Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 88: Cái chết ngoài ý muốn




Tuy rằng không thể lấy được manh mối của cánh cửa này, nhưng cũng may có được có mất, mang được khẩu súng của Nghiêm Sư Hà kia ra ngoài.

Cẩn thận ngẫm lại cũng hoàn toàn không thấy mệt, dù sao đồ vật có thể mang ra từ trong cửa đều rất đặc biệt, vận khí của Lâm Thu Thạch có thể nói là thực sự không tồi.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, bởi vì tính chất đặc thù của cửa, đối mặt với mấy thứ quỷ thần linh tinh, có vẻ mang súng theo cũng không có tác dụng gì, Lâm Thu Thạch vào Hắc Diệu Thạch lâu như vậy, thật ra lại là lần đầu tiên biết việc không thể mang súng vào.

Dường như biết Lâm Thu Thạch suy nghĩ gì, Nguyễn Nam Chúc nói: "Đương nhiên là không thể mang một vài vũ khí tương đối nguy hiểm vào, không thì luôn sẽ có người làm ra vài chuyện gì đó khác người."

Lâm Thu Thạch: "Chuyện khác người?"

Nguyễn Nam Chúc: "Có người thử mang súng ống tăng bazooka vào......"

Biểu tình Lâm Thu Thạch nghe thấy lời này vặn vẹo một chút: "Thật hay giả?" Thế mà có người muốn mang thứ này vào? Không phải nói trong cửa là thế giới quỷ quái à, mang theo loại đồ vật này thật sự hữu dụng?

"Thật sự." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh có thể tưởng tượng một chút, nếu thật sự mang loại đồ vật này vào, sau đó người nọ cho một phát vào một toà nhà đã chỉ định......"

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn tưởng tượng ra hình ảnh Nguyễn Nam Chúc miêu tả cảm thấy mình không lời nào để nói.

Nói tóm lại, dựa theo cách nói của Nguyễn Nam Chúc chính là, trên cơ bản vũ khí nóng đều không thể mang vào, nhiều nhất chỉ có thể mang chút dao con gì đó phòng thân.

Vì thế Lâm Thu Thạch lại lần nữa sâu sắc cảm thấy bản thân kiếm được.

Hiện tại tố chất thân thể của Lâm Thu Thạch đã cực kỳ tốt, tuy rằng ăn một phát đạn trong cửa, nhưng sau khi ra ngoài nằm ở bệnh viện mấy ngày liền đã sắp khôi phục.

Lúc trở lại biệt thự còn nhận được hoan nghênh nhiệt liệt của Hạt Dẻ.

Lâm Thu Thạch bế chú mèo đang keo meo meo nhà mình lên, vui sướng vuốt cái bụng trắng mềm mụp của nó, một bộ hạnh phúc sắp bay lên trời.

Trình Thiên Lí thấy, ở bên cạnh nói: "Lâm Thu Thạch, anh thật là chỉ có lúc đang sờ mèo mới có thể lộ ra biểu tình khoa trương như vậy......"

Lâm Thu Thạch nói: "Có sao?"

Trình Thiên Lí: "Có có, ở trong cửa cũng chưa gặp qua biểu tình phức tạp như vậy của anh."

Lâm Thu Thạch cũng không biết nên nói cái gì, hắn cảm thấy không đến mức như Trình Thiên Lí nói như vậy đi.

Sau khi trở về, Nguyễn Nam Chúc tìm Lâm Thu Thạch nói chuyện riêng một lần, nội dung chủ yếu là nói về tình huống Lâm Thu Thạch qua cửa.

Lâm Thu Thạch nói hết sự tình sau khi hắn tiến vào, khi nói đến Cố Long Minh "nữ sinh cấp ba", khó tránh khỏi mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

Nguyễn Nam Chúc nghe, trong mắt hiện ra một chút ý cười: "Nào có nhiều nữ sinh cấp ba như vậy."

