Trong truyền thuyết, Hắc Diệu Thạch còn được gọi là giọt lệ của Apache, đây là hòn đá đen được hình thành từ giọt nước mắt rơi xuống vì người thân đã qua đời.
Bất cứ ai có được Hắc Diệu Thạch thì sẽ hạnh phúc mãi mãi và không bao giờ khóc nữa.
Sau một thời gian dài, Lâm Thu Thạch mới biết ý nghĩa về cái tên của Hắc Diệu Thạch, cậu hỏi Nguyễn Nam Chúc rằng ai là người đã đặt tên cho Hắc Diệu Thạch.
Nguyễn Nam Chúc nói, người đặt tên một đàn anh của hắn.
Lúc đó, thành viên Hắc Diệu Thạch là những người khác, chỉ là thời gian trôi qua, mọi người đến rồi đi, chỉ có cái tên là không thay đổi mà thôi.
Sau khi nhận thấy Lâm Thu Thạch có biểu hiện lạ, Nguyễn Nam Chúc đã tự cho mình một kỳ nghỉ dài để đưa Lâm Thu Thạch đến một hòn đảo nhiệt đới.
Đó là một hòn đảo ấm áp và ẩm ướt, nước biển có màu ánh ngọc tuyệt đẹp, với những bờ cát trắng và những cây dừa cao lớn, đôi khi có thể nhìn thấy vài chú ốc mượn hồn vội vã bò ngang bãi biển. Nếu đi chân trần trên bờ cát mỏng, sẽ cảm thấy hơi nóng rát một chút nơi ngay khi dòng cát mềm mượt trượt qua từng kẽ chân.
Nguyễn Nam Chúc đứng dưới biển, gấu quần xắn cao hắn đang cúi đầu mò vớt thứ gì đó Lâm Thu Thạch ngồi dưới chiếc ô che nắng cách đó không xa, thấy Nguyễn Nam Chúc đột nhiên ngừng lại, quay ra đi về phía mình.
Hòn đảo nhỏ này rất ít người, không gian vô cùng thanh tĩnh. Sau khoảng hơn một tháng nghỉ ngơi tại đây, nước da trắng muốt của Nguyễn Nam Chúc đã đen đi nhiều vì nắng, có điều màu da chocolate ngược lại khiến Nguyễn Nam Chúc trông thu hút hơn nhiều. Lúc này hắn đang tiện tay cởi chiếc áo phông ướt ra, để lộ cơ bụng rám nắng tuyệt đẹp. Trên làn da vẫn còn những giọt nước rớt xuống từ cổ đến ngực, rồi biến mất vào đường eo thon.
Nguyễn Nam Chúc đến trước mặt Lâm Thu Thạch, đưa tay ra trao cho cậu một thứ. Lâm Thu Thạch cầm lấy, thấy đó là một chiếc vỏ ốc có nhiều màu sắc rất đẹp. Cậu mỉm cười hỏi: “Thổi vào có ra tiếng không nhỉ?"
"Không biết nữa." Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch, bắt chéo chân rồi tiện tay nhặt một quả dừa, đoạn bổ nó ra, đưa ống hút vào uống một cách thong thả.
Lâm Thu Thạch thử thổi con ốc, nhưng cậu không có kinh nghiệm, quả nhiên không thể thổi ra âm thanh gì. Cậu nghiêng nghiêng đầu, thoáng chút sầu muộn.
Thấy vậy, Nguyễn Nam Chúc lấy lại con ốc, nghiên cứu một lúc, sau đó chỉ phần trôn ốc và nói: "Hình như phải mài chỗ này đi mới thổi được.”
Lâm Thu Thạch: "Vậy mài thử xem có được không"
Lát nữa em sẽ đi tìm dụng cụ để mài." Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi nay anh muốn ăn gì?"
Lâm Thu Thạch vươn vai một cái: "Để anh làm bữa tối, em mượn vỉ nướng thịt rồi đúng không... vậy thì không ăn cá nữa nhé."
Nguyễn Nam Chúc “Ừ” một tiếng, sau đó hai người dưới chiếc ô che nắng ngủ gà gật.
