Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 43: Trang trí giấc mơ




Phòng vẽ tranh của nữ chủ nhân kia ở tầng bảy.

Tiểu Tố lúc trước, cũng là mất tích ở tầng bảy, nhưng theo như bạn nam đi với cô ta nói, lúc ấy bọn họ không hề bước vào phòng vẽ tranh của nữ chủ nhân, chỉ đứng bên cạnh xem những bức tranh khác một chút.

Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch leo tới tầng bảy, lại lần nữa nhìn thấy bóng tối bao phủ bên trong hành lang. Hành lang tầng bảy rất dài, trên mặt đất vẫn trải thảm thật dày, thảm kéo dài từ hướng hai bên sườn cầu thang, ngừng lại ở phòng vẽ tranh trước mặt.

Phòng vẽ tranh không quá giống những căn phòng khác, ngoài cửa bị bịt kín mít bằng một tấm vải đen, dường như chủ nhân phòng vẽ tranh không muốn có chút ánh sáng nào từ khe cửa lọt vào trong phòng.

"Hiện tại bà ta đang ở đâu rồi?" Đàm Táo Táo hơi sợ, cô ta xoa xoa da gà nổi trên cánh tay mình nhỏ giọng nói, "Lỡ đâu lúc chúng ta đi vào lại thấy bà ta ở bên trong đang vẽ tranh thì sẽ rất xấu hổ."

"Hy vọng hiện tại bà ta không ở trong phòng vẽ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hai người chờ ở đây, tôi đi gõ cửa trước."

Hắn nói đi gõ cửa, vậy mà liền thật sự hai ba bước vượt tới cửa phòng vẽ tranh, giơ tay gõ gõ.

Đàm Táo Táo trợn tròn mắt, nghe thấy Nguyễn Nam Chúc dùng sức gõ vang phòng vẽ tranh tới thịch thịch thịch, cô ta nói: "Vãi chưởng —— lá gan của anh ta làm thế nào lại lớn được như vậy."

Lâm Thu Thạch lại bình tĩnh hơn một chút so với cô ta: "Lá gan của cậu ấy luôn luôn rất lớn."

Sau khi cửa bị gõ vang lên, bên trong không có ai đáp lại, Nguyễn Nam Chúc lại gõ thêm một lần, cuối cùng xác định hiện tại không ai đang ở bên trong phòng vẽ.

"Vào thôi." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Cửa không phải còn đang bị khoá sao." Đàm Táo Táo nói, "Chúng ta vào thế nào?"

Nguyễn Nam Chúc móc từ trong túi ra một cây kẹp tóc, cực kỳ tự nhiên khom lưng làm việc.

Đàm Táo Táo: "......" Cô ta thiếu chút nữa đã quên Nguyễn Nam Chúc có loại kỹ năng đỉnh cao này.

Cong eo một lát, khoá cửa liền bị Nguyễn Nam Chúc mở phát ra một tiếng rắc nhỏ, hắn cầm lấy then cửa, nhẹ nhàng kéo ra, trước tiên đứng bên ngoài quan sát cấu tạo phòng vẽ tranh một chút, mới vẫy tay với Lâm Thu Thạch: "Anh vào trong với tôi, Đàm Táo Táo cô ở ngoài canh chừng, có gì thì gọi chúng tôi."

Đàm Táo Táo ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch bước lên, cùng Nguyễn Nam Chúc tiến vào phòng vẽ tranh.

Phòng vẽ không lớn, điều kiện chiếu sáng cực kỳ kém, cửa sổ bị một tấm màn đen che kín lại, chỉ có thể dựa vào trản đèn nhỏ trên đỉnh đầu kia lấy ánh sáng, cần phải rất cố gắng mới có thể thấy rõ tình huống trong phòng.

Giá vẽ giữa phòng vẽ tranh đang đỡ một bức tranh bị phủ vải lên, toàn bộ trong phòng, tràn ngập một loại khí vị quái dị thuộc về thuốc màu.

Nguyễn Nam Chúc làm việc từ trước đến nay dứt khoát, đi đến bên cạnh giá vẽ liền nhấc tấm vải lên.

