Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 11




Edit: Kally

Beta: Phong

Đức Trung có hai căn tin, đồ ăn ngon, giá cả phải chăng, sinh viên khá sẵn lòng đến đó, tuy nhiên, ăn ở căn tin lâu nên họ cũng muốn ra ngoài thay đổi.

Con đường ẩm thực cách cổng trường không xa là địa điểm tìm đồ ăn chính của học sinh.

Có một quán lẩu tên là Lương Nhớ đặc biệt nổi tiếng, Tần Thư Thụy nghĩ đến việc ra ngoài ăn liền nghĩ tới nhà hàng này.

Nhưng khi cậu ta dẫn mọi người đến liền chết lặng, nhìn toàn bộ quán, khách khứa đều là học sinh Đức Trung.

Hai đại giáo bá cùng giáo thảo nổi tiếng gặp nhau ở chỗ này làm hòa, để mọi người vây xem dường như không ổn lắm......

"Sững sờ gì đấy?" Hứa Tinh Lạc giơ chân đá Tần Thư Thụy một cái: "Gọi phòng riêng đi."

Tần Thư Thụy mới chợt nhớ ra, đệt! Ờ ha, có thể gọi phòng riêng được mà: "Oke, để em đi gọi."

Lâm Khác thấy Hứa Tinh Lạc đá em trai mình thì không khỏi nhướng mày, sau đó ôm cánh tay khẽ hừ một tiếng, biểu cảm này rơi vào trong mắt Tống Thanh Chấp, mà Tống Thanh Chấp chỉ là mỉm cười.

"......" Nhận ra mình đang cười, Tống Thanh Chấp đột nhiên giật mình, sau đó ngơ ngác mím môi.

Vừa rồi Hứa Tinh Lạc đá Tần Thư Thụy, cậu không nên cười mới đúng.

Một là người cậu đã từng thích, một là người cậu đang mập mờ, nói thật thì quan hệ này đúng là có chút phức tạp.

Tần Thư Thụy gọi phòng riêng, tám người đều tự tìm vị trí ngồi xuống, đương nhiên là người lớp nào ngồi chỗ lớp đó, mà Tần Thư Thụy với tư cách làm người giảng hòa giữa hai lớp, cậu ta rất tự giác ngồi ở giữa Lâm Khác và Hứa Tinh Lạc.

"Được rồi được rồi nè, mọi người đều đến đông đủ rồi, thương lượng xem nên gọi gì đây." Tần Thư Thụy cầm thực đơn và bút chì hét to: "Có ai không ăn cay không?"

Tống Thanh Chấp giơ tay: "Tôi."

"Chỉ có một mình bạn học Tống không ăn thôi sao?" Tần Thư Thụy hỏi thêm.

"Tôi cũng không ăn." Hứa Tinh Lạc kéo khẩu trang xuống, chỉ chỉ miệng mình: "Miệng tôi bị thương, không ăn cay được."

Mọi người nhìn khuôn mặt bầm tím của hắn với vẻ mặt khác nhau.

Đặc biệt là đám người Lâm Khác, cảm giác có thể nói ra khá phức tạp, ủa nhưng mà mẹ kiếp, có gì phải phức tạp chứ, cứ như bọn họ không bị thương vậy, bộ bọn họ bị Hứa Tinh Lạc đánh nhẹ lắm chắc?

Vết thương trên người vẫn còn đau đây nè

Sáng hôm nay Tần Thư Thụy mới biết là họ đánh nhau, nhưng không biết Hứa Tinh Lạc bị thương, vừa nhìn thấy liền hoảng hốt, "Trời đất ơi, Tinh Lạc mặt anh bị thương sao? Anh bôi thuốc chưa?"

Hứa Tinh Lạc a một tiếng, ý là hắn bôi rồi.

"Sao lại vẫn chưa hết thế này?" Tống Thanh Chấp quay mặt lại nhìn, cảm thấy vết bầm kia đúng là chói mắt, cậu nghi ngờ nhìn Hứa Tinh Lạc: "Cậu có thật sự là bôi thuốc đàng hoàng không vậy?"

"Đương nhiên." Hứa Tinh Lạc nhìn cậu: "Thuốc của cậu mua đâu có phải thuốc tiên đâu mà bôi một cái là khỏi?"

