Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 14: Trở lại hiện thế




Lâm Thu Thạch đi mãi về phía trước, ánh sáng càng ngày càng chói mắt, làm hắn mở mắt có chút khó khăn. Cũng may con đường dưới chân cũng tính là bằng phẳng, không đến mức làm hắn đi quá khó khăn.

Đang lúc Lâm Thu Thạch tự hỏi rốt cuộc còn phải đi bao lâu, đột nhiên hắn cảm thấy đầu mình choáng váng, hắn phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại muốn dựa vào vách tường bên cạnh, không nghĩ tới lại thật sự sờ được một vách tường lát đá lạnh băng. Cảm xúc lạnh băng này khiến Lâm Thu Thạch mở bừng mắt, thấy rõ ràng cảnh sắc trước mặt.

Hành lang bình thường, hộ gia đình bình thường, ánh sáng trắng đạm đạm toả ra từ chụp đèn nhỏ trên đỉnh đầu, chung quanh hết thảy đều quen thuộc —— hắn về tới hành lang ngoài cửa nhà mình.

Hắn đã trở lại? Lâm Thu Thạch trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, không biết kế tiếp nên làm gì. Sau khi hắn tự hỏi một lát, liền móc di động trong túi ra.

Ngày mười bảy tháng bảy, thứ sáu, 8 giờ tối, hắn về tới đúng thời điểm hắn rời khỏi thế giới này.

Lâm Thu Thạch nhớ rất rõ ràng, tối ngày mười bảy, hắn với bạn hẹn ăn bữa ăn khuya, sau đó đang chuẩn bị ra cửa, đẩy cửa ra, lại trông thấy một cảnh tượng khó có thể miêu tả.

Trên hành lang, vốn là vị trí của những hộ gia đình, lại biến thành mười hai cánh cửa sắt màu đen. Lúc ấy Lâm Thu Thạch bị một màn này hù dọa, hắn đứng trên hành lang rất lâu, thậm chí cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác. Nhưng xúc cảm lạnh băng trên cửa sắt, lại đang nói cho hắn chuyện này thực sự không phải ảo giác. Lâm Thu Thạch quan sát bốn phía, phát hiện toàn bộ những nơi có thể rời đi trên hành lang đã biến mất, thậm chí bao gồm nhà của hắn.

Hành lang tối om liếc mắt một cái nhìn không tới cuối, sự tĩnh lặng như giòi bọ, cắn nuốt linh hồn người.

Lâm Thu Thạch bắt đầu tính thử kéo cửa sắt ra. Nhưng mà cửa sắt trước mặt lại đứng trơ trơ, mảy may không động đậy, Lâm Thu Thạch kéo thử từng cánh một, cho đến khi hắn kéo cánh cửa cuối cùng.

Cửa lúc này mới nhẹ nhàng hé ra.

Trong nháy mắt khi cửa mở, Lâm Thu Thạch cảm thấy cơ thể của mình như chịu một lực hút thật mạnh, tiếp theo cả người liền ngã vào trong cửa, ngay sau đó, hắn liền xuất hiện ở cái thôn nhỏ đáng sợ kia.

Mà hiện tại, Lâm Thu Thạch đã trở lại, một lần nữa về tới hành lang nhà mình. Hắn đứng yên tại chỗ thật lâu, thậm chí hoài nghi có phải mình vừa nằm mơ một giấc mơ kì quái hay không. Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, duỗi tay sờ sờ vành tai với túi tiền...... Nơi đó đúng là xuất hiện một chiếc khuyên tai nho nhỏ, cùng một tờ giấy màu trắng.

Trong một giây này Lâm Thu Thạch rốt cuộc ý thức được toàn bộ, hắn đúng là không phải đang nằm mơ, mà là đã trải qua một sự việc so với ác mộng còn đáng sợ hơn.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Lâm Thu Thạch cầm lên vừa hay liền thấy chính là bạn của hắn gọi tới.

