Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 79




Chương 79: Mùa xuân

Cuối cùng sau khi dỗ dành Tống Thanh Chấp xong, bên kia điện thoại, Hứa Tinh Lạc lập tức gửi định vị chỗ này qua, thuận tiện hỏi Lương ca: "Ông chủ, chỗ này của anh tên gì?"

"Thanh Tước." Ông chủ nói.

"Ồ." Hứa Tinh Lạc gửi tên cửa hàng trên WeChat, dặn dò Tống Thanh Chấp, chỗ này rất khó tìm, đừng đi nhầm.

"Bạn trai cậu đến đây hả?" Một lát sau, Lương ca hỏi.

"Đúng vậy," Hứa Tinh Lạc thở dài, bối rối nói: "Tôi đã bảo cậu ấy đừng đến, gần đây cậu ấy rất bận, nhưng cậu ấy nhất quyết muốn đến thì tôi cũng không thể làm gì được."

Lương ca giật khóe môi, không nói gì.

Làm mẫu nhỏ rất nhanh, nhưng nghệ sĩ xăm hình này làm việc rất cẩn thận và cố gắng tinh tế đến từng chi tiết nên phải tốn nhiều công sức hơn một chút so với những nghệ sĩ xăm hình khác.

Lúc Tống Thanh Chấp đến thì cũng đã gần hoàn thiện rồi, mà Hứa Tinh Lạc đã đau đến chết lặng, thậm chí có chút mơ màng sắp ngủ.

Bên ngoài truyền đến giọng anh trai phát tờ rơi lên tiếng chào Tống Thanh Chấp, hắn mới tỉnh lại.

"Anh đẹp trai, anh được người khác giới thiệu sao? Hôm nay chỗ chúng tôi chỉ có một thợ." Anh trai phát tờ rơi nói với giọng lạc quan và vui vẻ.

"Không phải," giọng nói dịu dàng dễ nghe của bạn trai hắn: "Tôi đến tìm người, cậu ấy ở đây......"

Tống Thanh Chấp thấy đây là tiệm xăm thì hơi mông lung, nhanh chóng hỏi: "Chỗ này là tiệm xăm hả?"

"Đúng vậy." Nghe thấy tìm người, anh trai phát tờ rơi nhanh chóng hiểu ra, "Bạn của cậu đang ở bên trong, để tôi đưa cậu vào."

Chỗ này tiền thuê nhà tấc đất tấc vàng, cửa hàng cũng không nhiều lắm, cho nên khi cửa khép hờ, Hứa Tinh Lạc có thể nghe thấy âm thanh ngoài cửa.

"Chấp ca." Hắn gọi một tiếng: "Tôi ở đây này."

Trên điện thoại hắn cũng không kể cho Tống Thanh Chấp nghe chuyện mình xăm, bởi vì chuyện này đúng là có hơi ngốc, điểm này thì ông chủ người ta nói rất đúng, hắn cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Chẳng lẽ ngốc nghếch nói: Tôi xăm tên và ngày sinh của cậu trên tay mình.

...... Phản ứng của Tống Thanh Chấp như thế nào, Hứa Tinh Lạc nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được.

Bây giờ chứng kiến bản hiện thực đến, thế mà hắn cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.

"Hứa Tiểu Lạc?" Tống Thanh Chấp đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy bạn trai mình đang nằm trên một chiếc ghế kỳ lạ, có một cô gái mặc áo sơ mi trắng dựa ào hắn rất gần, đờ mờ, nắm tay cậu lập tức siết chặt, mày cũng nhíu lại: "Cậu đang làm gì đó?"

Nói xong, 'cô gái' cột tóc kia xoay người lại, gương mặt thanh tú nhưng khi cất giọng lại là giọng của con trai: "Xăm hình không phải là chuyện gì đáng xấu hổ."

Tống Thanh Chấp lúc này mới thấy là đang xăm mình, trong lòng lại đờ mờ thêm một tiếng, sau đó ba bước rút còn hai bước đi thẳng tới, nương phía ánh đèn bên trên mà nhìn thấy mẫu xăm của Hứa Tinh Lạc, lập tức bối rối.

Đệt, này......

Quá đột nhiên.

Tống Thanh Chấp nhìn thấy ba chữ 'Tống Thanh Chấp' bên trong cánh tay Hứa Tinh Lạc , trái tim cậu nhói lên một cái, chút cảm xúc không thoải mái kia lập tức tan thành mây khói, sau đó cả người từ trong ra ngoài có chút lâng lâng, bật cười.