Nói cũng đúng, Tống Thanh Chấp nở nụ cười, không nói gì nữa.

Mọi người đang ngồi sửng sốt: "???"

Sua sầm má, lượng thông tin trong lời của giáo bá có thật sự là nghiêm túc chưa? Tống học bá mua thuốc cho Hứa Tinh Lạc?

Nghe vậy, phản ứng của mọi người đều không có gì đáng ngạc nhiên, nói thế nào nhỉ, hình như chỉ sau một đêm, học sinh đứng đầu và học sinh đứng đầu từ dưới lên chưa từng gặp mặt trong trường lập tức trở thành bạn tốt.

Chuyện khá là đột ngột.

"Gọi món gọi món ăn đi." Tình bạn giữa các chàng trai khá đơn giản, Tần Thư Thụy áp xuống suy nghĩ kì lạ trong lòng mình, nhiệt tình sắp xếp cho họ.

Được rồi, bữa hôm nay là do cậu ta sắp xếp, cậu ta hy vọng sau bữa ăn này, mối hận thù giữa Lâm Khác và Hứa Tinh Lạc sẽ được xóa bỏ.

Bởi vì có hai người không ăn cay, cuối cùng họ chọn nồi uyên ương.

Lẩu thịt bò ăn rất ngon, cộng với Coca Cola, vừa uống không khí liền thoải mái.

"Hứa Tinh Lạc." Lâm Khác giơ ly lên đưa qua, là người đầu tiên lên tiếng: "Tao xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm đó, hôm nay mày không khai tên tụi tao ra ở phòng giáo viên khiến tao rất cảm kích, uống hết ly này, xóa hết ân oán của chúng ta có được không?"

Hứa Tinh Lạc để đũa xuống, nhìn gã.

Những nam sinh khác đi cùng thấy Lâm Khác như thế, cũng đặt bát đũa xuống, cầm cốc lên xin lỗi Hứa Tinh Lạc: "Hứa ca, lúc trước đã đắc tội rồi, uống hết ly này để xóa bỏ toàn bộ nhé."

Hứa Tinh Lạc hơi sửng sốt, cũng muốn cười, bởi vì hắn cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của những học sinh cấp ba này có chút đáng yêu.

Thấy hắn không nói lời nào cũng không phản ứng gì, mấy người còn lại rất căng thẳng, đặc biệt là Tần Thư Thụy, vô cùng sợ hãi Hứa Tinh Lạc không nể nang gì.

Tống Thanh Chấp ở dưới gầm bàn đá chân chàng trai bên cạnh một cái.

"?"Hứa Tinh Lạc nhìn cậu.

"......" Tống Thanh Chấp liếc nhìn hắn một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, thái độ tốt rồi thì nhận đi.

"Được thôi." Hứa Tinh Lạc và Tống Thanh Chấp bên này mắt đi mày lại sao, cuối cùng hắn cũng cầm cốc đứng lên, cười nói: "Mọi người chỉ là xúc động mà thôi, ngay từ đầu đã không có bất bình gì rồi, nào, uống ly này đi rồi xóa bỏ toàn bộ."

Mọi người nghe hắn nói vậy, lúc này mới sôi nổi nhẹ nhàng thở ra.

Đám Lâm Khác nhanh chóng chạm ly với Hứa Tinh Lạc rồi uống, sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn lẩu.

"Tốt rồi, sau này chúng ta hãy hòa thuận với nhau nhé." Tần Thư Thụy cười vui vẻ, ánh mắt tình cờ nhìn qua Tống Thanh Chấp, sau khi bị phát hiện thì nhanh chóng dời đi: "Khụ, ăn thôi ăn thôi, cứ ăn thoải mái đi, hôm nay tôi mời."

"Tiểu Thụy vất vả rồi." Lâm Khác gắp một miếng thịt bò cho Tần Thư Thụy, lấy lòng mỉm cười: "Vì chuyện của anh trai mà tiêu tiền."

"A, đâu sao đâu, em vốn đã đồng ý sẽ mời họ một bữa mà." Tần Thư Thụy thấy xấu hổ, nhanh chóng cúi đầu ăn.