Sau khi tấm vải bị xốc lên, lộ ra một bức tranh chưa hoàn thành, Lâm Thu Thạch nhìn thấy tranh này liền ngẩn người: "Đây là......"

"Bữa ăn tối cuối cùng."(*) Nguyễn Nam Chúc nói một câu như vậy. (tranh ở đầu chương các bạn nhớ nhưng cũng không quan trọng lắm đâu nên bạn nào muốn xem thì bật cái mạng lênn)

Từ cái nhìn đầu tiên thì thật là có chỗ giống Bữa ăn tối cuối cùng, trong tranh vẽ tình cảnh một đám người đang ngồi trên bàn dài tham gia tiệc tối, nhưng sau khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện được những người tham gia tiệc tối lại không phải Cơ Đốc mười hai môn đồ, mà là bọn họ. Không sai, chính là những người đi vào bên trong cánh cửa bọn họ.

Có Nguyễn Nam Chúc, có Lâm Thu Thạch, có Đàm Táo Táo, bọn họ ngồi bên cạnh bàn dài, hoặc là cúi đầu ăn, hoặc là thấp giọng nói chuyện với người khác.

Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, nhưng nhân vật trong tranh, lại hầu như đều không có mặt, Lâm Thu Thạch chỉ có thể từ quần áo nhận ra là bọn họ bị vẽ vào tranh.

"Mặt của cô ta bị vẽ ra." Nguyễn Nam Chúc chỉ chỉ một nữ sinh ở trong góc, "Cô ta hẳn là Tiểu Tố."

Lâm Thu Thạch cũng thấy được hình ảnh Nguyễn Nam Chúc nói, trong một góc bàn dài, mặt của một nữ sinh bị vẽ ra, chỉ là trên mặt cô ta không phải đang biểu hiện tâm trạng sung sướng với thoải mái khi ăn cơm, mà là nỗi sợ hãi khó có thể miêu tả, mặc dù là vẽ lên trên vải, Lâm Thu Thạch vẫn có thể cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng kia.

Toàn bộ phòng vẽ tranh ngoại trừ bức tranh này, cũng không còn đồ vật gì đặc biệt, Nguyễn Nam Chúc kiểm tra xong một vòng, không dám trì hoãn thời gian ở trong này nhiều, cùng Lâm Thu Thạch ra khỏi phòng, thuận tay khóa kỹ cửa lại.

Đàm Táo Táo thấy bọn họ ra ngoài, nhanh chóng hỏi bọn họ đã nhìn thấy gì ở bên trong.

"Một bức tranh." Lâm Thu Thạch nói, "Vẽ chúng ta đang ăn bữa tối." Hắn miêu tả lại một chút chi tiết tương đối đặc biệt trong tranh, Đàm Táo Táo sau khi nghe xong nuốt nuốt nước miếng, run giọng nói, "Tiểu Tố kia, thật sự bị cất vào tranh?"

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hẳn chính là như vậy, tôi còn muốn lên tầng sáu xem thử."

"Đi." Lâm Thu Thạch nói.

Tầng sáu là nơi tương đối đặc biệt, có nhà kho chứa những tác phẩm chưa được hoàn thành mà quản gia đã dặn bọn họ không thể đi.

Tên như ý nghĩa, chỗ đó hẳn là nơi cất giữ những tác phẩm còn chưa sáng tác xong. Nguyễn Nam Chúc rất nhanh đã tìm được căn phòng đó ở tầng sáu, nhẹ nhàng mở khóa cửa, cùng Lâm Thu Thạch đi vào.

Hoàn cảnh trong kho chứa tác phẩm chưa hoàn thành này tốt hơn một chút, ít nhất không có vải đen phủ lên cửa sổ, hơn nữa bên trong phòng ốc rất thoáng.

Trong phòng chứa rất nhiều tranh vẽ, Lâm Thu Thạch tùy tiện nhìn mấy bức, phát hiện đều có một số chi tiết chưa được hoàn thành, đa số trong tranh đều có một chỗ bị bỏ trống.

