Bởi vì trên máy bay tư nhân có thêm hai vị khách nữ nên Từ Thư Thừa đã chừa không gian cabin nghỉ ngơi cho bọn họ và cùng với mấy trợ lý điều hành đi cùng đến cabin hội nghị mở cuộc họp.
Thân phận của chủ nhân chiếc máy bay này không bình thường, cho dù Mạnh Du và Bùi Tư Lan đều đã quen với cảnh tượng xa hoa như vậy nhưng lúc mới bắt đầu vẫn không khỏi có chút thận trọng.
Trì Tiêu rất yên tĩnh, mặc dù trong cabin nghỉ ngơi có các phương tiện giải trí như ca hát, đánh cờ đánh bài gì đó nhưng cô hầu như không bao giờ động đến chúng, hầu hết thời gian đều chọn một bộ phim nào đó để xem hoặc mở máy tính ra gõ chữ giết người gian, muốn ngủ thì ngủ, sau khi tỉnh dậy thì máy bay đã hạ cánh.
Nhưng hôm nay có khách ở đây, Trì Tiêu không thể chỉ lo nghĩ đến bản thân mình, sau khi hỏi ý kiến của hai người còn lại mới để tiếp viên hàng không bật máy chiếu lên, ba người cùng nhau chọn một bộ phim điện ảnh.
Trì Tiêu chưa bao giờ xem phim kinh dị, nhưng thực ra trước đó vẫn khá tò mò, chỉ là trong phim có một số yếu tố đáng sợ nên cô vẫn không dám xem, tuy nhiên vẫn không thể kìm nén được lòng hiếu kỳ, lúc này nếu bọn họ đã cùng nhau quyết định, cô cũng không nhắc đến nỗi sợ của mình mà cùng xem.
Để phù hợp với bầu không khí của buổi xem phim, ánh đèn trong cabin đều được điều chỉnh sang mờ tối, đồ uống, đồ ăn vặt ở ngay trong tầm tay và tiếp viên hàng không có thể gọi đến bất cứ lúc nào, hoàn cảnh còn thoải mái hơn cả trong rạp chiếu phim.
Trong lòng Mạnh Du đang lo lắng về chuyện công việc nên không mấy hứng thú, vừa mới xem một lát đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.
Nhưng Bùi Tư Lan lại có vẻ cực kỳ hăng say, quay đầu lại định thảo luận về tình tiết bộ phim với Mạnh Du một chút thì phát hiện cô ấy đã ngủ say từ lúc nào, Bùi Tư Lan vặn nhỏ âm thanh, đồng thời nhờ tiếp viên hàng không đưa đến một chiếc chăn lông đắp lên cho cô ấy.
Bùi Tư Lan chuyển sang bên khác, phát hiện Trì Tiêu cũng không phải đang xem phim mà là cúi đầu… Chơi điện thoại?
Ánh sáng xanh mờ ảo phát ra từ màn hình phản chiếu lên những đường nét của cô, nhìn từ góc bên cạnh, hai hàng lông mi của cô có vẻ cực kỳ thanh mảnh, đường cong của ngũ quan khuôn mặt cũng xinh đẹp một cách hoàn hảo.
Bùi Tư Lan ghé sát vào người cô nhỏ giọng hỏi: “Tiêu Tiêu, em không thích bộ phim này sao? Có muốn đổi một bộ khác không?”
Dù sao cũng là máy bay của người ta, cô ấy thực sự rất ngại một mình hưởng lạc.
Điều bất ngờ chính là Trì Tiêu cũng không trả lời câu hỏi của Bùi Tư Lan, ngay khi cô ấy vừa mới lên tiếng, cả người cô bỗng nhiên cứng đờ, dưới sự làm nền của ánh sáng màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch.
Bùi Tư Lan bị dáng vẻ này của cô làm cho doạ sợ, mất mấy giây sau mới vô thức hỏi: “Có phải… Em sợ không?”
Trì Tiêu không ngẩng đầu lên mà chỉ thoáng quay mặt lại một chút, động tác chuyển động cổ cực kỳ cứng ngắc, ánh mắt từ đầu đến cuối không dám nhìn vào màn hình.
Bùi Tư Lan nghe thấy cô cẩn thận mở miệng hỏi: “Bây giờ “hình ảnh bóng ma” đã xuất hiện chưa?”
Bùi Tư Lan ngẩng đầu lên nhìn màn hình, đúng lúc nhìn thấy “hình ảnh bóng ma” chợt loé lên, đồng thời còn kèm theo một đoạn nhạc rợn người, ngay khi tiếng nhạc đệm vang lên, cô để ý thấy Trì Tiêu đột nhiên rụt vai lại.
Có vẻ như thực sự sợ thật.
