Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 54: Cửa thứ sáu




Khoảng cách còn mấy tháng, Lâm Thu Thạch sắp phải đối mặt với cánh cửa thứ sáu của mình.

Hắn cho rằng dựa theo tình huống lần trước, Nguyễn Nam Chúc sẽ để hắn cùng vào cửa thứ sáu với Trình Thiên Lí, không nghĩ tới lần này Nguyễn Nam Chúc lại cố ý để bọn họ tách nhau ra.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng Nguyễn Nam Chúc làm việc từ trước đến nay luôn có đạo lý của bản thân, Lâm Thu Thạch cũng không hỏi nhiều.

Tới khi còn khoảng hơn mười ngày, Trình Thiên Lí đã lấy được manh mối của mình. Vốn dĩ dựa theo lệ thường, mọi người đều sẽ giúp đỡ cùng tra tư liệu về manh mối này một chút, nhưng lần này lại là ngoại lệ, manh mối của Trình Thiên Lí vẫn luôn trong trạng thái bảo mật, cả biệt thự cũng chỉ có cậu ta cùng anh trai của cậu ta biết.

Trình Thiên Lí lấy được manh mối còn rất vui vẻ, Lâm Thu Thạch hỏi rốt cuộc cậu ta đang vui cái gì, Trình Thiên Lí nói: "Hệ hệ hệ, anh em không cho em nói."

Lâm Thu Thạch: "......" Tuy rằng Trình Thiên Lí có đôi khi hơi ngốc, nhưng tới lúc quan trọng vẫn là rất ngoan ngoãn nghe anh trai nói.

Trình Thiên Lí ngây ngô cười xong, nói với Lâm Thu Thạch: "Chờ lúc em ra ngoài sẽ bí mật nói với anh, anh lấy được manh mối chưa?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Còn chưa có." Nguyễn Nam Chúc tạm thời vẫn chưa đưa manh mối cho hắn, có vẻ đang suy tính chuyện gì.

Trình Thiên Lí nói: "Có Nguyễn ca đi theo anh đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không có việc gì."

"Ừ." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, "Hy vọng chúng ta đều mọi sự thuận lợi."

"Mọi sự thuận lợi." Trình Thiên Lí tiếp tục vô tâm vô phế cười.

Lại qua mấy ngày, Lâm Thu Thạch rốt cuộc nhận được manh mối cửa tiếp theo của mình, lần này manh mối chỉ bốn chữ: Slenderman.(瘦长鬼影 /shou chang gui ying/)

"Đây là cái gì?" Lúc mới nhận được manh mối Lâm Thu Thạch hơi đơ, "Là truyền thuyết à?"

"Là một loại truyền thuyết đô thị của nước ngoài." Nguyễn Nam Chúc nói, "Bị dân gian gọi là người mì, anh từng nghe qua chưa?"

Lâm Thu Thạch tự hỏi một lát, gật gật đầu: "Hình như cũng có nghe." Hắn nhớ rõ hắn đã từng xem qua loại hình điện ảnh này.

Nguyễn Nam Chúc đưa một tập tư liệu cho Lâm Thu Thạch: "Xem trước đi, tuy rằng tư liệu không nhiều lắm, nhưng chung quy vẫn tốt hơn là không có."

Lâm Thu Thạch cầm lấy tư liệu bắt đầu xem.

Tư liệu này ghi lại nội dung khá chi tiết về Slenderman, đây là một loại truyền thuyết đô thị của nước ngoài, nói về một thứ quái vật với tứ chi thon dài, hình người không có mặt. Tay chân quái vật này thon dài, nhìn qua có chút giống một con nhện hình người. Địa bàn hoạt động của chúng thường là ở vùng hoang dã với các thị trấn nhỏ, con mồi chủ yếu là những đứa trẻ đi lẻ, đương nhiên, cũng sẽ xuống tay với người trưởng thành. Đứa trẻ bị chúng nó theo dõi sẽ đột nhiên mất tích, mà người trưởng thành bị chúng nó theo dõi cũng sẽ xuất hiện một vài dấu hiệu kỳ lạ, tỷ như luôn chảy máu mũi, mơ ác mộng, thậm chí xuất hiện ảo giác mà bản thân sợ hãi nhất.