Lâm Thu Thạch liếc mắt một cái liền nhìn thấu âm mưu của hắn, nói: "Có phải cậu đã sớm biết hay không ——"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Biết cái gì?"

Lâm Thu Thạch: "Biết nữ sinh cấp ba kia có vấn đề ấy!"

Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười, hắn nói: "Ừ, tôi đặc biệt cho người điều tra qua."

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn lâm vào trầm mặc thật sâu.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Trên cơ bản nhận việc trên internet đều sẽ phải điều tra, bằng không rất dễ dàng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lần này anh nhận người kia còn tính là tương đối đáng tin cậy, ngoại trừ nói mình là nữ sinh cấp ba."

Lâm Thu Thạch nhớ tới bộ dáng Cố Long Minh mặc váy nhỏ nói pika pika với hắn, trong lúc nhất thời lại không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Nhưng Cố Long Minh chỉ là một cái nhạc đệm, điều quan trọng vẫn là những chuyện gặp phải bên trong cửa.

Lâm Thu Thạch ngồi trên sô pha, một bên ăn bánh quy nhỏ, một bên kể lại chuyện bên trong cửa với nơi lấy chìa khóa cho Nguyễn Nam Chúc.

Sau khi nghe thấy cuối cùng Lâm Thu Thạch bị Nghiêm Sư Hà kia bắn một phát vào đùi, khuôn mặt không có biểu cảm gì của Nguyễn Nam Chúc hơi hơi nhăn lại, hắn nói: "Hắn ta gọi là Nghiêm Sư Hà?"

Lâm Thu Thạch gật đầu: "Đúng vậy." Hắn suy nghĩ nói, "Chẳng qua hắn ta cho tôi cảm giác có chút quen thuộc......"

Nguyễn Nam Chúc: "Quen thuộc?"

Lâm Thu Thạch: "Không sai." Hắn cẩn thận tìm từ, "Tôi nghi thật ra hắn ta có manh mối chi tiết, giống như cô gái cố ý dùng khung tranh hại người ở cửa Người đàn bà trong mưa kia."

Bọn họ cho người ta cảm giác rất tương tự, chỉ là Nghiêm Sư Hà so với cô gái kia kín đáo hơn nhiều.

Ngón tay Nguyễn Nam Chúc gõ gõ trên bàn, có vẻ đang tự hỏi cái gì.

Lâm Thu Thạch tiếp tục nói: "Nhưng mà hắn ta tương đối xui xẻo, cuối cùng bị chính người mình mang theo thọc một dao, người nọ còn lấy manh mối đi mang ra ngoài. Nói...... Tôi đột nhiên nhớ tới, nếu có người giết người trước một giây vào cửa, sau đó đi ngay vào đường hầm, có phải sẽ không bị báo thù hay không?"

Việc này kỳ thật hắn có chút nghĩ không thông, dựa theo loại tính cách của Nghiêm Sư Hà, làm sao lại không giết hắn mà chỉ khiến chân hắn bị thương.

Nguyễn Nam Chúc nghe thấy Lâm Thu Thạch hỏi chuyện, ánh mắt trở nên có chút vi diệu, hắn nói: "Thật là đã có người thử qua, tôi còn chính mắt gặp được."

Lâm Thu Thạch: "Sau đó thì sao?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Sau đó bên trong đường hầm liền vươn ra một đôi tay, kéo giật người nọ vào."

Lâm Thu Thạch: "...... Một đôi tay?"

Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy, một đôi tay." Hắn thay đổi tư thế ngồi, hai chân thon dài vắt lên nhau, dựa vào sô pha, nhàn nhạt nói, "Người nọ vốn là vào cửa với tôi, sau khi tôi rời khỏi đường hầm, hắn liền nhảy xuống ngay trước mặt tôi." Hắn hơi tạm dừng, sau đó tiếp tục nói, "Lúc ấy chúng tôi đang ở tầng 27 bên trong một chung cư."

