Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 126: Rời tàu




Cuối cùng đã có chìa khóa trong tay, Lâm Thu Thạch nhanh chóng trở lại hành lang nơi Cố Long Minh và Nguyễn Nam Chúc đang ở. Thế nhưng khi về tới nơi, cậu chỉ còn thấy chiếc ghế trống không và tấm ga giường rơi trên mặt đất. Nguyễn Nam Chúc đáng lẽ bị trói trên ghế và Cố Long Minh đều không rõ tung tích.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thu Thạch không khỏi toát mồ hôi lạnh đầy trán. Đầu óc cậu xoay chuyển cực nhanh, vô số ý nghĩ lướt qua, đồng thời cậu chạy như bay về phía phòng ăn.

Khi tới gần cửa, còn chưa bước vào trong, Lâm Thu Thạch đã nghe thấy những tiếng nhai nuốt rợn người.

Âm thanh này khiến Lâm Thu Thạch có một dự cảm cực kỳ không hay, cậu không dám đi thẳng vào trong mà chậm chậm tới chỗ cửa sổ để quan sát tình hình trước.

Cậu thấy tất cả những kẻ còn sống hiện đều tụ tập ở phòng ăn, bao gồm cả Cố Long Minh - người trước đó không hề có biểu hiện bất thường. Họ vây quanh một chiếc bàn tròn, tay cầm những con cá chết trắng ởn, nhét lấy nhét để vào miệng, trông dáng vẻ mê muội rợn người. Ngồi bên cạnh Cố Long Minh chính là người mà Lâm Thu Thạch lo lắng nhất, Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc cũng đang ăn cá, mặc dù so với những người xung quanh, động tác của hắn không đến nỗi thô lỗ, nhưng sự thật là hắn đang dùng đũa để gắp cá đưa lên miệng.

Lâm Thu Thạch chứng kiến cảnh tượng trước mắt nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu nhìn món cá ở trên bàn trong giây lát, từ sâu trong lòng trào lên dâng một cảm giác khao khát kỳ lạ, giống như Nguyễn Chúc trước đây... Hình như món cá ươn này cũng đâu khó ăn cho lắm

Suy nghĩ ấy lướt qua đầu óc Lâm Thu Thạch, cầu chợt phát giác mình đang rơi vào trạng thái bất ổn. Cúi xuống nhìn chiếc chìa khóa, Lâm Thu Thạch biết rõ tình huống không ổn bèn nghiến răng, lách người vào trong.

Những người đang cắm cúi ăn cá trong phòng ăn hoàn toàn không để ý tới kẻ vừa bước vào. Tất cả sự chú ý của họ đều đặt ở chiếc bàn trước mắt, họ không hề quan tâm đến những gì đang xảy ra. Điều này đã giúp ích cho Lâm Thu Thạch, cậu đi quanh phòng ăn một vòng, nhưng không tìm thấy thứ muốn tìm. Lâm Thu Thạch nghĩ đến một nơi khác Phòng bếp.

Phòng ăn và phòng bếp là hai gian phòng duy nhất không bị tráo đổi vị trí trên con tàu này, Lâm Thu Thạch đã tìm ra chìa khóa nên phỏng đoán lối ra nằm ở một trong hai căn phòng đó.

Phòng ăn không có, thì chỉ còn lại phòng bếp.

Khi sắp rời khỏi phòng ăn, Lâm Thu Thạch đưa mắt nhìn những người đang quây quần ăn cá quanh chiếc tròn. Bỗng nhiên, cậu để ý tới một chi tiết, một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng cậu.

Trên gương mặt của người đầu tiên ăn cá bỗng xuất hiện những chiếc vảy màu xanh, vảy như mọc ra từ da người đó, lọc từ trán xuống khuôn mặt, trông có vẻ như chúng đầu xuất hiện được một lúc rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, không biết cuối cùng anh ta sẽ biến thành thứ gì.

Nhưng dù thành thứ gì, Lâm Thu Thạch cũng không mong chuyện đó sẽ xảy ra.

Vậy nên cậu dời bước khỏi phòng ăn, chỉ kịp nhìn lại Nguyễn Nam Chúc một lần.

