Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 42: Thích hay không thích, đó là một câu hỏi...




Câu thăm dò này rõ ràng thẳng thừng bao nhiêu, trong lòng cả hai đều biết.

Từ Thư Thừa là cao thủ đùa bỡn lòng người lăn lộn trên thương trường, nga từ giây phút mới nhìn thấy Trì Tiêu vừa nãy thì anh đã biết trong lòng cô có tâm sự, đúng lúc còn là sau khi gặp Trâu Giai.

Nhất định Trâu Giai đã nói gì đó với cô.

“Nhân Nhân, em sự ư?” Từ Thư Thừa không trực tiếp thừa nhận, nhưng nét mặt của anh và câu hỏi này đã tương đương với thừa nhận.

Lúc này những ký ức không nhớ rõ chi tiết lại bắt đầu ùa về trong đầu Trì Tiêu như đèn kéo quân.

Hồi tiểu học cô bị bạn nam cùng lớp dọa ma túm tóc đùa giõn, Từ Thư Thừa sẽ chạy tới đầu tiên dỗ dành cô giúp cô báo thù, dọa cậu nhóc kia sợ tới mức khóc ức nở, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, từ đó về sau tránh né cô.

Hồi cấp hai cô tìm giáo viên tố giác việc bắt nạt học đường, anh là người đầu tiên chạy tới văn phòng thầy chủ nhiệm làm chỗ dựa cho cô.

Lúc cô mới chuyển trường bị tên nhà giày dây dưa cưỡng ép làm bạn gái thông báo khắp thế giới, đầu tiên tên nhà giàu kia bị Phó Hàn dẫn người đánh một trận, đợi anh từ nước ngoài thi đấu trở về trực tiếp bắt người ta chuyển trường.

Hồi cấp ba… cấp ba chưa từng bị người khác bắt nạt, chưa từng bị theo đuổi thẳng thừng, chưa từng chịu bất kỳ ấm ức nào. Nhưng khi đó anh đã không học cùng trường với cô nữa, thậm chí không còn ở Ninh thành.

Nhưng anh biết có nam sinh văn chương bay bổng mượn loa trường thổ lộ với cô, không chỉ mặt gọi tên nhưng toàn thế giới đều biết đó là dành chho cô.

Anh biết cô sẽ nhận được một vài bức thư tình nặc danh và những món quà nhỏ, sau đó sẽ dịu dàng mà dặn dò cô đừng yêu sớm để tránh ảnh hưởng đến việc học như bình thường.

Anh còn biết rất nhiều rất nhiều…

Sợ ư?

Trâu Giai nói Từ Thư Thừa muốn kiểm soát mọi thứ của cô.

Nếu đó là kiểm soát, cô sẽ cảm thấy áp lực, sẽ sinh ra sợ hãi, sẽ muốn bỏ chạy.

Nhưng trong mấy tiếng này, Trì Tiêu nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần nhưng từ trước tới nay cô chưa từng cảm thấy sợ hãi chút nào.

Từ Thư Thừa nắm rõ mọi thứ về cô như lòng bàn tay nhưng chưa từng ép cô làm bất cứ điều gì mà cô không muốn.

Còn con đường bằng phẳng nắng vàng rực rỡ cô nhìn thấy phía trước chính là do anh đã giúp cô quét sạch chông gai, che đi bóng tối.

“Em không sợ.” Trì Tiêu nhẹ giọng đáp, chăm chú nhìn Từ Thư Thừa: “Nhưng em không vui lắm.”

Mấy chữ kia khiến tăm tối trong mắt Từ Thư Thừa dần dần tản đi, ánh mắt lạnh lùng nhuốm lên chút dịu dàng, anh chậm rãi vuốt tóc mai của cô: “Tại sao Nhân Nhân không vui?”

“Anh sắp xếp tai mắt bên cạnh em, biết rõ người xung quanh em và qua lại giữa mọi người với nhau nh lòng bàn tay lại không cho em biết, em không thích cảm giác bị anh lừa gạt.” Cô chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Em biết anh muốn bảo vệ em, nhưng anh muốn biết gì em cũng sẽ nói với anh, xưa nay em chưa từng lừa anh, cũng không giấu giếm anh chuyện gì.”