Tầng 27, đừng nói người, kể cả đổi thành mèo có chín cái mạng nhảy xuống chỉ sợ đều sẽ không còn mạng.

Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng giết người khi ra cửa là một sơ hở trong quy tắc, qua Nguyễn Nam Chúc vừa nói như vậy, hắn mới biết được đây căn bản không phải là sơ hở.

Xem ra Nghiêm Sư Hà với Tiểu Thiển đều biết chuyện này, Nghiêm Sư Hà không dám giết Lâm Thu Thạch, Tiểu Thiển cũng không thọc vào chỗ trí mạng của Nghiêm Sư Hà. Lâm Thu Thạch đoán Nghiêm Sư Hà hẳn là có thể dùng sức lực cuối cùng bò vào trong đường hầm, còn hắn ta bị thương nghiêm trọng như vậy ở hiện thực sẽ phát bệnh gì, Lâm Thu Thạch cũng không biết.

"Vất vả." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lần đầu tiên một mình vào cửa, có cảm tưởng gì đặc biệt?"

Lâm Thu Thạch nói: "Cảm tưởng......" Trong đầu hắn hiện ra bộ dáng nữ trang của Cố Long Minh với bộ dáng nữ trang của Nguyễn Nam Chúc, không so sánh còn được, so sánh một cái liền không tự chủ được run lập cập, thậm chí da gà trên cánh tay còn nổi cả lên, nhưng hắn không dám nói cho Nguyễn Nam Chúc, chỉ là nói: "Không, không có cảm tưởng gì."

Nguyễn Nam Chúc hồ nghi nhìn tay hắn: "Không cảm tưởng anh nổi da gà gì vậy."

Lâm Thu Thạch cười gượng: "Hơi lạnh."

Hiển nhiên Nguyễn Nam Chúc không tin, nhưng vẫn là buông tha Lâm Thu Thạch: "Được rồi, anh bệnh nặng mới khỏi, không cần quá vất vả, đi nghỉ ngơi đi."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, đứng lên đi ra ngoài, lúc ra cửa thấy Nguyễn Nam Chúc bóc vỏ một cái kẹo que, nhét kẹo que vào miệng mình. Xem ra là hắn muốn hút thuốc, nhưng bởi vì cai thuốc, nên chỉ ăn một viên kẹo.

Lâm Thu Thạch sờ sờ vị trí gan của mình, cũng không cảm thấy có cái gì khác thường. Đa số bị ung thư gan đều rất đau, nhưng hắn lại cường tráng giống một con trâu như cũ, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ tế bào ung thư. Cửa đúng là rất đáng sợ, nhưng cũng mang đến cho hắn sự sống mới.

Thời tiết gần đây nóng lên, thương thế khi trước vào cửa của Nguyễn Nam Chúc còn chưa tốt, vốn dĩ biệt thự chỉ có một bệnh nhân, kết quả sau khi Lâm Thu Thạch từ cánh cửa thứ tư ra ngoài, biệt thự liền biến thành hai bệnh nhân.

Đàm Táo Táo thường xuyên qua bên này, sau khi nghe nói Lâm Thu Thạch sinh bệnh, mang theo một đống trái cây tới biệt thự, vào cửa liền chào hỏi với Lâm Thu Thạch, nói: "Lâm Lâm, anh không sao chứ Lâm Lâm!"

Lâm Thu Thạch nằm liệt trên sô pha vuốt mèo, nói: "Không có vấn đề gì lớn, không cần quá lo lắng."

Đàm Táo Táo liền ngồi bên cạnh Lâm Thu Thạch, sai Trình Thiên Lí đi rửa sạch trái cây.

Đàm Táo Táo nói: "Hình như Trình Thiên Lí sắp phải vào cửa thứ bảy của cậu ta đúng không?"

Lâm Thu Thạch tính tính thời gian: "Kiểu vậy."

