Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 84: Chiếc đèn mất tích




Trong chớp nhoáng, đầu Lâm Thu Thạch còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã đưa ra hành động trước. Hắn muốn tắt đèn dầu đi giống ngày hôm qua, lại bởi vì động tác quá mức hoảng loạn làm cho đèn dầu rơi xuống, tuy rằng bấc đèn đã tắt, nhưng đèn dầu rơi xuống đất lại phát ra tiếng vang thanh thúy, dầu thắp cũng chảy đầy đất.

Căn phòng lại lần nữa lâm vào bóng tối yên tĩnh, Lâm Thu Thạch nửa quỳ bên cạnh cửa sổ, chợt có loại cảm giác cực kỳ không ổn —— trên đỉnh đầu hắn vang lên tiếng ngón tay vuốt ve giấy cửa sổ, loại âm thanh sột sột soạt soạt này liên miên không ngừng, hiển nhiên người sờ giấy cửa sổ cũng không chỉ có một.

Lâm Thu Thạch nín thở ngưng thần, hơi hơi ngẩng đầu, xuyên thấu qua ánh trăng mỏng manh, trông thấy vô số đôi tay của trẻ con sờ soạng trên giấy cửa sổ, ngay sau đó phía trên cửa sổ liền truyền đến một tiếng giòn vang, Lâm Thu Thạch thấy rõ một đôi tay trắng bệch thuộc về trẻ con, đâm thủng tầng giấy cửa sổ hơi mỏng, thẳng tắp từ bên ngoài duỗi vào.

Đây như là một tín hiệu, đôi tay nho nhỏ kia bắt đầu định móc giấy cửa sổ ra một cái lỗ, phía sau lỗ, lộ ra một khuôn mặt trẻ con trắng bệch, đứa trẻ mở cái miệng lớn đỏ như máu, trong miệng phát ra tiếng khóc nho nhỏ thê lương.

Đứa trẻ bắt đầu tính chen từ lỗ trên cửa sổ vào, đôi mắt của nó là một khe hở màu đen, nhìn không thấy con ngươi, làn da trắng bệch bị ngâm sưng phù, căn bản không phải bộ dáng nhân loại nên có.

Nó thò cánh tay, từ cái lỗ bị chọc ra trên giấy cửa sổ nỗ lực bò vào trong phòng, một loáng đã mạnh mẽ chen từ bên ngoài vào tới nửa người, lập tức liền sắp hoàn toàn tiến vào trong phòng.

Lâm Thu Thạch không tự chủ được lui về phía sau vài bước, tiếng trẻ con khóc này lại như nhắc nhở hắn cái gì, hắn phản ứng cực nhanh nhớ tới câu nói trong manh mối, miệng nhanh chóng niệm: "Thiên hoảng sợ, địa hoảng sợ, nhà tôi có một đứa trẻ đang khóc, đi ngang qua nơi này niệm ba lần, một giấc ngủ đến khi trời sáng rõ ——" Đương sau khi những lời này được niệm ra, động tác của đứa trẻ rõ ràng chậm hơn rất nhiều, nhưng vẫn đang dùng sức bò vào trong phòng như cũ.

Lâm Thu Thạch nhanh chóng niệm lần thứ hai, lần thứ ba, ngay khi hắn niệm xong lần thứ ba, tiểu quỷ đã sắp bò được vào, rốt cuộc dừng động tác, vẫn không nhúc nhích kẹt lại ở đầu kia giấy cửa sổ, cứ như là ngủ rồi.

Trong lòng Lâm Thu Thạch buông lỏng. Lúc trước ở bờ sông trông thấy người trong thành lúc hiến tế niệm những lời này đã bộc phát tác dụng bảo vệ, hắn mới dám lớn mật niệm câu trong manh mối này ra, nhưng hắn cũng không nghĩ tới những lời này sẽ hữu dụng như thế.

Cơ thể tiểu quỷ mắc ở trên cửa sổ, không hề tiếp tục tiến vào bên trong mảy may.

Nhưng Lâm Thu Thạch lại không dám cử động, trên thực tế hắn còn có thể xuyên thấu qua giấy cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nữ nhân cao gầy màu đen bên ngoài căn phòng.

Ả đi tới đi lui ở phía bên ngoài cửa sổ, nôn nóng chờ đợi cái gì.