Tư liệu cũng giải thích chi tiết một số phương pháp giết người và đặc điểm của Slenderman, tỷ như chúng nó thích treo người lên nhánh cây, chờ bọn họ chảy máu đến chết, cũng thích móc nội tạng từ trong cơ thể bọn họ ra cất vào túi nilon...... Nói tóm lại, cái truyền thuyết dân gian này kể cả không xuất hiện ở thế giới bên trong cánh cửa, người nhát gan nhìn thấy chỉ sợ cũng đều có chút sợ hãi.

Lâm Thu Thạch rất nhanh đã xem xong tư liệu, hắn vốn dĩ cho rằng công tác chuẩn bị chỉ có như vậy, ai biết Nguyễn Nam Chúc lại đột nhiên nói muốn dẫn hắn đi mua quần áo.

Lâm Thu Thạch không thể hiểu được: "Mua quần áo, mua quần áo gì?"

Nguyễn Nam Chúc mỉm cười nói: "Quần áo anh mặc trong cửa ấy."

Sau đó Lâm Thu Thạch với vẻ mặt ngơ ngác dưới ánh mắt thương hại của người trong biệt thự bị Nguyễn Nam Chúc đưa tới trung tâm thương mại, vài món quần áo ban đầu vẫn là đồ nam bình thường, sau đó hai người liền dạo tới khu đồ nữ......

Hiển nhiên Nguyễn Nam Chúc đã ngựa quen đường cũ, nói là mua đồ cho bạn gái, ánh mắt lại ngó lên người Lâm Thu Thạch.

Ban đầu Lâm Thu Thạch vẫn còn đang không hiểu, ngây ngốc nói: "Nam Chúc cậu có bạn gái à?"

Nguyễn Nam Chúc: "Không có."

Lâm Thu Thạch: "Vậy cậu mua đồ nữ làm gì?"

Nguyễn Nam Chúc: "Không phải tôi mua, là anh mua."

Lâm Thu Thạch: "Nhưng tôi cũng không có bạn gái mà......"

Nguyễn Nam Chúc cầm theo mấy cái túi, đi ở phía trước, nghe câu nói này, quay đầu: "Đều là anh mặc, cần bạn gái làm gì."

Đầu Lâm Thu Thạch ngừng lại ba giây đồng hồ, rốt cuộc phản ứng lại thế này là có chuyện gì, hắn lộ ra ánh mắt hoảng sợ vô cùng: "Nam Chúc —— tôi mặc? Tôi? Mặc?"

Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy, anh mặc."

Lâm Thu Thạch: "Nhưng mà —— tôi thế này cũng có thể mặc đồ nữ á ——"

Biểu tình Nguyễn Nam Chúc có chút kỳ quái: "Anh cảm thấy diện mạo của mình thế nào?"

Lâm Thu Thạch: "Diện mạo người qua đường Giáp thôi."

Nguyễn Nam Chúc lâm vào trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thu Thạch càng thêm quái dị. Lâm Thu Thạch bị hắn nhìn tới sởn tóc gáy, không dám hỏi lại, ngoan ngoãn đi theo sau hắn trở về biệt thự.

Ngày thứ ba, Nguyễn Nam Chúc xách Lâm Thu Thạch đang trốn ở trong phòng ra ngoài, bắt đầu thay quần áo cho hắn.

Lâm Thu Thạch suốt ngày ngồi trong văn phòng, cơ thể không thể nói là quá cường tráng, chỉ là thể trạng nam giới bình thường, khuôn mặt của hắn cũng thuộc về cái loại trong trẻo không có tính công kích, mắt hai mí, đôi mắt không quá to, nhưng cười rộ lên rất xinh đẹp. Nguyễn Nam Chúc kêu Lâm Thu Thạch ngồi xuống, lấy công cụ ra bắt đầu chuẩn bị trang điểm cho hắn.

Lâm Thu Thạch bị dọa đôi mắt đều trợn: "Nam Chúc...... Chúng ta có thể thương lượng một chút không?"

Nguyễn Nam Chúc: "Thương lượng cái gì?"