Đàm Táo Táo đè thấp thanh âm, trong giọng nói mang theo ý vị khác: "Kỳ thật...... Tôi rất hâm mộ Trình Thiên Lí."

Lâm Thu Thạch nhìn Đàm Táo Táo một cái.

"Có đôi khi ngốc nghếch ngược lại là chuyện tốt." Đàm Táo Táo có chút mờ mịt, "Cửa thứ năm của tôi cũng sắp tới...... Chờ tới cửa thứ sáu......"

Hắc Diệu Thạch không nhận cửa độ khó khăn quá lớn, đến lúc đó Đàm Táo Táo cũng chỉ có thể qua một mình. Cô ta nhớ tới bộ dáng lúc mình đau khổ cầu sinh ở cánh cửa thứ nhất, lòng có xúc động, không khỏi thở dài.

"Thôi, không nói cái này." Đàm Táo Táo vực lên tinh thần, "Phim mới của tôi sắp chiếu, đến lúc đó anh nhất định phải tới xem đấy." Cô ta lấy ra hai tấm vé đưa cho Lâm Thu Thạch, làm mặt quỷ với hắn, "Còn có thể mang một người tới."

Lâm Thu Thạch cất vé đi, cười nói được.

Hai người đang nói chuyện phiếm, chuông biệt thự lại vang lên, Lâm Thu Thạch đi qua vừa nhìn, phát hiện là Ngô Kỳ bạn hắn.

Từ khi dọn đến nơi đây, hắn với Ngô Kỳ ít liên hệ đi nhiều, chỉ là thỉnh thoảng ăn cùng nhau vài bữa cơm. Không nghĩ tới hôm nay Ngô Kỳ sẽ đột nhiên tới đây thăm hắn. Nhưng hắn cảm thấy bộ dáng Ngô Kỳ hình như không quá đúng, cả người tiều tụy vô cùng, thậm chí có chút gầy đi.

Lâm Thu Thạch mở cửa, nói: "Ngô Kỳ, cậu làm sao vậy?"

Giọng Ngô Kỳ nghẹn ngào: "Lâm Thu Thạch, bạn gái tớ, bạn gái tớ đã chết......"

Lâm Thu Thạch ngây ngẩn cả người, hắn nói: "Cậu vào đi!"

Ngô Kỳ đi vào nhà, lại là trông thấy Đàm Táo Táo ngồi trên sô pha, ánh mắt toát ra vài phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh, loại kinh ngạc này liền biến thành đau khổ, anh ta nói: "Ngay hơn mười ngày trước, cô ấy nhảy xuống trước mặt tớ!"

Lâm Thu Thạch nháy mắt nghĩ tới mấy cái ví dụ đêm qua Nguyễn Nam Chúc nói với hắn, yết hầu hắn hơi hơi nuốt một chút, nói: "Cậu bình tĩnh một chút, từ từ nói."

Ngô Kỳ ngồi xuống sô pha, cơ thể hơi hơi phát run, nói sự tình phát sinh cho Lâm Thu Thạch.

Hơn mười ngày trước, Ngô Kỳ làm xong ca đêm về nhà, về đến nhà liền thấy bạn gái mình ngốc ngốc ngồi trên sô pha.

Sau khi nhìn thấy Ngô Kỳ, bạn gái đột nhiên khóc lên, Ngô Kỳ hỏi cô ta khóc cái gì, cô ta lắc đầu nói: "Có người hại em, có người hại em, hắn ta cướp cửa của em, hắn ta cướp cửa của em ——"

Ngô Kỳ lúc ấy còn tưởng rằng cô ta chịu oan ức gì ở bên ngoài, đang muốn dò hỏi một chút rốt cuộc là chuyện như thế nào, lại thấy đột nhiên cô ta đứng lên, hướng tới cửa sổ nhảy thẳng ra ngoài. Cửa sổ kia vừa lúc không đóng, cả người cô ta cứ như vậy rơi xuống ngoài cửa sổ, mà Ngô Kỳ đến lúc này mới phản ứng lại.