Nguyễn Nam Chúc vẫn đang cúi đầu, thong thả ăn món cá. Dáng vẻ dửng dưng của hắn khiến trái tim Lâm Thu Thạch hơi nhói lên. Nhưng Lâm Thu Thạch không dám tiếp tục trì hoãn thêm nữa, bởi vì cậu nhận thấy bản thân bắt đầu không còn căm ghét món cá nữa, thậm chí còn vô thức nuốt nước bọt.

Lâm Thu Thạch quay lưng đi ra khỏi phòng ăn, đến phòng bếp ở kế bên.

Lúc này trong bếp không có người, chỉ có cá ươn rơi vãi lung tung khắp nơi, từ thớt gỗ, mặt sàn, trong các thùng, chỗ nào cũng đầy những cá, căn phòng nồng nặc mùi tanh hôi lợm giọng. Nhưng Lâm Thu Thạch chẳng còn hơi sức mà tránh né những thứ đó, cậu cúi đầu xuống, bắt đầu tìm kiếm thứ mình muốn.

Rất nhanh, Lâm Thu Thạch phát hiện đường hầm màu đen trong một chiếc thùng lớn. Cậu bò vào trong đường hầm, ở tận cùng nơi đó có một cánh cửa sắt màu đen. Cánh cửa ấy khiến tinh thần con người ta phấn khích làm sao!

Lâm Thu Thạch không để ý đến những thứ khác nữa, cậu dùng chìa khóa mở luôn khóa trên cánh cửa, con đường tràn ngập ánh sáng xuất hiện trước mắt cậu.

Sau đó, Lâm Thu Thạch cúi xuống nhặt månh giấy rơi trên mặt đất. Cậu không xem kỹ mà vội nhét mảnh giấy vào.

Đoạn cậu quay người, đi về phía phòng ăn,

Những người ở phòng ăn vẫn đang ăn cá. Lần này, Lâm Thu Thạch đi thẳng đến chỗ Nguyễn Nam Chúc gọi hắn: “Chúc Manh”

Nguyễn Nam Chúc ngước lên nhìn Lâm Thu Thạch một cái: “Lâm Lâm."

"Em qua đây với anh một chút được không?" Lâm Thu Thạch hỏi

Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhưng em muốn ăn cá”

Lâm Thu Thạch: “Anh biết, em vừa ăn vừa đi vừa aq cũng được mà, chỉ một lát thôi, anh vừa phát hiện ra trong bếp có nhiều cá lắm."

Nguyễn Nam Chúc im lặng giây lát, rồi đồng ý với đề nghị của Lâm Thu Thạch. Hắn cầm theo cái đĩa đựng cá đứng dậy nói: "Có thật không?

"Thật." Lâm Thu Thạch trả lời chắc nịch.

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy mới chịu theo Lâm Thu Thạch đi ra bên ngoài.

Lâm Thu Thạch khẽ thở phào, Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa bị ảnh hưởng quá nặng, nếu không cậu đành phải dùng bạo lực. Dù rằng dùng bạo lực là hạ sách, bởi Lâm Thu Thạch tự biết sức mình, cậu hoàn toàn không thể đánh thắng Nguyễn Nam Chúc, tới lúc đó nhất định là rất thê thảm.

Nguyễn Nam Chúc ngoan ngoãn theo Lâm Thu Thạch đi vào phòng bếp, nhìn thấy bên trong đầy ắp cá ươn thì vui lắm. Nhân lúc hắn đang mừng rỡ, Lâm Thu Thạch đẩy hắn vào trong chiếc thùng có chứa lối ra.

Nguyễn Nam Chúc tự nhiên bị đẩy, không khỏi ngẩn ra. Hắn đứng bên dưới, ngẩng lên nói với giọng ấm ức: “Sao anh lại đây em xuống đây?"

Lâm Thu Thạch không đáp, cũng nhảy xuống đường hầm cùng với Nguyễn Nam Chúc rồi nắm lấy tay hắn, dẫn hắn đến lối ra. Cậu chỉ vào bên trong, nói: "Trong đó có nhiều cá lắm, em vào là biết.”

"Thật không?" Nguyễn Nam Chúc bán tín bán nghi.

"Thật." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc cười, ấy vậy mà hắn thật sự tin lời của Lâm Thu Thạch, xoay lưng đi vào trong đường hầm, thoắt cái không còn thấy bóng dáng đầu nữa. Thấy vậy, Lâm Thu Thạch thở phào nhẹ nhõm. Cậu giơ tay lên xem đồng hồ rồi nghiến răng trở ra ngoài, quay về phòng ăn.

