Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 49: Lộ Tá Tử




Người hy sinh đầu tiên trong đoàn đã xuất hiện, không khí toàn bộ đội ngũ đều trở nên ngưng trệ.

Cô gái mới tới kia thấy một phòng hỗn loạn này, cẩn thận hỏi có cần quét tước hiện trường xử lý thi thể một chút hay không, Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, nói: "Không cần, thi thể này rất nhanh sẽ biến mất." Việc này là quy tắc tiêu chuẩn bên trong cánh cửa, chung quy mọi thi thể đều sẽ biến mất bằng đủ các loại phương thức.

Cô gái kia có vẻ không hiểu thế nào gọi là rất nhanh sẽ biến mất, tất cả biểu cảm hiện trên nét mặt đều là lo sợ bất an, toàn thân run bần bật. Mà người cảm thấy sợ hãi cũng không chỉ có mình cô ta, sắc mặt những người khác cũng không quá tốt, tới một người nói chuyện cũng không có.

Nhưng Lâm Thu Thạch lại đã thành quen những việc như thế này, cho nên vẫn có vẻ tương đối bình tĩnh, sắc mặt Hạ Như Bội lại trắng bệch, sau khi nhìn thoáng qua thi thể liền trốn vào phòng, nói cái gì cũng không chịu đi ra.

Nhìn bộ dáng cô ta nhát gan như thế, Lâm Thu Thạch lại có hơi tò mò rốt cuộc ba cửa trước cô ta qua như thế nào. Chẳng lẽ tất cả đều dựa vào Lê Đông Nguyên? Nhưng nhìn Lê Đông Nguyên, cũng không phải cái loại người không có lợi lại đi dậy sớm, chỉ là không biết Hạ Như Bội có ưu điểm gì có thể khiến anh ta che chở như thế.

"Đi thôi, hôm nay tới phòng hồ sơ nhìn thử trước, xem có thể tìm thấy tư liệu của lớp hai năm ba hay không." Xem xong thi thể, Nguyễn Nam Chúc đưa ra kiến nghị về hành trình của ngày hôm nay.

"Được." Lê Đông Nguyên gật gật đầu.

Vì thế bốn người liền chuẩn bị trước tiên đi ra ngoài tới nhà ăn dùng bữa sáng, sau đó lại qua phòng hồ sơ.

Đại khái là bởi vì nhìn thấy thi thể, Hạ Như Bội ăn uống rất kém, đồ ăn trước mặt cô ta không vơi mất miếng nào, mày vẫn luôn nhíu lại.

Cũng may lúc này có vẻ Nguyễn Nam Chúc đang tự hỏi chuyện gì, không thì chỉ sợ lại muốn diễn thêm một tuồng kịch.

Nhìn Hạ Như Bội không ăn uống gì, Lê Đông Nguyên khuyên vài câu, nhưng thấy cô ta vẫn không chịu nhúc nhích đành phải thở dài từ bỏ, nghĩ chờ tới khi đói bụng, tự nhiên sẽ muốn ăn chút gì.

Vị trí phòng hồ sơ khá xa, ở trong góc trường học. Toàn bộ phòng hồ sơ có tổng cộng ba tầng, thoạt nhìn đã hơi cũ. Nhân viên quản lý là một người già đã hơn 60, Nguyễn Nam Chúc chủ động đi hỏi han một chút, ông lão vậy mà cũng không ngăn trở, đồng ý cho bốn người họ vào phòng hồ sơ tìm tư liệu.

Trong phòng hồ sơ tràn ngập mùi giấy cũ bị mốc, làm người ngửi thấy cực kỳ không thoải mái, Hạ Như Bội đi vào liền bắt đầu thấp giọng ho khan, Lê Đông Nguyên hỏi cô ta làm sao vậy.

"Hình như tôi bị dị ứng với bụi bặm." Hạ Như Bội gian nan nói.

"Vậy cô chờ ngoài cửa đi." Lê Đông Nguyên cũng không miễn cưỡng cô ta.