Nhưng hết thảy đều đã quá muộn.

Bạn gái Ngô Kỳ từ tầng 16 rơi thẳng xuống, đáp đất nát nhừ.

Cảm xúc của Ngô Kỳ lập tức khủng hoảng, gọi 120 báo cảnh sát, nhưng những hành động này cũng không thể nào cứu vớt bạn gái mình từ trong tay Tử Thần, anh ta vĩnh viễn mất đi cô ta.

Bạn gái Ngô Kỳ tử vong một cách ly kỳ, may mắn trong nhà có lắp cameras, đã quay lại hết thảy, bằng không Ngô Kỳ có mười nghìn cái mồm cũng nói không rõ.

"Tớ không hiểu cô ấy làm sao vậy." Ngô Kỳ khóc lóc, "Một tháng này tớ đều mơ ác mộng, mỗi tối đều mơ thấy cô ấy nói những lời này, tớ không rõ, cái gì gọi là có người hãm hại cô ấy?"

Sau khi bạn gái Ngô Kỳ xảy ra chuyện, cũng làm rất nhiều điều tra, mới đầu anh ta tưởng có người bắt nạt bạn gái mới đưa đến chuyện như vậy, nhưng sau khi điều tra lại không hề phát hiện có người như vậy tồn tại. Gần đây bạn gái rất bình thường, mỗi ngày công ty trong nhà hai điểm một đường, không hề cùng bất luận kẻ nào xảy ra cãi nhau, cũng không hề kết thù với bất luận kẻ nào.

Nhưng kể cả như vậy, cô ta vẫn đột ngột chết đi.

Lâm Thu Thạch cùng Đàm Táo Táo lúc nghe thấy câu "Hắn ta cướp cửa của em" mà Ngô Kỳ miêu tả, biểu tình trở nên có chút căng chặt, hiển nhiên hai người đều hiểu hàm nghĩa của những lời này, nhưng trước mặt Ngô Kỳ, Lâm Thu Thạch lại không thể nào giải thích.

Hắn không nghĩ tới loại chuyện này sẽ xảy ra ở trên người người bạn tốt nhất của mình, cho nên trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.

Lâm Thu Thạch nói: "Ngô Kỳ......" Hắn muốn nói vài lời an ủi, nhưng lại cảm thấy lời an ủi thật sự là quá vô lực.

Bất kể hắn nói cái gì, đều sẽ không làm Ngô Kỳ cảm thấy tốt lên, vì thế trong lúc nhất thời phòng khách rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở thấp thấp của Ngô Kỳ.

Đàm Táo Táo thấy thế không đành lòng, rút ra một tờ khăn giấy đưa cho Ngô Kỳ, muốn để anh ta lau lau nước mắt.

Ngô Kỳ nhìn Đàm Táo Táo, sau khi lau nước mắt cảm xúc hơi thu lại, anh ta nói: "Cảm ơn."

Đàm Táo Táo nói: "Người chết đã qua đời...... Nén bi thương."

Ngô Kỳ cười khổ, hiển nhiên là không thể tiêu tan chuyện bạn gái chết.

Lâm Thu Thạch vẫn duy trì trầm mặc, trên thực tế hắn đang tự hỏi về những lời bạn gái Ngô Kỳ nói, cái này làm hắn nhớ tới chuyện Nguyễn Nam Chúc đã từng dặn dò qua.

"Đừng để người khác biết thân phận của anh ở ngoài cửa, nếu không có thể sẽ xuất hiện tình huống cướp cửa." Nguyễn Nam Chúc lúc ấy nói như vậy. Mà từ lời kể của Ngô Kỳ, là có thể biết, bạn gái anh ta, hẳn chính là đã trải qua chuyện như vậy.

