Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 51




Trong bóng đêm, Lăng Vấn Kỳ nhún vai, sau đó đứng ven đường hút điếu thuốc rồi rời đi.

Kích cỡ không khớp?

Haizz, lời này vừa nói thì anh đã hiểu.

Tâm trạng của anh giờ đây không thể nói là giống Tống Thanh Chấp như đúc, cũng chỉ tạm được, anh nghĩ, trên mảnh đất quê hương rộng 9,6 triệu km2 rõ ràng là có rất nhiều 0 lượn khắp nơi không có ai để dựa vào.

Trước kia đều là 0 chủ động với Lăng Vấn Kỳ, sao mà đến lúc gặp được một người không tồi mà mẹ nó lại là 1.

Vì yêu làm 0 là một suy nghĩ rất ngu ngốc, thậm chí còn không xuất hiện trong đầu Lăng Vấn Kỳ được quá một giây, hơn nữa anh cảm thấy, một người có thể vì yêu làm 0 thì không thể coi là công được, nhiều lắm cũng chỉ tính là 0.5.

Khi Hứa Tinh Lạc điền địa chỉ là địa chỉ studio của Úy Nhiên, bởi vì lúc ấy hắn còn chưa có nhà, sau đó cũng lười sửa, vì vậy Úy Nhiên lấy được thư thông báo trúng tuyển thay hắn.

Úy Nhiên sau khi nhìn thấy tấm bìa đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại là sửng sốt, cả người hồi lâu vẫn chưa kịp tỉnh táo lại.

"Thật đó hả?" Úy Nhiên cầm tờ thông báo đọc đi đọc lại: "Đây thật sự là thư thông báo trúng tuyển của Q đại đó hả?"

Hứa Tinh Lạc nói: "Tôi cũng không biết, hay là chúng ta lên mạng tra xem nhé?"

"Để tôi." Úy Nhiên đưa cho hắn: "Nhanh mở ra đi, để tôi chiêm ngưỡng xem bên trong có nội dung gì nào."

Hứa Tinh Lạc cầm lấy rồi xé bía ngoài ra, Úy Nhiên cảm thấy cái kết cấu này chắc chắn là hàng thật.

Cô lập tức tiêu hóa xong, chất vấn hắn: "Chẳng phải cậu nói mình nửa năm trước toàn nộp giấy trắng đứng thứ nhất từ dưới đếm lên đi?"

"Đúng vậy." Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Lúc thi đại học tôi không nộp giấy trắng."

"......" Úy Nhiên còn có thể thế nào, chỉ có thể giơ tay vỗ tay: "Điểm tối đa."

"Tôi không có giả vờ." Hứa Tinh Lạc dở khóc dở cười, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, nói ra thì đâu có ai không tin hắn không phải Versailles [1].

[1]: một dạng ngôn ngữ trong đó người sử dụng ngôn ngữ bày tỏ sự bất mãn một cách hoa mỹ hoặc vô tình thể hiện sự ưu việt của mình với thế giới bên ngoài.

Vừa lúc gần đây nhóm lớp ( 2) đang nói chuyện về việc tụ tập để nhận giấy báo nhập học, Hứa Tinh Lạc định đãi họ một bữa tối.

"Liên hoan chúc mừng? Cho tôi đi với được không?" Úy Nhiên ở bên cạnh nghe xong liền hỏi.

"Bạn học cấp ba của tôi đều là nam," Hứa Tinh Lạc nói: "Chị có ngại không?"

"Không sao cả, bọn họ không ngại là được." Mấy ngày nay Úy Nhiên không có show nên rảnh lắm, tính cách của cô giống như mấy đứa nhóc, cũng chẳng ngại bạn học của Hứa Tinh Lạc toàn là nam: "Cậu nói với họ một tiếng, nếu không ngại thì tôi đi."

"Shh, Úy Nhiên," Hứa Tinh Lạc nhìn cô: "Chị nói thật đi, có phải chị muốn trâu già gặp cỏ non không?"

