"Câu hỏi đầu tiên."
Thi Đại không hề buông lỏng cảnh giác, xác nhận gần đó không có yêu vật gì khác mới lên tiếng:
"Cô nương bị các ngươi bắt đi, bây giờ thế nào?"
"Ở, ở trong hang động dưới lòng đất."
Kính đồng không dám nhúc nhích, dáng người gầy gò run như cầy sấy:
"Liên Tiên nương nương nhốt họ ở đó, ta phụ trách đưa cơm cho họ."
Thời gian gấp rút, Thi Đại không muốn nghe gã nói nhảm:
"Còn mấy người sống?"
Sắc mặt kính đồng cứng ngắc.
Thời vận gã không tốt gặp chuyện xui xẻo, thế mà đụng phải hai vị phật lớn của Trấn Ách Ti ngay tận hang ổ của Liên Tiên nương nương, nhìn dáng vẻ này chắc là loại giết yêu chẳng chớp mắt.
Nếu nói gì sai chọc giận họ, chắc chắn gã khó giữ mạng nhỏ.
"Còn sống? Vẫn còn sống hết!"
Kính đồng nở nụ cười:
"Liên Tiên nương nương có đức hiếu sinh..."
Thoáng chốc, đoản đao kề ngay cổ lạnh lẽo ép chặt, cứa một đường máu trên cổ họng gã.
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn bình tĩnh như thường, đôi mắt trong suốt đượm ý cười, hơi cong lên.
Kính đồng nhìn mà rùng mình.
"Ta ta ta nói hết! Liên Tiên nương nương...à không, con nhện tinh kia mơ tưởng thành tiên, vẫn luôn ăn thịt người, đã ăn hết hai mươi ba mươi người, giờ trong hang chỉ còn mười mấy người sống."
Môi của kính đồng cũng run theo:
"Ta bất đắc dĩ mới giúp nó làm việc, thật đấy! Năm đó nó uy hiếp dụ dỗ ta, bảo ta giúp nó lừa gạt bắt cóc, ta không thể phản kháng."
"Bảo ngươi giúp nó?"
Thi Đại tò mò:
"Ngươi là yêu gì?"
Yêu họa bì chỉ có thể vẽ mặt người, tiểu yêu quái trước mặt nàng, ngay cả vóc dáng và y phục của Thi Vân Thanh cũng bắt chước rất cặn kẽ.
"Ta là kính yêu."
Kính động vội đáp:
"Có thể thay đổi dung mạo."
Kính yêu?
Thi Đại tìm kiếm trong trí nhớ một lượt, nhớ lại những miêu tả liên quan đến gã.
Yêu quái này không cha không nương, sinh ra giữa đất trời, do chấp niệm của con người hóa thành.
Lúc trước khi nhìn vào mắt kính yêu, nàng đang nghĩ đến nghi thức bái lạy sắp bắt đầu, không biết Thi Vân Thanh và Diêm Thanh Hoan có nhìn thấy chân thân của Liên Tiên hay không.
Thế nên kính yêu đã hóa thành dáng vẻ của Thi Vân Thanh theo lẽ đương nhiên.
"Trừ ta, dưới trướng Liên Tiên còn một kính yêu nữa."
Kính đồng nói:
"Tộc chúng ta từ khi xuất hiện trên đời đã không có chỗ dựa, đành phải lang thang khắp chốn không mục đích. Liên Tiên tìm được chúng ta, uy hiếp chúng ta làm việc cho nó."
Nó ủ rũ, ra vẻ tội nghiệp:
"Ta cũng không muốn hại người nhưng nó là đại yêu tu luyện có thành tựu, ta nào thắng nổi nó? Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, người kế tiếp bị lột da rút gân chính là ta đó."
Nghe thì có vẻ cũng hợp lý.
Thi Đại gật đầu:
"Ừm, ngươi không muốn hại người, cho nên hôm nay ngươi lừa hai bách tính bình dân đến chỗ này, định ăn thịt chúng ta."