Từ Thư Thừa lẳng lặng nhìn cô, không lên tiếng.

Lý Trình Dục nói trong chuyện của anh Trì Tiêu luôn thiếu một sợi dây trong đầu, có thích hay không cũng không biết.

Nhưng giờ phút này Từ Thư Thừa đang nghĩ trong đầu cô có sợi dây đó không, có thích hay không cũng không quen trọng.

Cô đã sớm chẳng giữ lai điều chi với anh.

Trì Tiêu tiếp tục nói: “Hơn nữa chuyện này không công bằng, em không có xếp tai mắt bên cạnh anh, mấy năm anh không ở Ninh thành, những chuyện xảy ra xung quanh anh e chỉ có thể nghe anh nói, bên cạnh anh có ai em cũng không rõ lắm…”

Một đoạn oán giận rất trẻ con nhưng rơi vào tai Từ Thư Thừa lại bùi tai như vậy.

Anh thở dài khe khẽ, ôm Trì Tiêu vào lòng: “Không có chuyện gì khác cũng không có ai khác, chỉ có em.”

“Nhân Nhân, không phải anh theo dõi em, cũng không phải anh muốn kiểm soát em, anh chỉ muốn…”

“Muốn gì?”

“Muốn em, muốn tất cả của em.”

Sau khi lên đại học trọng trách trên vai Từ Thư Thừa càng nặng nề, anh biết rõ trách nhiệm và gánh nặng của mình, vì vậy không dám lười biếng dù chỉ một giây.

Trong vô số ngày đêm thận trọng cẩn thận, chỉ có Trì Tiêu là chốc lát thở dốc của anh.

Chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô, nhìn thấy gương mặt của ôc, biết được dù chỉ là một chút tình trạng gần đây của cô, nghi đến tương xa không xa là anh có thể danh chính ngôn thuận có được cô thì tất cả vất vả đều đã có kỳ vọng.

“Anh có thích em không anh Thư Thừa?” Đột nhiên Trì Tiêu hỏi.

Từ Thư Thừa chợt sững sờ, sắc mặt phức tạp nhìn Trì Tiêu chằm chằm.

Biểu cảm trên mặt anh hơi kỳ lạ, thoáng chốc Trì Tiêu không phân biệt được cuối cùng là anh không thích nên không dám trả lời thẳng, hay là vẫn chưa biết phải trả lời thế nào.

“Nhân Nhân…” Từ Thư Thừa bỗng trầm giọng gọi cô, hàng mày anh tuấn hơi nhíu lại: “Một cộng một bằng mấy?”

Trì Tiêu: “…”

“Sau này đừng hỏi vấn đề ngốc như vậy nữa.”

Chủ đề chợt thay đổi, Trì Tiêu ngu ngơ hồi lâu mới vỗ mạnh vào ngực Từ Thư Thừa, mặt mũi trà đầy tức giận nói: “Em rất chân thành hỏi anh! Anh cố ý lảng sang chuyện khác đúng không!”

Từ Thư Thừa nhìn cô: “Nếu không phải em đang tới kỳ, vấn đề này tối nay về nhà nhất định anh sẽ nghiêm túc trả lời em.”

“Chuyện đó liên quan gì tới kỳ của em?” Trì Tiêu đợi cả buổi không có được một đáp án rõ ràng, bỗng nhiên không muốn để ý tới Từ Thư Thừa, tránh khỏi ngực anh nhích mông ra xa anh một chút.

“Anh không thích thì thôi, em cũng không thích anh!” Không biết sao lúc này tâm trạng của Trì Tiêu trở nên lúc cao lúc thấp, thoáng cái không lựa lời, cái gì cũng dám nói.

Có lẽ đúng với câu hát kia — được thiên vị thì không sợ hãi.

Từ Thư Thừa thở dài bất đắc dĩ, sau đó nhích lại ôm người vào ngực lại, dịu dàng dỗ dành: “Em không thích cũng không sao, anh thích là được.”

“Em không thèm anh thích.” Trì Tiêu nhỏ giọng nói xng còn kiêu ngạo mà hừ một tiếng.