Lâm Thu Thạch nhỏ giọng nói: "Có thể đừng làm cái này hay không vậy?"

Nguyễn Nam Chúc mặt không biểu tình: "Không phải anh hỏi tôi mặc đồ nữ sung sướng không sao? Tôi nói nhiều nữa cũng không bằng tự anh trải nghiệm lĩnh hội một chút." Hắn cong cong khóe mắt, nụ cười này thoạt nhìn cực kỳ giả dối, "Đừng lo lắng, vào đó rồi tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt."

Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa bật khóc.

Đồ trang điểm trước mặt, hắn một cái cũng không biết, liền cảm giác Nguyễn Nam Chúc bôi vẽ trên mặt hắn đã lâu, lâu đến hắn đều sắp ngủ mất, Nguyễn Nam Chúc mới đứng thẳng người, vỗ vỗ tay: "Được rồi."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc đưa gương cho Lâm Thu Thạch: "Nhìn trước xem, sau đó chọn một kiểu tóc mình thích đi."

Lâm Thu Thạch lấy gương, nhìn thoáng qua liền có chút hoảng hốt, chỉ thấy trong gương xuất hiện một gương mặt của nữ giới, không phải kiểu xinh đẹp lóa mắt, nhưng cũng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, gương mặt này khí chất dịu dàng, có vẻ là hơi ấm ức, ngược lại làm "cô" thoạt nhìn có thêm một loại cảm giác yếu ớt đáng thương.

Lâm Thu Thạch không nhịn được, nói câu vãi chưởng.

"Con gái con đứa nói bậy cái gì." Nguyễn Nam Chúc, "Thích tóc dài hay là tóc ngắn?"

Lâm Thu Thạch: "Tóc dài......" Hắn vốn dĩ muốn bày tỏ bản thân thích nữ sinh tóc dài, ai biết Nguyễn Nam Chúc cầm một bộ tóc giả bắt đầu đội lên đầu hắn.

Lâm Thu Thạch: "......"

Sau khi đội xong, Nguyễn Nam Chúc làm công tác chuẩn bị cuối cùng cho Lâm Thu Thạch, có vẻ hắn vốn dĩ muốn cho Lâm Thu Thạch mặc váy, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng sợ tùy thời ngất xỉu của Lâm Thu Thạch, cuối cùng lựa chọn không kích thích hắn ngay lần đầu tiên như vậy, mà là chọn cho hắn một bộ quần áo tương đối trung tính.

Lâm Thu Thạch bị bắt mặc vào, quả thực muốn xoay người chạy biến —— hắn thề không bao giờ lắm miệng nữa.

Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, Nguyễn Nam Chúc nhìn người trước mắt lộ ra biểu cảm vừa lòng. Diện mạo Lâm Thu Thạch là loại thanh tuấn, đường nét trên mặt cũng không rõ ràng, ngược lại tương đối dịu dàng, diện mạo như vậy chỉ cần trang điểm cũng đủ để che bớt những nơi không hài hòa, lại xứng với khí chất vốn dĩ đã ôn hòa của Lâm Thu Thạch, có thể nói là cực kỳ thích hợp.

"Tôi phải mặc cái này đi vào sao?" Đối mặt với đại lão, Lâm Thu Thạch giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ấm ức định thuyết phục Nguyễn Nam Chúc, "Nam Chúc, tôi biết sai rồi, có thể hay không......"

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Không thể."

Lâm Thu Thạch: "......"

Lâm Thu Thạch: "Nhưng mà tôi không biết dùng giọng giả." Giọng Nguyễn Nam Chúc ở trong cửa tuy rằng hơi trung tính, nhưng tuyệt đối sẽ không làm người khác cảm thấy hắn là đàn ông.

Nguyễn Nam Chúc: "Luyện đi."

Lâm Thu Thạch: "Đây còn có hơn mười ngày là phải vào......"

Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Từ từ thôi, không vội, cơ hội về sau còn rất nhiều, còn lần này, nếu anh không thể nói chuyện cũng có thể giả người câm."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Một cô gái câm mảnh mai, nhân vật này không phải rất thú vị sao."

Lâm Thu Thạch: "......" Đàm Táo Táo, cô tới thu hắn vào giới giải trí đi, Oscar tiếp theo khẳng định là Trung Quốc.

