Tự Ý Động Lòng

Chương 19




Edit: Heo

Không phải ngẫu nhiên mà Tạ Bắc Vọng tình cờ gặp Ứng Phiên, hôm đó hắn đang rảnh, khi Ứng Phiên gửi tin nhắn hắn đã trực tiếp đến sân bay.

Ứng Phiên đã ở nước ngoài được vài năm và cả hai hầu như không liên lạc với nhau, nhưng dù sao thì họ cũng đã từng là bạn, hơn nữa Ứng Phiên không có nhiều bạn bè ở quốc nội, bạn trai cũ Tạ Bắc Vọng cũng là một trong số họ.

Khi Tạ Bắc Vọng đến sân bay, máy bay vẫn chưa hạ cánh, chuyến bay của Ứng Phiên bị trễ, hắn gọi hai ly latte và đợi, khi Ứng Phiên đến thì ly cà phê nóng gần như đã nguội.

“Xin lỗi, đến hơi muộn, đã đợi lâu rồi.” Ứng Phiên kéo chiếc vali  khuỷu tay kẹp áo dệt kim hở cổ, Tạ Bắc Vọng giơ tay ra hiệu cho gã ngồi xuống.

“Không muộn.” Tạ Bắc Vọng nói: “Lấy một cốc khác?”

Ứng Phiên kiểm tra nhiệt độ bằng mu bàn tay và mỉm cười, “Không cần, vừa phải.”

Tạ Bắc Vọng cũng không khách khí nhiều, chủ nhà nên rất tùy ý.

Ứng Phiên nhấp một ngụm cà phê cho nhuận họng, nghe thấy Tạ Bắc Vọng hỏi: “Sao lại đột nhiên trở về nước?”

“Rất đột nhiên sao?” Ứng Phiên đặt cốc xuống, dùng thìa bạc khuấy nhẹ đường chìm dưới đáy cốc.

Sự thư thái và nhiệt tình lúc mới gặp đã biến mất, Ứng Phiên hòa hoãn lại, khuôn mặt ủ rũ của gã xuất hiện.

“Ừ.” Tạ Bắc Vọng gật đầu, gõ đầu ngón tay lên bàn gỗ. 

Ứng Phiên đặt thìa xuống, lấy một tờ giấy lau sạch vết nước trên bàn, chậm rãi nói: “A Kiều chết rồi.”

Tạ Bắc Vọng nghe vậy sững sờ,  nhịp gõ ngón tay bị gián đoạn dừng lại.

“Nén bi thương.” Tạ Bắc Vọng từ trong cổ họng phun ra hai chữ.

“Cô ấy sức khỏe kém, không sớm thì muộn thôi. ”Ứng Phiên cúi đầu, như thể đang miêu tả vợ của người khác dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc.

Bề ngoài có vẻ điềm tĩnh nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Tạ Bắc Vọng không có tài an ủi người khác, loại chuyện này cũng không phải chuyện có thể dùng vài câu để xoa dịu người khác nên hai người lâm vào tình cảnh câm nín.

“Đừng nhắc đến tin xấu của tôi nữa.” Một lúc lâu sau, Ứng Phiên mỉm cười, trên khóe mắt có vài nét tinh xảo. “Nói cho tôi biết về cậu đi, những năm này thế nào?”

“Rất tốt.”

“Qua loa như vậy?” Ứng Phiên lắc đầu, “Cậu vẫn còn có cái đức hạnh khó chơi này.”

Ứng Phiên ỷ vào mình và Tạ Bắc Vọng vượt qua mấy năm để suy đoán suy nghĩ của Tạ Bắc Vọng hiện nay, thật sự rất nực cười, nhưng Tạ Bắc Vọng không có ý định sửa anh ta, chỉ cảm thấy không có ý gì.

Ứng Phiên lại lầm tưởng Tạ Bắc Vọng không trả lời là bởi vì bị gã đoán trúng, do dự nửa ngày tìm kĩ tìm từ mới nói: “Cậu vẫn để ý chuyện năm đó sao?”

Tạ Bắc Vọng đưa mắt về phía Ứng Phiên, từ tốn nói: “Nếu để ý thì tôi đã không tới.” 

Hắn cất ly cà phê đã vơi đi một nửa, đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Chiều nay tôi có việc nên không tiếp đãi cậu.”

“A, được.” Nụ cười của Ứng Phiên hơi nhạt đi, khi Tạ Bắc Vọng đứng dậy, gã không thể không nói, “Năm đó là tôi có lỗi với cậu.”

“Không cần thiết nhắc lại chuyện cũ.” Tạ Bắc Vọng vươn tay vỗ vai gã “Tất cả chúng ta đều phải nhìn về phía trước”.

Ứng Phiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tạ Bắc Vọng, một lúc lâu không thể rời mắt, tâm lý trầm tư suy nghĩ về những lời cuối cùng mà Tạ Bắc Vọng nói.

“Nhìn về phía trước …” Ứng Phiên thì thầm. 

Gã cho là Tạ Bắc Vọng sẽ là một trong những người nhớ lâu nhất. Không ngờ, hắn đã đi ra từ lâu, chỉ có Ứng Phiên lầm tưởng rằng chính mình đã đi rất xa, khi sương mù tan đi, gã mới phát hiện ra rằng gã vẫn còn hãm sâu vào chỗ cũ.

Ứng Phiên từ từ thở ra một hơi trọc khí, tiếp tục xoay chiếc nhẫn cưới trên tay, cuối cùng tháo ra và cất vào túi xách. 

trọc khí (năng lượng xấu)