Chẳng hiểu sao Từ Thư Thừa cũng ngây thơ theo, giọng điệu thong thả: “Anh muốn thích đó.”

“Ai quản anh thích cái gì!”

“Thích em.”

“…”

Từ Thư Thừa không đợi được cãi lại thì cúi đầu nhìn.

Cô nhóc đang đỏ mặt.

Sau khi về đến nhà ha người không nghỉ ngơi ngay, Từ Thư Thừa trực tiếp đưa Trì Tiêu đến thư phòng trên lầu hai.

Cô thấy anh mở tủ đựng tài liệu, cẩn thận quan sát một lát, cuối cùng rút một túi tài liệu ở bên dưới đưa cho cô.

Trên túi tài liệu này không có nhãn gì, Trì Tiêu bóp thử, cũng không dày lắm, có vẻ chỉ vài trang giấy, cô hơi khó hiểu: “Đây là cái gì?”

Chẳng lẽ annh cảm thấy hôm nay làm cô bực mình nên lấy tiền riêng mình giấu ra đưa cô để nhận lỗi?

Từ Thư Thừa nắm tay cô tới sô pha một bên ngồi xuống: “Không phải em không muốn anh gạt em chuyện gì ư, đây là thứ năm trước anh điều tra được, em có thể mở ra xem thử.”

Trì Tiêu “A” một tiến, chậm rãi kéo sợi dây niêm phong, rút mấy tờ giấy trong túi ra.

Sau đó ánh mắt cô khựng lại.

Tờ đầu tiên rõ ràng là mẫu thông tin nhập học tân sinh viên của Trâu Giai hồi năm nhất

Chẳng lẽ đây là tư liệu liên quan tới Trâu Giai?

Sau khi kinh ngạc trong giây lát, Trì Tiêu nĩ nếu Từ Thư Thừa đã rõ mối quan hệ xung quanh cô như lòng bàn tay thì chắc chắn sẽ không bỏ qua Trâu Giai, tu liệu trên tay là của anh ta cũng chẳng có gì lạ.

Cô không vội vã lật xem mà ngẩng đầu hỏi Từ Thư Thừa trước: “Hôm nay Trâu Giai nói với em lúc đó là anh giở trò mới khiến anh ta ra nước ngoài trao đổi sớm đúng không?”

Từ Thư Thừa hơi gật đầu: “Lúc đó anh không ở bên cạnh em, rất nhiều việc không thể chú ý đến, chỉ có thể ra hạ sách này.” Anh ra hiệu cho Trì Tiêu xem tư liệu trên tay: “Nhân Nhân, Trâu Giai khong đơn giản như vậy.”

Lúc này Trì Tiêu mới lật mấy trang tư liệu bên dưới.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình.

Trì Tiêu không biết nhiều về những tin đồn trong trường lắm, cô chỉ biết được chuyện Trâu Giai được xem như nam thần của Ninh đại từ miệng Cát Viện trong khoảng thời gian anh ta theo đuổi mình. Thành tích ưu tú thì thôi, đã đẹp trai lại còn khiêm tốn không phô trương, mặc dù có vô số người ái mộ theo đuổi nhưng đời tư lại rất sạch sẽ, chẳng những chưa từng yêu đường mà thậm chí cả tai tiếng bên lề cũng không có.

Đại học không có không có nghĩa là trung học không có.

Hồi cấp ba Trâu Giai từng quen một người bạn gái, cha của cô gái là doanh nhân giàu có ở địa phương, họ hàng có chức vụ cao trong chính phủ, điều kiện gia đình rất không tồi. Có điều sau này cong ty nhà cô gái kia xảy ra vấn đề thuế vụ, dính dáng tới một đám người, công ty bị niêm phong, họ hàng ngã ngựa theo, trong một đêm long trời lở đất.

Không bao lâu sau Trâu Giai chia tay với người bạn gái kia, không biết anh ta đã dùng cách gì khiến cô gái kia không dây dưa với mình nữa, mang thai còn một mình đi phá thai.