Tuy rằng Nguyễn Nam Chúc nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là "thiện giải nhân ý" cho Lâm Thu Thạch một lựa chọn dự phòng, nói không muốn giả người câm cũng được, anh có thể sắm vai một nam nhân thích mặc đồ nữ.

Lâm Thu Thạch cuối cùng nhẫn nhục chịu đựng, quyết định vẫn là giả người câm thôi, hắn không muốn bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Bởi vì một thân đồ nữ này, Lâm Thu Thạch còn chịu khổ bị những người trong biệt thự cười nhạo.

"Ha ha ha ha Lâm Thu Thạch anh cũng có ngày hôm nay." Trình Thiên Lí là thứ không cho mặt mũi nhất, "Nhưng anh như vậy cũng khá xinh đẹp mà, so Trần Phi mạnh hơn nhiều."

Lâm Thu Thạch: "Hả?"

Trần Phi ở bên cạnh sắc mặt âm trầm: "Cậu mẹ nó còn không biết xấu hổ nói anh, Trình Thiên Lí, sao cậu không lôi gương ra soi lại chính mình."

Trình Thiên Lí: "Hừ, kể cả em biến thành con gái cũng là tuyệt thế đại mỹ nhân."

Nguyễn Nam Chúc: "Thế à?"

Trình Thiên Lí nghe thấy giọng Nguyễn Nam Chúc cả người run run, nói: "Không không không, Nguyễn ca, em nói giỡn thôi."

Nguyễn Nam Chúc xem xét liếc cậu ta một cái, ngồi xuống bên cạnh bàn: "Cậu với anh trai chuẩn bị thế nào rồi?"

Trình Thiên Lí: "Khá tốt." Cậu ta ăn miếng cơm, "Thế giới lần này hình như khá đơn giản."

Nguyễn Nam Chúc thuận miệng ừ một tiếng, liền không hề hỏi nữa, thoạt nhìn hắn khá yên tâm với Trình Nhất Tạ, chỉ là không biết tiếng cãi vã ngày đó Lâm Thu Thạch ở trên sân thượng nghe thấy rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Dựa theo tính cách của Trình Nhất Tạ, làm thế nào cũng không giống loại người sẽ tùy tiện xảy ra tranh chấp với người khác.

Nhưng những thứ này Lâm Thu Thạch cũng không biết, bởi vì thời gian vào cửa rất nhanh đã đến.

Vào một buổi chiều nào đó mười ngày sau, Lâm Thu Thạch vốn dĩ đang ở phòng khách cùng Trình Thiên Lí ăn đồ ăn vặt, kết quả ăn ăn, quay đầu lại liền phát hiện không còn thấy bóng dáng Trình Thiên Lí.

Phản ứng đầu của hắn là có phải Trình Thiên Lí đi WC hay không, nhưng đợi một lát vẫn không thấy Trình Thiên Lí trở về, hắn mới phản ứng lại, có lẽ Trình Thiên Lí đã vào bên trong cánh cửa.

Khoảng nửa tiếng sau, Trình Thiên Lí đột ngột xuất hiện trên sô pha.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch, tay ôm lấy ngực hít thở thật mạnh, Lâm Thu Thạch thấy bộ dáng này của cậu ta, nhanh chóng nói: "Cậu không sao chứ? Thiên Lí?"

Trình Thiên Lí lo sợ không yên nhìn Lâm Thu Thạch một cái, cái gì cũng chưa nói, chạy như điên lên tầng.

Lâm Thu Thạch thấy bộ dáng cậu ta hoảng loạn, chạy nhanh theo phía sau.

Trình Thiên Lí chạy thẳng đến phòng Trình Nhất Tạ, không gõ trước, liền vặn mở nắm cửa.

Sau khi cửa mở, lộ ra Trình Nhất Tạ ngồi ở trên giường, có vẻ cậu ta cũng vừa trở về, trên mặt không có biểu tình gì như cũ, ngước mắt nhìn Trình Thiên Lí đang hoảng loạn: "Làm sao?"