Nhưng cho đến lúc ả phát hiện tiểu quỷ nằm ở trên cửa sổ có vẻ không hề nhúc nhích, lại lâm vào phẫn nộ cực độ, Lâm Thu Thạch thấy ả vươn tay, kéo cơ thể tiểu quỷ trở về từng chút một, sau đó khuôn mặt trắng bệch kia xuất hiện ở phía sau cửa sổ, phẫn nộ nhìn trộm vào trong phòng, miệng thậm chí còn đang thấp giọng mắng chửi.

Lâm Thu Thạch nửa ngồi xổm phía dưới cửa sổ, không dám cử động.

Nơi này vừa lúc là góc chết của cửa sổ, từ góc độ của nữ nhân khẳng định nhìn không tới hắn. Con ngươi màu đen của nữ nhân dạo qua một vòng trong phòng, sau khi vẫn chưa phát hiện thứ mình muốn, miệng liền phát ra một chuỗi gầm nhẹ phẫn nộ, giống như dã thú bị chọc giận.

Lâm Thu Thạch làm bộ bản thân cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.

Bọn họ giằng co hồi lâu, nữ nhân không đi, Lâm Thu Thạch cũng bất động.

Nữ nhân có vẻ chắc chắn trong phòng có người tỉnh, đứng ở bên cửa sổ hồi lâu chưa từng di động, cho đến khi trong viện truyền đến một tiếng gà gáy thanh thúy, Lâm Thu Thạch mới nghe thấy bên ngoài dần dần truyền đến tiếng bước chân rời đi. Chỉ là cùng với tiếng bước chân này, còn có tiếng vũ khí sắc bén kéo lê trên mặt đất —— Lâm Thu Thạch nghĩ tới con dao dài hắn nhìn thấy nữ nhân dùng để băm thi thể ngày hôm qua, hắn hoài nghi nữ nhân liền cầm ở trong tay.

Không thể nghi ngờ, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, khả năng lúc này người đã không còn.

Lâm Thu Thạch nhìn về phía Cố Long Minh ở trên giường ngủ đến thơm ngọt, không khỏi sinh ra ý kính trọng ở một trình độ nào đó, cũng đồng thời xác định suy nghĩ của mình.

Nơi Cố Long Minh ngủ, nữ nhân có thể nhìn thấy từ bên ngoài, nếu có thể động thủ với Cố Long Minh nằm ở trên giường, khả năng Cố Long Minh đã sớm lạnh.

Nói cách khác điều kiện nữ nhân giết người ít nhất phải có hai cái, một là có người tỉnh, hai là ả trông thấy cái người tỉnh kia.

Lâm Thu Thạch ngồi cả đêm, chân lúc này đã có chút tê dại, hắn lảo đảo đứng lên, dùng tay xoa hai đùi tê rần, về tới mép giường, xuyên qua cửa sổ giấy đã bị đục, trông thấy nắng sớm le lói phía bên kia.

Trời đã sắp sáng, nhưng Lâm Thu Thạch lại là một đêm không ngủ, hắn nằm lại lên giường, sau khi nghỉ ngơi một lát liền cảm giác được động tĩnh Cố Long Minh rời giường.

"Vãi chưởng, vãi chưởng." Cố Long Minh từ trong mộng tỉnh lại liếc mắt một cái liền trông thấy cửa sổ giấy bị đục phá bên cạnh mình, miệng phát ra vài tiếng kinh hô, cậu ta nhanh chóng dựng Lâm Thu Thạch dậy, nói, "Lâm Lâm, Lâm Lâm, giấy cửa sổ bị đục! Giấy cửa sổ bị đục!!"

Lâm Thu Thạch mở mắt ra, trong mắt có chút bất đắc dĩ: "Tôi biết."

Cố Long Minh kinh ngạc nói: "Anh biết?"

"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Đêm qua, tiểu quỷ với nữ nhân đều tới."

Cố Long Minh: "......" Đỉnh đầu cậu ta là một ổ gà hỗn độn, dùng ánh mắt dại ra nhìn Lâm Thu Thạch, mới vừa rời giường đầu óc còn chưa thể xử lý hoàn toàn tin tức trong lời Lâm Thu Thạch nói.

Vì thế Lâm Thu Thạch dựa vào đầu giường đơn giản kể lại sự tình tối qua cho Cố Long Minh.