Hạ Như Bội cao hứng gật gật đầu, đèn trong phòng hồ sơ lờ mờ, đâu cũng đặt từng kệ hồ sơ cao ngất, nhìn từ bên ngoài đã rất là kinh khủng, càng không cần phải nói đi vào. Có thể không cần theo vào, Hạ Như Bội đương nhiên cao hứng, Lê Đông Nguyên dặn cô ta ngồi ở cửa đừng lộn xộn, bọn họ sẽ mau chóng đi ra.

Ba người đi vào trong, Nguyễn Nam Chúc cười như không cười, nói: "Không nhìn ra, thủ lĩnh Bạch Lộc vậy mà lại là người thương hương tiếc ngọc như vậy."

"Manh Manh cô đang ghen tị sao?" Lê Đông Nguyên cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc: "Thật ra không đến mức ghen, tôi chỉ tò mò, Hạ Như Bội này rốt cuộc có mị lực gì, khiến anh phải để ý tới như vậy."

Lê Đông Nguyên căn bản không đáp, chỉ là cười nói: "Quả nhiên là ghen tị."

Nguyễn Nam Chúc thấy anh ta không chịu nói, cũng không hề hỏi, xoay người vào phòng hồ sơ.

Tài liệu trong phòng hồ sơ này được phân loại theo thời gian, tìm một lát sau rất nhanh bọn họ đã tìm được tư liệu của lớp hai năm ba ba năm trước đây, mà học sinh năm ba khi đó vẫn là học sinh năm nhất mới vào trường.

Nguyễn Nam Chúc duỗi tay rút hồ sơ của bọn họ cầm xuống dưới, mở trang đầu tiên, liền thấy một tấm ảnh chụp tập thể, mặt sau dùng bút than đen viết bốn chữ lớp hai năm hai.

"Tìm được rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đây là ảnh tập thể lớp bọn họ."

Lâm Thu Thạch tiến đến bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, thấy ảnh chụp trên tay hắn.

Tấm ảnh này nhìn qua cực kỳ bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt, dáng dấp học sinh trong ảnh đều rất non nớt, giáo viên các bộ môn đứng hai bên sườn.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Lớp bọn họ tổng cộng có 34 người......" Hắn đột nhiên nhíu mày, "Sao lại cảm thấy tấm ảnh có chỗ nào đó không đúng lắm."

Lâm Thu Thạch lại không phát hiện ra chỗ nào không đúng, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã nói như vậy, liền chắc chắn là có chỗ không bình thường, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói ra được rốt cuộc là chỗ nào không bình thường.

"Từ từ......" Lâm Thu Thạch chợt có phát hiện mới, hắn nói, "34 người? Nhưng trong ảnh này chỉ có 33 người thôi mà."

Mười một người một hàng, tổng cộng ba hàng, vị trí mọi người đứng đối nhau thẳng tắp, liếc mắt một cái là có thể đếm được sĩ số trong lớp này.

"Đúng! Chính là nhân số!" Nguyễn Nam Chúc nói, "Trong tư liệu này viết là 34 người, còn một người ở đâu vậy?"

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương là biểu tình giống mình. Hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy người bị thiếu kia chính là Tá Tử.

"Hẳn là phải có tư liệu cụ thể về học sinh trong lớp." Lê Đông Nguyên lấy tập hồ sơ ra, bắt đầu cẩn thận lật tìm, rất nhanh đã lật tới hồ sơ học sinh, "...... Có một tờ bị ai đó xé mất."

Hồ sơ vốn nên có 34 trang, lúc này lại chỉ còn 33 trang, một tờ trong đó đã bị xé mất, giống như là cái người biến mất trong ảnh tập thể kia.

"Người này chúng ta đã gặp." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên chỉ vào một người nào đó trong ảnh.

"Gặp rồi?" Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc làm cho hoảng sợ.

"Anh không nhớ?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Thời điểm ăn cơm ngày hôm qua, chúng ta đã gặp học sinh năm ba này rồi."