"Anh ——" Trình Thiên Lí nhào tới, ôm chặt lấy Trình Nhất Tạ, "Em còn tưởng rằng anh không ra được, em còn tưởng rằng anh không ra được ——"

Trình Nhất Tạ không nói gì, nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ lưng Trình Thiên Lí, trấn an cảm xúc của cậu ta.

Trình Thiên Lí nhìn qua thật sự đã bị dọa thảm, khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt thoạt nhìn so Trình Nhất Tạ còn khó coi.

Hai anh em ôm nhau chốc lát, sau khi cảm xúc đã ổn định, Trình Thiên Lí lại có hơi xấu hổ, ngượng ngùng xoắn xít bò từ trong lòng Trình Nhất Tạ ra, vuốt mũi nói: "Em đói rồi, đi ăn chút gì trước đây."

Trình Nhất Tạ cũng không cản cậu ta, nhìn cậu ta đi mất.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy không có chuyện gì lớn, cũng định rời đi, ai biết giọng Trình Nhất Tạ từ phía sau truyền đến, cậu ta nói: "Lâm Thu Thạch, nếu về sau tôi có chuyện gì, anh sẽ giúp Trình Thiên Lí chứ?"

Lâm Thu Thạch sửng sốt.

"Thôi không có gì." Trình Nhất Tạ nói, "Anh đi đi."

Cậu ta nói xong liền đóng cửa lại, không cho Lâm Thu Thạch cơ hội phản ứng.

Nói thật, biểu hiện bình thường của Trình Nhất Tạ hoàn toàn không giống một thiếu niên mười sáu tuổi, cậu ta lạnh nhạt trầm ổn, càng giống với Nguyễn Nam Chúc, có lẽ là cánh cửa thứ sáu này quá mức hung hiểm, mới làm cậu ta đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Trong lòng Lâm Thu Thạch đột nhiên có chút khó chịu.

Trở lại phòng khách, Trình Thiên Lí lại bắt đầu ăn đồ ăn vặt, chỉ là lần này ăn không mùi vị, đầy mặt đều là mệt mỏi.

Lâm Thu Thạch hỏi vài câu, mới biết được thế giới bên trong cánh cửa lần này của bọn họ vậy mà lại là đại chiến trường đánh giặc cổ, gặp rất nhiều sự kiện hung hiểm.

May mắn là cuối cùng bọn họ vẫn thành công trốn thoát.

"Em với anh trai đều có bệnh di truyền." Trình Thiên Lí ăn đồ ăn vặt, bàn luận tới một đề tài chưa từng nói, "Không thể vận động, thời điểm nghiêm trọng tới đường còn không thể đi, bác sĩ đều nói hai đứa chúng em sống không quá 18 tuổi."

Lâm Thu Thạch nghe.

"Sau đó anh trai em vào cửa." Trình Thiên Lí nói, "Bệnh tình bắt đầu chuyển biến tốt đẹp...... Sau đó em cũng vào." Cậu ta gãi đầu cười cười, "Có đôi khi em nghĩ, kỳ thật cửa cũng không có gì đáng sợ, nếu không có cửa, em đã không có khả năng sinh hoạt giống như người bình thường, có thể sống đến tận bây giờ, đã rất đủ."

Lâm Thu Thạch nói: "Đừng nghĩ như vậy, ngày tháng còn dài mà."

"Đúng vậy, dài mà." Ánh mắt Trình Thiên Lí trở nên có chút mờ mịt, "Không biết em sẽ kết thúc sinh mệnh của mình như thế nào."

Lâm Thu Thạch nghe không đành lòng, chỉ có lúc này, hắn mới có thể ý thức được, người trong biệt thự này đều là người sắp chết. Có một số đã chuẩn bị tâm lý, một số lại không, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, bọn họ đều từng nếm trải qua hương vị của tử vong.

"Chúc cửa tiếp theo của anh thuận lợi." Trình Thiên Lí đứng lên, "Em đi nghỉ ngơi một lát trước, quá mệt rồi......"

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, nhìn cậu ta ngáp một cái đi lên tầng.

Đại khái là bởi vì trong lòng không có chấp niệm gì đặc biệt, cho nên tâm tình của Lâm Thu Thạch khi vào cửa còn tính là bình tĩnh, hắn có thể tiếp thu tử vong, cũng sẵn lòng nghênh đón tân sinh.