Biểu tình Cố Long Minh nghe xong cực kỳ phức tạp, nghẹn nửa ngày nghẹn ra một câu: "Anh đỉnh thật đấy." Sau đó lại nghĩ mà sợ nói, "Vậy chẳng phải là ả liền ở phía bên ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm tôi cả đêm?" Tưởng tượng đến khuôn trắng bệch kia xuyên qua cửa sổ giấy tối tăm chăm chú nhìn mình suốt một đêm, Cố Long Minh liền không tự chủ được rùng mình một cái.

"Đúng vậy." Lâm Thu Thạch nói, "Nhìn chằm chằm thì nhìn chằm chằm đi, cậu cũng không mất gì."

Cố Long Minh nói: "Đừng nói như vậy, rốt cuộc tôi là một nữ sinh cấp ba đáng thương chưa đủ 18 tuổi."

Lâm Thu Thạch: "......" Nữ sinh cấp ba cơ bắp 1 mét 8 mấy được chưa.

Cố Long Minh cùng Lâm Thu Thạch thừa dịp thời gian rời giường, thảo luận một chút chuyện phát sinh đêm qua. Lâm Thu Thạch thuận tiện nói manh mối có thể khiến tiểu quỷ ngủ cho Cố Long Minh.

Cố Long Minh nghe xong tấm tắc bảo lạ, nói: "Lá gan của anh cũng quá lớn, lỡ đâu niệm manh mối này ra là muốn mạng người vậy anh làm gì bây giờ?"

Lâm Thu Thạch: "Giả thiết lớn mật, thì chứng thực cẩn thận thôi. Nếu những lời này là nguyền rủa, vậy người trong thành chắc chắn sẽ không niệm, nếu bọn họ đều dám niệm, hơn nữa niệm cũng không có việc gì, như vậy hẳn không phải là mặt trái của hiệu quả."

Cố Long Minh biết đạo lý là như vậy, nhưng để có thể phản ứng trước khi chuyện xảy ra, hơn nữa đọc ra những lời này, cậu ta cảm thấy chắc chắn là đã thiếu lại càng thiếu, lại nhìn Lâm Thu Thạch tối hôm qua đã trải qua chuyện như vậy mà vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh, cậu ta không khỏi bội phục nói: "Không hổ là người của Hắc Diệu Thạch, đỉnh."

Lâm Thu Thạch: "...... Cũng tạm đi." Kỳ thật ban đầu hắn cũng bị dọa tới rồi, tuy rằng sau đó rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Đúng rồi, cậu cảm thấy đèn dầu trong phòng chúng ta, là ai đổi đi?" Lâm Thu Thạch chợt đặt câu hỏi.

"Không biết." Cố Long Minh nói, "Tôi cảm thấy có hai đối tượng nghi ngờ, hoặc là nữ chủ nhân, hoặc chính là người trong đoàn chúng ta."

Lâm Thu Thạch chỉ chỉ mặt đất: "Đèn dầu hôm qua cậu trộm ra bị tôi không cẩn thận làm rơi."

Cố Long Minh xua xua tay: "Không có việc gì, chúng ta qua phòng khác nhìn xem còn đèn dầu hay không."

Hai người đơn giản rửa mặt liền ra cửa, tới mấy phòng không ai ở xem trước. Nhưng làm cho bọn họ tương đối kinh ngạc chính là, đèn dầu trong những phòng này lại đa số đã bị đổi, vốn dĩ đèn dầu chế bằng dầu nấu ra từ người lại tất cả đều không thấy đâu.

"Đèn đâu?" Cố Long Minh nói, "Có người cầm hết đèn đi?" Cậu ta phân tích nói, "Có thể là Nghiêm Sư Hà làm hay không? Tôi thấy giữ lại đèn dầu dầu người hình như cũng chỉ có hắn ta cùng chúng ta với một đội khác nữa."

Lâm Thu Thạch nói: "Hắn ta hẳn là sẽ không làm như vậy."

Cố Long Minh: "Tại sao?"

Lâm Thu Thạch: "Trước mắt điều kiện tử vong còn chưa thể hoàn toàn xác định, nếu đèn dầu dầu người là điều kiện tử vong, hắn ta mang đi toàn bộ chẳng phải là sẽ chết càng nhanh, trừ phi...... Hắn ta đã có được nhiều manh mối hơn về đèn dầu."

Cố Long Minh nói: "Nhiều manh mối hơn về đèn dầu?" Cậu ta nhăn mày, đối với suy đoán này có chút không nghĩ ra.