Lâm Thu Thạch tự nhiên nhớ tới: "Nhưng mà không phải cậu ta học năm ba lớp ba sao?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đương nhiên cậu ta học lớp ba năm ba, hiện tại trường này còn lớp hai năm ba hay không mới là vấn đề."

Lâm Thu Thạch: "Nghĩa là nói người lớp hai năm ba đều đã chết hết?"

Nguyễn Nam Chúc: "Có khả năng."

Nếu người nọ không chết, nói lên chắc chắn cậu ta đã làm một điều đặc biệt nào đó mới thoát được khỏi vận rủi, đây sẽ là manh mối cực kỳ quan trọng.

Ba người bọn họ lại lật tìm một lát, vẫn muốn nhìn thêm một chút còn có tin tức gì khác hay không.

Ngay lúc bọn họ đang cúi đầu tra tìm tư liệu, Lâm Thu Thạch lại nghe thấy có tiếng bước chân từ giá sách bên cạnh truyền đến, mới đầu hắn tưởng là Hạ Như Bội, còn mở miệng gọi một tiếng, sau lại cảm thấy không đúng lắm, bởi vì tiếng bước chân này không phải là có tiết tấu chân trái chân phải, mà là thịch thịch thịch rất kỳ lạ...... Giống như là âm thanh nhảy nhảy lúc trước nghe thấy ở khu dạy học.

Lâm Thu Thạch duỗi tay liền bắt được tay Nguyễn Nam Chúc, hất hất cằm ý bảo.

Nguyễn Nam Chúc hiển nhiên không nghe được âm thanh kia, nhưng thấy sắc mặt Lâm Thu Thạch, vẫn hiểu được khẳng định hắn đã phát hiện ra cái gì.

"Chúng ta đi thôi." Lâm Thu Thạch mở miệng, "Dù sao cũng đã tìm được kha khá."

Lê Đông Nguyên đang muốn nói gì đó, Nguyễn Nam Chúc lại làm cử chỉ im lặng, vì thế anh ta cũng ngầm hiểu, nói: "Được."

Ba người buông hồ sơ, bắt đầu đi ra hướng cửa.

Ngay thời điểm bọn họ mới vừa đi về phía trước vài bước, quầy hồ sơ nặng nề phía sau kia đột nhiên đổ sập xuống, nện thật mạnh lên chỗ bọn họ vừa đứng.

Tiếng vang lớn này dẫn nhân viên quản lý tới, người quản lý thấy quầy hồ sơ đổ xuống đất thì cực kỳ tức giận, răn dạy bọn họ một hồi lâu.

Nguyễn Nam Chúc cũng không giải thích, chỉ nhỏ giọng nói xin lỗi, dù sao cũng là cô gái xinh đẹp, bộ dáng chịu thua cũng thực sự làm người khác thấy thương tiếc, nhân viên quản lý kia cuối cùng cũng buông tha bọn họ, không tiếp tục trách móc nữa.

Ba người lúc này mới có thể rời khỏi, đi tới cửa, Nguyễn Nam Chúc nhỏ giọng nói: "Có nhìn thấy không?"

Lâm Thu Thạch: "Nhìn thấy cái gì?"

Nguyễn Nam Chúc: "Dấu tay máu đằng sau ngăn tủ kia."

Lâm Thu Thạch: "Không thấy."

Lê Đông Nguyên bên cạnh rất nhiệt tình nói: "Tôi nhìn thấy."

Nguyễn Nam Chúc: "Không sao, nhìn thấy cũng không để làm gì."

Lê Đông Nguyên: "......"

Lâm Thu Thạch nghe đối thoại hai người này dở khóc dở cười.

Ba người ra ngoài, thấy Hạ Như Bội đang nhàm chán ngồi trên ghế ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ đi ra, nói: "Sao mọi người nhanh vậy? Tiếng động bên trong là xảy ra chuyện gì sao?"

"Đổ kệ hồ sơ." Lê Đông Nguyên, "Bị ai đó đẩy."

"Bị ai đó đẩy? Có phải người mới vừa đi vào kia hay không?" Hạ Như Bội hỏi.