Trên thực tế, Lâm Thu Thạch cũng cảm giác được rằng mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa, bởi vì món cá ươn trong phòng bếp càng lúc càng thu hút cậu. Đống thịt ương tanh tưởi kinh tởm đó trở nên thật hấp dẫn trong mắt cậu. Cậu đành dồn tất cả ý chí còn lại để chống chọi với ý nghĩ đó.

Đối với Cố Long Minh, Lâm Thu Thạch không dùng thái độ dịu dàng như với Nguyễn Nam Chúc, cậu chọn cách đơn giản nhất là đi vòng ra sau lưng thằng cha to xác đang u mê vì món cá, dùng tay đánh cho hắn ngất đi rồi vác lên vai.

Khi vác Cố Long Minh ra ngoài, Lâm Thu Thạch hơi ngẫm nghĩ, tiện tay dắt cả cô gái tên Tiểu Mạt theo cùng. Còn về những người khác... quả thực cậu lực bất tòng tâm. Cậu chỉ có thể dốc hết sức, cứu được người nào hay người đó, không thể đảm bảo an toàn cho tất cả..

Lâm Thu Thạch mang Cố Long Minh và Tiểu Mạt đến cửa đường hầm rồi ném họ xuống. Xong việc, cậu thở dốc rồi cũng trèo vào trong.

Cậu không dám trì hoãn thêm nữa, bởi vì cậu, thấy chính mình cũng đang muốn ăn thứ cá đó. Rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy đến với những kẻ vẫn đang ngấu nghiến món cá trong phòng ăn kia, Lâm Thu Thạch không biết, có điều chắc chắn đó không phải một chuyện hay ho gì.

Men theo đường hầm đầy ánh sáng, Lâm Thu Thạch lại với hiện thực.

Khi trở lại phòng khách, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tận hưởng không gian ấm áp quanh mình, cậu mới cảm nhận được cuộc sống tươi đẹp thêm lần nữa.

Nguyễn Nam Chúc xuất hiện bên cạnh Lâm Thu Thạch sắc mặt tệ vô cùng. Hắn vội vã xông vào nhà vệ sinh, sau đó bên trong vọng ra tiếng nôn oẹ.

Lâm Thu Thạch cảm thán nghĩ, cũng may mình không ăn phải món cá ươn đó, nếu không bây giờ chắc đang ở cùng chỗ với Nguyễn Nam Chúc.

Khoảng hơn hai chục phút sau Nguyễn Nam Chúc mới rời khỏi nhà vệ sinh. Hắn nôn khá lâu, sau đó lại tắm rửa, lúc này nửa thân dưới đang quấn khăn tắm, hắn lau mái tóc với vẻ mặt không được vui.

"Không sao chứ?" Lâm Thu Thạch đang ăn kẹo, tâm trạng dần trấn tĩnh lại theo vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu tỏ ý bản thân không sao.

"Tại sao lại như vậy?" Lâm Thu Thạch hơi nghi hoặc:sao mọi người đột nhiên đều phát cuồng vì món cá? Quái vật đã chết rồi mà?"

Nguyễn Nam Chúc nói: “Chắc do số người không đủ.”

Lâm Thu Thạch: " Hửm?"

Nguyễn Nam Chúc nói: “Số người chết chưa đủ, chúng ta tìm ra đáp án của câu đố quá nhanh." Hắn thở hắt ra, cũng lấy một viên kẹo nhét vào miệng: "Chuyện như vừa rồi em từng gặp một lần, khi đó em được dẫn dắt bởi một người lão luyện, trong cửa có một nhân vật rất ghê gớm, chưa có ai chết, anh ta đã tìm ra chìa khóa rồi."

Lâm Thu Thạch: ".."

Nguyễn Nam Chúc: "Và rồi tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng bất bình thường."

Lâm Thu Thạch: "... Vậy cũng được luôn?"

Nguyễn Nam Chúc nói: “Những tình huống như vậy rất hiếm khi xảy ra, em cũng không ngờ chúng ta lại gặp phải.” Mọi người đều coi việc nhanh chóng thoát ra ngoài là ưu tiên số một, ai mà ngờ ít người chết cũng là nguyên nhân gây ra tai họa chứ? Huống hồ đầu rơi máu chảy là tình trạng chung của đa số cửa, ngay như ở cửa này cũng đã có ba người chết trước khi họ tìm ra chìa khóa.