"Có cứt ấy." Úy Nhiên vừa nghe liền sốt ruột: "Chị nói với cưng này, bây giờ chị gái đi ra ngoài đều là uống rượu kiếm cơm, quen người yêu hả? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, không cần thiết."

"Được được được." Hứa Tinh Lạc quay đầu hỏi trong nhóm: Có một chị gái xinh đẹp muốn đến ăn chung, có ai để ý không?

Tần Thư Thụy: Chị gái xinh đẹp gì hả!? Tinh ca, anh có bạn gái?

Thằng nhóc này, các bộ dáng nghiêm túc đánh yểm trợ cứ như đang chơi cầu tuột vậy.

Hứa Tinh Lạc: Không, một người bạn thôi.

Lâm Khác: Ổn cả mà, dù chỉ là chị gái thì bọn tôi cũng rất hoan nghênh, không cần phải xinh đẹp.

Chu Giang Minh: Lâm ca, tao cảm giác mày đang ám chỉ tao?

A Đông: Không sai, là chị gái cũng rất hoan nghênh, đến đây đến đây đi.

Một đám nam sinh nhiệt tình bày tỏ ý kiến của mình.

Tần Thư Thụy một bên vui vẻ vì Hứa Tinh Lạc, một bên nhớ đến học bá đã nhờ cậu ta giúp đỡ trước đó, haizz, cậu thở dài, Tống Thanh Chấp xin cậu ta nếu có thể giúp tạo cơ hội gặp mặt thì cậu sẽ vô cùng cảm kích.

Mấy cái như cảm kích, Tần Thư Thụy không phải người như vậy.

Chủ yếu là Tống Thanh Chấp nói nợ cậu ta một ơn thì khách khí quá.

Sự ưu ái của Tống công tử không thể bị lãng phí.

Tần Thu Thụy để lại tin nhắn cho đối phương, cậu ta cũng không nói gì, chỉ có thời gian và địa chỉ.

Nếu đối phương hiểu được, tự nhiên sẽ thu xếp.

Tống Thanh Chi lúc này đang làm việc ở công ty, khi có tin nhắn đến, cậu xem rồi trả lời Tần Thư Thụy: Cảm ơn.

Tất nhiên là cậu hiểu tin nhắn không đầu không đuôi này, chắc là bọn họ hẹn nhau, Hứa Tinh Lạc cũng đến.

Bây giờ đã gần năm giờ rồi, Tống Thanh Chấp nhíu mày suy nghĩ, giờ quay về tắm rửa thay quần áo chắc vẫn còn kịp.

"Thư Ký Lưu, hôm nay tôi về sớm một chút, phiền anh nói cho chú Tạ một tiếng dùm tôi." Tống Thanh Chấp ra ngoài nói với người ta một tiếng, dạo gần đây ngày nào cậu cũng tăng ca và học tập với các giám đốc điều hành cấp cao của công ty, bây giờ người ta còn đang trò chuyện với khách hàng, cậu không đến làm phiền được.

Thư ký Lưu: "Vâng, Tống tiên sinh."

Sau đó tiễn cậu đến cửa thang máy, ấn thang máy cho cậu.

Về đến nhà, vội vàng tắm rửa, Tống Thanh Chấp lại ra ngoài.

Tối nay các bạn học hẹn nhau đi ăn lẩu, đó là một lựa chọn rất độc đáo, nhưng ai cũng muốn ăn nên Hứa Tinh Lạc không thể từ chối.

"Có ai ngồi đây không ăn cay không?" Tần Thư Thụy nhìn Úy Nhiên: "Chị có ăn cay không?"

"Ăn chứ" Úy Nhiên cười: "Không ăn cay thì còn ăn lẩu làm gì nữa, không sao đâu, các cậu muốn ăn cay bao nhiêu cũng được, không có việc gì, muốn cay bao nhiêu thì cay bấy nhiêu."