"Người vừa đi vào? Có người vào phòng hồ sơ?" Nguyễn Nam Chúc bắt được trọng điểm trong lời cô ta nói.

"Có đó, một nữ sinh, nói là học sinh trong trường, nhân viên quản lý kia liền cho cô ấy đi vào." Hạ Như Bội ôm cánh tay, một bộ dáng sợ hãi sắp không chịu được, "Mọi người không biết à?"

"Không." Nguyễn Nam Chúc lắc đầu.

Nhưng thật ra Lâm Thu Thạch đúng là có nghe thấy tiếng động người bước vào, nhưng căn cứ vào sự tình vừa phát sinh, bước vào kia có lẽ không phải người.

"Học sinh kia trông như thế nào?" Lê Đông Nguyên nói.

"Một cô gái, nhìn qua rất trẻ, tôi không thấy quá rõ mặt mũi, tóc dài." Hạ Như Bội, "Chỉ là một nữ sinh trẻ tuổi rất bình thường."

"Gần như vậy là được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chúc mừng cô, cô có thể là người đầu tiên nhìn thấy BOSS."

Hạ Như Bội: "......"

Nguyễn Nam Chúc: "Vận khí tốt như vậy nói không chừng còn được nhận thưởng gấp đôi kinh nghiệm ấy chứ."

Hạ Như Bội thiếu chút nữa bị Nguyễn Nam Chúc dọa phát khóc.

Lê Đông Nguyên bất đắc dĩ kêu Nguyễn Nam Chúc đừng dọa Hạ Như Bội, để cô gái này sợ thật cũng không phải là chuyện gì tốt.

Nguyễn Nam Chúc dựa vào bên người Lâm Thu Thạch hức hức hức, nói tôi cũng sợ quá đi mất, tại sao anh không lo lắng cho tôi.

Lê Đông Nguyên: "......" Cô sợ cơ à? Sao tôi lại cảm thấy lá gan cô so với tôi còn lớn.

"Tôi muốn đi WC." Thời điểm ba người đi ra ngoài, Nguyễn Nam Chúc chợt nói, "Lâm Lâm anh đi với tôi đi."

Lê Đông Nguyên nói: "Mọi cùng nhau đi."

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm anh bạn anh gấp gáp như vậy làm cái gì, chẳng lẽ anh biết kỳ thật cậu ấy có thể đi cùng WC với tôi? Cũng may WC trường này chia phòng có khoá cửa, bằng không Nguyễn Nam Chúc thật sự có khả năng bị lộ bí mật.

Bốn người đi tới WC, Hạ Như Bội cùng Nguyễn Nam Chúc vào WC nữ, Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên vào WC nam.

Lâm Thu Thạch bước vào trong buồng, đang chuẩn bị cởi quần, liền nghe thấy có người gõ gõ cửa WC của hắn, hắn vừa định nói Lê Đông Nguyên anh gõ cửa tôi làm gì, liền cảm thấy dường như không đúng lắm...... Lê Đông Nguyên rõ ràng vào WC bên tay phải hắn, tại sao bị gõ vang lên lại là bên trái.

"Dư Lâm Lâm." Giọng Lê Đông Nguyên vang lên, "Trên vách tường cậu, có chữ gì hay không?"

Lâm Thu Thạch nghe vậy sửng sốt, phát hiện vách tường sau lưng mình thật sự có mấy hàng chữ, chỉ là sau khi xem rõ ràng những chữ này, lưng Lâm Thu Thạch lại dựng lên một tầng lông tơ.

Chỉ thấy trên vách tường màu trắng, có mấy dòng chữ nhỏ màu đỏ: Tá Tử từ nhỏ đã gọi mình là Tá Tử thật buồn cười ghê, cô rất thích chuối nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn nửa quả thật đáng thương ghê, Tá Tử đi phương xa hẳn là sẽ quên đi tôi rồi Tá Tử thật sự cô đơn......

Mà ở cuối cùng những dòng chữ này, lại là câu cấm ngữ không thể đọc ra kia: Chân tôi đã mất rồi, bạn cho tôi được không?