Tiếng Ngô Kỳ khóc dần dần ngừng, có vẻ anh ta hơi ngượng ngùng chuyện cảm xúc mình mất khống chế, biểu tình trở nên có chút xấu hổ.

Đàm Táo Táo thấy thế đúng lúc đứng lên, nói mình còn có việc liền đi trước, Lâm Thu Thạch nói tạm biệt với cô ta, nhìn theo cô ta rời đi.

"Cậu thì sao, Thu Thạch." Ngô Kỳ nhìn quanh phòng khách biệt thự, "Cậu ở chỗ này thế nào?"

"Khá tốt." Lâm Thu Thạch nói, "Tớ rất thích nơi này."

"Cậu thích thì tốt." Ngô Kỳ nói, "Trước kia tớ rất lo lắng cho cậu, hiện tại nhìn cậu vẫn ổn, cũng liền an tâm rồi."

Lâm Thu Thạch nói: "Hôm nay cậu có việc gì thế? Không có việc gì thì ở chỗ này một đêm đi, tớ làm cơm chiều cho cậu."

Ngô Kỳ trầm mặc một lát, từ chối ý tốt của Lâm Thu Thạch, khăng khăng lựa chọn rời đi. Lâm Thu Thạch nhắc lại nói anh ta có việc thì gọi điện thoại cho mình, Ngô Kỳ gật đầu nói được.

Sau khi tiễn Ngô Kỳ đi, Lâm Thu Thạch đứng ở cửa đã lâu không nhúc nhích, vừa quay đầu lại thấy Trình Thiên Lí bê mâm đựng trái cây đứng phía sau hắn, biểu tình hơi lo lắng, bên cạnh cậu ta là Trình Nhất Tạ, trên mặt không có biểu tình gì, tuy rằng hai người là song sinh, lại rất dễ dàng phân biệt.

"Lâm Thu Thạch, anh không sao chứ." Trình Thiên Lí vừa rồi ở trong phòng bếp vẫn luôn không dám ra đây, sợ quấy rầy Lâm Thu Thạch với Ngô Kỳ nói chuyện, bọn họ cũng nghe thấy chuyện Ngô Kỳ miêu tả, cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Không có việc gì." Lâm Thu Thạch nói, "Tôi không có việc gì." Có việc chính là Ngô Kỳ.

"Loại chuyện này...... Thường xuyên xảy ra à?" Lâm Thu Thạch chậm rãi đi tới sô pha, ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Trình Nhất Tạ.

Trình Nhất Tạ nói: "Không thường, đây không phải chuyện dễ dàng."

Lâm Thu Thạch nói: "Rốt cuộc bọn họ...... Làm thế nào."

Trình Nhất Tạ nói: "Những người làm loại chuyện này, đều biết bản thân sắp phải chết." Cậu ta đi tới đối diện Lâm Thu Thạch, giải thích ngắn gọn, "Bọn họ cần phải tìm một người có cửa, đi cùng người kia vào, sau đó lại tìm cơ hội giết chết người kia."

Lâm Thu Thạch: "Nhưng người bị theo vào chẳng lẽ không biết người kia muốn cướp cửa??"

Trình Nhất Tạ: "Luôn luôn có biện pháp."

Lừa gạt, giấu giếm, nói dối hoặc là cưỡng ép, thời điểm người muốn sống sót, chung quy sẽ có ngàn vạn loại biện pháp.

Tay Lâm Thu Thạch chậm rãi nắm chặt, hắn nói: "Tôi đã biết."

Trình Thiên Lí đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn, khuyên hắn không cần quá khổ sở, Lâm Thu Thạch cười khổ: "Khổ sở nhất làm sao lại là tôi."

Rõ ràng là Ngô Kỳ mất đi người thương.

Quan hệ xã hội của Lâm Thu Thạch rất đạm, bạn bè có thể đếm được trên đầu ngón tay, Ngô Kỳ chính là một trong số đó. Hắn không nghĩ tới, Ngô Kỳ sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Tối ngày đó, không khí toàn bộ biệt thự đều thực nặng nề.

Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về, sau khi ngồi ở bàn ăn liền phát hiện khác thường, nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Trình Thiên Lí nhìn Lâm Thu Thạch, vì thế Nguyễn Nam Chúc cũng chuyển ánh mắt tới trên người Lâm Thu Thạch: "Lâm Thu Thạch?"

Lâm Thu Thạch nói: "Bạn gái Ngô Kỳ đã chết, hình như là bị người cướp cửa giết."

Đũa trong tay Nguyễn Nam Chúc dừng một chút, hắn nhìn về phía Lâm Thu Thạch: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Lâm Thu Thạch nói: "Ngay hơn mười ngày trước." Thời điểm hắn còn đang nằm viện.

Nguyễn Nam Chúc trầm mặc trong chốc lát: "Khi đó Ngô Kỳ từng tới thăm anh, nhưng anh còn đang hôn mê, cho nên anh ta liền đi mất." Lúc ấy thần sắc Ngô Kỳ đúng là có chút khác thường, nhưng Nguyễn Nam Chúc cũng không phải người quan tâm người khác, cho nên cũng không hỏi, lúc sau Lâm Thu Thạch tỉnh lại hắn cho rằng Ngô Kỳ sẽ liên hệ với Lâm Thu Thạch, không nghĩ tới lúc ấy lại là đã xảy ra chuyện như vậy.

Lâm Thu Thạch thở dài, hắn rất ít có thời điểm sa sút tinh thần như vậy.

Trước kia tuy rằng đã nghe Nguyễn Nam Chúc nói qua, nhưng đương khi chuyện này thật sự xảy ra trên người người bên cạnh, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra ngôn ngữ không đủ để thể hiện.

Hắn không thân với bạn gái Ngô Kỳ, chỉ gặp qua có hai lần, nhớ tên cô ta hình như là Hà Sương Nhã, còn những chuyện khác đều không hiểu biết.

Nhưng dù vậy, Lâm Thu Thạch vẫn cảm thấy mình không có biện pháp tiếp thu chuyện này.

Lâm Thu Thạch rũ con ngươi, đơn giản ăn đồ ăn liền trở về phòng.

Chẳng được bao lâu, cửa phòng hắn liền bị gõ vang lên, Lâm Thu Thạch kêu một tiếng mời, trông thấy Nguyễn Nam Chúc đẩy cửa vào.

Nguyễn Nam Chúc dựa vào khung cửa bên cạnh: "Chuẩn bị ngủ?"

Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường lắc đầu, từ trên giường bò dậy: "Không ngủ được."

Ban ngày gặp chuyện như vậy, sao có thể ngủ. Hắn vốn dĩ cho rằng cửa chỉ là chuyện của một người, lại không hề nghĩ đến người quen thuộc bên cạnh thế nhưng cũng gặp phải chuyện tương tự, chỉ là bọn họ lại không may mắn như mình, không thể chịu đựng nổi.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh đang nghĩ cái gì?"

Lâm Thu Thạch bình tĩnh nhìn Nguyễn Nam Chúc, lại không nói chuyện, hắn cũng không muốn nói thứ hắn đang nghĩ ra, nhưng cũng không muốn nói dối. Bởi vì hắn luôn cảm thấy nếu mình nói dối nhất định sẽ bị Nguyễn Nam Chúc vạch trần.

Nguyễn Nam Chúc chầm chậm nói: "Anh nghĩ tới bạn gái Ngô Kỳ?" Lúc hắn nói lời này, đôi mắt vẫn luôn đang quan sát biểu cảm của Lâm Thu Thạch.

"Ừ." Lâm Thu Thạch thừa nhận.