Thời gian vào cửa của Lâm Thu Thạch với Trình Thiên Lí cách nhau cũng không xa, ngay đêm hôm Trình Thiên Lí ra khỏi cửa, nửa đêm Lâm Thu Thạch từ trên giường bừng tỉnh, sau khi mở cửa phòng ngủ ra, thấy trên hành lang lại lần nữa xuất hiện mười hai cánh cửa sắt kia.

Năm cánh cửa sắt phía trước đã bị dán giấy niêm phong, những cánh sau cửa thứ sáu không thể mở, chỉ có cánh cửa sắt thứ sáu kia, bị Lâm Thu Thạch dễ như trở bàn tay mà kéo ra.

Sau một trận trời đất quay cuồng quen thuộc, Lâm Thu Thạch xuất hiện trên một con đường cái dầu mỏ. Xung quanh đường cái trống không, chỉ có một tấm biển màu đen chỉ đường phía trước, trên đó viết ba chữ hơi mờ mờ: Thông Thủy trấn.

Xung quanh đây có chút lạnh, Lâm Thu Thạch quấn chặt quần áo trên người, chậm rãi đi về phía trước, đường cái rất rộng, bao phủ trong sương mù dày đặc, hắn đi đại khái tầm sáu bảy phút, rốt cuộc nhìn thấy có một bóng người xuất hiện ở phía trước. Thân ảnh kia có chút quen thuộc, Lâm Thu Thạch nhìn thấy ánh mắt liền sáng ngời, kêu một tiếng: "Manh Manh ——"

Người phía trước quay đầu, là một gương mặt xa lạ, nhưng khí chất lại quen thuộc, hắn nói: "Ăn kẹo?"

Lâm Thu Thạch: "Ăn ăn ăn, tôi thích kẹo vị dâu tây bạc hà."

Hắn đáp: "Tôi không thích, bởi vì cái răng số bốn đau."

Đối ám hiệu xong, xác định thân phận người trước mắt, cuối cùng Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra, hắn nói: "Không nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp nhau trước...... Từ từ, tại sao cậu lại mặc đồ nam?" Hắn trợn tròn đôi mắt.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi có nói muốn mặc đồ nữ với anh à?"

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc làm cử chỉ im lặng, nở nụ cười: "Người câm không thể nói nhiều như vậy nha."

Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: "Tôi có thể hay không......"

"Không thể." Nguyễn Nam Chúc đã sớm biết Lâm Thu Thạch muốn hỏi cái gì, vô tình từ chối hắn, "Làm tốt phận con gái đi."

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn kéo kéo bộ tóc dài của mình, phát hiện tóc này quả nhiên đã biến thành tóc thật, hơn nữa không biết tại sao, chiều cao của hắn trong cửa lần này so với ngoài cửa lùn hơn một ít.

"Đi thôi, tìm được người trước lại nói." Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh bốn phía, "Sương mù này khiến người thật không thoải mái."

Vì thế hai người tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Thu Thạch đi sau Nguyễn Nam Chúc, khẽ meo meo kéo quần nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy khí quan nào đó vẫn khoẻ mạnh liền nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may chỉ có tóc thay đổi, không có đổi cả những thứ khác, bằng không hắn thật là khóc cũng khóc không ra.

Hai người đi mãi về phía trước, rốt cuộc nhìn thấy cảnh vật khác trong sương mù, một thị trấn nhỏ cũ nát xuất hiện trước mặt bọn họ. Trấn nhỏ này tràn ngập phong cách phương Tây, chỉ là hầu hết các biển báo hiệu vẫn là tiếng Trung.

Lâm Thu Thạch đột nhiên có chút tò mò: "Mọi người đã từng gặp qua cảnh ngoại quốc chưa?"

Nguyễn Nam Chúc: "Gặp qua, trước mắt đây còn không phải sao?"

Lâm Thu Thạch nói: "Nhưng biển hiệu vẫn là tiếng Trung mà."

Nguyễn Nam Chúc: "Đại khái là suy xét đến trình độ văn hóa, không dám biến thành tiếng Anh đi." Hắn nhìn Lâm Thu Thạch một cái, "Dù sao có người đến tiếng Trung còn không biết."