"Alo, Lâm Thu Thạch, cậu đang làm gì thế?" Người bạn này tên Ngô Kỳ, là đồng nghiệp của Lâm Thu Thạch, "Làm sao còn chưa xuống đây?"

Lâm Thu Thạch hoảng hốt trong chốc lát, mới phản ứng lại, Ngô Kỳ đang ở dưới chờ hắn đi xuống, hai người cùng đi ăn cơm. Hắn nhìn lịch sử trò chuyện, phát hiện mới qua mười lăm phút —— nếu tính theo thời gian hiện thực, hắn ở thôn nọ mới qua mười lăm phút mà thôi.

"Lâm Thu Thạch?" Ngô Kỳ có chút khó hiểu, "Sao cậu lại không nói gì?"

"À, không có việc gì." Lâm Thu Thạch nói, "Vừa rồi có chút việc bận, tớ xuống dưới ngay đây."

Ngô Kỳ nói ok, liền ngắt điện thoại.

Lâm Thu Thạch vội vội vàng vàng đi xuống tầng. Lúc này đang là tháng bảy giữa hè, nhiệt độ không khí nóng bức, tuy rằng đã tám giờ, nhưng mặt trời vẫn còn chưa lặn hẳn, ánh sáng như ngọn lửa nhuộm đường chân trời thành một màu đỏ đẹp đẽ. Ven đường có người đi qua nhàn nhã phe phẩy cây quạt, tất cả đều tràn ngập sức sống.

Cơ thể căng chặt của Lâm Thu Thạch dần dần thả lỏng, Ngô Kỳ đứng ở cửa tiểu khu, thấy hắn tới liền vẫy tay với hắn, nói hôm nay quá chậm rồi, không biết còn tưởng rằng cậu bận trang điểm.

Lâm Thu Thạch cười cười không lên tiếng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, mục tiêu là một nhà hàng nướng BBQ ở tiểu khu bên cạnh.

Ngô Kỳ oán giận nói tiểu khu của bọn họ quá nhiều muỗi, đứng nửa giờ đã bị chích thảm không nỡ nhìn, còn vạch cẳng chân mình ra cho Lâm Thu Thạch xem.

Lâm Thu Thạch xem xét liếc mắt một cái: "Lông quá nhiều nhìn không thấy."

Ngô Kỳ: "Vãi chưởng, cậu còn chê tớ nhiều lông, không có bộ lông này tớ làm thế nào chờ được cậu lâu như vậy?"

Lâm Thu Thạch: "...... Vất vả rồi, tối nay tớ mời khách."

Ngô Kỳ: "Được được."

Cửa hàng nướng BBQ này làm ăn rất tốt, hai người nướng xiên thịt, lại gọi một thùng bia, liền bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Ngô Kỳ hỏi Lâm Thu Thạch: "Cậu thật sự định từ chức về quê?"

Lâm Thu Thạch: "Hả?"

Ngô Kỳ khó hiểu: "Rốt cuộc tối nay cậu làm sao vậy, tâm trạng chạy mất rồi? Cậu gọi tớ ra đây còn không phải là vì nói chuyện này sao?"

Lâm Thu Thạch uống một ngụm bia lạnh, hàm hồ nói: "Không có việc gì, chỉ là buổi chiều mơ phải ác mộng, vẫn chưa hồi thần." Trong đầu hắn vẫn đang nghĩ sự tình phát sinh trong cửa, hắn có loại dự cảm mơ hồ, chuyện này còn chưa kết thúc.

"Ồ." Ngô Kỳ nói, "Gần đây trạng thái cậu đúng thật là không tốt, đi bệnh viện kiểm tra chưa?"

Lâm Thu Thạch nói: "Kiểm tra rồi, chưa có báo cáo."