Ai ngờ một lúc sau, ông trời không hợp tác, khiến cho mây đen dày đặc đến phủ rợp bầu trời trong xanh, đường chân trời cồn cào cuộn sóng. Nguyễn Nam Chúc tỉnh trước, quay sang thấy Lâm Thu Thạch đang nằm ngủ say bên canh, tim khẽ rung động, bèn lại gần đánh thức cậu: “Trời sắp mưa rồi,"
Lâm Thu Thạch mơ màng mở mắt ra, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì Nguyễn Nam Chúc đã bế cậu lên, quay người đi thẳng vào căn phòng nhỏ phía sau.
Lâm Thu Thạch được đặt lên chiếc giường êm ái, có đôi tay dài luồn qua mái tóc cậu. Cảm giác dễ chịu khiến Lâm Thu Thạch không rõ mình đang tỉnh hay mê, cậu mơ màng nói: "Anh vừa nằm mơ."
Anh mơ thấy gì?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
Anh mơ thấy em chết," Lâm Thu Thạch nói, "anh sợ lắm."
Nguyễn Nam Chúc nắm lấy tay Lâm Thu Thạch, chạm ngón tay cậu: " Đừng sợ, có em ở đây rồi."
"Anh còn mơ thấy Thiên Lý." Lầm Thu Thạch nói: "Anh mơ thấy nó ngồi bên cạnh anh, hỏi anh có muốn xem phim không, nhưng đó là bộ phim anh đã xem rất nhiều lần rồi."
Lâm Thu Thạch mở to mắt: “Mọi thứ y như thật..."
Nguyễn Nam Chú thấy Lâm Thu Thạch như vậy, trong lòng hơi nhói đau.
Trước kia, Lâm Thu Thạch phản ứng rất hờ hững đối với cái chết, cho đến lúc Trình Thiên Lý ra đi, mọi cảm xúc trong cậu mới đột nhiên bùng phát.
Những cảm xúc dồn nén từ sâu thẳm trong tâm hồn toàn bộ tuôn trào, khiến Lâm Thu Thạch không thở nổi.
Lâm Thu Thạch nói dông dài về những giấc mơ kì của mình, cậu mơ thấy Nguyễn Nam Chúc tham gia bộ phim của Đàm Tảo Tảo, vụt trở thành một ngôi sao lớn Tảo Tảo cũng không chết, cô đã kết hôn và sinh một bé gái dễ thương...
Càng nói, giọng Lâm Thu Thạch càng hạ xuống, dường như cậu đã tự nhận ra rằng những lời nói của mình chỉ là những tưởng tượng không thể thành hiện thực,
Nguyễn Nam Chúc gọi tên cậu, gắng đưa cậu thoát ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê này: "Thu Thạch, em ở đây."
Lâm Thu Thạch có vẻ sững sờ, cậu mở mắt to, nói:"Nam Chúc."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Em sẽ không bỏ anh lại một mình đâu." Chứng kiến những truyện Trình Nhất Tạ phải trải qua, Nguyễn Nam Chúc càng củng cố một số suy nghĩ trong lòng, hắn nói: "Nếu em xảy ra chuyện gì không may thì em cũng sẽ không ép anh nhất định phải sống tiếp."
Lâm Thu Thạch ngây người nhìn Nguyễn Nam Chúc dường như cậu không ngờ rằng Nguyễn Nam Chúc lại nó ra những lời như vậy.
"Thực ra đây là điều tốt." Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu như không có cửa, có thể em đã chết rồi, em sẽ không tham gia vào Hắc Diệu Thạch, cũng không gặp được mọi người. Thời gian sống em đã trộm về, không thể quá tham lam được..." Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng an ủi Lâm Thu Thạch.
Cảm xúc của Lâm Thu Thạch dần dần bình tĩnh lại. Bên ngoài trời mưa to, kèm theo gió biển gào thét, thổi tung rèm tạo thành tiếng vù vù rít gào.
Lâm Thu Thạch ngáp dài rồi ngồi dậy, ánh mắt dần dần áo lại: “Khi nào thì trời mới tạnh mưa đây."
"Chắc phải hơn một tiếng nữa." Nguyễn Nam Chúc nói: "Vội gì, dù sao vẫn còn sớm mà "
Thế là cả hai người cùng ngồi trên giường ngắm trời mưa. Việc làm hoàn toàn lãng phí thời gian nhưng thực sự hạnh phúc, họ không cần suy nghĩ về cửa, cũng không cần lo lắng về hậu quả của sự thất bại, chỉ cần tựa vào nhau, nhìn nhau là đủ rồi.