Tầm mắt hai người chạm nhau, yên lặng hồi lâu, ngay khi Lâm Thu Thạch sắp kiên trì không được, muốn dời ánh mắt, Nguyễn Nam Chúc nhẹ giọng mở miệng, nói ra một câu, liền đánh thẳng vào linh hồn Lâm Thu Thạch, hắn nói: "Anh đang nghĩ rốt cuộc cô ta chết như thế nào?"

Môi Lâm Thu Thạch mím thành một đường cong căng chặt.

Nguyễn Nam Chúc chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Thu Thạch, từ trên cao nhìn hắn: "Có phải hay không?"

Lâm Thu Thạch thấp thấp thở dài, hắn nói: "Đúng vậy." Đúng là hắn đang tự hỏi chuyện bạn gái Ngô Kỳ, không thể giết người bên trong cửa, mà Hà Sương Nhã hiển nhiên đã biết cô ta bị người mưu hại, nhưng tại sao lại không thể thành công hóa thành lệ quỷ báo thù?

Nguyễn Nam Chúc nói: "Luôn có rất nhiều biện pháp." Hắn nâng nâng mắt, ngữ khí nhàn nhạt, lời nói ra lại làm lòng người lạnh lẽo, "Có người từng mời tôi."

Lâm Thu Thạch nghe vậy ngây ngẩn cả người, hắn tự hỏi một lát, mới xác định mình đúng là không thể lý giải hàm nghĩa trong lời Nguyễn Nam Chúc nói: "Có người mời cậu cướp cửa?"

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: "Đúng vậy."

Lâm Thu Thạch không rõ: "Rốt cuộc phải làm như thế nào?"

Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Thật ra là chuyện rất đơn giản." Hắn thở dài, trong giọng nói có thêm vài phần không thú vị, "Chỉ cần khiến người nọ chết mơ hồ là được, còn nhớ ở thế giới Người đàn bà trong mưa, nữ nhân dùng khung tranh giết người kia không?"

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, hắn đương nhiên là nhớ rõ.

Nguyễn Nam Chúc cười: "Người bị giết thậm chí không biết rốt cuộc bản thân chết như thế nào, thì làm sao báo thù? Kể cả cô ta có đoán được là đồng bạn của mình động tay, nhưng bên trong cửa cũng không phải cứ suy đoán là có thể báo thù, muốn hóa thành lệ quỷ, ít nhất phải rõ ràng bản thân chết như thế nào. Mà những người làm chuyện này, thông thường vì đảm bảo, đều sẽ là ba người cùng nhau vào cửa." Như vậy phạm vi người hiềm nghi liền trở nên lớn hơn nữa, cướp cửa cũng càng thêm an toàn.

Lâm Thu Thạch nhíu mày nói: "Tôi...... Muốn điều tra trước một chút."

"Đương nhiên là cần điều tra." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đối với người làm loại việc này, chúng ta từ trước đến nay sẽ không nương tay, Lâm Thu Thạch, nhớ kỹ, anh là người Nguyễn Nam Chúc tôi muốn che chở."

Lời này nếu là ngày thường Lâm Thu Thạch nghe xong, có lẽ sẽ cảm thấy không có gì, nhưng kỳ quái chính là hôm nay hắn lại không hiểu vì sao thấy hơi ngượng ngùng, vì thế làm bộ không thèm để ý nói cảm ơn với Nguyễn Nam Chúc.

Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc lại dừng ở thính tai Lâm Thu Thạch, nói: "Hử? Anh ngại ngùng?" Hắn vươn ngón tay, chạm nhẹ lên thính tai Lâm Thu Thạch: "Động đậy này."

Lâm Thu Thạch: "......" Cầu xin cái người này buông tha vành tai đáng thương của hắn đi!

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi cân nhắc cẩn thận tôi sửa đổi đoạn cuối cùng, xoá đoạn Lâm Thu Thạch khăng khăng muốn báo thù, lại để cho nội dung cốt truyện càng thêm hợp lý, thù nhất định là phải báo, nhưng còn cần một chất xúc tác quan trọng.