Bùi Tư Lan vội vàng tắt màn hình đi, ấn công tắc trong tầm tay, ánh đèn vàng ấm áp xung quanh ghế sô pha đột nhiên sáng lên, chiếu sáng cabin tối tăm nhưng cũng không đánh thức Mạnh Du đang ngủ say.
“Được rồi, không sao đâu, đã tắt rồi.”
Nhìn thấy Trì Tiêu bị doạ cho sợ hãi, không hiểu tại sao trong lòng Bùi Tư Lan lại trào dâng tình cảm mẫu tử trìu mến, thậm chí còn muốn ôm cô bé đáng thương trước mặt mình vào ngực an ủi một phen.
Trì Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật mạnh, cả người đột nhiên thả lỏng nhưng vẫn không dám nhìn vào màn hình dù chỉ một lần, chỉ nhìn Bùi Tư Lan, nụ cười dịu dàng nhã nhặn thường ngày mang theo một chút áy náy xấu hổ.
“Xin lỗi, bình thường em không hay xem những thứ này, làm hỏng hứng thú của chị rồi.”
Bùi Tư Lan vội vàng lắc đầu cười nói: “Không sao đâu, đáng lẽ em nên nói sớm với chị một chút, chị cho rằng em cũng thích xem chứ.”
“Đúng là em thực sự muốn xem, nhưng sau khi xem mới phát hiện…” Hai ráng mây đỏ nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt cô gái nhỏ: “Em vẫn không thể chịu đựng được.”
“Chị hiểu em mà!” Bùi Tư Lan cảm khái sâu sắc: “Sự tò mò là một tiểu yêu tinh dày vò người khác!”
Trì Tiêu gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau đó đề nghị: “Hay là em đi sang cabin bên cạnh, chị tiếp tục xem đi?”
Người ta là chủ nhân, làm gì có đạo lý để cho người ta tránh đi, Bùi Tư Lan vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu, thực ra chị cũng đã xem qua một chút bộ phim này rồi, không phải muốn xem lắm, hay là chúng ta đổi một cái khác, phim hài thì sao? Gần đây Hollywood mới phát hành một bộ mới, trai xinh gái đẹp nhiều như mây, chị nghe bạn nói khá hay, rating ở trên mạng cũng cao.”
Trì Tiêu nghĩ đến hình ảnh mới xem vài lần lúc nãy, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, nếu bây giờ một mình cô đổi sang cabin khác chờ lại càng khiến người ta suy nghĩ lung tung rằng đã doạ đến cô, nên cô lập tức chấp nhận lời đề nghị của Bùi Tư Lan.
Sau khi đổi một bộ phim khác, bầu không khí rõ ràng nhẹ nhàng và sôi động hơn rất nhiều.
Sợ làm ồn đến Mạnh Du, Bùi Tư Lan dứt khoát đổi chỗ ngồi đến gần Trì Tiêu hơn một chút, đồng thời mở rèm cách âm ở phía Mạnh Du ra rồi vặn nhỏ âm thanh, đảm bảo sẽ không đánh thức đến cô ấy.
Hai người ngồi gần bên nhau, thỉnh thoảng sẽ nhỏ giọng thảo luận về hướng đi tiếp theo của tình tiết câu chuyện, hoặc kẻ tung người hứng tán dóc về dáng người dung mạo của diễn viên nam và cách trang điểm tạo hình của diễn viên nữ.
Có lẽ là vì hai ngày nay bọn họ đã trở nên quen thuộc hơn rất nhiều, chủ đề vô thức bắt đầu trở nên méo mó…
Bùi Tư Lan: “Dáng người của nam chính này thực sự quá xuất sắc! Lúc trước anh ấy đã từng đến Trung Quốc tham gia một sự kiện, lúc ấy chị cũng có mặt ở đó, hơn nữa còn chụp ảnh chung với người ta nữa, em đừng thấy trong phim anh ấy ăn mặc kín mít như vậy, không thể nhìn thấy gì, nhưng bờ vai rộng và vòng eo kia ở cự ly gần thực sự rất tuyệt vời!”
Trì Tiêu lặng lẽ nuốt đồ ăn vặt trong miệng xuống, nuốt một ngụm nước miếng mới nhỏ giọng hỏi: “Thật à?”
Bùi Tư Lan liên tục gật đầu: “Chờ đã, để chị cho em xem ảnh!” Cô ấy lập tức lấy điện thoại đi động ra tìm bức ảnh chụp chung lúc đó đưa đến trước mặt Trì Tiêu “Những người khác siêu đẹp!”