Lâm Thu Thạch lắc đầu, không có nói thêm gì nữa, nội tâm hắn có rất nhiều ý tưởng, nhưng những ý tưởng này đều thiếu chứng cứ thực tế chống đỡ, vì thế liền lười nói ra chỉ khiến Cố Long Minh tăng phiền não.

Cố Long Minh cũng là người thông minh, thấy Lâm Thu Thạch chưa nói, cậu ta cũng không gặng hỏi, chỉ là thở dài nói: "Tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ đây."

Lâm Thu Thạch nói: "Đi ăn bữa sáng trước đi, nhìn xem trong đoàn có thiếu người hay không." Xác định một chút người hôm qua không dùng đèn dầu dầu người có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Nhắc đến ăn, tinh thần Cố Long Minh tức thì tốt hơn rất nhiều, vô cùng vui vẻ nói: "Được đấy, được đấy."

Vài phút sau, hai người xuất hiện ở nơi ăn bữa sáng.

Thời gian bữa sáng rất quan trọng, hầu như tất cả mọi người đều sẽ đến, bởi vì đây là thời gian đầu để có thể xác định đêm qua có người chết hay không vào mỗi ngày. Lâm Thu Thạch đi vào trong phòng liền nhìn quanh bốn phía đếm số người, Nghiêm Sư Hà vừa lúc ở bên cạnh Lâm Thu Thạch, nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thu Thạch liền cười như không cười: "Không cần đếm, bảy người, một người cũng không thiếu, hôm nay hai người sao lại tới muộn như vậy, tôi còn tưởng rằng......"

Lâm Thu Thạch nhìn về phía hắn ta: "Anh còn tưởng rằng chúng tôi đã chết?"

Nghiêm Sư Hà nhún vai, thừa nhận: "Dù sao thì đây vẫn là cái thế giới mà ai cũng đều có thể chết."

Lâm Thu Thạch không nói tiếp.

Trong phòng tính cả hắn cùng Cố Long Minh tổng cộng chín người, ngoại trừ mấy ngày hôm trước chết ba người, nói cách khác không có người nào xảy ra chuyện vào đêm qua.

Lâm Thu Thạch tìm vị trí ngồi xuống, tùy tiện cầm chút đồ một bên ăn một bên tự hỏi. Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua phòng bọn họ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hấp dẫn lực chú ý của quỷ quái, khiến cho nhân số không giảm? Hắn đang nghĩ như vậy, một nam nhân ngồi ở một góc trong phòng lại đột nhiên đứng lên, bắt đầu không ngừng nôn mửa.

Nam nhân này bọn họ không quen, cả tên cũng không biết, nhưng Lâm Thu Thạch phát hiện vào ngày đầu tiên lúc anh ta đi xem hiến tế trên bờ sông, lập đội với cái người xui xẻo bị kéo vào trong nước kia.

"Oẹ, oẹ......" Tiếng nôn mửa rất lớn làm những người xung quanh lộ ra sắc thái chán ghét.

"Người anh em, anh không sao chứ." Cố Long Minh buông đồ ăn xuống, đứng lên đang muốn qua đó dò hỏi, lại bị Lâm Thu Thạch bắt được cánh tay.

"Sao thế?" Cố Long Minh lộ ra nghi hoặc.

Lâm Thu Thạch nói: "Đừng qua đó, không đúng."

Cố Long Minh: "Cái gì không đúng?"

Lâm Thu Thạch: "Tôi không nói rõ được...... Trên người người này, có thứ gì......" Trên thực tế đồng thời với tiếng người nôn mửa, hắn còn nghe thấy một loại âm thanh cực kỳ kỳ lạ từ trên người người này truyền ra ngoài. Âm thanh này có chút giống như là thứ gì đang xé rách nhai nuốt, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn bị tai Lâm Thu Thạch bắt được, hắn có thể cực kỳ xác định, nơi phát ra âm thanh này chính là nam nhân trước mắt, tuy rằng thứ gì anh ta cũng chưa hề ăn. Mà xem phản ứng của những người khác, hiển nhiên bọn họ không hề nghe thấy âm thanh này.

Không bao lâu sau khi Lâm Thu Thạch ngăn Cố Long Minh lại, nam nhân nôn sạch bữa sáng trước mắt này bắt đầu hộc máu, từng ngụm từng ngụm máu tươi trộn với nội tạng rách nát bị anh ta nôn từ trong miệng ra ngoài.