"Cậu nghĩ gì đấy?" Tống Thanh Chấp choáng váng nửa ngày, nhìn mặt Hứa Tinh Lạc: "Chuyện như thế này mà cũng không nói với tôi một tiếng."

"Ôi," Hứa Tinh Lạc xấu hổ mỉm cười, sờ mũi: "Tôi nói với cậu một tiếng thì cậu cũng sẽ đến để xăm một cái lên tay mình, cái này đau lắm."

"Bây giờ cậu không nói cho tôi thì chẳng lẽ mấy ngày nữa tôi cũng không biết?" Tống Thanh Chấp nhe răng cười một cái: "Đau cỡ nào, lát nữa tôi cũng thử một cái."

"Đừng, tôi chỉ là bỗng chợt nổi hứng thôi," Hứa Tinh Lạc nhanh chóng ngăn cản, vẻ mặt không phải là khách sao gì mà rất nghiêm túc: "Chấp ca, tôi có xăm trên mặt cũng không ai quản tôi, nhưng cậu thì khác."

"Khác chỗ nào? Tôi không xăm trên mặt thì cũng có ai quản tôi đâu?" Tống Thanh Chấp không vui, lời này của Hứa Tinh Lạc giống như cậu không yêu được đến thế: "Đừng nhiều lời, tôi cũng xăm một cái."

"...... Nếu biết thế thì tôi đã không xăm." Hứa Tinh Lạc nói thầm, vô duyên vô cớ để Tống Thanh Chấp cũng xăm theo hắn, hắn luôn có cảm giác bắt cóc đối phương.

"Tôi không thích nghe cậu nói thế đâu đấy." Tống Thanh Chấp thật sự khó chịu: "Tôi cũng không bởi vì cậu xăm mới xăm đâu, chỉ là nhất thời không nghĩ ra, nếu tôi nghĩ ra sớm hay muộn gì cũng sẽ thử."

Nói vậy không sai, nhưng Hứa Tinh Lạc vẫn rất hối hận.

Nhưng Tống Thanh Chấp cũng đã nói thế rồi thì hắn cũng không dám nói 'cậu là tinh anh xã hội, cậu đừng xăm mình', vậy thì lằng nhằng quá.

"Được, tùy cậu." Hứa Tinh Lạc gật đầu.

Tống Thanh Chấp hôn lên má hắn một cái, sau đó quay đầu nói chuyện với thợ xăm: "Ông chủ, cho hỏi cậu ấy cần bao lâu nữa là hoàn thành?"

Lương ca vô thức ngồi thẳng lưng, trả lời: "Sẽ mất khoảng mười phút, nếu cậu muốn xăm hình thì hãy đợi."

"Được, cảm ơn," Tống Thanh Chấp mỉm cười khen: "Tay nghề của ông chủ thật tốt, vừa nhìn là biết ông chủ đã làm nghề này nhiều năm rồi."

"Cũng không hẳn." Lương ca thay đổi thái độ khác hẳn lúc nói chuyện với Hứa Tinh Lạc, cực kỳ hòa nhã nói: "Tôi mới vào nghề được hai ba năm, cũng không lớn hơn cậu mấy tuổi đâu."

"Vậy có nghĩa là thiên phú tốt." Tống Thanh Chấp nói.

Lương ca mỉm cười không nói gì, gương mặt tựa như con gái lại càng xuất sắc, Hứa Tinh Lạc nhìn mà chậc chậc kỳ lạ, ông chủ đúng là tiêu chuẩn kép, nói chuyện với hắn thì quái đản, thấy Tống Thanh Chấp thì khác hẳn.

Hắn không biết, Lương ca vừa nhìn thấy Tống Thanh Chấp đến liền tiếc nuối trong lòng, thời buổi này đàn ông tốt đều có chủ rồi, a, anh đẹp trai họ Tống này vừa nhìn liền biết là tuyệt thế công, nằm bị giẫm đạp như thế này thì thật lãng phí.

Đồng thời vô cùng khó hiểu, dạo gần đây mấy công chất lượng tốt đều thích thụ tuấn tú điển trai sao?

Chẳng lẽ những người có vẻ ngoài trung tính môi hồng răng trắng không được ưa chuộng nữa?

Không thể phủ nhận nằm dưới như thế rất hấp dẫn, dáng người lẫn gương mặt đều có thể đánh, nhưng lực kéo thế kia nhìn thế nào cũng không chịu nổi, nếu Lương ca tìm bạn trai cũng tuyệt đối kiểu người như tổ tông này.

Anh ta cũng không phải không có ba ruột, hắn đối với ba ruột của mình còn không kiên nhẫn như vậy.

Dựa vào cái gì nha?