Ngô Kỳ thở dài: "Công việc kinh doanh này của chúng ta ấy, chính là dễ dàng xảy ra chuyện, cậu biết chuyện giám đốc từ chức mấy tháng trước đi? Hình như là chết do đột tử."

Lâm Thu Thạch nói: "Ừ......"

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất lớn, dường như đã xảy ra tai nạn xe cộ. Cửa hàng nướng BBQ này mở ở mặt đường, bên ngoài chính là đường cái, các thực khách nghe được tiếng động có người đứng lên, có người ngó đầu qua cửa sổ vây xem. Ngô Kỳ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, anh ta nhìn thoáng ra ngoài, kinh ngạc nói: "Ra là tai nạn xe cộ."

Lâm Thu Thạch đứng lên, theo mọi người đi đến cạnh cửa, thấy rõ ràng nơi tiếng vang lớn phát ra.

Cả một chiếc xe tư nhân đâm vào thân cây, xe tư nhân kia không biết tốc độ đi nhanh bao nhiêu, toàn bộ đầu xe đụng đến nát bét.

Nhìn dáng vẻ tài xế trong xe sợ là dữ nhiều lành ít.

Bên cạnh có người hỗ trợ gọi 120, xe cảnh sát và xe cứu thương đều tới rất nhanh.

Ngô Kỳ người này cũng là kẻ thích hóng hớt, một bên xem náo nhiệt một bên ăn lòng heo nướng, nói: "Người này chắc chắn đi xe siêu nhanh, đầu xe có thể đâm ra cái dạng này, tốc độ thế nào cũng phải đến trăm cây đi."

Lâm Thu Thạch không quá tán đồng: "Đây là khu đông đúc, lái thế nào được trăm cây." Chưa kể tầm này vừa lúc là chiều thứ sáu vào giờ cao điểm, đâu cũng là xe, không có khả năng lái lên được tốc độ đó.

"Không biết." Ngô Kỳ nói, "Đừng xem, quay về đi, cá của cậu được rồi."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, trước lúc hắn xoay người, lại nhìn thoáng qua hiện trường tai nạn xe cộ, lần liếc mắt này thiếu chút nữa làm hắn tưởng rằng mình nhìn lầm. Người xảy ra tai nạn xe cộ vừa lúc bị cảnh sát nâng ra từ buồng lái, gần như đã đến tình trạng máu thịt lẫn lộn, nhưng quần áo trên người người nọ, lại làm Lâm Thu Thạch cảm thấy có chút quen thuộc.

Hắn cẩn thận nhớ lại trong chốc lát, rốt cuộc nhớ ra mình đã từng gặp bộ quần áo này ở nơi nào. Mới vừa đi vào sơn thôn, thời điểm mọi người còn chưa có thay trang phục mùa đông, dường như trong đoàn bọn họ có người mặc quần áo kiểu này, Lâm Thu Thạch nhớ người kia tên...... Hình như tên là Trương Tử Song.

Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy cả người rét run, hắn không dám nhìn tiếp, xoay người trở về cửa hàng nướng BBQ, nhưng lại không còn tâm trạng ăn nữa.

Ngô Kỳ: "Rốt cuộc cậu làm sao, cả tối hôm nay đều như lạc vào cõi tiên vậy."

Lâm Thu Thạch lắc đầu.

Ngô Kỳ: "Mà cậu bấm khuyên tai từ khi nào thế?" Anh ta duỗi tay muốn sờ một chút, lại bị Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện né tránh, "Ôi, cậu thay đổi rồi, cậu trước kia đều cho tớ sờ."

Lâm Thu Thạch: "Vãi chưởng, tớ cho cậu sờ cái gì?"

Ngô Kỳ: "Cậu đã quên tối hôm đó......"

Lâm Thu Thạch biết Ngô Kỳ lại chuẩn bị nói hươu nói vượn, liền chen ngang lời anh ta, tỏ vẻ khuyên này vừa xỏ, vẫn hơi đau, sợ tay bẩn sờ vào sẽ nhiễm trùng.