Trì Tiêu nhìn vào bức ảnh, quả nhiên trong bộ phim này có rất nhiều soái ca mỹ nữ Âu Mỹ sở hữu dáng người cường tráng hoặc da trắng chân dài cùng xuất hiện chung một khung hình nên sự khác biệt giữa nam chính và bọn họ không rõ ràng lắm. Nhưng khi đứng bên cạnh Bùi Tư Lan với dáng người nhỏ nhắn, anh ta lại mang đến cảm giác như một người khổng lồ, cơ bắp cuồn cuồn khiến bộ vest màu đen trên người anh ta nứt toác đến chật, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy dáng người thực sự không tồi.
Bùi Tư Lan tiếp tục nói: “Còn nữa còn nữa! Chị cũng đã từng gặp nữ số hai trong chuyến đi đến Milan xem buổi trình diễn của Du Du trước đó! Trời ạ, cô ấy thực sự quá tuyệt!” Cô ấy đưa tay đến trước ngực làm một động tác ra hiệu mà ai cũng có thể hiểu được, vẻ mặt vừa hâm hộ vừa kinh ngạc cảm thán: “Đặc biệt đặc biệt là cái kia! Em hiểu mà… Cô ấy thậm chí còn không đeo miếng dán ngực.”
Trì Tiêu đờ đẫn nhìn cô ấy khoa tay múa chân, sau đó thu hồi ánh mắt cúi đầu nhìn xuống của mình, lẳng lặng cầm đồ uống lên uống một ngụm để tìm kiếm sự an ủi.
Bùi Tư Lan nhìn thấy hành động của cô, “chậc” một tiếng: “Dáng người của em vốn đã rất tốt rồi! Đừng tự coi thường bản thân.”
Đôi mắt của cô gái nhỏ Trì Tiêu này quá đơn thuần sạch sẽ, cộng thêm kiểu tóc khiến cô thoạt nhìn hơi trẻ con non nớt, nhưng dáng người tuyệt đối không trẻ con chút nào, thậm chí chiều cao còn nhỉnh hơn Bùi Tư Lan một chút, nhìn bề ngoài có vẻ hơi gầy nhưng thực chất những gì nên có đều có, nếu đổi một tạo hình khác, theo đuổi phong cách ngự tỷ cũng dư dả.
Vừa tưởng tượng đến dáng vẻ Trì Tiêu thay đổi tạo hình của mình, Bùi Tư Lan vẫn có chút mong chờ, trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng nói ra: “Tiêu Tiêu, em có nghĩ đến chuyện thay đổi diện mạo không? Stylist Tony mà chị quen biết có tay nghề rất cao, tạo hình của không ít các nữ minh tinh trong giới đều do anh ta chịu trách nhiệm! Nếu em muốn thay đổi thì chị có thể giới thiệu cho em!”
Trì Tiêu theo bản năng sờ sờ mái tóc dài của mình, lắc đầu: “Trước mắt em tạm thời không có ý định này, em rất thích như bây giờ.”
“Vậy sao? Chị còn nghĩ là chồng em thích chứ?
“Anh ấy?” Nghĩ đến Từ Thư Thừa, Trì Tiêu đưa mắt nhìn về phía cabin hội nghị.
Từ Thư Thừa chưa bao giờ đưa ra bất cứ yêu cầu nào đối với cô, đặc biệt là về phương diện ngoại hình, như thể dáng vẻ của cô như thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ khen cô xinh đẹp, không hề khiêm tốn mà trực tiếp thể hiện tình yêu của mình.
Nhắc đến, kiểu tóc hiện tại của Trì Tiêu được cắt sau khi cô thi xong đại học, mấy năm nay vẫn giữ nguyên chưa từng thay đổi.
Lúc đó cô đã xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, cô gái người máy trong phim cũng để kiểu tóc giống như vậy, cô rất thích nhân vật kia, thậm chí tìm thêm rất nhiều tiểu thuyết và phim ảnh cùng thể loại để xem, hơn nữa còn cắt cùng một kiểu tóc, coi như là hành động “điên cuồng” theo đuổi idol đầu tiên và cũng là duy nhất.
Nhắc đến Từ Thư Thừa, Bùi Tư Lan dễ dàng nhớ đến trải nghiệm mang tính tử vong xã hội của mình lúc đó.
Mạnh Du đã không ba hoa lừa cô, ông chồng của cô gái đáng yêu dễ thương Trì Tiêu này thực sự là một vị tổng tài bá đạo vừa lạnh lùng vừa đẹp trai, cả người tràn ngập khí chất cao quý của một vị công tử, nhưng vị Từ tiên sinh này lại có phần khác với người đàn ông cô đã tình cờ gặp hôm đó.
Thoạt nhìn đều có vẻ cao không vời tới, nhưng một người cao quý thanh nhã, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt bụi, tất cả mọi cảm xúc đều che giấu nơi đáy mắt khiến người ta không thể nhìn ra được sâu cạn.