Năng lực quan sát của Nguyễn Nam Chúc, vẫn luôn là mạnh mẽ, ánh mắt hắn đảo qua mấy trăm bức họa, rất nhanh đã tìm được thứ mình muốn bên trong đống lộn xộn, nhẹ nhàng gọi Lâm Thu Thạch vẫn còn đang tìm kiếm một tiếng: "Thu Thạch."

Lâm Thu Thạch đi tới phía sau Nguyễn Nam Chúc, trông thấy thứ đã hấp dẫn lực chú ý của Nguyễn Nam Chúc. Vừa nhìn thấy bức tranh hướng ngón tay Nguyễn Nam Chúc chỉ, Lâm Thu Thạch cảm thấy trận khí lạnh xông lên từ sau lưng mình, hắn im lặng một lát, nhỏ giọng nói: "Đây là phòng ngủ...... Của tôi?"

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Phòng ngủ của anh."

Cấu tạo giống nhau như đúc, thậm chí đến cảnh sắc phía bên ngoài cửa sổ đều giống nhau, bức tranh trước mắt rõ ràng chính là vẽ phòng ngủ của Lâm Thu Thạch. Cửa phòng hắn mở ra, trên sàn nhà dính vệt nước bắt mắt, giống hệt tình hình đáng sợ đêm đó—— chỉ là trong bức tranh cũng thiếu một bộ phận, chỗ trống này ở vị trí ngay gần cửa, quả thực thật giống như là cố ý chừa chỗ cho bản thể của Lâm Thu Thạch.

"Đêm đó nếu anh không thể nhận ra Đàm Táo Táo là giả." Nguyễn Nam Chúc nhìn bức tranh, dùng giọng điệu cực bình tĩnh nói ra sự thật đáng sợ, "Đại khái chỗ trống này đã bị anh điền vào."

Lâm Thu Thạch: "...... Ừ."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Bức tranh này cũng hay ho đấy, không biết có thể mang ra ngoài hay không." Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng không có ý định dùng tay chạm vào bức tranh này, mà là xoay người nói, "Đi thôi, xem cũng ổn ổn rồi."

Lâm Thu Thạch nói: "Cậu đã nhớ hết tranh trong đây rồi?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đại khái."

Đại khái của Nguyễn Nam Chúc vậy cơ bản chính là nhớ kỹ, quả nhiên, sau khi hắn cùng Lâm Thu Thạch ra ngoài liền giải thích: "Nhớ kỹ cũng không có tác dụng gì, cảnh vẽ bên trong tranh gần như là từng ngóc ngách của lâu đài, trốn không thoát."

Lâm Thu Thạch thở dài.

"Cẩn thận một chút đi, vấn đề không lớn." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao cũng là cửa cấp thấp, điều kiện tử vong vẫn chỉ hơi hà khắc thôi."

Đàm Táo Táo lẩm bẩm hơi hà khắc chỗ nào, nếu tối hôm đó đổi là cô ta khả năng cỏ mọc trên mộ đã cao 5 mét, trong loại tình hình đó ai có thể bình tĩnh phân biệt được hoàn cảnh dị thường xung quanh chứ.

Nguyễn Nam Chúc xem xét cô ta, hiếm thấy an ủi một câu, nói: "Cô đừng lo, nếu cô biến thành tranh......"

Mắt Đàm Táo Táo trông mong nói: "Mọi người sẽ cứu tôi ra sao?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhất định chúng tôi sẽ giúp cô hoàn thành di nguyện lúc còn sống."

Đàm Táo Táo: "......" Chưa cảm thấy được an ủi gì đó cảm ơn.

Bọn họ đi hai nơi, thời điểm từ trên tầng xuống dưới cũng đã sắp tới thời gian ăn bữa chiều.

Mọi người xuất hiện ở nhà ăn dùng cơm, sau khi bắt đầu ăn cơm, Lâm Thu Thạch lại phát hiện thiếu một người, chỉ còn bảy người ngồi bên bàn dài.

"Một người nữa đâu?" Lâm Thu Thạch hỏi mọi người.

"Anh ta nói anh ta không khoẻ." Có người trả lời, "Ở trong phòng nghỉ ngơi."

Lâm Thu Thạch: "Bữa chiều cũng không xuống ăn?"

Người nọ nói: "Tôi không biết...... Đợi lát nữa tôi đi xem."