Cuối cùng mưa cũng tạnh sau hơn một tiếng đồng hồ, Nguyễn Nam Chúc ra ngoài tìm phòng ăn của khách sạn để mượn vật dụng nướng thịt, sau đó bắt đầu sơ chế nguyên liệu.
Nguyễn Nam Chúc không thạo nấu ăn lắm, hắn cắm cúi nghiên cứu xem nên thái thịt bò thế nào.
Lâm Thu Thạch cảm thấy buồn cười khi nhìn điệu bộ của hắn, bèn bước tới nói: “Em nhóm lửa lên đi, để anh làm."
"Được." Nguyễn Nam Chúc gật đầu.
Thực ra nếu ngại phiền phức, họ có thể trực tiếp tìm đầu bếp của khách sạn, nhờ người ta nấu giúp, nhưng Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc lại muốn tự làm.
Sau khi trải qua một số chuyện, mọi thứ trong thế giới thật dường như đều trở nên tốt đẹp hơn, thậm chí những
điều phiền phức tầm thường cũng không làm con người ta chán nản.
Lâm Thu Thạch nhận lấy miếng thịt bò từ tay Nguyễn Nam Chúc rồi thái ra, chuẩn bị thêm ít rau củ, sau đó hai người đứng trên bãi biển nướng đồ ăn.
Thịt bò được dùng để nướng là loại hảo hạng, chỉ cần thêm chút muối rồi nướng lên là đã rất ngon. Lâm Thu Thạch nướng xong miếng nào là nhét ngay miếng nấy vào miệng Nguyễn Nam Chúc. Nhìn làn da rám nắng của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch bông cảm thấy như mình đang bón cho chú gấu đen nhốt trong sở thú. Bón được một lát, Lâm Thu Thạch không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nguyễn Nam Chúc hiển nhiên nhận ra mình bị Lâm Thu Thạch chế giễu, hắn nuốt miếng thịt bò đang nhai xuống, nói: "Anh cười gì thế?"
Lâm Thu Thạch đáp: "Em thấy anh giống đang cho gấu ăn không?"
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày.
"Ha ha ha, chính là loại gấu trong sở thú ấy...” Lâm Thu Thạch vừa nói được nửa câu thì bị chú gấu chocolate hậm hực cắn một cái.
Chú gấu chocolate há miệng ra, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, hắn nói: “Cười nữa là con gấu ăn thịt anh đó".
Lâm Thu Thạch gắng gượng nín thinh, nhưng đôi vai vẫn rung rung chúng tỏ rõ ràng cậu không thể kìm nén được cơn buồn cười đang dâng trào.
Nguyễn Nam Chúc nhấc bổng cậu lên, một người ông trưởng thành như Lâm Thu Thạch vậy mà chẳng khác
nào món đồ chơi
Lâm Thu Thạch bị vác thẳng lên vai, miệng kêu: “Khoan đã, lửa vẫn đang cháy kìa!”
Nguyễn Nam Chúc đáp: “Không sao." Nói xong, hắn mang Lâm Thu Thạch vào phòng ngủ đàm đạo, Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi đói, buổi tối cậu vẫn chưa ăn gì. Cậu chĩa mũi chân vào lưng Nguyễn Nam Chúc, nói:“Anh đói.”
Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, đưa tay vuốt mái tóc ướt a phía sau đầu. Đường nhìn hướng ra chỗ bếp nướng mà hai người đang nướng, nói một cách bất đắc dĩ: “Cháy hết cả rồi."
Lâm Thu Thạch giận dỗi bảo: “Không cháy mới là lạ. Lâu như thế cơ mà..."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh đợi chút nhé, em đi tìm đồ ăn cho anh.” Hắn quay vào phòng tìm chiếc áo khoác choàng lên người, sau đó đi ra ngoài..
Lâm Thu Thạch nhìn theo bóng lưng Nguyễn Nam Chúc, lại bắt đầu thất thần. Cậu lấy điện thoại ở bên cạnh ra xem, thấy một số tin nhắn trong đó vẫn chưa đọc. Những tin nhắn này đã được gửi từ nửa tháng trước nhưng cậu vẫn chưa xem, thực ra sau khi đến đây, Lâm Thu Thạch hầu như không dùng điện thoại.
Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ một lúc, sau khi mở hòm tin nhận ra, cậu phát hiện có rất nhiều người gửi tin nhắn cho mình, có người tỏ ra lo lắng cho hai người, người thì dò hỏi về tinh hình cụ thể của họ.
Lâm Thu Thạch đang trả lời qua vài tin nhắn thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa.
Cậu ngẩng đầu, thấy Nguyên Nam Chúc đem vào một chiếc đĩa thức ăn to. Hắn khó nhọc dùng chân để mở cửa sau đó khép cửa lại rồi bước vào..
"Sao em lấy nhiều vậy?" Lâm Thu Thạch đặt điện thoại xuống, đi ra giúp Nguyễn Nam Chúc cầm bớt đồ.
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: “Giờ vẫn còn sớm mà, sợ anh lát nữa lại đói."
Lâm Thu Thạch: "..." Dĩ nhiên cậu hiểu ý của Nguyên Nam Chúc, cậu nói: “Một vừa hai phải thôi."
Trên hòn đảo này chỉ có hai người, nên chẳng cần kiêng dè ai, cứ thoải mái sống theo ý mình..
Nguyễn Nam Chúc mặt dày nói: "Ăn không no thì phải làm sao."
Lâm Thu Thạch. ".." Sao trước kia cậu không biết da mặt của Nguyễn Nam Chúc lại dày đến vậy.
Nhưng Lâm Thu Thạch thực sự đói quá rồi, cậu với tay lấy thức ăn trong đĩa, bắt đầu ăn một cách từ tốn.
Nguyễn Nam Chúc thấy chiếc điện thoại để gần đó, bèn hỏi: “Sao rồi, vừa nãy có ai gọi cho anh à?" Lâm Thu Thạch gần như không động đến điện thoại suốt cả tháng nay, Nguyễn Nam Chúc cũng không hỏi, dù sao nếu có chuyện gì gấp, mọi người sẽ liên lạc với mình.
"Không," Lâm Thu Thạch đáp, “anh chỉ xem tin nhắn gửi đến một chút..." Cậu dừng lại một lúc rồi thì thầm:"Có tin gì về Nhất Tạ chưa?"
Nguyễn Nam Chúc lắc lắc đầu.
Câu trả lời nằm trong dự đoán của Lâm Thu Thạch nhưng không hiểu sao cậu vẫn có chút thất vọng. Cậu cọ mắt, tiếp tục ăn.
" Em đại khái đoán được Nhất Ta sẽ đi đâu." Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh còn nhớ Trác Phi Tuyền không?"
Lâm Thu Thạch chợt nhớ ra điều gì đó, cậu tròn mắt nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc: “Ý em là em gái Trác Phi Tuyền... Trác Minh Ngọc phải không?"
"Đúng." Nguyễn Nam Chúc nói: "Có lẽ Trình Nhất Ta đã dự liệu sẽ có ngày hôm nay." Cậu ta đoán biết một trong hai anh em sẽ phải chết, nhưng không ngờ rằng người ra đi lại là em trai của mình.
"Vậy..." trong lòng Lâm Thu Thạch có vài lời muốn nói.
Nhưng Nguyễn Nam Chúc lại lắc đầu, nói: “Mọi thứ chỉ là suy đoán mà thôi."
Lâm Thu Thạch thở dài, không hỏi tiếp nữa.
Quảng thời gian chỉ có hai người là tuyệt vời nhất, không cần phải nghĩ về những thứ lộn xộn ngoài kia, chỉ cần tận hưởng cuộc sống là đủ.
Mỗi ngày đều ngủ cho đến khi tự thức giấc, ăn đồ ngon, ngắm cảnh đẹp, ở bên người quan trọng nhất, cuộc sống như vậy đã dần khiến Lâm Thu Thạch hồi phục. Trạng thái tinh thần của cậu bắt đầu minh mẫn trở lại, mặc dù tốc độ hồi phục rất chậm, nhưng so với tình trạng thơ thẩn trước kia thực sự đã tốt hơn rất nhiều,
Thấy Lâm Thu Thạch như vậy, Nguyễn Nam Chúc thầm thở phào trong lòng.