Đổi một thành phố khác, ở trong môi trường mới, Trâu Giai khiến tất cả mọi người chỉ nhìn thấy tấm lòng rộng rãi ngay thẳng của anh ta, mà những thứ không được tính là quang minh chính đại kia lại bị anh ta giấu kín không lộ dấu vết. Nếu không phải Trâu Giai chọc phải người không nên dây vào thì có lẽ anh ta có thể vĩnh viễn giũ kín bí mật này.

Trì Tiêu xem tới cuối phát hiện trên tư liệu có một sự việc từng xảy ra được liệt kê riêng ra ngoài rất dễ thấy. Đầu năm ngoái Trâu Giai được giáo viên hướng dẫn tán thưởn đề bạt, làm trợ lý cùng tham gia Hội nghị thưởng đỉnh của tổ chức tài chính được tổ chức tại khách sạn quốc tế Hải Châu.

Trong hội nghị lần đó anh ta đã gặp được cha con cha Tri và Trì Trạm tham gia hội nghị với tư cách một trong số những người tổ chức.

Sau đó, Trì Trạm từng tới đại học Ninh thăm Trì Tiêu mấy lần, còn dẫn cô đi ăn mấy lần.

Muốn nói giữa hai chuyện có mối liên hệ gì đó thì khó tránh khỏi gượng ép, nhưng dựa theo những việc trong quá khứ của Trâu Giai ở thành phố quê nhà và bạn gái cũ, dĩ nhiên đủ để Từ Thư Thừa cảnh giác với nam sinh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trì Tiêu này.

Huống hồ khi đó Trì Tiêu và anh đã có quan hệ vợ chồng chưa cưới, về tình về lý anh không chỉ để bụng người đàn ông khác ngấp nghé cô mà còn để bụng cô có thể sẽ bị tổn thương.

Sự thật chứng minh “trà xanh” không chỉ là từ dùng để hình dung vài cô gái, có vài người đàn ông cũng áp dụng được.

Sau khi Trì Tiêu biết được quá khứ của Trâu Giai thì càng cảm thấy may mắn vi bản thân tâm chí kiên định, bất kể là do thói quen hay tâm tư nào khác thì từ đầu tới cuối cô đều nhận định Từ Thư Thừa, không hề cho những nam sinh khác có cơ hợi lợi dụng.

“Vậy đột nhiên tối nay anh bảo muốn đi tìm em có phải cũng là vì…” Trì Tiêu đọc tài liệu xong thì bỏ xuống, quay đầu nhìn Từ Thư Thừa: “Người anh sắp xếp đang ở đâu? Tại sao em không phát hiện?”

Từ Thư Thừa nắm tay cô ra khỏi thư phòng: “Sau khi anh về nước thì không sắp xếp nữa, cách đây ít lâu biết Trâu Giai về nước, lo anh ta làm phiền em mới cử người theo dõi anh ta.”

Cầu thang cách thư phòng không xa, hai người đi tới cầu thang gần đó.

Từ Thư Thừa thấy vẻ mặt Trì Tiêu suy nghĩ đến mất hồn mất vía thì dứt khoát ôm cô lên trực tiếp lên lầu, dọa cô sợ hết hồn.

Anh ôm cục cưng quý giá trong ngực nhưng trông có vẻ không cảm thấy nặng, mặt mũi tràn đầy nhẹ nhàng thoải mái: “Sẵn tiện sắp xếp tiếp tục bảo vệ em, miễn cho em chịu ấm ức ở đây mà anh không thể biết đầu tiên.”

Trì Tiêu có chút giận dỗi: “Anh cứ sợ em chịu ấm ức, sao không kêu bọn họ theo em 24/24 luôn đi, cho dù có người muốn bắt nạt em cũng bị dọa bỏ chạy.”

Từ Thư Thừa nghe vậy quả thật nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng được.”

Trì Tiêu: “?”

“Cũng không cần 24/24, buổi tối có anh trông chừng em rồi.” Anh bật cười, đến cửa phòng ngủ mới thả người xuống, khéo hiểu lòng người mà hỏi: “Muốn anh trông cho em tắm không?”

Trì Tiêu mím môi, lúc mở miệng ra lại thì nghiến từng câu từng chữ rõ ràng: “Không! Muốn!”