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng.

Lâu đài cổ này quá lớn, mọi người đều rất riêng rẽ, cũng chỉ có thể đợi tới lúc ăn cơm mới xác định nhân số, xem có xuất hiện trạng huống gì hay không.

Người trả lời Lâm Thu Thạch hỏi có vẻ cũng có chút bất an, cơm mới ăn một nửa liền vội vàng rời đi, vài phút sau sắc mặt trắng bệch quay trở về, run rẩy nói: "Anh ta, anh ta mất tích rồi, cũng không ở trong phòng."

Mọi người nghe vậy đều trở nên yên lặng.

"Tìm xung quanh chưa?" Lâm Thu Thạch nói, "Ở hành lang hoặc WC......"

"Tìm rồi." Người nọ nói, "Không ai đáp lại."

Nguyễn Nam Chúc lau lau miệng: "Trong phòng có nhiều thêm thứ gì hay không, ví dụ như tranh vẽ linh tinh?"

Người nọ nói: "...... Cái này tôi không chú ý tới."

"Cùng đi nhìn xem." Nguyễn Nam Chúc nói.

Người nọ cảm kích nhìn Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, xem ra anh ta cũng đang sợ hãi, không dám tiếp tục đi một mình.

Đoàn người rời khỏi nhà ăn tới phòng của người mất tích, Lâm Thu Thạch vừa vào trong đã ngửi được thứ mùi tanh làm người cảm thấy không thoải mái kia. Không thể nghi ngờ, chủ nhân của căn phòng này cực kỳ có khả năng đã trải qua sự việc giống như hắn, chỉ là vận khí của người nọ, lại không tốt giống hắn.

"Vốn dĩ hẳn là có một bức tranh treo ở đây." Nguyễn Nam Chúc nhìn vách tường, "Hiện tại không có."

"Không có tranh nghĩa là sao?" Có Tiểu Tố làm ví dụ, trong lòng mọi người đều có đáp án, người nói chuyện sợ hãi tới cả người phát run, "Dương Tiệp có phải hay không......"

Dương Tiệp là tên người mất tích kia.

"Không thể nói rõ ràng được." Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, "Tìm lại thử xem."

Mọi người lại tìm khắp tầng trên tầng dưới, nhưng có tìm bao lâu, bọn họ đều không phát hiện bức tranh thuộc về Dương Tiệp đâu, cho đến ngày hôm sau, trong lúc Lâm Thu Thạch vô ý nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, lại xuyên thấu qua cửa sổ, thấy lùm cây xa xa dường có thứ gì.

Hắn chạy tới bụi cây trước mặt kia, phát hiện sâu trong bụi cây, có một bộ tranh vẽ. Khung tranh màu đen quen thuộc như vậy, thậm chí phía trên vẫn còn dính bùn đất mới mẻ —— đây rõ ràng chính là khung tranh ngày hôm qua Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc chôn vào trong đất.

Mà Dương Tiệp cũng đã tìm được, hắn xuất hiện trong bức tranh Lâm Thu Thạch đang cầm, lùm cây trong tranh như là hoà thành một thể với anh ta, vặn vẹo mà quái dị.

"Tìm thấy rồi." Lâm Thu Thạch mang bức tranh về lâu đài cổ.

"Hu hu hu......" Người bạn của Dương Tiệp vừa thấy tranh liền bắt đầu khóc, một đấng nam nhi cả người run như điện giật, không ngừng lau nước mắt, "Chúng ta có phải đều phải chết ở nơi này hay không, hu hu, chúng ta có phải đều phải chết ở nơi này hay không......"

Vì cảm xúc của anh ta suy sụp, khiến những người khác cũng bắt đầu khóc theo, làm toàn bộ căn phòng tràn ngập tiếng khóc hết đợt này đến đợt khác, sắc mặt của Nguyễn Nam Chúc nghe thấy liền hoá đen.

Lâm Thu Thạch cũng không biết nên an ủi những người này như thế nào, chỉ có thể nhìn bọn họ khóc, cuối cùng vẫn là Đàm Táo Táo chịu không nổi, mắng câu thô tục nói khóc cái rắm, khóc thì có thể giải quyết vấn đề à? Một đám đàn ông lá gan so với cô gái như cô ta còn nhỏ.