Sắc mặt của đa số người trong đám đều xuất hiện thay đổi, hiển nhiên là bị một màn này dọa tới rồi.

"A!! A!! Cứu mạng, cứu mạng!!" Sau đó nam nhân bắt đầu giãy dụa trên mặt đất, có vẻ anh ta đang chịu đựng đau đớn cực độ gì đó, dùng tay ôm bụng, không ngừng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết này chỉ giằng co một lát liền ngừng lại, hơi thở của nam nhân dần dần mỏng manh, cuối cùng nằm trên mặt đất không còn nhúc nhích, cứ như vậy tắt thở.

Không khí trong đám người an tĩnh đáng sợ.

Có người chịu không nổi một màn này, xoay người rời khỏi phòng, Lâm Thu Thạch vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, đứng ở bên cạnh hắn biểu tình cùng hắn có vài phần tương tự, là Nghiêm Sư Hà ngày hôm qua trao đổi manh mối với Lâm Thu Thạch bọn họ.

"Anh ta...... Đã chết?" Cố Long Minh nói, "Sao lại đột nhiên......"

Lâm Thu Thạch nhíu mày không hé răng, ánh mắt hắn dừng ở bụng nam nhân, trên thực tế cái loại âm thanh nhai nuốt này vẫn còn đang tiếp tục, mặc dù nam nhân không còn hơi thở, nhưng âm thanh lại vẫn cuồn cuộn không ngừng từ bụng nam nhân truyền ra.

Ngay khi Lâm Thu Thạch nghi hoặc hết sức, lại thấy bụng nam nhân bắt đầu xuất hiện mấp máy không bình thường, như là có thứ gì muốn từ bên trong giãy giụa ra ngoài.

Một màn này cực kỳ rõ ràng, tất cả mọi người ở đây đều thấy.

Cố Long Minh cười gượng nói: "Đây, đây không phải là muốn sinh đây chứ?"

Lời cậu ta vừa ra, liền thấy da bụng người chết bị căng ra một hình bàn tay, từ độ lớn của bàn tay phán đoán, hiển nhiên là thuộc về trẻ sơ sinh.

Cố Long Minh trông thấy loại biến hóa này, cũng không dám tiếp tục nói giỡn, ngược lại cùng Lâm Thu Thạch lâm vào trầm mặc.

Tiếng nhai nuốt dần dần ngừng, thay vào đó là một loại âm thanh thân thể bị xé rách, Lâm Thu Thạch thấy da bụng người chết bắt đầu nhô lên, cuối cùng như là bị thứ gì mạnh mẽ xé toạc từ bên trong, lộ ra nội tạng màu đỏ.

Một đôi tay nhỏ dính đầy máu tươi duỗi ra, tiếp theo chủ nhân đôi tay kia bắt đầu thử bò ra từ bên trong.

Đó là một đứa trẻ con nho nhỏ, toàn thân đều dính vết máu, đầu lại rất lớn, bên trong khuôn miệng lớn đang mở là hàm răng sắc nhọn dày đặc, trên hàm răng rậm rạp lúc này còn dính một ít thịt nát.

Sau khi nhìn thấy thứ này, mọi người đều không tự chủ được lui lui về phía sau, Cố Long Minh nói: "Vãi chưởng, đúng là sinh thật luôn."

Đứa trẻ bò ra từ bụng người chết chưa bao lâu sau, cứ như vậy biến thành một bãi máu loãng biến mất ở trước mắt bọn họ. Chỉ có thi thể dữ tợn đang nói cho mọi người, vừa rồi hết thảy đều không phải là ảo giác, lại có thêm người chết, hơn nữa cứ như vậy đáng sợ chết ở trước mắt bọn họ.

Ngay thời điểm mọi người lâm vào trầm mặc, nữ chủ nhân xuất hiện ở bên ngoài phòng, ả chậm rãi đi tới thi thể trước mặt, sau đó khom lưng nắm lấy cánh tay thi thể, nhấc cả bộ thi thể lên như nhấc một món hàng. Sau khi nữ chủ nhân lộ ra một nụ cười quái dị với mọi người, mới cầm lấy thi thể chậm rãi rời đi.

Nhìn bóng dáng ả, tất cả mọi người đều không nói chuyện, mà Lâm Thu Thạch lại nghĩ tới cảnh tượng ả nấu dầu trong thi thể ngày hôm qua.

