Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 20: Sơ thí trong cửa




Xem ra đối với những người khác, Lâm Thu Thạch có thể cùng mỹ nữ như Nguyễn Nam Chúc ở chung một gian phòng thật sự là một chuyện đáng để ăn mừng, nhưng trong lòng Lâm Thu Thạch lại rất rõ ràng, Nguyễn Nam Chúc hoàn toàn không dịu dàng đáng yêu giống như là hắn đang biểu hiện ở thế giới này như vậy.

"Đi xem cả những phòng khác trước đã." Nguyễn Nam Chúc nói, "Xác định chỗ ở của mọi người là chỗ nào."

Những người khác sôi nổi gật đầu.

Chủ nhà cho bọn họ tổng cộng bốn cái chìa, bốn chìa khoá này tương ứng với bốn hộ gia đình trên tầng mười bốn. Nguyễn Nam Chúc đi dạo một vòng ở trên tầng, cửa nào mở được đều đã mở, phát hiện cách trang trí trong các phòng trên cơ bản đều giống nhau, mỗi phòng một cửa sổ một cái giường, diện tích phòng rất nhỏ, trần nhà lại thấp, nằm trên giường cảm giác thật sự như là đang nằm trong quan tài.

"Tôi muốn đi tắm một cái." Người đàn ông tính tình nóng nảy lúc trước đột nhiên mở miệng, "Chỗ này đến phòng để tắm cũng không có?" Hiện tại trên mặt hắn ta dính đầy máu tươi, trong ánh mắt còn mang theo cảm xúc lo sợ cùng nghi hoặc. Nhưng ít ra tâm trạng của hắn ta cũng đã bình tĩnh hơn, không giống như lúc trước bảo thủ cho rằng đây chỉ là một trò đùa dai.

"Hình như ở cuối hàng lang." Lâm Thu Thạch nói, "Lúc tôi đi lên thấy ở đó có một phòng tắm công cộng, lát nữa chúng ta qua đó nhìn xem?" Có một người toàn thân đầy máu đứng bên cạnh tóm lại cũng không có bao nhiêu thoải mái, hơn nữa luôn thoang thoảng mùi máu làm người ta cảm thấy buồn nôn.

"Được." Người đàn ông nọ gật gật đầu, tự giới thiệu, nói mình tên Tằng Như Quốc, chuyên buôn bán đá quý vàng bạc, trong giọng điệu của hắn ta còn mang theo chút kiêu ngạo, xem ra ở thế giới hiện thực là một người tự kiêu, luôn cảm thấy bản thân mình tốt đẹp. Tiếc là sau khi vào cửa, hiện thực chỉ như cát bụi, những ma quỷ ở nơi này cũng sẽ không nương tay chỉ vì ngươi có tiền. (những thứ có vẻ duy tâm thì tôi sẽ để là ta - ngươi nhé chứ không phải quên edit đâu)

"Chia phòng đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi muốn cùng Dư Lâm Lâm một phòng, còn lại mọi người tự mình xem rồi chia."

Những người còn lại quay ra nhìn nhau, cuối cùng sau khi thảo luận, từng người đều đã tìm được đồng bạn cho mình. Hứa Hiểu Chanh với Đường Dao Dao một phòng, hai nam sinh còn lại ở cùng một phòng, mà Tằng Như Quốc đương nhiên bị mọi người xa lánh. Sắc mặt hắn ta xanh mét, bị chọc tức một lúc lâu không hề nói chuyện, ở đây cũng không ai cho hắn ta mặt mũi, mọi người đều giả vờ không phát hiện.

Thái độ của Nguyễn Nam Chúc đối đãi với hắn ta coi như cũng không quá tệ, còn nhẹ nhàng khuyên hắn ta rửa sạch máu trên người sớm chút.

"Chẳng lẽ tôi lại muốn ở một mình à?" Tằng Như Quốc tuy rằng còn chưa biết nếu chết ở nơi này, ngoài hiện thực cũng sống không nổi, nhưng dường như cũng cảm giác được gì đó, hắn ta run giọng nói, "Lỡ đâu xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?"

Thái độ Đường Dao Dao đối xử với người đàn ông này rất không nể mặt: "Chú yên tâm đi, nếu phải chết sớm muộn gì cũng sẽ chết, ở với ai cũng đều giống nhau."

Tằng Như Quốc còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy mọi người ai cũng không muốn để ý đến mình, liền chỉ có thể từ bỏ.

Sau khi mọi người phân xong phòng, Nguyễn Nam Chúc lại đề nghị bọn họ lên mái nhà nhìn xem có đồ vật gì kỳ lạ hay không.

Đường Dao Dao tỏ vẻ đồng ý.