Lâm Thu Thạch biết hắn đang trêu chọc mình chuyện cửa trước giả vờ thất học, hắn lúng túng nói: "Đó không phải là do tình huống đặc thù sao......"

Bọn họ đi sâu vào trấn nhỏ, thấy một đám người đang tụ tập trên quảng trường cũng không rộng lớn lắm trong trấn.

Nguyễn Nam Chúc nhìn lướt qua, liền đếm ra nhân số: "Tám."

Lâm Thu Thạch đã bắt đầu giả người câm, không hé răng.

Hai người bọn họ đi ra từ trong sương mù dày đặc, hấp dẫn một vài ánh mắt, có ánh mắt dừng ở trên người Nguyễn Nam Chúc tuấn mỹ, có ánh mắt lại dừng ở trên người Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch lúc này một đầu tóc dài, bởi vì cơ thể thấp đi, quần áo có vẻ hơi rộng, sắc mặt hắn rất trắng, thoạt nhìn như là rất sợ hãi, cặp con ngươi màu đen kia lúc này đang ném tới Nguyễn Nam Chúc ánh mắt bất lực —— đây là cảnh tượng người ngoài nhìn vào, mà trên thực tế......

Lâm Thu Thạch: Vãi chưởng, vãi chưởng, bọn họ đều đang nhìn tôi.

Nguyễn Nam Chúc: Nhìn thì nhìn thôi, anh lại không thiếu miếng thịt nào.

Lâm Thu Thạch: Nếu bọn họ phát hiện tôi là nam làm sao bây giờ?

Nguyễn Nam Chúc: Liền móc đại gia hỏa ra hù chết bọn họ.

Lâm Thu Thạch:......

Từ nội dung hai người vừa giao lưu bằng ánh mắt, Lâm Thu Thạch tỏ vẻ mình không còn lời nào để nói.

Có người đi tới chỗ hai người bọn họ, dường như là do nhìn qua Nguyễn Nam Chúc tương đối không dễ ở chung, người nọ đem mục tiêu chuyển sang Lâm Thu Thạch nhìn qua đáng thương nhỏ yếu lại bất lực.

Lâm Thu Thạch còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Nam Chúc liền vươn tay ngăn cản hắn ta: "Có việc?"

"Không có việc gì." Người vừa đến là một người trẻ tuổi anh tuấn thoạt nhìn hơn hai mươi, ăn mặc một bộ quần áo hợp thời, có vẻ hắn ta tràn ngập hứng thú với Lâm Thu Thạch, "Muốn hỏi một chút hai người có cần trợ giúp hay không."

"Có lẽ cô ấy không nói được." Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn ta, chắn trước mặt Lâm Thu Thạch.

"Không nói được?" Người nọ lại giống như cảm thấy càng thú vị, hắn ta nói, "Xin chào, tôi gọi Vương Thiên Tâm."

Nguyễn Nam Chúc: "Lục Minh."

Vương Thiên Tâm thấy Nguyễn Nam Chúc hơi có ý bênh vực người mình, cười: "Chẳng lẽ hai người quen nhau?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không quen, nhưng vừa đi vào đã gặp, luôn là có chút duyên phận."

Lâm Thu Thạch móc di động ra, gõ chữ: Tôi tên Dư Thu Thu, rất vui được biết các anh.

Hai người đều thấy chữ trong di động Lâm Thu Thạch, Vương Thiên Tâm nói: "Ồ, hoá ra em tên là Dư Thu Thu, cái tên rất đáng yêu." Chiều cao người này so Nguyễn Nam Chúc lùn hơn một ít, lúc này hơi hơi cong eo, bày ra biểu tình ôn hòa, "Tôi tên Vương Thiên Tâm, nếu có thể, thì tôi muốn kết bạn với em."

Lâm Thu Thạch giả vờ có chút sợ hãi, hơi hơi trốn ra phía sau Nguyễn Nam Chúc. Vô sự niềm nở, không gian thì trá, Vương Thiên Tâm này đột nhiên ân cần với một người xa lạ mới gặp lần đầu như vậy, hiển nhiên là có mưu đồ. Tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng không ngu tới nỗi để cho người khác tính kế.