Nghiêm Sư Hà không mặn không nhạt tới câu: "À, xem ra đèn dầu nói ngày hôm qua kia cũng không phải điều kiện tử vong nhỉ."

Những lời này đánh thức mọi người đang ngây ra như phỗng, trong đám có hai người lộ ra sắc mặt may mắn, hiển nhiên là hai người không vứt đèn dầu, mà những người còn lại sôi nổi đứng dậy rời đi, lúc đi hoảng loạn vô cùng, hẳn là muốn đi tìm lại đèn dầu ngày hôm qua đã vứt.

Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng những người này ít nhất có thể tìm về một hai trản, ai biết một lát sau, người quay lại trong phòng sắc mặt đều trắng bệch, có người bắt đầu không khống chế được cảm xúc tức giận mắng chửi, Lâm Thu Thạch nghe cẩn thận, mới biết đèn dầu bọn họ vứt vậy mà đều bị ai đó gom lại, huỷ hết rồi.

"Mẹ nó, có người muốn chúng ta chết, có người muốn chúng ta chết ở nơi này ——" Có người đang tức giận mắng, "Đừng để tôi tìm thấy người kia là ai!"

"Thật quá đáng, thật quá đáng." Có người đang bất lực khóc thút thít, "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây."

Nhìn thấy một màn này, Nghiêm Sư Hà có vẻ không có hứng thú đối với sự tình phát sinh kế tiếp, hắn ta đứng lên, lễ phép tạm biệt mọi người.

Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh liếc nhau, cũng đứng dậy đi mất.

Hai người tới một góc hẻo lánh, bắt đầu thảo luận kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

"Chúng ta lại đi trộm một chiếc đèn đi." Cố Long Minh nói, "Dường như cũng chỉ có thể như vậy."

Lâm Thu Thạch thở dài: "Đều là tôi sai, nếu đêm qua tôi cẩn thận một chút, thì sẽ không đụng dổ cây đèn."

Cố Long Minh lắc đầu: "Nhưng thật ra tôi lại cảm thấy anh rất lợi hại."

Lâm Thu Thạch: "Hử?"

Cố Long Minh nói: "Nói thật, tôi ở thế giới trong cửa...... Ngủ rất ít."

Lâm Thu Thạch: "......" Công phu ngã đầu liền ngủ của cậu kia là ngủ rất ít?

Cố Long Minh có chút ngượng ngùng, lúng túng nói: "Cho đến khi vào cửa này với anh, ở cùng một phòng, chất lượng giấc ngủ của tôi mới tăng lên, cũng không biết sao lại thế này, dù sao lúc tôi ngủ cùng với anh thì rất ngon."

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nghe xong Cố Long Minh nói, lâm vào trầm mặc rất dài rất dài, hắn cảm giác dường như từ đầu tới đuôi mình đều hiểu lầm một sự kiện, nếu chuyện Cố Long Minh nói là thật, như vậy Nguyễn Nam Chúc căn bản không phải là thuốc ngủ tinh......

Cố Long Minh bị trầm mặc của Lâm Thu Thạch làm cho có chút luống cuống chân tay, Lâm Thu Thạch mới thở dài một tiếng: "Tôi cho rằng chất lượng giấc ngủ của cậu nhất quán là như thế."

"Ha ha ha." Cố Long Minh cười gượng, "Tuy rằng biết là buổi tối ngủ được sẽ tương đối an toàn, nhưng thần kinh nào có thể thô tới vậy. Hơn nữa nếu buổi tối thật sự ngủ như chết, ngược lại sẽ bỏ qua một vài manh mối quan trọng."

Nói đến manh mối, Lâm Thu Thạch nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, hắn nói: "Không thể một giấc ngủ đến trời sáng rõ, chính là trẻ con khóc ban đêm, nếu có trẻ con khóc, trản đèn liền sẽ sáng lên, hấp dẫn nữ nhân lại đây." Hắn trầm ngâm nói, "Nhưng có vẻ ả không thể vào nhà, cho nên chỉ có thể để tiểu quỷ tiến vào, nhưng tiểu quỷ lại sợ hãi câu thần chú kia......" Thậm chí còn chỉ cần nghe thấy câu thần chú kia, liền sẽ ngủ luôn.