Tầng mười bốn chính là tầng cao nhất, lên trên nữa là sân thượng. Cửa sân thượng treo một ổ khoá thật lớn đã hoen gỉ, như là rất lâu không có ai sử dụng.

Lâm Thu Thạch hé cửa sân thượng xem bên ngoài một chút, cũng không thấy cái gì đặc biệt: "Xuống dưới tầng xem đi, trên này hình như không có gì đáng nói."

"Chờ ngày mai trời sáng lại xem đi." Đường Dao Dao đề nghị, "Trời hiện tại cũng sắp tối, chúng ta rửa mặt xong nhanh đi ngủ."

"Không thể ở cùng nhau luân phiên gác đêm à?" Cậu trai trẻ lần đầu tiên vào cửa đưa ra vấn đề mà trước đó Lâm Thu Thạch cũng đã từng rối rắm, "Nhiều người sức lớn, chia năm xẻ bảy như vậy buổi tối xảy ra chuyện gì cũng không ai biết."

"Không được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu mọi người ở chung với nhau, tới một thời gian nhất định nào đó toàn bộ đều sẽ ngủ, là một người từng trải, tôi cho mọi người một lời khuyên: càng sớm đi ngủ càng an toàn, buổi tối xuất hiện việc gì ngoài ý muốn cũng đừng chạy ra xem."

Cậu trai kia nghe vậy đành phải gật gật đầu, ý bảo mình đã biết.

"Đi rửa mặt trước đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Thừa dịp hiện tại vẫn còn sớm."

Lúc này đang là 6 giờ tối, tuy rằng cũng gần như có thể coi là buổi chiều, nhưng chân trời đã phủ mây đen như tấm màn phủ lên kín mít, trông có vẻ ngay sau đó thế giới liền sẽ rơi vào bóng tối.

Bốn nam nhân trong đội ngũ tới nhà tắm công cộng, Tằng Như Quốc tìm được quần áo để thay trong gian phòng hắn ta ở một mình kia, một bộ muốn tắm một trận khoan khoái.

Lâm Thu Thạch cảm thấy tắm rửa quá phiền toái, đơn giản dự định rửa mặt xong liền trở về.

Những người khác dường như cũng không định tốn thời gian ở trong phòng tắm, động tác trên tay đều nhanh nhanh chóng chóng.

Lâm Thu Thạch một bên rửa mặt, một bên quan sát xung quanh. Phòng tắm này làm hắn thấy hơi khó chịu, trên sàn nhà đầy vết bẩn trơn trượt, bất kể là vách tường hay bên cạnh bồn cầu, đều làm cho người ta có cảm giác dơ bẩn. Bởi vì ngoài trời đã tối sầm, đèn trên trần nhà sáng lên. Ánh đèn này phát ra một loại màu vàng ảm đạm bao trùm trong phòng tắm, khiến người có cảm giác xung quanh như một tấm ảnh phim đã cũ.

Hai cậu trai chung phòng với nhau đã giải quyết xong, chuẩn bị trở về, bọn họ gọi Lâm Thu Thạch một tiếng, "Dư Lâm Lâm, bọn tôi đi trước."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, hắn cũng đã rửa mặt xong, cầm lấy khăn của mình liền dự định cùng bọn họ rời đi.

"Dư Lâm Lâm." Tằng Như Quốc đang tắm đột nhiên gọi với hắn, "Cậu đã xong rồi à?"

Lâm Thu Thạch nói: "Phải." Hắn biết Tằng Như Quốc chắc chắn là có chút sợ, "Chú sắp xong chưa? Tôi đứng chờ chú một lát?"

Tằng Như Quốc liền cảm ơn rối rít.

Lâm Thu Thạch đứng ở cửa phòng tắm, chờ Tằng Như Quốc đi ra.

Nơi này mỗi gian phòng tắm đều có một cái mành che để tắm nho nhỏ, phía sau rèm là vòi phun. Trong phòng tắm rất yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng dòng nước chảy xuống đất.

"Vì sao lại rửa mãi không sạch vậy?" Một lát sau, Tằng Như Quốc trong phòng tắm đột nhiên nói, "Máu trên người tôi tại sao lại rửa mãi không sạch được vậy?"

Lâm Thu Thạch nói: "Làm sao thế?"

Tằng Như Quốc nói: "Rửa không sạch......" Giọng hắn ta lo sợ và nghi hoặc vô cùng, ẩn giấu đi sợ hãi thật lớn, "Tất cả đều là máu."

Lâm Thu Thạch nhìn qua buồng tắm chỗ Tằng Như Quốc đang đứng, tuy rằng ánh đèn lờ mờ, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng dưới chân Tằng Như Quốc không ngừng chảy xuống máu loãng, theo khe lõm dồn vào cống thoát nước. Coi như trên người Tằng Như Quốc chỗ nào cũng có máu, nhưng rửa lâu như vậy còn không sạch thì cũng quá kỳ quái.