"Cậu nhìn thấy không?" Lê Đông Nguyên nói.

Lâm Thu Thạch nhìn dòng chữ trầm mặc một lát, nói: "Thật xin lỗi, thực ra tôi không biết chữ."

Lê Đông Nguyên bên trái: "......"

Lâm Thu Thạch: "Nhà tôi nghèo nên không được đi học, mặt chữ nhận không ra mấy cái, không bằng lát nữa tự anh qua đây xem?"

Bên kia không nói gì, Lâm Thu Thạch đoán là thứ kia định dụ hắn đọc ra mấy hàng chữ này lại bất ngờ bị kiến thức thiếu hụt của hắn làm cho chấn động không nhẹ.

Lâm Thu Thạch cũng không dám tiếp tục đi WC, nhanh chóng từ buồng kế bên đi ra, ai ngờ lúc hắn ra tới cửa, lại thấy ba người kia đã chờ ở bên ngoài.

"Sao lại lâu như vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.

"Hỏng thận?" Lê Đông Nguyên cười tủm tỉm tiến hành công kích cá nhân với Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch không để ý đến anh ta: " Tôi đi mất bao lâu?"

Nguyễn Nam Chúc nhìn nhìn đồng hồ: "Tầm hơn mười phút."

Lâm Thu Thạch thở dài: "Vừa rồi tôi gặp phải Tá Tử ở bên trong."

Lời này vừa ra, biểu tình ba người khác đều ngừng trong nháy mắt, đặc biệt là Hạ Như Bội, vốn dĩ thần kinh đã căng chặt hiển nhiên là sắp đứt, cô ta hoảng sợ lui về phía sau vài bước: "Tá Tử? Là Tá Tử trong manh mối kia?"

"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Cô ta bắt chước giọng Lê Đông Nguyên kêu tôi đọc chữ trên tường, đây nếu không có manh mối nhắc nhở có khả năng tôi đã thật sự đọc ra."

"Vào xem." Nguyễn Nam Chúc nói.

Bốn người một lần nữa vào WC nam, Hạ Như Bội trong hoảng sợ lại có vẻ có chút ngượng ngùng, nhưng Nguyễn Nam Chúc thì lại hoàn toàn không khó chịu gì —— dù sao nơi này mới là nơi dành cho hắn.

Lâm Thu Thạch tìm được buồng WC chỗ mình vừa đi kia, đẩy cửa ra liền trông thấy đầy những dấu tay máu bao phủ trên vách tường màu trắng, che lấp toàn bộ mấy dòng chữ vừa rồi hắn nhìn thấy. Mà những vết dấu tay máu ở buồng bên trái lại càng thêm rõ ràng, thậm chí trên sàn nhà còn tích một lớp máu loãng. Thoạt nhìn như là có một người bị thương nặng đã ở bên buồng này thật lâu.

"Từ từ, đột nhiên tôi nhớ ra ——" Nhìn thấy đống máu này, đột nhiên Hạ Như Bội trợn tròn đôi mắt, "Nữ sinh vừa rồi đi vào phòng hồ sơ là một người què!!"

Nói đến người què, bọn họ lập tức nhớ tới Tá Tử mất chân kia.

"Lúc ấy cô ta đi đường khập khiễng, tôi cũng không để ý mấy, hiện tại nhớ tới......" Cả người Hạ Như Bội run lẩy bẩy.

"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao hiện tại chúng ta đã biết điều kiện cụ thể, đừng đọc ra là được."

Lúc này tầm quan trọng của manh mối được thể hiện rõ rệt, nếu không phải đã biết trước, thật sự là rất khó để không trúng chiêu, thảm nhất chính là có khả năng đến chết vẫn còn không hiểu rốt cuộc tại sao lại thế. Mà Tá Tử này vậy mà còn biết phải tiêu hủy chứng cứ......

Bốn người đi ra khỏi phòng hồ sơ, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên người bọn họ, xua tan một chút giá lạnh.