"Đừng cay quá." Hứa Tinh Lạc ngồi bên cạnh nói một câu, tuy rằng hình như vai chính hôm nay là hắn, nhưng mọi người đều đang hứng thú cùng thảo luận thực đơn với Úy Nhiên, chẳng ai nghe lọt lời hắn nói.

...... Được rồi.

Hắn phụ trách trả tiền là được rồi.

Tống Thanh Chấp bước vào quán lẩu này, không thấy ai ở sảnh tầng một. Cậu đi lên tầng hai và cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Tất cả những bạn học lớp 2 đến ở đó, Hứa Tinh Lạc cũng vậy.

Ánh mắt cậu dừng lại, Tống Thanh Chấp nhìn thẳng vào người con gái ngồi kế bên Hứa Tinh Lạc, vẻ mặt cậu sửng sốt, sau đó chuyển tầm mắt qua người con gái ngồi kế bên Tần Thư Thụy.

Nghĩ lại thì thấy không đúng.

Hứa Tinh Lạc từng nói với cậu, Lâm Khác đang gay Tần Thư Thụy.

Đoán không ra, Tống Thanh Chấp nhướng mày bước qua, một người xuất sắc như cậu, đi đến đâu cũng là trung điểm, ánh mắt khách hàng trong quán chuyển qua, nhóm người ngồi cũng bạn với Hứa Tinh Lạc cũng thấy Tống Thanh Chấp.

"Học bá đến rồi." Có người nói: "Mọi người còn gọi học bá hả?"

"A, Tống Thanh Chấp." Đều là người quen nên cũng chẳng có ai thấy kì lạ.

Khoảng khắc nghe thấy cái tên này, Hứa Tinh Lạc đang cúi đầu xem điện thoại, trong lòng khẽ bộp một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn liền thấy Tống Thanh Chấp đang đi về phía họ.

Hứa Tinh Lạc lập tức quét một nhóm bạn ngồi trên bàn: "Ai gọi đó?"

"Không phải tao." "Không phải tao." Cả một nhóm đều nói không phải mình, Tần Thư Thụy chậm nửa nhịp mới yếu đuối đáp một câu: "Cũng không phải em."

"...... Lần sau nhớ rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình tốt hơn rồi hẵng nói." Hứa Tinh Lạc cạn lời, thở dài trong lòng, thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.

Trong khoảnh khắc đấy, Tống Thanh Chấp đã đi tới rồi, hắn còn chưa nói gì, một đám chó săn đã gào lên: "Học bá, sao lại đến trễ như vậy, đến đây đến đây nào, mau ngồi vào bàn đi!"

Có người dịch chỗ, có người đi lấy ghế.

"Mới vừa tan làm liền chạy đến đây," Tống Thanh Chấp bước đến bên cạnh Tần Thư Thụy, vỗ vai cậu ta, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi: "Tôi đã ăn ở căn tin hơn một tháng rồi, hôm nay được dùng bữa thật ngon với mọi người."

"Khách khí khách khí quá rồi, là Tinh ca mời đó." Tần Thư Thụy khá biết điều, nói xong liền dịch chỗ qua: "Cậu ngồi đây đi, tôi qua chỗ anh tôi."

"Cảm ơn." Tống Thanh Chấp biết nghe lời phải, ngồi xuống.

Trong lòng Hứa Tinh Lạc đệt một tiếng, muốn bắt con chuột vào thùng gạo thì lại bị con chuột đó lừa.

"Cô gái này là bạn cậu hả?" Tống Thanh Chấp ngồi xuống cũng không rảnh rỗi, cậu khẽ mỉm cười với Úy Nhiên bên kia.

"Ừ." Hứa Tinh Lạc còn có thể không trả lời sao.

"Xin chào." Tống Thanh Chấp có được đáp án mình muốn, lướt qua Hứa Tinh Lạc vươn tay ra với Úy Nhiên: "Tôi tên Tống Thanh Chấp."