Kính đồng: "..."
Bị vả mặt vạch trần ngay tại chỗ, nhất thời gã không thể giữ nổi mặt mũi.
"Vừa nãy ngươi nói."
Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
"Nhện tinh muốn thành tiên?"
Một tà ma ăn thịt người như nó, tội ác chồng chất lục căn không tịnh, sao có thể thành tiên?
"Đúng vậy! Chuyện này..."
Kính đồng nuốt nước bọt:
"Chẳng phải có câu ăn gì bổ nấy ư? Ta nghe nói Liên Tiên nương nương bắt được một tiểu tiên, đang ngày đêm hấp thu tiên lực của nó."
Thi Đại:
"Tiên? Tiên gì?"
Đại Chiêu quả thật cũng có tiên.
Số lượng không ít.
Hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi ở phương bắc chính là năm tiên gia lớn, trong đó câu chuyện hồ tiên hiển linh được lưu truyền rộng rãi nhất. Trừ việc đó ra, còn có thổ địa chính thống, và năm vị thần được tín ngưỡng thờ cúng khắp nơi.
Thực lực của tiên gia có mạnh có yếu, phân bố khắp cửu châu tứ hải, kẻ mạnh có thể hô mưa gọi gió đánh đâu thắng đó, người yếu thì cũng không khác gì yêu tinh nơi rừng núi hoang dã.
Liên Tiên là đại yêu có thực lực mạnh mẽ, có lẽ thật sự đối phó được với một hai tiểu tiên.
"Ta cũng không biết là tiên gì."
Kính đồng lắc đầu:
"Liên Tiên nương nương nhốt tiên linh kia dưới lòng đất, trừ bản thân nương nương, không ai vào đó được."
Thi Đại không nói gì, sắp xếp lại đầu đuôi mọi chuyện.
Liên Tiên là nhện tinh, bắt tay với kính đồng lừa gạt bách tính, dụ bắt nữ tử, dùng cách ăn thịt người để tăng tu vi.
Còn về vị tiên gia bị giam cầm...
Cơ thể yêu vật không thể chịu được quá nhiều tiên lực trong cùng một lúc, nó chỉ đành kiên nhẫn, mỗi ngày lấy một ít.
Vì muốn thành tiên, thật sự không từ thủ đoạn.
"Hai vị còn gì muốn hỏi nữa không?"
Kính đồng mỉm cười nịnh nọt:
"Ta nhất định sẽ nói hết những gì mình biết."
"Làm sao đi đến."
Thi Đại hỏi:
"Hang động giam cầm các nàng?"
"Mê cung trông thì phức tạp, thực ra mỗi cái bẫy đều có ký hiệu, chỉ cần tránh bẫy, chính là đang đi đúng đường."
Đã kể hết những tin tức liên quan đến Liên Tiên, kính đồng vò mẻ chẳng sợ nứt:
"Ví dụ như, lôi phù chúng ta vừa đi qua..."
Thi Đại nghiêm túc lắng nghe, kính đồng nói, ánh mắt lóe lên sát ý mờ mịt.
Thoạt trông gã cam chịu, thực tế đã nảy ra ý đồ xấu xa, cố ý bịa đặt và che giấu cạm bẫy mấu chốt, dồn họ vào đường chết.
Đang nói, không hề đề phòng nghe thấy Thi Đại lên tiếng:
"À đúng rồi, đừng lừa gạt nhé."
Thi Đại chỉ vào con dao trong tay Giang Bạch Nghiễn:
"Lát nữa ngươi vẫn phải đi trước, nếu tin tức sai lệch...ngươi hiểu mà?"
Hễ có tin giả, đều phải do kính đồng tự mình bước vào cạm bẫy.
Kính đồng: "..."
Liệu có còn chút niềm tin tối thiểu nào giữa người và yêu nữa hay không?