Thật không ngờ ngần đó người chết vẫn chưa đủ đáp ứng điều kiện ẩn về số người chết tối thiểu.

Lâm Thu Thạch nói: "Vậy tại sao anh không bị ảnh hưởng?”

Anh nghe được những âm thanh mà người khác không nghe thấy đúng không?" Nguyễn Nam Chúc nói: “Đó là món quà cửa dành cho anh."

Lâm Thu Thạch tiếp tục lắng nghe.

"Em thì có thể trông thấy những thứ người khác không thể thấy." Nguyễn Nam Chúc nói: "Trên người của mỗi người đều có hào quang khác nhau."

Lâm Thu Thạch: “Hào quang?" Cậu nhớ mang máng trước đây Nguyễn Nam Chúc đã từng nhắc đến chuyện khô nỗi lần đó cậu nghe mà không để ý.

"Đúng vậy, hào quang." Nguyên Nam Chúc nói:"Hào quang trên người càng sáng, sẽ càng ít bị cửa ảnh hưởng. Anh là người có hào quang sáng nhất mà em từng gặp, anh cực kỳ thích hợp với cửa."

Lâm Thu Thạch nhất thời không biết nên nói gì, theo như Nguyễn Nam Chúc, có lẽ đây là một chuyện tốt

Quả thực khi ở trong cửa, cậu không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng của cảm xúc tiêu cực. Có nhiều người, bao gồm cả Nguyễn Nam Chúc mỗi lần thoát ra khỏi cửa đều mất vài ngày để trấn tĩnh, nhưng cậu thì không cần, cùng lắm chỉ ngủ một giấc là cậu khôi phục như thường.

Đây chính là tố chất bẩm sinh, ưu điểm lớn nhất của Lâm Thu Thạch.

"Tối nay mình cùng đi ăn một bữa ra trò nhé." Lâm Thu Thạch nhìn gương mặt khá là xuống sắc của Nguyên Nam Chúc, nói: "Được không?"

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, đồng ý với đề nghị của Lâm Thu Thạch.

Sau đó, Lâm Thu Thạch quay về phòng liên hệ với Cố Long Minh, hỏi thăm tình hình của hắn.

Cố Long Minh đã trở về nhà, nói đã nôn hết những thứ trong dạ dày ra, hiện giờ hễ nghĩ tới vị của món cá đó là hắn lại buồn nôn, còn nói chắc nịch rằng sẽ kiêng cá trong một thời gian dài. Lâm Thu Thạch cười trêu chọc: "Khi đó cậu ăn ngon lành lắm mà."

Cố Long Minh: "Lúc đó chẳng khác nào bị trúng tà...Hay do chúng ta giẫm nhầm phải mìn gì nên đột nhiên bị như vậy?"

Lâm Thu Thạch nói cho Cố Long Minh biết suy luận của Nguyễn Nam Chúc. Cố Long Minh nghe mà trợn mắt há miệng, nói: “Có chuyện đó nữa hả?" Nhưng cũng chẳng cần chú ý đến chuyện này quá, họ đã đi qua vô số cánh cửa, nhưng rất hiếm khi xảy ra tình huống dễ dàng thoát ra trước khi đạt đến số lượng thương vong tối thiểu.

Sau đó, hai người hẹn thời gian gặp nhau. Lâm Thu Thạch báo cho Cố Long Minh địa chỉ, dĩ nhiên không phải một địa chỉ chính xác, cậu chỉ bảo rằng khi Cố Long Minh có mặt, họ sẽ tới đón.

Họ chọn ẩm thực Hồ Nam hương vị đậm đà cho bữa tối, món ăn đặc sắc nhất của tiệm này con là món đầu cá dầm tiêu, nhưng vừa nhìn thấy món này, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều không hẹn mà cùng giở sang trang khác.

Nguyễn Nam Chúc có vẻ không hứng ăn uống lắm, chỉ thi thoảng mới gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, rõ ràng chuyện xảy ra ở trong cửa đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới hắn.

Lâm Thu Thạch thì ăn rất vui vẻ, suốt thời gian ở trong cửa họ không được ăn thức ăn nóng, suốt ngày hầu như chỉ có mid trụng với lương khô. Lần này được cải thiện một bữa, cậu rất hạnh phúc.