Vừa nãy vừa thấy Tống Thanh Chấp thì hai mắt Úy Nhiên đã sáng ngời rồi, còn nghĩ làm cách nào để tiếp cần, ai mà ngờ lúc này đối phương là chủ động bắt tay, cô vội vàng khách khi: "Chào em, chị tên Úy Nhiên, em cũng là bạn học của Hứa Tinh Lạc sao?"

Tống Thanh Chấp sửng sốt, gật đầu: "Đúng ạ."

Đúng là bạn học, đến bạn bè cũng không phải.

"Em có bạn gái chưa?" Úy Nhiên hỏi rất trực tiếp, đây là điều cần thiết, nếu không sẽ thiếu tôn trọng với người 'bạn gái' có khả năng tồn tại kia..

"Dạ chưa ạ." Tống Thanh Chấp hơi đơ ra, sau đó cậu bật cười, bộ dáng giờ đây còn vui vẻ hơn vừa nãy: "Chị đều hỏi trực tiếp như thế sao?"

"Trực tiếp mới tốt." Úy Nhiên cười haha, "Người chị quen đều là mấy người trực tiếp, nên chị cũng chẳng vòng vo gì cả, có thể thêm WeChat của em không?" Mọi người ngồi đó hóa đá, chị gái thở dài: "Không muốn add thì cứ từ chối, không cần phải băn khoăn vậy đâu."

"Ngại quá," Tống Thanh Chấp gật đầu, cũng khá trực tiếp: "Tuy rằng em không có người yêu thì em đã có người mình thích rồi."

Úy Nhiên khựng lại, cảm thấy vô cùng đớn đau, "Sao mấy trai đẹp hiện giờ đều có người mình thích rồi vậy? Ôi"

Nhóm Chu Giang Minh cảm thấy mình đang bị ám chỉ: "Lời này của chị ý là đang nói tụi em đẹp trai không được rõ ràng có đúng không?"

Nhưng bọn họ cũng tự mình biết mình, đẳng cấp giống như Tống Thanh Chấp cùng Hứa Tinh Lạc, họ không xứng.

"Nói cái gì đấy, chị không có ý đó nhé." Úy Nhiên sảng khoái bưng ly bia: "Nào nào nào, uống bia nào, uống cho tình cảm chúng ta!"

Một câu đùa liền bị bỏ qua.

Bọn họ náo nhiệt, Hứa Tinh Lạc an tĩnh, chơi một trò chơi nhỏ trên điện thoại mà hắn đã chơi mười năm.

Trên thực tế, hắn chưa bao giờ nói với ai rằng đây là cách hắn giải tỏa căng thẳng.

Có rất nhiều ngày đêm hắn dựa vào trò chơi này để tạm quên đi thế giới thực.

Tống Thanh Chấp lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho hắn: "Cậu giận tôi sao?"

Tin tức hiện lên che một phần màn hình điện thoại của Hứa Tinh Lạc, hằn vừa thấy thì trợn mắt, nhìn kế bên hỏi một câu: "Cậu có tật gì sao, ngồi ở đây mà còn gửi tin nhắn cho tôi?"

Nói bằng giọng rất thấp, mấy người xung quanh sẽ không nghe được.

"Tôi sợ cậu không để ý đến tôi." Tuy rằng Tống Thanh Chấp đã cố gắng che giấu, nhưng giọng điệu ủy khuất đã lộ ra, nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, cậu cũng không bảo trì nổi sự bình tĩnh.

Quá nhiều, quá nhiều lời muốn nói.

Hoặc là trò chuyện sẽ thích hợp hơn.

"......" Hứa Tinh Lạc cứng đờ, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ duy trì một trạng thái yên lặng.

Khoảng mười giây sau, hắn bắt đầu chơi lại trò chơi nhỏ.

Tống Thanh Chấp kéo ghế lại gần Hứa Tinh Lạc, nhìn hắn chơi, qua hai ván cậu mới bình tĩnh lại được, cậu nói: "Nhận được thư trúng tuyển chưa?"

"Rồi." Hứa Tinh Lạc cũng giống thế, bình tĩnh hỏi: "Cậu thì sao?"