Lòng dạ Trấn Ách Ti các ngươi đều đen đến thế ư?
Nó khổ quá mà.
Ngẩng mặt nén tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, ngay sau đó, kính đồng ngoan ngoãn nói hết một lượt những loại hình mê trận và bẫy rập.
"Nghi thức bái lạy sắp bắt đầu, lúc này Liên Tiên đang ở thần cung."
Thi Đại yên tĩnh nghe hết, cong môi cười:
"Thiên thời địa lợi nhân hòa, chúng ta vào hang động cứu người, thời gian vừa khéo."
Còn về kính yêu này...
Thi Đại ngẩng đầu, trùng hợp đối diện với ánh mắt Giang Bạch Nghiễn.
Uy hiếp tính mạng kính yêu, tình báo gã đưa ra không thể là giả. Tức là đã nhổ trụi cọng lông dê cuối cùng.
Sở dĩ nàng và Giang Bạch Nghiễn liên tục đặt câu hỏi không kiêng nể gì, là do nơi này vắng bóng người, không bị phát hiện.
Còn gần khu vực hang động giam giữ các nữ tử, chắc chắn có rất nhiều yêu ma tuần tra.
Một khi kính yêu phản kháng kêu gào, sẽ mang đến phiền phức cho họ.
Gã làm việc cho Liên Tiên bao năm, chẳng biết đã hại chết biết bao bách tính vô tội, Thi Đại không hề có sự thương tiếc gì dành cho gã.
Nàng khẽ gật đầu với Giang Bạch Nghiễn.
Trong lối đi nhỏ hẹp ánh đèn le lói, bắt được động tác khẽ khàng không dễ phát hiện của Thi Đại.
Giang Bạch Nghiễn gật đầu rời mắt.
Nàng có thể quyết đoán như vậy nằm ngoài dự đoán của chàng.
Cô nương này bình thường rất hay tươi cười, dáng vẻ dễ tính tốt bụng, trong thời khắc quyết đoán sinh tử, lại có thể dứt khoát rõ ràng ngoài dự đoán.
Cũng phải.
Còn nhớ lần trước khi huyết cổ phát tác, khi chàng kề kiếm lên cổ nàng, người bình thường đã hoảng hồn khiếp vía xin tha từ sớm, Thi Đại lại có thể không hoảng loạn, rút dao đối đầu với chàng.
Tầm mắt giao nhau, hai người đều hiểu rõ trong lòng, rất nhanh đã tách ra.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi, Giang Bạch Nghiễn lại nhiều thêm đôi phần tò mò về nàng.
Cũng như gặp được chú mèo độc đáo khác biệt trên phố, chẳng phải xem trọng nàng nhiều đến mức nào, chẳng qua lòng thấy thú vị mà thôi.
Kính đồng đứng yên tại chỗ, tâm trạng phức tạp.
Gã không ngốc, có thể nhìn ra hai người này không phải hạng tầm thường, lúc này bắt được sát ý thoáng qua, tim gã run lên.
Đã đến nước này, bọn họ không định tha cho gã, tiếp tục đi theo, chẳng biết lúc nào sẽ bị một dao lấy mạng.
Gã đã không còn tiền cược nào nữa, nếu muốn sống...
Kính đồng cắn răng.
Thay đổi đột ngột xảy ra trong thoáng chốc, Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng dịch cổ tay, đoản đao cắm vào.
Khéo thay đúng lúc đó, đáy mắt kính đồng lóe lên quyết đoán mãnh liệt, giơ cao tay phải.
Có thứ gì đó đột ngột nổ tung, thoáng chốc ánh sáng trắng ngần lấp đầy tầm mắt. Thi Đại bị chói phải nhắm chặt đôi mắt, đầu óc bỗng choáng váng, đau đớn lan tràn.
Trong tầm nhìn mơ hồ, một bóng trắng đã ngăn trước người nàng.
Chính là lúc này!