Hai người đi nghỉ đúng hai tháng mới quay trở về Hắc Diệu Thạch.
Trong khoảng thời gian này, Trần Phi nhận trách nhiệm dẫn Diệp Điểu qua cửa. Tuy không giỏi bằng Nguyễn Nam Chúc, nhưng về cơ bản Trần Phi vẫn được coi là cao thủ, anh ta dẫn Diệp Điểu mang theo gợi ý cày cửa cấp thấp vài lần là để Diệp Điểu dần quen với cuộc sống ở Hắc Diệu Thạch. Thấy Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc trở về Diệp Điểu rất phấn khích, nói: "Anh Lâm, cuối cùng anh cũng trở lại rồi!”
Lâm Thu Thạch nói: "Em, cảm thấy sao rồi?"
"Em cảm thấy khá ổn." Trong lúc Diệp Điểu nói chuyện, Hạt Dẻ nằm cuộn mình trong lòng hắn, xem cách nựng mèo của hắn, chắc hẳn cũng có tư chất sen tiềm tàng: “Sao anh đen đi nhiều quá vậy?"
Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều đen đi trông thấy, màu da tựa như màu chocolate. Nhưng đàn ông đen một chút cũng chẳng sao, trông càng khỏe mạnh hơn.
Lâm Thu Thạch nhìn bắp tay đen thui của mình, cười nói: "Phơi nắng đấy.”
Diệp Điểu cũng cười: "Phơi kiểu gì mà rám đều ghê."
Lâm Thu Thạch nghĩ thực ra cũng không đều lắm... đặc biệt là Nguyễn Nam Chúc... ừm... kể ra cũng khá là vui mắt.
Tất nhiên, cậu không dám nói ra điều này, dẫu sao Nguyễn Nam Chúc vẫn đang ngồi cạnh cậu, vì vậy cậu chỉ hỏi về tình hình gần đây của Hắc Diệu Thạch. Tuy rằng sự ra đi Trình Thiên Lý là một đả kích lớn đối với họ, nhưng mọi người đều đang cố gắng thoát khỏi trạng thái ủ rũ nặng nề, dần khôi phục lại tần suất làm việc như trước kia.
Mới đó mà nửa năm đã trôi qua, Lâm Thu Thạch không khỏi sửng sốt, cậu cảm thấy như mọi chuyện mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
Nguyễn Nam Chúc về được hai ngày thì Bạch Minh tìm đến nói có việc muốn bàn.
"bao lâu rồi anh không vào cửa?" Bạch Minh ngồi ghế sofa trong phòng khách, đi thẳng vào vấn để.
"Nửa năm” Nguyễn Nam Chúc trả lời rất thản nhiên.
"Nửa năm?!” Với câu trả lời này, Bạch Minh hiển nhiên ngạc nhiên, y nhìn Nguyễn Nam Chúc từ trên xuống nói: “Anh có phải là Nguyễn Nam Chúc không thế, hay là bị ai khác đã nhập?"
Nguyễn Nam Chúc liếc xéo một cái: “Có gì nói thẳng đi."
Bạch Minh hất hàm ra hiệu cho Nguyễn Nam Chúc đi lên thư phòng.
Nguyễn Nam Chúc quay đầu nói với Lâm Thu Thạch đang ngồi xem tivi: "Anh cũng lên cùng đi."
Lâm Thu Thạch chỉ vào mình: "Anh hả?"
"Ừ" Sau khi xác nhận lại, Nguyễn Nam Chúc quay lưng đi thẳng lên lầu.
Bạch Minh cũng ngạc nhiên không kém Lâm Thu Thạch, nhung y tiếp nhận điều này rất nhanh chóng. Đôi mắt y toát ra ánh nhìn ẩn ý, y mỉm cười nói: "Thật ngưỡng mộ hai người.”
Lâm Thu Thạch nghĩ anh ngưỡng mộ bọn tôi làm gì, những người có thể ở bên thần tượng của mình chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Ba người cùng đến thư phòng, Bạch Minh và Nguyễn Nam Chúc bắt đầu bàn việc. Câu nói đầu tiên của Bạch Minh đã thu hút tất cả sự chú ý của Lâm Thu Thạch, y nói:"Anh Nguyễn, thực sự anh đã gặp người vượt qua mười hai cánh cửa bao giờ chưa?"