Người còn lại có thể khiến người ta cảm nhận được khí lạnh không ngừng toát ra từ trên người anh khi ở trong cùng một không gian, và cả khí chất kiêu ngạo bất cần, nhìn đời bằng nửa con mắt kia nữa.
Bùi Tư Lan không dám nghĩ đến nữa, lại quay sang thảo thuận về tình tiết bộ phim, bỏ qua chủ đề này.
Đến giờ cơm trưa, Bùi Tư Lan đánh thức Mạnh Du dậy, Trì Tiêu thấy phía bên cabin hội nghị vẫn không có bất cứ động tĩnh gì nên nói một tiếng với hai người Bùi Tư Lan rồi đi tìm Tư Thư Thừa ăn trưa.
Đi xuyên qua cabin tiếp khách, đúng lúc nhìn thấy đèn nhắc nhở của cabin hội nghị sáng lên, cửa cabin mở ra, một loạt lãnh đạo cấp cao mặc vest và giày da nối đuôi nhau từ bên trong bước ra, nhìn thấy Trì Tiêu đều cung kính chào hỏi một tiếng.
Trì Tiêu đáp lại một cách lịch sự, sau đó đi vào cabin hội nghị, Từ Thư Thừa đang dặn dò công việc với trợ lý Hàn Tấn của mình, khi nhìn thấy bóng dáng của cô, hai hàng lông mày đột nhiên giãn ra, anh nhanh chóng kết thúc phần còn lại, vẫy tay bảo Trì Tiêu đi đến.
Hàn Tấn cúi người chào hỏi với Trì Tiêu, sắp xếp lại đống tài liệu hơi lộn xộn trên bàn, lấy một ít trong số đó, lúc rời đi còn thức thời đóng cửa lại, trả lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
“Chưa ăn cơm sao?” Từ Thư Thừa tháo kính xuống đặt sang một bên, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, tự nhiên ôm lấy cô.
“Đang chờ anh mà.” Trì Tiêu nghĩ một người đàn ông như anh bị kẹp giữa hai người phụ nữ thì có vẻ kỳ quái, hơn nữa bọn họ cũng không mấy quen thuộc, sẽ khó tránh khỏi bầu không khí xấu hổ nên rất tự giác đến đây ăn trưa với chồng mình.
Từ Thư Thừa sờ sờ đầu cô, bấm chuông để tiếp viên hàng không đưa cơm đến đây.
“Lúc nãy em làm gì nào?”
“Xem phim.” Trì Tiêu bối rối nhíu mày, quyết định ăn ngay nói thật: “Em xem một bộ phim kinh dị, cốt truyện vốn dĩ không có ma nhưng vẫn có những tình tiết giả thần giả quỷ…”
Nghe vậy, Từ Thư Thừa híp mắt lại nhìn chằm chằm vào cô: “Lá gan lớn như thế từ lúc nào vậy?”
Trì Tiêu xấu hổ rũ mắt xuống, vuốt vuốt tóc để nguỵ trang, giọng nói dần dần yếu đi: “Em không dám ngẩng đầu lên…”
“Lần sau nếu thực sự muốn xem, chờ anh không phải làm việc sẽ xem với em.” Từ Thư Thừa nhéo nhéo lòng bàn tay cô, lại dùng đầu ngón tay chọc chọc vào trán cô, ánh mắt mang theo sự trêu chọc giống như đang muốn nói cái đầu nhỏ này thực sự có thể chứa quá nhiều đồ: “Một mình em xem dễ suy nghĩ lung tung lắm.”
“Em biết rồi.” Vừa nhắc đến “suy nghĩ lung tung” Trì Tiêu đã không nhịn được được nghĩ đến những hình ảnh và nhạc nền khiến người khác sởn tóc gáy của bộ phim trước đó, cô cắn cắn môi ghé sát vào người Từ Thư Thừa hơn một chút, chớp chớp mắt hỏi anh: “Sau khi về nhà anh còn phải làm việc không?”
“Sau khi xuống máy bay sẽ để tài xế đưa em về nhà trước, anh còn phải đến công ty họp.” Từ Thư Thừa giúp cô vén những sợi tóc bên tai ra sau tai, nghe ra được nỗi lo lắng của cô, anh dịu dàng trấn an: “Tối nay anh sẽ về nhà sớm một chút, nếu em thực sự sợ thì có thể để dì Lưu ở cùng em trước.”
“Vâng.”
Cơm trưa vẫn chưa được đưa đến, Từ Thư Thừa thấy Trì Tiêu khẽ mím môi rũ mắt xuống giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trên môi tô một lớp son môi màu hồng nhạt, trơn bóng ẩm ướt và căng mọng.
Trái tim không khỏi ngứa ngáy, anh cúi người xuống, hôn lên nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi của cô rồi chậm rãi trượt xuống khoé môi.