"Vậy cô nói làm sao bây giờ!" Người nọ nói, "Lại có người biến thành tranh!"

"Tôi làm sao biết được bây giờ phải làm sao." Đàm Táo Táo rất không khách khí nói, "Tôi là mẹ anh đấy à!"

Tâm trạng của Nguyễn Nam Chúc hiển nhiên rất là không ổn, đối mặt với suy sụp của mọi người hắn một câu cũng không nói, xoay người liền đi. Lâm Thu Thạch cùng Đàm Táo Táo nhanh chóng đi theo phía sau hắn.

Cho đến khi tới trong phòng bọn họ, Nguyễn Nam Chúc mới nói: "Tôi nghi trong chúng ta có nội quỷ."

"Hả? Là sao?" Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Ý trên mặt chữ, trong đoàn có người cố ý giết người."

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Cố ý giết người?"

Nguyễn Nam Chúc rất bình tĩnh nói: "Cái người ngắm khung tranh về phía phòng của anh, có thể là con người làm."

Lâm Thu Thạch: "......"

Đàm Táo Táo nghe Nguyễn Nam Chúc nói run lập cập: "Nhưng căn cứ vào đâu...... Làm sao anh đoán được?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Hiện tại chỉ là suy đoán của tôi." Hắn ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói, "Vừa rồi tôi bỏ thời gian đi nhìn chỗ chúng ta chôn khung tranh, nơi đó có thêm một loạt dấu chân, cỡ giày khoảng 35, không phải Đàm Táo Táo, cũng không phải nữ chủ nhân." Hắn nhắm mắt lại, như là đang nhớ lại cái gì, "Có người đào khung tranh ra...... Trong đoàn tổng cộng có năm nữ, ngoại trừ Đàm Táo Táo với Tiểu Tố, còn lại ba, trong đó có hai người thỏa mãn điều kiện."

Lâm Thu Thạch nói: "Bên trong có phải có cái người mới lúc trước tìm cậu lập nhóm hay không?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Ừ."

Lâm Thu Thạch: "Chẳng lẽ là cô ta......"

Nguyễn Nam Chúc: "Có khả năng." Hắn nói, "Hôm nay hẳn là cô ta cũng khóc đi."

"Tất nhiên là khóc." Đàm Táo Táo rất không kiên nhẫn nói, "Từ khi bắt đầu đến nơi đây, mỗi ngày cô ta đều khóc."

Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng: "Xem tình huống trước đã, dù sao cũng là chỉ suy đoán của tôi."

"Được." Lâm Thu Thạch nói, "Vậy đêm nay tôi ngủ chung với hai người đi."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Được."

Buổi tối, Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc ngủ cùng một cái giường lớn mềm mại, Đàm Táo Táo ở bên cạnh ngủ dưới đất, cô ta đã quen với đãi ngộ của mình, cho nên trước mắt ngược lại tâm lý cũng không có bấp bênh. Mà đất cũng rất tốt, Đàm Táo Táo ngủ trên mặt đất nghĩ, muốn lăn thế nào thì lăn thế đấy, không cần lo lắng có người nào nằm bên cạnh, nằm đất cực kỳ tốt —— mới là lạ!! Tên quỷ hẹp hòi Nguyễn Nam Chúc này!! Cô ta nhớ kỹ!! Hừ!

Lâm Thu Thạch trong lòng có việc, vốn dĩ cho rằng bản thân không ngủ được, nhưng nằm bên cạnh dù sao vẫn là thuốc ngủ thành tinh, hắn vậy mà rất nhanh liền đã ngủ.

Lâm Thu Thạch một giấc ngủ tới ngày hôm sau, sau khi mở to mắt, lại không thấy Nguyễn Nam Chúc.

Người khác đâu? Lâm Thu Thạch từ trên giường ngồi dậy, thấy Đàm Táo Táo vẫn còn rúc trong chăn khò khò ngủ.

"Táo Táo." Lâm Thu Thạch đánh thức cô ta, "Cô thấy Nguyễn Nam Chúc không?"