Nhìn thấy trai đẹp họ Tống dịu dàng 'cầu xin' xăm cùng một kiểu mà còn bị người kia nói đủ điều, trong lòng Lương ca muốn hộc máu, nếu là anh ta, thật lòng mà nói, cậu nói không muốn tôi xăm? Ok được thôi, mình cậu xăm là được, đến lúc chia tay cũng đừng có xóa xăm.

Cái mẫu xăm ngu ngốc này ai thích xăm thì tự đi mà xăm.

Nhưng trai đẹp họ Tống không chỉ không chê, còn vội vàng muốn xăm mẫu xăm ngu ngốc này trên người mình, Lương ca đã quen với việc chứng kiến các cặp đôi xăm rồi đi xóa xăm nhưng anh ta vẫn thấy chua lè.

Xăm hình cho Hứa Tinh Lạc xong, Lương ca chỉ vở và bút trên bàn: "Viết chữ cậu muốn xăm đi để tôi thiết kế."

"Được." Tống Thanh Chấp làm theo.

Lương ca nhìn: "Không phải Hứa Tiểu Lạc sao?"

Vẻ mặt Tống Thanh Chấp cứng lại, ngượng ngùng nói: "Đây là tên riêng."

Lúc thợ xăm vô tình gọi tên, cậu còn thấy không vui.

"Ồ." Lương ca cũng khựng lại, mẹ nó, không kịp cảnh giác ăn một ngụm thức ăn cho chó thượng hạng.

Ông chủ đang thiết kế, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Hứa Tinh Lạc thưởng thức hình xăm mới của mình, vừa lòng mỉm cười: "Mấy chữ trông đẹp quá."

"Tên cậu cũng đẹp." Tống Thanh Chấp hạnh phúc nhìn mấy chữ kia, xoa tóc sau gáy Hứa Tinh Lạc hỏi: "Ăn trưa chưa? Cậu xăm lúc nào đấy?"

"Khoảng một giờ trước." Hứa Tinh Lạc xoa xoa bụng: "Tôi không cảm thấy đói, không biết có phải là quá đói hay không."

Tống Thanh Chấp lập tức nhéo má hắn một cái: "Sao cậu không nói sớm?" Sau đó lấy điện thoại ra gọi cơm cho người nọ, càng nghĩ càng bực: "Tết nhất mà còn có thể bỏ đói mình đến mức không nhận ra được, cậu có giỏi hơn nữa được không?"

"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Hứa Tinh Lạc dở khóc dở cười.

"Vậy bị bệnh dạ dày rồi mới tính là nghiêm trọng sao?" Tống Thanh Chấp hỏi.

Thấy Tống Thanh Chấp để ý như vậy, Hứa Tinh Lạc cũng không dám cãi lời, cầm ly nước rụt rè uống một ngụm.

"Cậu muốn ăn gì?" Tống Thanh Chấp xem một lát rồi hỏi với giọng điệu dễ nghe hơn nhiều.

Chỉ là cậu đau lòng thôi, đồng thời còn có chút tự trách, nếu có thời gian ở bên nhau, Hứa Tinh Lạc sẽ không có cơ hội đói bụng.

"Tôi muốn ăn đồ ăn vặt." Hứa Tinh Lạc lập tức nói.

"Có thể ăn món gì dinh dưỡng chút được không? Bánh Nhân Đậu cũng không có thèm như cậu." Tống Thanh Chấp cười mắng, nhưng vẫn chọn đồ ăn vặt, cộng thêm một phần cơm nóng.

"Bởi vì anh trai của Bánh Nhân Đậu không có đau lòng tôi bằng anh trai tôi." Hứa Tinh Lạc nhìn Tống Thanh Chấp, giơ ngón cái.

Ông chủ cúi đầu làm thiết kế trong đầu có hàng tá suy nghĩ, chết tiệt, mẹ nó mẹ nó, công này cưng chiều quá, sao thụ không biết tốt xấu gì cả, ông trời bất công quá, 1 tốt như vậy sao lại xuống dốc đến mức có tính cách chị gái vậy.

"Thiết kế xong rồi, cậu nhìn thử xem?" Ý muốn chửi thề đã thôi thúc ông chủ sáng tạo ra bốn bức trong một lần, tất cả đều trông khá đẹp mắt.

Tống Thanh Chấp nhìn một cái liền nhìn trúng một cái có phong cách giống của Hứa Tinh Lạc: "Cái này là được." Cậu nghĩ, thiết kế nhiều như vậy cũng vô dụng.