Ngô Kỳ lúc này mới từ bỏ, nhưng vẫn có chút để ý, nói tại sao cậu muốn bấm khuyên tai, chẳng lẽ là dự định yêu đương?

Lâm Thu Thạch: "Một phòng toàn đàn ông tớ tìm ai yêu đương, tìm cậu à?"

Ngô Kỳ ngượng ngập nói: "Cậu đừng dí sát vào tớ lại hỏi trực tiếp như vậy, cho tớ thời gian suy nghĩ được không?"

Lâm Thu Thạch vô tình nói: "Cút."

Hai người nói đùa thêm mấy câu, sắc trời đã chuyển tối. Nếu là ngày thường, Lâm Thu Thạch thấy trời tối cũng không sao cả, nhưng hôm nay mới trở về từ nơi kia, đến buổi tối vẫn là cảm thấy có chút hoảng, chưa kể nhớ đến dòng chữ trên tờ giấy, thân thể hắn liền không thoải mái, muốn trở về sớm một chút.

Ngô Kỳ không giữ lại, dặn dò Lâm Thu Thạch nghỉ ngơi cho tốt, nói gần đây sắc mặt hắn thật sự khó coi.

Hai người tới cửa tiểu khu liền tạm biệt, Lâm Thu Thạch vội vội vàng vàng trở về nhà.

Tìm chìa khóa, mở cửa, Lâm Thu Thạch vào được nhà liền nhẹ nhàng thở ra, hắn mở đèn phòng khách, thấy mèo nhà hắn - Hạt Dẻ ngoan ngoãn ngồi ở huyền quan, hướng về phía hắn kêu meo meo.

"Hạt Dẻ!!" Lâm Thu Thạch bước tới liền ôm lấy nó, Hạt Dẻ lại vặn người uốn éo, lộ ra biểu tình ghét bỏ sau đó lắc mông bỏ đi.

Lâm Thu Thạch: "Hạt Dẻ...... Để ba ba ôm một cái đi."

Hạt Dẻ: "Meo ~" Động tác nó uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên nhà cây cho mèo Lâm Thu Thạch tự chế, từ trên cao nhìn xuống chủ nhân của mình.

Lại không cho ôm, Lâm Thu Thạch thở dài.

Hạt Dẻ là một con mèo sư tử lớn đã được hai tuổi, tuy rằng nhìn bề ngoài rất là hung dữ, nhưng tính tình lại hiền lành, ngày thường ngoan ngoãn dính người, có lúc sẽ rầm rì làm nũng, là bảo bối nhỏ Lâm Thu Thạch yêu nhất.

Nhưng gần đây không biết sao lại thế này, Hạt Dẻ bắt đầu trở nên ghét bỏ Lâm Thu Thạch, chẳng những không cho ôm, còn bắt đầu giương móng vuốt thậm chí rít lên với hắn, nếu Lâm Thu Thạch cố ý giữ chặt nó lại, vậy chắc chắn là thương tích đầy tay.

Lâm Thu Thạch thật sự là không hiểu tại sao. Ít nhất thái độ hôm nay của Hạt Dẻ đã đỡ hơn lúc trước, không tiếp tục giơ móng vuốt với Lâm Thu Thạch, lại thở dài, Lâm Thu Thạch nhìn tổ tông nhà mình, quyết định đi tắm trước rồi tính tiếp.

Tác giả có lời muốn nói:

Những người khác: Trở lại hiện thế tôi nhất định phải hưởng thụ nhân sinh thật tốt, Lâm Thu Thạch, ước mơ lớn nhất của cậu là cái gì?

Lâm Thu Thạch: Thì...... Lại vuốt vuốt mèo?

Nguyễn Bạch Khiết kích động kéo khoá quần xuống: Anh vuốt mèo không được có thể vuốt em này!

Lâm Thu Thạch:??????