Ánh sáng trắng chói mắt, đã giúp nó tranh thủ được cơ hội bỏ trốn ngắn ngủi, kính đồng nhịn đau, cố hết sức nhảy vọt lên để tránh ra.
Không ngờ, chóp mũi lại bị một mùi hương lạnh lẽo tấn công.
Mê cung mà Liên Tiên xây dựng âm u lạnh giá, ngoài mùi bùn đất mục nát ra, còn loáng thoáng mùi máu tươi.
Giờ phút này hơi lạnh lướt qua mặt, rõ ràng là mùi hương thấm vào ruột gan, lại là một thanh đao u ám.
Nỗi khiếp sợ cái chết kéo đến siết chặt lấy gã, da đầu kính đồng tê dại.
Bóng trắng như ma quỷ, đến gần gã mà chẳng tốn sức, đoản đao áp lên cổ, bên tai vang lên nụ cười lười nhác trầm thấp của thiếu niên:
"Yêu đan?"
Kính yêu do chấp niệm ngưng tụ, trong yêu đan có vô vàn tham vọng ngông cuồng của người đời.
Để tranh thủ cơ hội chạy trốn, kính yêu trả giá bị hủy sạch tu vi, bóp nát yêu đan.
Yêu đan vỡ vụn, tham vọng ngông cuồng ồ ạt xông ra, chui vào thức hải của hai người, có thể khiến họ đau đớn thấu xương.
Đây là kế ve sầu thoát xác mà gã đã bỏ ra tất cả, nhưng tại sao...
Người này vẫn có thể chống cự lại nỗi đau trong đầu, chỉ thoáng chốc đã đuổi kịp gã?!
Chẳng chút chần chừ, mũi dao đâm thẳng vào cổ, một đường máu đỏ sẫm tuôn trào.
Khi Thi Đại hoàn hồn từ cảm giác đau đầu như muốn nứt ra, cơ thể kính đồng đã gục xuống, máu tươi văng đầy đất.
Giang Bạch Nghiễn cúi đầu lau vết máu trên mũi dao, rèm mi như lông quạ phủ xuống, không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
"Giang công tử."
Thi Đại lắc đầu, miễn cưỡng giữ vững tỉnh táo:
"Huynh sao rồi?"
Nàng nhớ khi yêu đan nổ tung, Giang Bạch Nghiễn đã chắn trước người nàng, ngăn cản phần lớn yêu khí.
Chấp niệm và vui buồn oán giận của vô số con người cùng chui vào trong đầu, chắc chắn chàng chẳng dễ chịu gì.
Xoa ót, chờ khi tầm mắt rõ ràng, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, Thi Đại ngạc nhiên sửng sốt.
Nàng vẫn ở mê cung u ám không ánh sáng, trước mắt lại có một vầng sáng dài, dệt thành hình ảnh mơ hồ.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cách Một Khoảng Sân 2. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời! 3. Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại 4. Xấu Hổ =====================================
Nhìn không rõ, sờ chẳng được, tựa ảo giác.
"Không sao."
Giang Bạch Nghiễn không buồn để tâm đến đau đớn, khẽ nhếch môi:
"Thi tiểu thư, yêu đan kính yêu nhập thể, e rằng sẽ dẫn đến yểm cảnh."
Thi Đại:
"Yểm cảnh?"
Năng lực của kính yêu là soi tỏ gương trong lòng người.
Chấp niệm phức tạp xông vào đầu, quả thật sẽ khiến thức hải hỗn loạn. Giang Bạch Nghiễn giúp nàng chắn hơn một nửa yêu khí, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn hơn.
Yểm cảnh bắt đầu, vì họ đều hấp thu chấp niệm của kính yêu, nên bị ép vào cùng một ảo ảnh.
Ảo ảnh trong lòng Giang Bạch Nghiễn.
"Đừng lo."