Gần đây cậu ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Khác cứ gay thế nào á.

Đệt, Tần Thư Thụy đột nhiên nhớ ra, nếu Lâm Khác thật sự là gay, vậy trên bàn này có tận hai người gay sao?

Thân là đối tượng bị hai gay theo dõi, áp lực của cậu ta lớn không kể xiết.

"Tôi đi vệ sinh." Hứa Tinh Lạc nói.

Sau khi hắn rời khỏi bàn, Lâm Khác nghĩ rồi cũng đi theo: "Tôi cũng đi vệ sinh đã nhé."

Mọi người nhìn họ lần lượt rời đi, nhìn nhau, có phần lo lắng.

Sẽ không có đánh nhau ở trong đâu, phải không?

"Chắc là muốn nói riêng vài câu thôi." Tần Thư Thụy nhỏ giọng nói.

Tốt nhất nên là như vậy, mọi người nghĩ thầm.

Tống Thanh Chấp chậm rãi ăn được hai phút, sau đó đặt đũa xuống nói: "Tôi đi xem xem thế nào."

Mọi người cảm thấy như vậy cũng tốt.

Trong phòng vệ sinh, Lâm Khác nhìn Hứa Tinh Lạc: "Lúc Tiểu Thụy về nhà họ Tần, nhà họ Tần vốn dĩ không định cắt đứt quan hệ với mày có đúng không?"

Hứa Tinh Lạc a một tiếng, biết Lâm Khác muốn nói gì: "Hoá ra mày biết sao?" Chẳng trách tên này muốn chặn hắn, hóa ra là do tức giận.

Người này cũng xứng với cách gọi anh trai đấy.

"Ừ." Lâm Khác nghiêm túc nhìn hắn, hiển nhiên là đang đợi một lời giải thích.

Hứa Tinh Lạc bất đắc dĩ: "Tôi nói lúc đó mình bị ma quỷ ám, nhất thời xúc động thì mày có tin không?"

Lâm Khác nhíu mày, Hứa Tinh Lạc đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể ngay lúc ấy nhanh chóng nghĩ một cái cớ hoàn hảo: "Lúc ấy bởi vì lớn đến giờ tao chưa bao giờ chịu đả kích như vậy, nghĩ lung tung, chưa làm gì thì đã bị phát hiện...... Tao cảm thấy nếu không bị phát hiện thì chắc chắn tao cũng không làm gì đâu."

Hắn nhìn Lâm Khác: "Khi con người xúc động thì họ sẽ có rất nhiều suy nghĩ, không thể phủ nhận được."

Câu này không sai, Lâm Khác không phủ nhận: "Vậy bây giờ mày coi Tiểu Thụy là gì?"

"Đương nhiên là em trai rồi." Hứa Tinh Lạc nói, nhưng hắn vẫn nhìn Lâm Khác không vừa mắt thì làm sao bây giờ? Vì vậy liền đầy ẩn ý chèn thêm một câu: "Giống như mày đối với cậu ta thôi."

Vẻ mặt của Lâm Khác quả nhiên rất đặc biệt.

Đương nhiên, gã cũng biết Hứa Tinh Lạc không có ý gì khác, tất cả chỉ là do trong lòng gã có quỷ mà thôi.

"Bạn học, vấn đề mày lo lắng sẽ không xảy ra đâu, yên tâm đi." Hứa Tinh Lạc vỗ vai Lâm Khác, sau đó huýt sáo quay đầu đi vệ sinh.

Tống Thanh Chấp đứng ở ngoài cửa nghe bọn họ nói xong thì lén lút rời đi.

Sau bữa trưa, giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc, một số nam sinh trước đó không hề quen biết hẹn nhau lần sau cùng Hứa Tinh Lạc đi chơi rồi rời đi.

Tần Thư Thụy vốn muốn đi cùng với Hứa Tinh Lạc, nhưng Hứa Tinh Lạc và Tống Thanh Chấp không thể tách rời, cậu ta quyết định không ép mình nữa.

Vì vậy tìm cớ mình muốn đi mua văn phòng phẩn rồi rời đi.

Chờ Tần Thư Thụy đi xa, Tống Thanh Chấp chậm rãi nói: "Tôi cũng muốn đi mua văn phòng phẫm."