Đàm Táo Táo mông lung mở mắt ra, mơ hồ nói: "Không thấy anh ta?"

"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Vừa dậy đã không thấy cậu ấy."

"Không biết......" Đàm Táo Táo cũng hơi ngây người, "Không gặp anh ta."

Nguyễn Nam Chúc mất tích, cho đến thời điểm ăn bữa sáng, Lâm Thu Thạch cũng chưa thấy hắn đâu. Nếu là người bình thường mất tích, chỉ sợ phản ứng đầu của Lâm Thu Thạch là người này không còn, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại không phải người thường, cho nên Lâm Thu Thạch nghĩ có phải hắn đã đi làm việc gì đó hay không.

Nhưng mà ăn xong bữa sáng, Nguyễn Nam Chúc vẫn không xuất hiện, Lâm Thu Thạch cũng bắt đầu lo lắng.

"Rốt cuộc anh ta đi đâu vậy." Đàm Táo Táo nói, "Có thể đã xảy ra chuyện hay không......"

Lâm Thu Thạch chỉ có thể an ủi cô ta: "Đừng nóng vội, chúng ta lại tìm thử xem, Nguyễn Nam Chúc lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, chưa kể ngày hôm qua cậu ấy còn ngủ chung với chúng ta."

Đàm Táo Táo không nói gì, mày nhíu chặt.

Bọn họ tìm từng tầng một, từ tầng một tìm lên tầng tám, vẫn không tìm thấy Nguyễn Nam Chúc.

Đàm Táo Táo đã rất nóng nảy, nói: "Thật sự anh ta sẽ không xảy ra chuyện chứ? Đêm qua anh không nghe thấy động tĩnh gì à?"

"Không có." Thính lực của Lâm Thu Thạch từ trước đến nay đều nhạy bén, nếu ra chuyện gì nhất định hắn sẽ nghe thấy, nhưng tối hôm qua hắn lại là một giấc ngủ tới hừng đông, động tĩnh gì cũng đều không nghe được.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ." Đàm Táo Táo lo lắng nói.

"Chúng ta...... Xem thử tranh trên mấy tầng này đi." Giọng nói của Lâm Thu Thạch nghe có chút gian nan, "Trước...... Xác định một chút."

Đàm Táo Táo không nói. Cô ta biết Lâm Thu Thạch có ý gì, Lâm Thu Thạch đang sợ Nguyễn Nam Chúc đã bị biến thành tranh vẽ, nếu thật là như vậy...... Đàm Táo Táo không nói chuyện nữa, theo Lâm Thu Thạch đi các tầng bắt đầu cẩn thận quan sát tranh vẽ.

Bọn họ tìm suốt ba tầng, đều không thấy bóng dáng Nguyễn Nam Chúc, vừa đang thở phào đồng thời, trong lòng lại càng hoang mang hơn.

Bởi vì không tìm thấy Nguyễn Nam Chúc, tuy rằng đã tới giờ ăn bữa trưa, hai người cũng chưa ăn uống được gì.

Đàm Táo Táo héo rũ nói muốn trở về nghỉ ngơi một lát buổi chiều lại tiếp tục tìm, Lâm Thu Thạch thấy trạng thái tinh thần cô ta không ổn, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng mà ai ngờ hai người mới vừa quay về phòng, lại thấy Nguyễn Nam Chúc nằm ở trên giường ngủ bù, bộ dáng nhàn nhã kia nhìn kiểu nào cũng đều không giống đã xảy ra chuyện.

"Nguyễn Nam Chúc!!!" Đàm Táo Táo gào lên một tiếng, thiếu chút nữa đã thành hét toáng lên, "Anh đi đâu vậy!! Làm hại chúng tôi đi tìm mệt nghỉ!!"

Nguyễn Nam Chúc mở mắt ra, lười nhác ngáp một cái: "Có chút việc."

"Chuyện gì? Tại sao anh không nói một tiếng ——" Đàm Táo Táo nói, "Anh không biết bọn tôi lo lắng anh bao nhiêu à? Chúng tôi tìm anh hết cả một buổi sáng."

Nguyễn Nam Chúc: "Tôi cũng không biết sẽ đi lâu như vậy."