"Hiện tại phải làm sao, đi tìm học sinh năm ba kia sao?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Để tôi xem lại đã......" Hắn móc từ trong ngực ra thứ gì đó, Lâm Thu Thạch cẩn thận nhìn, mới phát hiện Nguyễn Nam Chúc mang theo ra ngoài tấm ảnh chụp tập thể của năm hai.

Lâm Thu Thạch: "...... Cô động tay lúc nào vậy?" Toàn bộ quá trình hắn đều đứng bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, chưa hề thấy được động tác nào thể hiện hắn giấu tấm ảnh.

Nguyễn Nam Chúc: "Vừa động tay hồi nãy."

Lâm Thu Thạch: "......" Thứ này đã có thể mở khóa, lại trộm đồ thuận tay như vậy, hắn bắt đầu hoài nghi công việc trong hiện thực của Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc lại dường như biết hắn suy nghĩ cái gì, đầu cũng không nâng: "Tôi không phải ăn trộm đâu."

Lâm Thu Thạch: "Ồ......"

Lúc này xem ở bên ngoài, bị ánh mặt trời rọi vào, tấm ảnh tập thể kia có vẻ càng thêm quái dị, màu sắc ảm đạm, biểu cảm của mỗi người đều cứng đờ. Nguyễn Nam Chúc cầm lên nhìn một lát, đột nhiên hỏi: "Mọi người có nhìn thấy không?"

Lâm Thu Thạch: "Nhìn thấy cái gì?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Sương mù trên mặt bọn họ."

Lâm Thu Thạch nhìn kỹ ảnh chụp trong tay Nguyễn Nam Chúc, lắc lắc đầu xác định bản thân không nhìn thấy sương mù theo như lời Nguyễn Nam Chúc.

"Ồ, vậy thì thôi." Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện nữa.

Lê Đông Nguyên lại như lộ ra biểu tình suy tư cái gì.

Vật lộn trong phòng hồ sơ một lát như vậy, lại đã đến giữa trưa, vừa lúc có thể tới nhà ăn ăn chút gì đó tiện thảo luận buổi chiều phải làm cái gì.

Thời điểm Lâm Thu Thạch đang ăn cơm còn chú ý tới liệu có thể gặp lại học sinh năm ba kia hay không, nhưng bọn họ vẫn không thể gặp được sự kiện có xác suất nhỏ như vậy.

Cả buổi sáng Hạ Như Bội đã không ăn gì, giữa trưa vẫn không chịu ăn uống.

Lê Đông Nguyên khuyên cô ta vài câu, cô ta cũng không chịu thả lỏng, liền dự định từ bỏ.

Nhưng Nguyễn Nam Chúc lại ăn ngon lành, ăn xong đồ của mình còn làm nũng đòi Lê Đông Nguyên mua cho hắn hai cái đùi gà.

"Em cũng muốn ăn gà!" Vốn dĩ Hạ Như Bội không định ăn cơm lại đột nhiên mở miệng, nói với Lê Đông Nguyên đang chuẩn bị đứng dậy, "Mông ca, em muốn ba cái!"

Nguyễn Nam Chúc: "Tôi muốn bốn cái."

Hạ Như Bội: "Em muốn năm cái!"

Nguyễn Nam Chúc: "Tôi muốn sáu cái."

Hạ Như Bội khẽ cắn môi đôi mắt hoe đỏ, mạnh mẽ cứng rắn nói: "Em muốn bảy cái ——"

Lâm Thu Thạch: "......" Rốt cuộc mấy người đang so cái gì, còn có, Nguyễn Nam Chúc cậu làm thế nào lại bắt nạt con gái thuần thục được như vậy, dung lượng dạ dày đàn ông đem đi so với phái nữ có phải không quá công bằng hay không......

Mặt Lê Đông Nguyên lộ vẻ bất đắc dĩ: "Hai người đòi nhiều như vậy có ăn được hết không?"

Nguyễn Nam Chúc: "Nhiều gấp đôi tôi cũng ăn được, nhưng tôi cũng không muốn ăn quá nhiều." Hắn thẹn thùng cười cười với Hạ Như Bội, "Sợ béo." Còn cố tình nhìn xuống eo Hạ Như Bội.