Hứa Tinh Lạc nhìn bóng dáng ai kia, nhướng mày: "Sao nãy cậu không nói để đi cùng với người ta luôn?"

"Tôi thích giờ mới nói." Tống Thanh Chấp vân đạm phong khinh, đút tay vào túi áo đồng phục đi trước: "Đi thôi, đằng trước có kìa."

"Thái độ này của cậu......" Thật là làm người ta không đoán ra cảm xúc, nói thất tình cũng không giống, mà nói bỏ được rồi thì cũng không giống, Hứa Tinh Lạc lười đoán mò, hắn đi theo sau trực tiếp hỏi: "Sao vậy? Cậu đã hết thất tình chưa?"

Tống Thanh Chấp không nói gì, cậu không biết, dù sao thì cậu không muốn gặp Tần Thư Thụy, cũng sẽ không bởi vì Tần Thư Thụy mà có cảm xúc khác.

Nếu đã buông bỏ được rồi, thì chắc là vậy.

Nhưng cậu sẽ không nói cho Hứa Tinh Lạc đâu, nếu không thì không phải mất trắng 300 vạnluôn sao?

"Đang hỏi cậu đấy?" Hứa Tinh Lạc đạp cậu một cái, trả thù cái đá ban nãy trong tiệm lẩu.

"Đúng thì thế nào? Mà không đúng thì thế nào?" Tống Thanh Chấp không nhìn Hứa Tinh Lạc, không nhẹ không nặng cảnh cáo: "Cậu hỏi nhiều vậy làm gì, làm tốt bổn phận của mình là được."

Hứa Tinh Lạc kinh ngạc, thằng nhóc này uống lộn thuốc hả? Dám nói như vậy với hắn: "......"

Hắn sẽ khiến đối phương hối hận.

Tống Thanh Chấp đi đằng trước nói xong thì hối hận, chẳng qua là do cậu không thích Hứa Tinh Lạc thử mình thôi, bởi vì cậu không đoán được...... Cũng không biết Hứa Tinh Lạc định làm gì tiếp.

Duy trì hiện trạng bây giờ thì cậu mới có cảm giác nắm chắc được.

"Chậc, vậy cậu tự mua đi, ông đây không theo hầu nữa." Hứa Tinh Lạc nói xong, đút tay vào túi quần rời đi.

Tống Thanh Chấp: "......"

Tống Thanh Chấp bị bỏ lại, vẻ mặt không hiểu ra sao, cậu cho rằng Hứa Tinh Lạc nói đùa, cậu gọi hắn: "Ê? Hứa Tinh Lạc, cậu đi thật à."

Hứa Tinh Lạc đương nhiên là đi thật

Thấy đối phương cũng không quay đầu lại, vẻ mặt Tống Thanh Chấp đen thui, tính tình của người này bị sao vậy.

Nghĩ nghĩ, cậu từ bỏ đi mua văn phòng phẩm, bước nhanh theo đi lên.

"Tính tình của cậu con gái thật đấy." Nghẹn nửa ngày, Tống Thanh Chấp đi bên cạnh Hứa Tinh Lạc nói ra một câu.

Cậu lớn như vậy mà chưa từng dỗ ai đâu đấy, tuy rằng bây giờ trong lòng có hơi hoảng loạn, nhưng cậu đã sớm hối hận rồi.

"Tôi, tính tình con gái?" Lời này thì hắn không thích nghe, Hứa Tinh Lạc chỉ vào mũi của mình, quyết định để Tống Thanh Chấp trải nghiệm rốt cuộc cái gì mới gọi là tính tình con gái: "Câu, chiều này khỏi cần đến nhà tôi dạy kèm nữa, việc của tôi không đáng để chậm trễ thời gian quý báu của cậu đâu."

Tống Thanh Chấp trợn to mắt, nhất thời không biết phải nói gì, đột nhiên như vậy: "Cậu......"

Cậu cau mày muốn nói gì đó, nhưng Hứa Tinh Lạc chẳng thèm nghe, quay người rời đi.

Tống học bá bị ném ở bên đường sau khi tiêu hóa hoàn chỉnh câu chuyện, cạn lời hộc ra một hơi.