Nguyễn Nam Chúc cũng rất không khách khí, nói: "Hình như cô ấy hơi sợ anh, anh cách cô ấy xa một chút đi."

Vương Thiên Tâm nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái, vậy mà thật sự xoay người đi mất.

Lâm Thu Thạch không nghĩ tới hắn ta từ bỏ dễ dàng như vậy, Nguyễn Nam Chúc lại cười lạnh một tiếng, có vẻ đã đoán được Vương Thiên Tâm muốn làm cái gì.

Người trong đội dần dần đầy đủ.

Lần này vẫn có hai người mới như cũ, cả hai đều là nam, biểu hiện của một người trong đó tương đối ổn định, một người khác cảm xúc trực tiếp hoảng loạn, một đường kêu khóc.

Cũng may ngoại trừ khóc, người mới này cũng không làm ra hành vi gì quá kích.

Vương Thiên Tâm kia sau khi bỏ qua Lâm Thu Thạch, rất nhanh đã tìm được một cô gái khác. Trong thời gian ngắn ngủi, cô gái kia với Vương Thiên Tâm dường như đã hiểu biết, hai người vừa nói vừa cười, không khí rất tốt.

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái.

Nguyễn Nam Chúc biết hắn muốn hỏi cái gì, thấp giọng nói: "Trong cửa có một loại người như vậy, luôn thích tìm người khác lập đội, đương nhiên tác dụng của đồng đội này có lẽ không chỉ là đồng đội, còn có thể dùng để làm chút việc khác."

Lâm Thu Thạch: Tỷ như?

Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn, cười tới ý vị thâm trường, lại không nói gì.

Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc cười cả người giật mình một cái.

Hiển nhiên Vương Thiên Tâm đối với việc này mà nói đã là mười phần thuần thục, mục tiêu cũng rất tinh chuẩn, ngay ở chỗ gặp nhau, liền hỏi han ân cần với những cô gái thoạt nhìn gầy yếu vô cùng, dễ như trở bàn tay đạt được tín nhiệm của bọn họ.

Mà thân thể này của Lâm Thu Thạch lại còn tàn tật bị câm, hiển nhiên càng là tốt nhất trong lòng hắn, chẳng qua bị Nguyễn Nam Chúc phá hỏng chuyện tốt, không thể không tìm mục tiêu khác.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Cần phải theo sát tôi, đừng để bị người khác lừa đi."

Lâm Thu Thạch xem xét liếc hắn một cái, nghĩ thầm lừa cũng không sao, cùng lắm thì cởi váy ra mọi người cùng nhau so kích cỡ......

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Nam Chúc: Không diễn kịch là không có khả năng, bản thân không diễn cũng tới xem người khác diễn.

Lâm Thu Thạch:......

<Đây là lảm nhảm của editor ai đọc thì chính là yêu tôi rồi> Xin chào các bạn tôi đã quay lại rồi đây, xincamon các bạn vì đã đợi tôi mất hai ngày chỉ để tôi đi đọc truyện:) nói chung là tôi muốn giới thiệu cho các bạn về bộ truyện tôi vừa đọc, nó không phải là thể loại tôi thích, tôi thích vô hạn lưu kinh dị, nhưng thỉnh thoảng nặng đầu quá thì tôi hay đi kiếm mấy bộ Mary Sue về đọc để thanh tẩy đầu óc. Bộ truyện tên là "Đảm bảo chất lượng tình yêu" của tác giả Sơ Hoà, đã có bản edit trên Wattpad rồi nên gõ tên thôi là ra, nhưng bộ này cũng không phải kiểu Mary Sue, đại khái tôi khá ấn tượng với tình yêu của công và thụ, có thể là còn nhiều bộ truyện khác có tình yêu thấm ruột thấm gan hơn nhưng do vừa mới đọc nên cảm xúc của tôi bị dạt dào, đến độ phải nghỉ edit hai ngày để đọc thì các bạn biết đấy hix:) văn tôi không hay lắm không viết review được, bạn nào có hứng đọc thì có thể tìm kiếm nha iu các bạn.