Nguyễn Nam Chúc trả lời vỏn vẹn một chữ: “chưa"
Bầu không khí đông đặc lại trong giây lát, Bạch Minh nói: "Chưa à?"
“Chưa.” Nguyễn Nam Chúc đáp.
Bạch Minh lại hỏi: "Tại sao lại như vậy, theo quy luật của cửa..."
Y vừa nói được một nửa thì bị Nguyễn Nam Chúc ngắt lời: "Không cần nhắc đến quy tắc của cửa nữa, bây giờ tôi đang nghi ngờ quy tắc của của thứ mười một và mười hai không giống với các cửa trước đó."
Bạch Minh nhíu mày.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi từng nói chuyện với một người đã vượt qua cửa cấp mười một."
Bạch Minh nhìn Nguyễn Nam Chúc.
"Anh ấy không muốn nói gì cả, nhưng cứ nhắc đi nhắc lại một chuyện.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Đừng ôm ác ý với người khác."
Nguyễn Nam Chúc đáp: “Lời sao ý vậy.”
Bạch Minh: "... Nghĩa là sao?" Bạch Minh nhất thời không thể hiểu được lời nói của Nguyễn Nam Chúc..
"Ý là đừng giết người hả?" Bạch Minh đứng dậy, chầm chậm đi qua đi lại trong phòng, y hỏi: "Còn cửa cấp mười hai thì sao? Cửa cấp mười hai sẽ diễn ra như thế nào?
"Người đó đã chết.” Nguyễn Nam Chúc đáp. "Anh ấy không thể vượt qua cửa cấp mười hai."
Câu trả lời này năm trong dự đoán, nhưng không hiểu khiến người nghe thấy thất vọng. Bạch Minh thở dài: “Vì vậy cho đến lúc này, cửa cấp mười hai có thể vượt qua được hay không? Nếu đây là một âm mưu thì sao? Căn bản chẳng có gì gọi là cuộc đời mới."
Nguyễn Nam Chúc không nói gì thêm, ngón tay hắn vẽ một vòng trên chiếc bàn gỗ tròn màu đen, hỏi: “Anh đang lo lắng điều gì?"
Bạch Minh im lặng.
Nguyễn Nam Chúc quan sát thái độ của Bạch Minh, dường như qua đó thấy được điều gì đó. Ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc nửa cười nửa không, hắn nói: "Bạch Minh, anh lọt hố rồi sao?"
Bạch Minh không khách sáo chỉ vào Lâm Thu Thạch đang ngồi kế bên, người từ nãy đến giờ không nói lời nào:"Lẽ nào anh thì không?"
"Tôi có.” Nguyễn Nam Chúc bật cười, nụ cười này có chút giễu cợt và hả hê: “Nhưng tôi không sợ, vì anh ấy tiến bộ rất nhanh, chúng tôi có thể đồng sinh cộng tử."
Bạch Minh cười khẩy: “Anh nỡ sao?"
"Sao lại không nỡ chứ?" Nếu là trước kia, Nguyễn Nam Chúc thực sự sẽ bị Bạch Minh bắt thóp, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng bị bỏ lại một mình dường như không phải là điều gì vui vẻ. Chỉ cần sống tiếp là vui vẻ ư? Chưa chắc.
Bạch Minh trừng mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc, y muốn tìm thấy sự dao động trong ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Nguyễn Nam Chúc rất kiên định, kiên định đến nỗi khiến cho Bạch Minh ghen tị. Lâm Thu Thạch dịu dàng ngồi bên như đã trở thành chỗ dựa cho Nguyễn Nam Chúc, khiến hắn có thể tiếp tục xông lên phía trước.
Còn Bạch Minh thì không may mắn như vậy, y thở dài, nói: "Tôi tiêu rồi."
Nguyễn Nam Chúc cười lớn: "Anh nói chỉ vui chơi qua đường thôi mà?"
Anh bạn chí cốt này của Nguyên Nam Chúc, trông bề ngoài hoạt bát cởi mở vậy thôi, thực ra tính tình rất bạc bẽo, biết bao người đã đi qua đời y, đâu ai ngờ có một ngày y rơi vào bế tắc vì tình.