Cậu cảm thấy thật, sự, kì, diệu, vãi

Ngay từ đầu Tống Thanh Chấp đã nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, dường như cậu cũng hiểu sao Hứa Tinh Lạc tức giận......

Thật sự là do mình không đúng.

Quay về lớp, Tống Thanh Chấp xoay cây bút trong tay suy nghĩ thật lâu, sau đó xé xuống một tờ ghi chú viết tờ giấy đưa cho Hứa Tinh Lạc: Xin lỗi, ban nãy tôi nói chuyện không nghĩ, nhưng tôi không có ý như vậy đâu, cậu đừng hiểu lầm.

Tờ giấy được truyền xuống, Hứa Tinh Lạc liếc mắt một cái, không có hứng trả lời, nên hắn không trả lời.

Tống Thanh Chấp buồn bực: "......"

Người không cho cậu mặt mũi vẫn là thấy lần đầu tiên, đến xin lỗi còn không nhận.

Nếu là bình thường, Tống Thanh Chấp đã quen được chiều sẽ cảm thấy rất buồn cười, người như vậy còn có gì để thân quen nữa đâu.

Nhưng đối với Hứa Tinh Lạc, cậu phát hiện mình không làm được.

Cả một buổi chiều, trạng thái bàn trước bàn sau rơi vào một không khí phức tạp.

Ngay cả Thẩm Kí cũng nhận ra điều kì lạ của họ.

Thẩm Kí không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Tống Thanh Chấp: "Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì à?"

"Không có việc gì đâu." Tống Thanh Chấp mặt không cảm xúc, là ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng của cậu bây giờ không tốt.

Thẩm Kí nhún vai, không dám hỏi nhiều.

Gã nghĩ chắc là Hứa Tinh Lạc biết nhỉ?

Vì vậy gã quay đầu nhìn thoáng ra đằng sau, nhận thấy giáo bá trông cực kì bình thường lại càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ chỉ có Chấp ca của họ không bình thường?

Chuông tan học của tiết cuối cùng vang lên, Hứa Tinh Lạc dọn tài liệu dùng để tối nay học vào cặp rồi một mình rời đi.

"......" Tống Thanh Chấp cạn lời, nhưng cậu chẳng có tâm trạng bình tĩnh nào để dọn đồ đi về nhà hết.

"Chấp ca, mày không về sao?" Thẩm Kí nhìn bạn cùng bàn mình cứ ngồi đờ đẫn ra, nghĩ thầm, Chấp ca cả chiều nay trông lạ quá.

Bị cái gì k1ch thích à?

"Mày đi trước đi, từ từ tao dọn." Tống Thanh Chấp lấy lại tinh thần, nói với Thẩm Kí.

Nửa tiếng sau, cửa phòng có người gõ cửa, Hứa Tinh Lạc tưởng shipper giao đồ ăn tới, lúc đi đến để mở cửa thì mới nhớ ra mình hôm nay không có gọi cơm.

Nhìn thấy Tống Thanh Chấp đứng ở cửa, trong lòng Hứa Tinh Lạc đm một tiếng, giây tiếp theo chuẩn bị đóng cửa......

"Đệt, cậu đến mức như vậy luôn sao?" Tống Thanh Chấp lập tức dùng sức kéo lại, khuôn mặt bình thường chẳng mấy khi dao động lại trở nên nhăn nhó: "Đừng có mà quá phận."

Xin lỗi và tìm đến tận nhà cậu đều làm hết rồi, Hứa Tinh Lạc còn muốn thế nào nữa?

Hứa Tinh Lạc nghe vậy thì thả lỏng tay, Tống Thanh Chấp lập tức chui vào nhà, đỏ mặt vì bộ dáng chật vật của mình.

Cậu thề cả đời này cậu chưa từng thấp hèn như vậy.

Trong một khoảnh khắc, cậu thậm chí còn không biết tại sao mình lại làm điều này?

Hứa Tinh Lạc có tài đức gì cơ chứ?

"Không phải tôi đã nói cậu đừng tới à? Cậu tới đây làm gì?" Hứa Tinh Lạc chẳng thèm đóng cửa, đứng ngay đó ôm cánh tay nhìn cậu, ánh mắt rất vô tình.