Hạ Như Bội thiếu chút nữa bị Nguyễn Nam Chúc chọc tức tới phát ngất, lửa giận bừng bừng: "Ăn hết!! Em không sợ béo!!"

Lê Đông Nguyên không còn lời nào để nói, đứng dậy đi mua đùi gà cho hai người này.

Vài phút sau, Nguyễn Nam Chúc cùng Hạ Như Bội cầm đùi gà bắt đầu ăn, nhà ăn trong trường này làm đùi gà hương vị thật ra không tồi, tẩm ướp vừa miệng, thịt nước đầy đủ lại mềm mềm, tràn ngập mùi vị hương liệu rất riêng.

Hạ Như Bội đã một ngày không ăn gì, thật ra cũng có chút đói bụng, lúc này mới đầu còn rất muốn ăn, nhưng ăn một hơi bốn cái, miễn cưỡng nuốt cái thứ năm, sau đó nhìn chằm chằm hai cái dư lại bắt đầu phát sầu.

Nguyễn Nam Chúc không nhanh không chậm gặm xong bốn cái đùi gà, cầm lấy cái thứ năm, ưu nhã ăn xong lại vẫy vẫy tay với Lâm Thu Thạch: "Ăn không nổi."

Hắn nói như vậy, Hạ Như Bội cũng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Mông ca, em cũng ăn không nổi."

"Không sao." Lê Đông Nguyên nói, "Để tôi." Anh ta vốn đang lo lắng Nguyễn Nam Chúc tiếp tục kích thích Hạ Như Bội liền ăn tới hỏng dạ dày, không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc vẫn còn có chừng mực.

Ăn xong đùi gà, lau khô tay, Nguyễn Nam Chúc đề nghị bọn họ đi nhìn thử khu vực lớp học của học sinh năm ba.

Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

Vì thế bọn họ đi tới hướng khu dạy học.

Nguyễn Nam Chúc lại tiếp tục nghiên cứu ảnh chụp tập thể kỳ quái kia, có vẻ như hắn phát hiện manh mối gì trên tấm ảnh, nhưng căn bản Lâm Thu Thạch lại không nhìn thấy sương mù đen như trong lời hắn nói...... Giống như tiếng động bọn họ không nghe được, Lâm Thu Thạch lại có thể nghe rõ ràng.

"Hình như bọn họ đang đi học." Đi tới phía dưới khu dạy học, Lâm Thu Thạch nghe thấy phía trên truyền xuống giọng giáo viên đang giảng bài.

"Không phải bọn họ sắp phải thì cuối kỳ à?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nhớ tới, "Cách lúc thi cuối kỳ còn mấy ngày?"

"Không biết, phải hỏi một chút." Lâm Thu Thạch lắc đầu.

Lúc này cách thời gian tan học còn hơn mười phút, bốn người dạo qua một vòng ở khu dạy học. Nguyên cả toà bên này đa số là học sinh năm ba, tổng cộng cả khoa tự nhiên và khoa xã hội có mười sáu lớp, chia ra từ bốn đến năm tầng.

Mà bọn họ cũng trước khi hết tiết, tìm thấy lớp ba năm ba, là phòng học của học sinh trong tấm ảnh chụp tập thể.

Bốn người ở bên ngoài đợi một lát, rốt cuộc chờ tới lúc tan học.

Chờ giáo viên rời đi, Nguyễn Nam Chúc liền đi vào phòng học, tiến thẳng đến mục tiêu của mình.

Học sinh kia thấy Nguyễn Nam Chúc, hiển nhiên là nhớ tới vụ ngẫu nhiên gặp được bọn họ ở nhà ăn hôm qua, biểu cảm trở nên có chút thấp thỏm.

"Có thể tìm cậu tâm sự không?" Nguyễn Nam Chúc nói.

"Nói cái gì?" Thái độ của học sinh kia rất cảnh giác.

"Nói ở chỗ này?" Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh bốn phía.