"Làm sao tôi biết được.” Bạch Minh trước nay chưa từng giả tạo trước mặt Nguyễn Nam Chúc, y dựa vào ghế sofa, thở dài: “Sao anh ấy lại dễ thương đến vậy, tôi lúc đầu quả thực chỉ muốn vui đùa chút thôi..."
"Chơi vui không?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Vui chết đi được.” Bạch Minh gượng cười.
"Phải rồi, cửa cấp mười một của anh là vào năm sau nhỉ," Bạch Minh nói, "có thể tiết lộ chút manh mối không?"
"Được." Nguyễn Nam Chúc không coi đây là việc quan trọng: “Không lời giải.”
Bạch Minh: “Hả?” Nhất thời y vẫn chưa theo kịp lời Nguyễn Nam Chúc vừa nói: “Không lời giải nghĩa là sao"
"Lời sao ý vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cả hai lần vào cửa cấp mười, gợi ý có được đều là Không lời giải."
Bạch Minh: ".." Vẻ mặt y không khỏi vặn vẹo, cuối cùng không nhịn được chửi thề một tiếng. Khổ sở cày cửa
thăng cấp bao lâu nay, cuối cùng chỉ nhận được được ba chữ Không lời giải, rõ ràng là cố tình trêu ngươi.
"Biết vậy rồi mà anh vẫn bình tĩnh thế??" Bạch Minh nói: "Anh định mang theo gợi ý này cùng vào cửa với cục cưng của mình ư?"
Lâm Thu Thạch ngồi bên sửa lại: "Tôi không phải cục cưng nha, cậu ấy nhỏ tuổi hơn tôi.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Mặc dù nhỏ tuổi hơn nhưng không phải gì cũng nhỏ hơn đâu nhé.”
Lâm Thu Thạch: "..."Nguyễn Nam Chúc, đồ mặt dày!
Bạch Minh: “Tiên sư, giờ nào rồi còn ghẹo nhau!!"
Nguyễn Nam Chúc: “Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, vội vàng cũng chẳng có tác dụng."
Bạch Minh không còn gì để nói, chỉ chắp tay tỏ ý bái phục, tán dương sự lạc quan chưa từng có của Nguyễn Nam Chúc.
Có câu "Người yêu ta sâu đậm vừa là áo giáp vừa là chiếc xương sườn yếu ớt", xem ra Lâm Thu Thạch đã mang lại cho Nguyễn Nam Chúc rất nhiều thứ, ít nhất nhìn vào tên bạn thân vào lúc này, Bạch Minh thực sự không còn liên tưởng hắn với kẻ luôn đầy nỗi bất an trước kia.
Họ đều đang trưởng thành, Lâm Thu Thạch cũng vậy, Nguyễn Nam Chúc cũng vậy.
"Thôi được, tôi đi trước đây.” Bạch Minh nói: “Tối nay có hẹn ăn tối với anh ấy, gần đây anh ấy đang quay một bộ phim mới, không dễ gì có thời gian gặp nhau." Y đứng dậy, định rời đi.
"Không tiễn." Nguyễn Nam Chúc vẫy tay tạm biệt y.
Có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện cho tôi, có thể giúp được gì tôi nhất định sẽ giúp." Bạch Minh nói: “Vẫn còn nữa năm cửa cấp mười một mới mở, cố gắng lên Nguyễn Nam Chúc."
"Ừm, phải cố gắng chứ." Nguyễn Nam Chúc trả lời.
Hắn nhìn theo bóng Bạch Minh rời khỏi thư phòng, đi xuống lầu.
Lâm Thu Thạch cũng định rời đi, nhưng bị Nguyễn Nam Chúc kéo lại. Cậu ngạc nhiên nhìn Nguyễn Nam Chúc chợt thấy hắn đang nở nụ cười là lạ, nói: “Thu Thạch."
Lâm Thu Thạch đáp: “Hửm?”
Nguyễn Nam Chúc chỉ vào chiếc bàn sách trước mặt:
"Em muốn thử ở đây.” Lâm Thu Thạch sững sờ một lúc mới nhận ra được ý tứ của Nguyễn Nam Chúc, khẽ mắng: “Nguyễn Nam Chúc!"
Bỗng nhiên cậu thấy hơi nhớ Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng băng giá của ngày xưa.