"Cậu đến mức đấy sao?" Tống Thanh Chấp để cặp xuống, nhìn hắn lên án: "Bởi vì tôi nói sai một câu mà đối xử như vậy với tôi sao, những gì trước đó tôi làm vì cậu đều là cho chó ăn sao?"

"Đối xử như vậy với cậu?" Hứa Tinh Lạc buồn cười, vẻ mặt lạnh lùng đặt một tay lên vai cậu trai: "Làm thế nào với cậu? Chẳng qua là không cho cậu tới dạy bù cho tôi, cậu liền phản ứng lớn như vậy sao?"

"......" Nghe tên nhóc này ăn nói tầm bậy, Tống Thanh Chấp khó thở, đồng thời cũng nhận ra bản thân luôn giỏi ăn nói trước mặt người khác, nhưng trước mặt Hứa Tinh Lạc, đầu óc với lưỡi dường như ngắn hơn chẳng biết nên nói gì: "Có phải chỉ thế thôi hay không thì trong lòng cậu biết rõ."

"Được thôi." Cứ tranh luận như vậy cũng không phải biện pháp, Hứa Tinh Lạc không chút để ý mà nói: "Vậy cậu muốn tôi đối xử thế nào với cậu? Cậu nên nói rõ ràng đi, miễn cho tôi lại làm chuyện không phải bổn phận của mình."

Bốn chữ cuối cùng, Hứa Tinh Lạc nhấn mạnh rất rõ ràng.

"Cậu......." Tống Thanh Chấp cắn răng, rõ ràng trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng vẫn cứ phải nhịn xuống tính khí, cậu hít sâu một cái giải thích: "Tôi đã nói tôi không có ý đó, hơn nữa cũng đã xin lỗi cậu rồi."

Chuyện này cứ thế bỏ qua không tốt sao?

"Cậu xin lỗi thì tôi phải nhận sao?" Hứa Tinh Lạc trợn tròn mắt.

"Vậy cậu muốn thế nào?" Tống Thanh Chấp trợn mắt, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng không dám bộc lộ, tuy nhiên, cậu chỉ có thể giữ vững ánh mắt như vậy trong ba giây, qua ba giây, cậu chỉ có thể kiên trì dám nhìn cằm Hứa Tinh Lạc cằm.

"Cậu hỏi như vậy thì có phải đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận sự trừng phạt của tôi rồi chứ?" Giọng điệu của Hứa Tinh Lạc rất nguy hiểm nói, lúc này hai tay đã chống quay vai Tống Thanh Chấp, khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa cánh tay.

Trong nháy mắt, Tống Thanh Chấp cảm thấy bản thân chỉ cần một lời nói của Hứa Tinh Lạc đã nóng bừng cả người, điều này khiến cậu thấy rất xấu hổ, tại sao vậy chứ?

"Cậu nói đi." Cậu ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng.

Cậu tự nhủ rằng chỉ cần không quá phận thì sẽ đồng ý.

Nhưng chắc là sẽ không ghê gớm lắm đâu nhỉ.

Hứa Tinh Lạc không giống người sẽ từ bỏ cơ hội đâu.

"Vậy cậu nghe đây." Ghé sát cậu hơn, Hứa Tinh Lạc nghiêng đầu qua nhìn đôi mắt của anh: "Vẫn luôn là ông đây chủ động hôn cậu, lần này đến cậu chủ động hôn tôi."

Tống Thanh Chấp: "Cái, cái gì?"

Nam sinh dán chặt cái gáy vào tường cho rằng mình nghe lầm, trừng phạt của Hứa Tinh Lạc chính là cái này sao?

"Ừ." Hứa Tinh Lạc nhắm mắt lại nói: "Hôn đi tôi sẽ tha thứ cho cậu."

"......" Tâm trạng của Tống Thanh Chấp phức tạp đến nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức cắn miệng mình, kiềm chế giơ tay lên.

Đáng giận.

Cậu đưa tay vòng qua cổ Hứa Tinh Lạc, sau đó như đối phương mong muốn, nặng nề hôn lên môi hắn.

Cùng lúc đó, tim cậu bật mạnh đến mức dường như muốn nhảy ra ngoài.