Trước mắt có hai điều kiện tử vong, một là không sử dụng đèn dầu dầu người, người như vậy bất kể tỉnh hay không đều sẽ chết. Hai là sử dụng đèn dầu dầu người nhưng không thể ngủ, này còn có một đường sống, chỉ cần lặp lại ba lần câu thần chú khi tiểu quỷ tiến vào phòng......

"Cậu không cảm thấy, quan hệ của nữ nhân với tiểu quỷ, hơi là lạ à?" Lâm Thu Thạch nói, "Nếu nói đèn dầu dầu người là một loại hạn chế đối với tiểu quỷ, như vậy tại sao ả muốn chế tạo nhiều đèn dầu dầu người như vậy?"

Cố Long Minh cảm thấy có lý: "Đúng vậy, hơn nữa ả cũng không cung cấp cho chúng ta nhiều đèn dầu dầu người như vậy, ngược lại như là......"

Bọn họ nói ra cùng câu nói: "Để mình dùng."

Nghĩ thông suốt cái này, Lâm Thu Thạch bừng tỉnh: "Cậu còn nhớ từ đường không?"

Cố Long Minh gật gật đầu: "Làm sao vậy?"

Lâm Thu Thạch nói: "Khi trước tôi đi vào đã cảm thấy từ đường có chỗ không quá thích hợp, hiện tại rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận!"

Cố Long Minh nói: "Không đúng chỗ nào?"

Lâm Thu Thạch nói: "Cậu cẩn thận ngẫm lại, có thể cảm thấy ánh sáng trong từ đường quá sáng hay không?"

Rõ ràng cửa chỉ có một, cửa sổ không mở một cánh nào, ở tiết trời đầy mây tiến vào từ đường, lại cảm giác tựa như ban ngày, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ là công lao của mấy trản đèn dầu kia.

Cố Long Minh nói: "Anh không đề cập tới tôi còn chưa cảm thấy...... Đã quen có phương tiện chiếu sáng ở hiện đại, thật đúng là không phát hiện đèn dầu có cái gì không thích hợp."

Lâm Thu Thạch: "Cho nên......"

Cố Long Minh: "Cho nên?"

Lâm Thu Thạch cười cười: "Cậu cảm thấy nếu chúng ta thử tắt hết đèn dầu bên trong từ đường sẽ phát sinh cái gì......"

Cố Long Minh nghe thấy Lâm Thu Thạch đề nghị như vậy, kinh ngạc: "Anh nghiêm túc đấy à? Không được đâu!" Nếu suy đoán của Lâm Thu Thạch chính xác, như vậy liền mang nghĩa đèn dầu dầu người có tác dụng trấn áp, tắt hết đèn như vậy, thứ bị trấn áp có lẽ sẽ chạy ra hết, quỷ biết khi đó sẽ phát sinh cái gì.

"Không cần giật mình như vậy đâu." Lâm Thu Thạch nhẹ giọng nói, "Tôi nói đùa."

Cố Long Minh: "......" Thật ra hiện tại anh mới là đang nói đùa đúng không.

"Tôi thật sự là đang nói đùa mà." Lâm Thu Thạch thấy biểu tình Cố Long Minh vẫn căng cứng, nở nụ cười, "Thật đấy, cậu yên tâm, tôi không phải loại người không có chừng mực."

Mặt Cố Long Minh lộ vẻ nghi ngờ.

Lâm Thu Thạch nhảy qua đề tài, mở miệng nói: "Khi nào chúng ta đi trộm đèn?"

Cố Long Minh nhẹ nhàng thở ra: "Tùy tiện thôi, không bằng chúng ta đi nhìn trước xem?"

Lâm Thu Thạch nói: "Được thôi."

Hắn thấy biểu tình Cố Long Minh lơi lỏng, không hiểu sao cảm thấy mình đùa có chút ác, nhưng cẩn thận nghĩ đến, Nguyễn Nam Chúc ngày thường có lẽ chính là trêu hắn như vậy đi......

Tác giả có lời muốn nói: Ai có thể nghĩ đến đâu, Nguyễn Nam Chúc tồn tại thế mà là để bảo vệ người đọc không chịu kinh hách (đột nhiên cười xỉu, tiếp tục lải nhải cầu dịch dinh dưỡng mỹ vị ~

Cảm tạ dưới bảo bảo địa lôi lựu đạn cùng hoả tiễn, đặc biệt cảm tạ say sau biến thân tiểu quái thú nước sâu ngư lôi x1, cảm ơn đại gia hậu ái _(:3∠)_