Đàm Táo Táo: "Hả? Rốt cuộc anh đi đâu vậy?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đi vào trong tranh."

Lời này vừa ra, Đàm Táo Táo nháy mắt im lặng, cô ta yên tĩnh một hồi lâu, mới hỏi thử một câu: "Tranh? Là tranh mà tôi đang nghĩ kia?"

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch ngạc nhiên nói: "Cậu đi vào thế nào...... Khung tranh bị chôn kia không phải đã biến mất rồi sao......"

"Không." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chúng ta hiểu lầm một sự kiện, Tiểu Tố không còn, nhưng khung tranh vẫn còn, Dương Tiệp không còn, khung tranh cũng sẽ không biến mất, hoặc là đổi cách nói khác, một khung tranh đã được vẽ xong, chung quy sẽ xuất hiện một khung tranh mới."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Cái người hy vọng chúng ta chết kia, dùng khung tranh mới." Hắn cười cười, "Cũng may hiện tại, đã giải quyết."

Lâm Thu Thạch: "Ý là sao......"

Nguyễn Nam Chúc: "Ý trên mặt chữ, còn nữa, tôi phát hiện một tờ giấy mới."

Quá nhiều tin tức, làm cho Lâm Thu Thạch cùng Đàm Táo Táo trong lúc nhất thời không có cách nào hiểu rõ ngay được, trên mặt hai người đều là vẻ mờ mịt, hiển nhiên đầu đã hơi ngừng hoạt động.

Thấy bộ dáng của hai người, biểu tình của Nguyễn Nam Chúc vậy mà lại rất từ ái, hắn nói: "Không vội, hai người có thể từ từ suy nghĩ."

Lâm Thu Thạch: "......" Đây là khoan dung đối với chỉ số thông minh của bọn họ à.

Không, đây là lòng cha từ ái cùng với thương hại, Đàm Táo Táo bi thương lý giải hàm nghĩa trong mắt Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc đại khái là từ biểu tình của Lâm Thu Thạch với Đàm Táo Táo, nhìn ra hai người này vẫn không hiểu ra sao, vì thế đành phải thở dài, từ trên giường ngồi dậy, đơn giản tự thuật lại đêm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Ra là sau khi Lâm Thu Thạch ngủ say, Nguyễn Nam Chúc lại tỉnh lúc nửa đêm, sau đó liền cảm giác trong phòng không bình thường, lúc sau xuống giường đứng bên mép, mới phát hiện ở cạnh cửa sổ phòng mình, vậy mà lại xuất hiện một cái khung tranh.

Khung tranh này ẩn nấp trong bóng đêm, nếu không phải thị lực của Nguyễn Nam Chúc tốt, chỉ sợ cũng nhìn lầm.

Trực giác nói cho hắn, khung tranh kia có vấn đề lớn, Nguyễn Nam Chúc vội vàng rời khỏi phòng, muốn cầm cái khung tranh kia về, nhưng tại thời điểm hắn xuống dưới tầng, lại thấy một người đàn bà mặc đồ đen, đứng ở lối vào cầu thang lẳng lặng nhìn hắn.

Nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm bị dọa choáng váng, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã xem quen những trò xiếc này rồi, hắn chẳng những không sợ, còn cùng người đàn bà này nhìn nhau vài phút, cho đến khi bà ta chủ động biến mất.

"Vãi chưởng!!" Nghe đến đó, Đàm Táo Táo rốt cuộc không nhịn nổi, cô ta nói, "Anh thế mà không sợ chút nào sao? Cứ như vậy nhìn chằm chằm bà ta?"

Nguyễn Nam Chúc: "Có cái gì đáng sợ? Tôi nhìn đến cuối cùng còn không phải bà ta đi trước."

Đàm Táo Táo: "......" Phục.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Sau đó bà ta lại xuất hiện vài lần, vốn dĩ tôi đang định nhanh chóng ra ngoài lấy khung tranh kia, nhưng cảm giác có chỗ không đúng." Hắn nói, "Tôi cảm thấy bà ta đang đuổi tôi tới nơi nào đó."

Lâm Thu Thạch lẳng lặng nghe.