Tằng Như Quốc càng ngày càng sợ hãi: "Vẫn là rửa mãi không sạch ——"

Lâm Thu Thạch cảm giác được cái gì, hắn nói: "Rửa không sạch thì thôi đi, chú mau ra đây."

Tằng Như Quốc đột nhiên không lên tiếng.

Lâm Thu Thạch đang muốn hỏi, mành tắm hơi mỏng kia đột nhiên bị một đôi tay kéo ra. Lâm Thu Thạch trông thấy Tằng Như Quốc đứng tắm ở phía sau rèm —— hắn cũng đã hiểu, vì sao Tằng Như Quốc mãi cũng rửa không hết được máu trên người mình.

Chỉ thấy trên vòi phun nước tắm, một khối thịt huyết nhục lẫn lộn đang nằm bò, khối thịt kia nhìn qua như là thi thể của trẻ con, máu loãng không ngừng chảy xuống, theo vòi phun vẫn luôn chảy lên người Tằng Như Quốc —— cái này mẹ nó nếu có thể rửa sạch, liền có quỷ.

Lâm Thu Thạch nói: "Chú đừng rửa nữa, mau ra đây đi!"

Tằng Như Quốc thấy biểu tình Lâm Thu Thạch khó coi cực kỳ, cầm khăn lông liền chạy lẹ, quần áo cũng chưa kịp lấy.

Thời điểm Tằng Như Quốc chạy ra đến bên ngoài, khối thịt trên vòi kia cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, Lâm Thu Thạch không dám nhìn nhiều, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.

Hai người vội vàng chạy ra, vừa lúc gặp được Nguyễn Nam Chúc đứng trên hành lang.

Tằng Như Quốc lúc này mông còn ở trần, toàn thân trên dưới đều là máu, Nguyễn Nam Chúc: "...... Hai người làm gì trong WC lâu như vậy?"

Lâm Thu Thạch: "Tôi canh chú này tắm rửa!"

Nguyễn Nam Chúc biểu tình có chút vi diệu: "...... Sở thích của anh cũng thật đặc biệt."

Lâm Thu Thạch: "Cô nghĩ đi đâu vậy??" Mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, đem sự tình phát sinh trong phòng kể cho Nguyễn Nam Chúc, Nguyễn Nam Chúc nghe xong nhìn qua Tằng Như Quốc còn đang run bần bật, "Chú nhanh trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm."

Tằng Như Quốc gật gật đầu, chật vật trở về.

Nguyễn Nam Chúc nhìn bóng dáng hắn sắc mặt thâm trầm, Lâm Thu Thạch thấy dáng vẻ này của hắn cho rằng hắn đang tự hỏi chuyện nghiêm túc gì, vừa muốn hỏi, liền nghe được Nguyễn Nam Chúc nói câu: "Quá ngắn đi."

Lâm Thu Thạch: "Hả?"

Nguyễn Nam Chúc: "Không có việc gì, trở về ngủ."

Lâm Thu Thạch ngưng một lát, mới phản ứng lại Nguyễn Nam Chúc nói quá ngắn là có ý gì, biểu tình hắn vặn vẹo một chút: "Đường đường là con gái, nhìn chằm chằm chỗ đó ——"

Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy." Hắn đè thấp thanh âm, "Một cô gái móc ra so với anh còn lớn, anh không biết xấu hổ à?"

Lâm Thu Thạch: "......" Không thể không nói, Nguyễn Nam Chúc dùng khuôn mặt xinh đẹp nhường này nói ra lời như vậy, thực sự làm tâm hồn yếu ớt của Lâm Thu Thạch chịu chấn động không nhỏ.

Nguyễn Nam Chúc tỏ ra một bộ dáng đã quen, nói lượn thôi lượn thôi, muộn rồi, nhanh trở về ngủ.

Hai người một trước một sau trở về phòng, nằm trên giường gỗ.

Không thể không nói, căn phòng này quá hẹp, hẹp đến độ làm người có chút thở không nổi, Lâm Thu Thạch nghiêng người là có thể nhìn thấy vách tường màu xám. Trần nhà không mấy sạch sẽ kia cũng giống như tùy thời sẽ đè xuống. Nguyễn Nam Chúc vẫn trước sau như một dễ dàng đi vào giấc ngủ, theo cách nói của hắn thì chính là nhắm mắt lại trời liền tối.

Lâm Thu Thạch cũng nhắm mắt, chậm rãi chìm vào giấc ngủ sâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thu Thạch: Cái gì của tôi so ra cũng kém cô nàng Nguyễn Nam Chúc này.

Nguyễn Nam Chúc: Anh nhìn qua ăn ngon hơn so với tôi mà.

Lâm Thu Thạch:???