"Cũng nhận được rồi." Tống Thanh Chấp cười: "Tuy rằng khác trường nhưng cũng xấp xỉ rồi."

"Khá tốt." Hứa Tinh Lạc nhịn không được khuyên cậu: "Vậy cậu lo mà học đi, tôi thì tùy tiện học thôi, dù sao cũng không ai quản tôi, trời cao thế nào cũng được."

"Đúng vậy, tôi hâm mộ và ghen tỵ." Tống Thanh Chấp ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng rất khó chịu, cậu cũng không ngốc, sao không nghe được mấy lời ám chỉ của Hứa Tinh Lạc, cậu tìm đề tài: "Dạo gần đây cậu ở đâu?"

"Không nói cho cậu biết." Hứa Tinh Lạc nói.

"......" Tống Thanh Chấp cạn lời.

Nhưng cái tính cách này, cậu thích.

Lúc này đồ ăn được bưng lên, mọi người đều ăn rất vui vẻ, không biết ai đột nhiên nhớ đến: "Khoan, tôi nhớ hình như học bá không ăn được cay?"

Nhưng nồi lẩu hôm nay của bọn họ đỏ chét.

Mọi người nhìn Tống Thanh Chấp, đúng vậy, có ấn tượng, học bá không ăn cay.

"Không sao đâu." Tống Thanh Chấp vội mỉm cười: "Cũng không phải không ăn được chút nào."

Mọi người nghĩ lại thì cũng thấy đúng, nào có ai một chút cũng không ăn được.

Úy Nhiên lại nói: "Không ăn được thì đừng miễn cưỡng, đổi nồi uyên ương chỉ tốn có một lát thôi, để chị đi nói với người phục vụ một tiếng."

"Thật sự không cần đâu." Tống Thanh Chấp nói xong liền cầm lấy đũa đi gặp một miếng thịt bò đã được trụng.

"Đừng miễn cưỡng." Hứa Tinh Lạc lập tức cầm đũa ngăn đũa của Tống Thanh Chấp lại, người khác không biết thì thôi, hắn biết rõ Tống Thanh Chấp không ăn cay: "Đổi nồi lẩu uyên ương đi."

"Được." Hứa Tinh Lạc vừa nói thì Úy Nhiên liền đi tìm người phục vụ nói, nhanh chóng được đổi sang nồi lẩu uyên ương.

Tống Thanh Chấp uống nước lẩu, cong miệng cười, nhân cơ hội nói với Hứa Tinh Lạc bên cạnh: "Lúc trước cậu đã nói với tôi là muốn đi uống rượu với tôi, ăn xong mình đi nhé?"

"Làm sao?" Hứa Tinh Lạc liếc nhìn: "Cậu muốn chuốc say tôi, gạo nấu thành cơm, sau đó bắt tôi phụ trách?"

"Kịch bản này tôi chấp nhận." Tống Thanh Chấp tiếp thu rất nhanh.

"Tôi cũng đâu có ngốc." Hứa Tinh Lạc cười lạnh.

"Xin cậu đó." Tống Thanh Chấp gắp cho hắn miếng thịt mình vừa trụng xong.

Hứa Tinh Lạc lập tức gắp lên định bỏ lại vào trong chén người nọ, nhưng nghĩ lại, bữa cơm này vốn là tiền của hắn, dựa vào cái gì không ăn?

"Không chấp nhận." Hứa Tinh Lạc nhai thịt, lãnh khốc vô tình nói: "Hôm nay là ngoài ý muốn, không có lần sau."

"Tiếng ùng ục lớn quá." Vẻ mặt Tống Thanh Chấp quật cường: "Cậu nói gì tôi không nghe thấy."

Tiếng ùng ục?

Hứa Tinh Lạc ngẩn ngơ, sau đó nhìn vào trong nổi.

Cả hai người chợt trở nên im lặng ngồi nghe tiếng nước lẩu sôi ùng ục.