"Lúc ấy tôi nghĩ cẩn thận, phát hiện chỗ bà ta xuất hiện đều là lối vào cầu thang, nhưng lại không tấn công tôi, chẳng lẽ là không muốn để tôi lên cầu thang?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Nơi duy nhất bà ta không xuất hiện là cửa ra vào, cho nên tôi đoán bà ta đang muốn để tôi đi ra ngoài."

"Bên ngoài chính là thế giới trong tranh?" Đàm Táo Táo nói: "Có phải như vậy hay không?"

"Không khác lắm đi, đây còn phải ít nhiều nhờ vào tin tức của Thu Thạch cung cấp cho tôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi để ý tới cảnh vật bên ngoài thật sự là tương phản." Bên ngoài tối lửa tắt đèn, lại toàn là lùm cây tối om giống nhau như đúc, người bình thường làm thế nào cũng không thể phát hiện có gì khác thường. Nhưng bởi vì có Lâm Thu Thạch làm tiền lệ, khiến trước khi Nguyễn Nam Chúc chuẩn bị đi ra ngoài phải quan sát kỹ một phen, cuối cùng xác định cảnh vật bên ngoài đúng là tương phản.

"Tôi không đi ra ngoài, liền ở trong phòng đợi một lát." Nguyễn Nam Chúc buông tay, "Ai biết đợi một lần lại lâu như vậy."

"Anh làm tôi sợ muốn chết." Đàm Táo Táo biết được đáp án của Nguyễn Nam Chúc, thật mạnh thở ra, nói, "Anh không biết, tôi với Thu Thạch đều cho rằng anh biến thành tranh rồi."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

"Tôi không sao." Nguyễn Nam Chúc cười cười.

Tuy rằng Nguyễn Nam Chúc miêu tả cảnh tượng chỉ ít ỏi mấy câu, nhưng Lâm Thu Thạch lại rõ ràng hung hiểm bên trong đó, khoảng cách với việc bị giữ lại trong thế giới này của Nguyễn Nam Chúc, cũng chỉ là khác biệt vài bước chân.

"Cậu nói tờ giấy mới là có ý gì?" Lâm Thu Thạch tương đối để ý cái này.

"Này." Nguyễn Nam Chúc lấy tờ giấy từ trong túi ra.

Lâm Thu Thạch nhận lấy vừa nhìn, phát hiện trên tờ giấy viết một đoạn thơ: Ngươi đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở trên lầu nhìn ngươi. Trăng sáng trang trí cửa sổ của ngươi, ngươi trang trí giấc mơ của người khác.

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Đây là...... Manh mối trong cửa?"

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Manh mối này, là tôi lấy được từ trên người người khác."

"Người khác?" Đàm Táo Táo hỏi.

Nguyễn Nam Chúc: "Chính là lính mới ngày đầu tiên định tìm tôi lập nhóm."

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thu Thạch: Ngày thứ năm không thấy Chúc Manh, nhớ hắn nhớ hắn.

Nguyễn Nam Chúc: Lâm? Thu? Thạch???

Lâm Thu Thạch nhỏ giọng: Tôi nói đùa......

(*)Bữa ăn tối cuối cùng là bức bích họa nổi tiếng của danh họa Leonardo da Vinci. Tác phẩm được sáng tác vào khoảng năm 1495 đến 1498. Bức bích họa miêu tả trai phòng của Tu viện Santa Maria ở thành phố Milano. Theo các sách phúc âm, bữa ăn tối cuối cùng là bữa ăn sau cùng chia sẻ với các môn đồ trước khi Ngài chịu chết. Bức tranh của Vinci mô tả lại một đoạn trong sách Kinh Thánh rằng: Giuda — một trong số các môn đệ của Chúa Giesu — nộp Thầy của mình cho các lực lượng đối lập với Chúa Giêsu lúc bấy giờ, là giới lãnh đạo tôn giáo và nhà cầm quyền La Mã để đổi lấy 30 đồng bạc. Ở bữa ăn tối cuối cùng, Chúa Giêsu đang nói với các môn đồ: "Trong các con có kẻ muốn nộp Ta". (Theo Wikipedia)