Giang Bạch Nghiễn cho đao vào vỏ, hờ hững liếc mắt:
"Ta sẽ giải quyết nhanh thôi."
Yêu khí mãnh liệt ập đến, Thi Đại chớp mắt, hàng mi phớt qua gió nhẹ.
Ánh sáng tụ lại, nàng đứng trước một cánh cửa gỗ, Giang Bạch Nghiễn đứng cạnh nàng.
Cửa phòng mở toang, trong phòng tối tăm chật hẹp, không có cửa sổ, chỉ có một ánh nến nhạt nhòa.
Có ai đó đang ngồi xổm trong góc, nhìn bóng lưng, là nam nhân cường tráng khoác áo choàng đen.
Gã đang loay hoay gì đó, cánh tay khẽ đung đưa, y phục ma sát phát ra tiếng vang, trong căn phòng tĩnh mịch, lộ rõ vẻ quỷ dị.
Không thấy rõ động tác của gã, Thi Đại lại vô cớ hoảng hốt, kiềm nén chẳng thở nổi.
Nàng nghe thấy tiếng tim đập của Giang Bạch Nghiễn.
Không gian đầy rẫy mùi hôi tanh, phát giác nàng và Giang Bạch Nghiễn đến, nam nhân áo đen chậm rãi quay đầu.
Khi gã nghiêng người đã để lộ một không gian nhỏ bị che lấp, Thi Đại thuận thế nhìn qua, bỗng ngừng thở.
Đó là đứa nhỏ mặt mày không chút sắc máu, mắt hoa đào, môi mỏng, mặc áo ngắn mỏng manh đẫm máu, bị nam nhân áo đen nắm chặt cổ tay nhấc tay phải lên.
Trên cánh tay gầy yếu nhợt nhạt, mỗi một ngón tay đều bị châm bạc đâm xuyên qua kẽ hở móng tay, máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ đầu ngón tay.
Nơi này là yểm cảnh của Giang Bạch Nghiễn.
Nàng và Giang Bạch Nghiễn đã trở thành người trong ký ức của chàng, mà đứa nhỏ trong phòng...
"Các ngươi tới rồi à?"
Nam nhân áo đen nhếch môi cười, gò má là vết sẹo cực kỳ bắt mắt.
Gã nói xong duỗi tay, xòe lòng bàn tay ra, bên trong là vài viên ngọc nho nhỏ tỏa sáng lấp lánh.
Vết sẹo nơi gò má dữ tợn như rắn độc, nam nhân tươi cười đắc ý:
"Nhìn đi, nước mắt giao nhân mới nhất. Vì để hắn khóc, ta đã tốn không ít công sức đấy."
Nghe gã lên tiếng, hàng mi dài của đứa nhỏ trong góc run lên, đôi đồng tử như động sâu tăm tối, ngơ ngác nhìn về phía trước chẳng có tiêu cự.
Vành mắt cậu loang ra vệt ửng đỏ, là dáng vẻ vừa mới khóc xong.
Nam nhân chậm rãi rút châm bạc từ đầu ngón tay ra, đau đớn tột cùng, một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt cậu, còn chưa rơi xuống đất, đã ngưng tụ thành viên ngọc sáng ngời.
Cậu bé nghiến chặt răng không kêu rên đau đớn, thế nên trong sự tĩnh lặng dài đằng đẵng này, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang khẽ khi ngọc tròn chạm đất.
Lạch cạch.
Nước mắt giao nhân?
Thi Đại bỗng quay đầu, nhìn Giang Bạch Nghiễn bên cạnh.
Ánh nến đung đưa, soi tỏ nửa gương mặt góc cạnh rõ ràng của chàng.
Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt không lên tiếng, đuôi mắt hoa đào giống hệt cậu bé khẽ giương lên, như mũi dao sắc bén.
Chàng không nói gì, như thể đứa nhỏ máu chảy đầm đìa trong ảo ảnh chẳng phải mình, mỉm cười chẳng buồn để ý.