Người lóa mắt thì có ở nơi nào cũng đều rất gây chú ý, bởi vì Nguyễn Nam Chúc, toàn bộ ánh mắt trong lớp đều tập trung về phía hai người.

Học sinh kia mím môi, biểu tình cực kỳ căng thẳng, đứng lên nói: "Đi ra ngoài nói đi." Cậu ta nói, "Cái gì tôi cũng không biết."

Bốn người đi theo học sinh kia tới ban công nhỏ cuối hành lang, Nguyễn Nam Chúc mở miệng hỏi: "Không ngại nói cho chúng tôi biết tên của cậu chứ?"

"Tôi tên Giang Tín Hồng." Học sinh nói, "Mấy người có chuyện gì thì hỏi luôn đi, tôi sắp phải đi học."

"Chúng tôi đang điều tra về chuyện trong lớp các cậu." Nguyễn Nam Chúc đi thẳng vào vấn đề, lấy luôn tấm ảnh bọn họ kiếm được từ phòng hồ sơ kia ra, "Chúng tôi muốn hỏi, người bị thiếu trong ảnh tên là gì?"

Hắn lấy ảnh chụp ra, Giang Tín Hồng mới chỉ nhìn thoáng qua mặt đã đổi sắc: "Mấy người tìm được thứ này ở chỗ nào?"

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Tấm ảnh này rất đặc biệt?"

Giang Tín Hồng không hé răng, nhưng Lâm Thu Thạch lại từ sâu bên trong ánh mắt của cậu ta, nhìn ra được một loại sợ hãi, dường như tấm ảnh trước mắt này không phải ảnh chụp, mà là ác quỷ đòi mạng. Cậu ta nuốt một cái thật mạnh, trong giọng nói mang theo run rẩy: "Tôi không biết mấy người có ý gì."

"Ý trên mặt chữ." Lê Đông Nguyên đột nhiên mở miệng, ngữ khí của anh ta cực kỳ bình tĩnh, nói, "Chúng tôi cũng không phải muốn làm khó cậu, chỉ là muốn hỏi rõ ràng trên ảnh chụp rốt cuộc thiếu ai, tên cô ta rốt cuộc là gì?"

Giang Tín Hồng nhìn chằm chằm tấm ảnh không nói gì, chân lại không tự chủ được lui về phía sau một bước.

"Cậu không muốn chuyện này kết thúc sớm chút sao?" Giọng Lê Đông Nguyên nhẹ nhàng, giống như ma quỷ dẫn dắt mở ra chiếc hộp Pandora, mang theo cảm xúc mê hoặc lòng người, "Nói đi, nói ra là tốt rồi, cậu cũng rất sợ hãi mà có đúng không?"

Miệng Giang Tín Hồng hơi hơi mấp máy, hộc ra một cái tên: "Lộ Tá Tử."

Lê Đông Nguyên: "Lộ Tá Tử?"

"Đúng vậy, chính là cô ta." Giang Tín Hồng nói, "Một người vốn không nên tồn tại trong lớp chúng tôi......"

Cậu ta đang muốn nói tiếp, tiếng chuông vào lớp lại đột nhiên vang lên, làm cậu ta bừng tỉnh, dường như cậu ta đã nhận ra bản thân vừa nói gì, biểu tình hoảng sợ vô cùng, không hề để ý tới Lê Đông Nguyên nói, xoay người liền chạy.

Lê Đông Nguyên nhìn bóng dáng cậu ta, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ thiếu một chút."

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc thâm trầm nhìn Lê Đông Nguyên một cái, "Chỉ thiếu một chút, thật là, quá đáng tiếc."

Tác giả có lời muốn nói:

Chính là...... Chính là rất muốn dịch dinh dưỡng, liền...... liền lật ngược cái bụng trắng của mèo nhà tôi cho mọi người sờ một chút đổi dịch dinh dưỡng.

Mèo: Oan khuất ấm ức.

Giải thích một chút: Cửa ra chỉ có một cánh, chỉ cần mở tất cả mọi người liền có thể đi ra ngoài, còn lúc đi ra ngoài có quái vật canh hay không, thì xem vận khí......