"Mẹ nó. Đẹp quá." Hứa Tinh Lạc liếc nhìn Lương ca một cái, nghĩ thầm, tên này sao đến lúc thiết kế tên của hắn thì đẹp như vậy, chẳng lẽ tên Chấp ca nhà hắn không xứng sao?

"Ồ." Ông chủ lạnh mặt gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, cậu thật sự rất yêu cậu ta.

Thật ra thì đều trông đẹp, nhưng Hứa Tinh Lạc lại thích những thứ lộng lẫy hơn, lúc trước hắn bị lừa chọn đơn giản, không ngờ rằng mẫu xinh đẹp lại đẹp đến thế, hối hận.

Nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Tống Thanh Chấp nói: "Sau vài năm nữa, cậu sẽ nhận ra đơn giản mới có thể đẹp đẽ vượt thời gian"

Hứa Tinh Lạc nghĩ lại tháy cũng đúng, giống như không chính thống hồi đó [1], lúc ấy không phải cũng cảm thấy rất tốt sao?

[1] Kiểu như mainstream và underground/indie ấy.

Bây giờ quay đầu nhìn lại, toàn là thứ gì đâu......

Ông chủ: 1 này gu đấy.

Đến lượt Tống Thanh Chấp xăm hình, cậu nằm trên đó, mặc quần áo và chỉ để lộ cánh tay, quả thực khá đau nhưng cậu có thể chịu đựng được.

"Nhịn chút, đâm một hồi là không đau nữa." Hứa Tinh Lạc nói với giọng điệu của người đã từng trải.

"Ừ." Tống Thanh Chấp mặc dù đau đớn, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Một lúc sau, bữa trưa của Hứa Tinh Lạc tới, cậu vẫn còn sức quan tâm: "Ăn ngon không?"

"Bình thường," Hứa Tinh Lạc nói thật: "Không ngon bằng cậu làm."

Lương ca đang xăm hình lại chua, chàng trai tốt, 1 này còn biết nấu cơm nữa!

0 này kiếp trước cứu vớt giải Ngân Hà sao?

"Ăn lót bụng thôi." Tống Thanh Chấp nói: "Đến tối về nấu cho cậu ăn."

"Tủ lạnh ở nhà còn một đống đồ ăn." Hứa Tinh Lạc phồng má, tuy rằng cơm ở mức trung bình, nhưng đồ ăn vặt cũng tạm được.

"Nấu món mới cho cậu ăn, đồ ăn tủ lạnh ăn không hết thì đừng ăn nữa." Tống Thanh Chấp nói.

"Được." Hứa Tinh Lạc thật lòng cảm thán: "Sắp khai giảng rồi, đến tối khai giảng là có thể ăn cơm cậu làm."

"Còn bữa sáng nữa." Tống Thanh Chấp cười.

Lương ca: Tôi sắp chịu không nổi rồi, không cầm nổi dụng cụ nữa.

Không chỉ tim đau mà tay cũng đau.

Sau một buổi xăm hình, bên tai nghe được mọi câu nói tình cảm của cặp đôi này, từ mấy lời nói của họ mà biết được mấy tin tức, khiến Lương ca tin rằng thật sự là công theo đuổi thụ, còn là kiểu theo đuổi cực kỳ căng thẳng.

Điều đó thật phản khoa học.

Thời buổi này một công chất lượng còn sợ không tìm được người yêu sao?!

Thật là......

Thật vất vả mới xong, ông chủ nhanh chóng nói cho bọn họ nghe những việc cần chú ý, sau đó lấy tiền đóng cửa, anh ta muốn đi chữa lành thể xác lẫn tinh thần.

"Đúng rồi, có nhóm trao đổi không?" Tống Thanh Chấp thanh toán tiền: "Tôi sợ sau đó có chuyện gì thì vào nhóm sẽ dễ hỏi hơn."

"Có." Lương ca kéo cậu vào, trong lòng có ý riêng, sau này hai người này chia tay có thể giới thiệu cho bạn.

Tống Thanh Chấp quét mã vào nhóm, nhưng cậu lại không ngờ mình vừa vào liền thấy có người đang hỏi: Hai 1 ở bên nhau có thể có kết quả tốt không?

Tống Thanh Chấp suýt nữa cho rằng mình vào lộn nhóm, nhưng nhìn tên với avatar thì đúng là nhóm giao lưu của tiệm xăm, cậu thấy hơi bối rối.

Đây là nhóm trao đổi hay nhóm gay vậy, mọi người đều như vậy tùy ý sao?

Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, vậy thì mình cũng thoải mái, vui vẻ đáp lại người bạn kia: Có, hai 1 cũng có mùa xuân, người anh em cố lên.