoại hình điển trai và một chút thân thế quyền lực.
Anh cứ tưởng khi bản thân gặp tai nạn Hạ Kim sẽ ở bên chăm sóc cho anh. Nhưng không ngờ cô lại sợ vướng hoạ vào thân liền ruồng bỏ anh với tình yêu đó mà rời đi. Cũng vì lý do đó đã khiến cho Tống Long Thần đem lòng uất hận cô hứa với lòng sẽ tìm cách để trả lai tất cả cho cô ta. Cũng vì lý do đó mà trái tim của anh dần đóng băng không còn chút niềm tin mong manh với thứ gọi là tình yêu nữa.
Ông trời đúng thật không bao giờ phụ lòng người, chờ suốt ba năm thời gian dài ấy trôi qua. Anh đều sống trong bóng tối trái tim cũng dần nguội lạnh. Đến ba năm sau, anh cuối cùng đã tìm được giác mạc phù hợp với mình mà cấy ghep thành công.
Nhờ lần phẫu thuật ấy đã lấy lại ánh sáng cho đôi mắt của anh. Nhưng trái tim và tâm trí thì chưa từng quên người phụ nữ đáng hận năm đó. Theo thời gian trái tim anh vốn không còn chỗ chứa cho hai chữ “ tình yêu “ thay vào đó là “ thù hận “.
Ngày anh từ nước ngoài quay trở về nước.
Tống Long Thần vừa đáp máy bay về nước sau ba năm sinh sống chữa bệnh ở nước ngoài. Xuống đến sân bay anh đã được thư ký riêng đón ra xe riêng. Long Thần đưa đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa xe nhìn ngoài đường tấp nập người qua lại. Anh chợt lại nhớ người phụ nữ năm đó cũng chính ở thành phố này từng bội bạc với anh ra sao. Có lẽ cả cuộc đời này anh mãi mãi cũng không thể quên đi khuôn mặt của người phụ nữ đó.
– Hạ Kim cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt tôi. Nếu không đừng trách tôi không lương tay.
Đôi mày anh nhíu chặt lại ánh mắt vẩn đục bởi sự uất hận và căm phẫn chỉ hận không tìm ra người phụ nữ đó ngay lập tức để anh dày vò. Trong lúc chờ thư ký riêng của mình đang hoàn thành giấy tờ ở sân bay nốt cho mình.
Tống Long Thần tranh thủ chút thời gian lấy xấp tài liệu trong túi ra đọc qua chuẩn bị cho buổi họp công ty chiều hôm nay. Công ty dạo gần đây có dự án mới vốn đầu tư lớn cũng là tâm huyết mà anh ấp ủ suốt ba năm qua. Bây giờ về nước anh có cơ hội nhất định phải thực hiện.
Ngồi trong xe được một lát đột nhiên từ phía bên ngoài có người phụ nữ lạ mặt mở cửa xe anh rồi chui vào trong ngồi. Nhược Hy do gặp đám chủ nợ giang hồ đang truy đuổi đòi số tiền mà ông bố nghiện ngập của cô để lại.
Số tiền ấy cứ dần dần theo thời gian lãi mẹ đẻ lãi con thành ra hiện tại bây giờ gia đình cô phải gánh trả số tiền ấy. Nhiều lần chúng còn tìm đến tận công ty cô làm việc để làm loạn um sùm cả lên đảo lộn cuộc sống vốn yên bình của cô.
Vì trốn đám người đó làm phiền ồn ào vì vậy Nhược Hy với liều mình chui vào trong xe của Tống Thần để trốn nhờ không ngờ tránh được rắc rối nhưng lại vô tình vướng vào một tên thần kinh không rõ lý do gì cứ một mực nói cô tên Hạ Kim.
Tống Long Thần thấy có cô gái lạ đang yên đang lành vô phép tắc chui vào xe anh quấy rầy khiến anh có chút thấy phiền và rất khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ ngay trước mặt mình có khuôn mặt và vóc dáng với Hạ Kim. Người phụ nữ năm đó đã phụ tình anh.
Bớt chợt không kiểm soát được bản thân, hơi cay sộc lên mũi. Ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Nhược Hy, gằn giọng lạnh lùng.
– Hạ Kim, lần này cô không thoát khỏi tôi đâu.
Long Thần dùng sức lực bóp mạnh cổ tay của Nhược Hy khiến nó bị đau tấy ửng đỏ cả lên. Anh không ngờ rằng người phụ nữ mà anh tốn biết bao nhiêu công sức và thời gian để tìm kiếm vốn chẳng có chút thông tin gì. Vậy mà không ngờ bây giờ cô ta lại tự mình tìm đến.
Lỗi căm hận trong lòng anh bừng bừng nổi lên. Anh không thể để cho cô có cơ hội thoát khỏi anh được nữa. Nhất định phải trả lại tất cả những gì mà cô ta khiến anh đau khổ trong suốt thời gian qua. Có trách thì cũng không thể trách anh quá ác hay nhẫn tâm tất cả là do bản thân của Hạ Kim đã gây ra.
Nhược Hy bị anh bóp tay đau liền ra sức dãy dụa. Khi nhìn vào ánh mắt hung dữ ấy của người đàn ông ngay trước mắt mình như đang muốn ăn tươi băm dằm cô ra khiến cho Nhược Hy cảm thấy bất chợt run rẩy sợ hãi.
Nhưng anh ta luôn miệng gọi là Hạ Kim, rõ ràng tên của người phụ nữ đó cô vốn còn chưa nghe qua bao giờ thì sao có thể là cô được. Nhìn qua cách mà anh ta đối xử với cô khi nhầm là Hạ Kim ắt hẳn là rất căm ghét người đó.
Cô không quan tâm anh ta có nhầm người hay không hay do đầu óc hắn có vấn đề nhưng bây giờ Nhược Hy không bận tâm nhiều đến vậy. Anh ta có hiểu lầm hay mâu thuẫn với người con gái tên Hạ Kim thì tốt nhất nên tìm người đó mà giải quyết. Bây giờ cô phải mau chóng rời đi, cũng sắp hết giờ nghỉ trưa cô phải mau chóng về công ty tiếp tục làm việc.
Nhược Hy ra sức giãy giụa dùng sức vùng vẫy gỡ tay
người đàn ông cộc cằn ra khỏi cổ tay mình nhưng là điều không thể. Thấy anh ta dùng sức bóp mạnh hơn, cô đau đớn chỉ biết nhăn nhó mặt mũi chịu đau. Khuôn mặt Nhược Hy tỏ rõ sự bất mãn lên tiếng đối lý.
– Anh bị điên à, buông tay tôi ra. Tôi tên Nhược Hy không phải Hạ Kim… Kim gì đó như anh đã nói đâu. Bỏ tay tôi ra.
Khuôn mặt này và cả giọng điệu cử chỉ của người phụ nữ này anh dám chắc cô chính là Hạ Kim. Người đàn bà mà anh dành cả cuộc đời để uất hận. Nay lại tự tin cho rằng mình thông minh nghĩ qua mặt được anh mà viện một lý do hết sức ngu