Sau khi ăn xong trở về biệt thự, cả hai gặp anh em Trình Thiên Lý, Trình Nhất Tạ đang ngồi trong phòng bàn luận gì đó. Khi lại gần, Lâm Thu Thạch mới biết hai anh em cũng vừa ra khỏi một cửa cấp thấp.

Trình Nhất Tạ đang tổng kết lại những sai lầm mà Trình Thiên Lý mắc phải. Trình Thiên Lý ôm chú chó Bánh Mì của mình, chăm chú lắng nghe, thấy Lâm Thu Thạch đã về bên vội vàng đúng dậy, nói: “Thu Thạch, anh về rồi đấy à, chị Lưu nấu canh cá diếc đấy, anh uống một ít nhé?"

Vừa nghe thấy chữ cá, cả Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều biến sắc, vội vàng từ chối ý tốt của Trình Thiên Lý.

Trình Nhất Tạ sao có thể không biết âm mưu của em trai, cậu ta đứng phía sau lạnh lùng nói: “Sao hả uống hết ba chén bây giờ lại định thêm chén thứ tư à? Đừng bảo chốc nữa mày lại muốn đi vệ sinh đấy nhé."

Trình Thiên Lý lập tức rũ ra như tàu lá úa, nó hiểu anh trai của mình, dám chắc anh nó sẽ không cho nó đi vệ sinh lắm.

Bất đắc dĩ, Trình Thiên Lý chỉ còn cách đưa mắt cầu cứu Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch cúi gằm xuống, mắt nhìn mũi, vờ như không hề hay biết. Cặp song sinh sắp tiến vào cửa cấp cao, Trình Nhất Tạ dày công dạy dỗ cậu ngốc Trình Thiên Lý cũng là chuyện nên làm.

Ba ngày sau, Cố Long Minh bay đến thành phố này

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đích thân ra đón.

Lâm Thu Thạch vốn nghĩ rằng gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn ở trong cửa ngoài đời thực chắc cũng cao to vạm vô, ai ngờ khi đến nơi lại gặp một thanh niên đeo kính, dáng vẻ thư sinh, thoạt trông còn khá trẻ. Lâm Thu Thạch đoán hắn trẻ hơn mình nhiều

"Cố Long Minh." Chàng trai trẻ chìa tay ra.

Lâm Thu Thạch." Lâm Thu Thạch nắm lấy tay hắn, nói: "Đợi lâu rồi phải không?"

"Không lâu lắm." Cậu thanh niên có tên giả Cố Long Minh, tên thật là Diệp Điểu bật cười, đưa mắt nhìn anh chàng lạnh lùng, khí thế đứng kế bên Lâm Thu Thạch, khẽ hỏi: "Vị này là?"

Lâm Thu Thạch cười nói: "Chị dâu của cậu đấy.”

Diệp Điểu: “.." Gương mặt hắn rõ ràng thoáng méo đi, chắc hẳn sau khi đối chiếu gã đàn ông lạnh lùng đẹp trai này với Chúc Manh, cô gái từng cười ha ha vén váy khoe hàng với hắn, sự tương phản cực độ khiến Diệp Điểu nhất thời rối trí.

Lâm Thu Thạch đã sớm đoán được Diệp Điểu sẽ phản ứng như vậy, nói thật lòng, cậu đã từng có phản ứng gần giống như Diệp Điểu bây giờ. Cuối cùng, thanh niên họ Diệp cũng trấn tĩnh lại, lắp bắp nói với Lâm Thu Thạch một cầu; “Ông anh thật là tinh mắt."

Lâm Thu Thạch quả thực không nhịn được bật cười ha ha.

Nguyễn Nam Chúc cũng hơi nhếch khóe miệng.

Diệp Điểu nhìn kỹ Nguyễn Nam Chúc, mặt đầy vẻ hoang mang.

Đi nào, về biệt thự cái đã." Lâm Thu Thạch nói: "Biết người mới gia nhập nên các thành viên khác cố tình làm cơm thiết đãi đấy.”

"Em cảm ơn ạ.” Diệp Điểu cảm kích nói.

Thế rồi Diệp Điểu lên xe của Lâm Thu Thạch, ba người cùng trở về biệt thự. Trên đường, Nguyên Nam Chúc lần lượt hỏi Diệp Điểu một vài thông tin cá nhân, không tỏ thái độ gì.

Diệp Điểu trả lời rất thành khẩn, những điều hắn nói không khác nhiều so với thông tin mà Nguyễn Nam Chúc điều tra được từ trước đó.

Diệp Điểu xuất thân là con nhà nòi về phong thủy, nhưng lên đại học lại học về Tây y, sau khi tốt nghiệp làm việc tại cơ quan công an. Hắn tâm sự rằng trước đây mình từng là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật cho tới khi biết đến sự tồn tại của cửa

"Vậy vì sao cậu lại suýt chết?” Trong lúc đợi đèn đỏ Lâm Thu Thạch tò mò đặt một câu hỏi.

"Em đi làm nhiệm vụ.” Diệp Điểu nói: "Sau đó bỗng nhiên thấy mình xuất hiện ở trong cửa. Khi sống sót ra khỏi cửa đầu tiên, em bị tên cướp bắn trúng ổ bụng." Sau đó, Diệp Điểu được đưa vào bệnh viện, bác sĩ lấy viên đạn ra xong còn trầm trồ nói rằng hắn rất may mắn, bị bắn trúng bụng vậy mà viên đạn chỉ đi vào phần mềm, nội tạng không hề bị ảnh hưởng, chuyện này quả thực khó tin vô cùng.

Có thể tưởng tượng ra, nếu khi ấy Diệp Điểu mất mạng trong cửa thì kết cục cuối cùng sẽ là chết vì bị thương nặng.

"Nhưng tại sao cậu phải giả trang thành nữ sinh cấp ba? Lâm Thu Thạch nhìn Diệp Điểu, nhớ lại lần đầu gặp gỡ ở trong cửa, hình ảnh Diệp Điểu mặc váy ngắn trông cay mắt đến nhường nào.

"Chẳng phải thân phận nữ sinh trung học sẽ dễ khiến người khác buông lỏng để phòng à?" Diệp Điểu nói:"Anh đấy, chính anh cũng mắc bẫy.” Hắn nói câu này với hồ hởi lắm, nhưng nhận thấy Nguyễn Nam Chúc ngồi đó lạnh lùng lừ mắt với mình, nụ cười trên mặt Diệp Điểu lập tức héo đi. Hắn luống cuống tìm lời giải thích:“Dĩ nhiên, so với anh nhà thì tất cả những cô gái khác chẳng đáng là gì, nữ sinh trung học cũng thế..."

Nguyễn Nam Chúc liếc hắn một cái, chẳng thèm phản ứng.

Diệp Điểu bị Nguyễn Nam Chúc nhìn mà toát mồ hôi đầy đầu. Hắn nào có thể ngờ nổi cô nàng Chúc Manh ưa diễn trò trong cửa ở đời thực lại mang dáng vẻ như vậy. Nếu không vì thái độ chắc chắn của Lâm Thu Thạch, hắn còn tưởng hai người này đang đùa với mình.

Khi Diệp Điểu đến biệt thự, biết được Nguyễn Nam Chúc chính là thủ lĩnh của Hắc Diệu Thạch, cảm giác không thể tin nổi kia càng lên đến đỉnh điểm.

Ở trong phòng bếp, Diệp Điểu còn lén lút hỏi Lâm Thu Thạch, rằng tại sao anh Nguyễn lại phải giả gái?

Lâm Thu Thạch nhìn hắn, hệt như đang nhìn thấy chính mình hồi mới gia nhập tổ chức, cũng ôm đầy một bụng thắc mắc như thế. Cậu nói: "Hay cậu tự đi hỏi cậu ấy đi?"

"Em đâu dám." Diệp Điểu nói: "Anh Nguyễn trong đáng sợ lắm.."

"Đáng sợ lắm à?" Lâm Thu Thạch hỏi lại.

"Vâng." Diệp Điểu đáp: “Chẳng khác gì mấy tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm mà em đã gặp."

Lâm Thu Thạch: "Thế à..." Cậu chẳng biết nói sao Diệp Điểu nói: “Tóm lại…"

"Tóm lại tại sao tôi phải mặc đồ nữ chứ gì?" Giọng Nguyễn Nam Chúc vang lên từ sau lưng hai người. Diệp Điểu rùng mình, sợ sệt nhìn về phía Nguyễn Nam,

Nguyễn Nam Chúc bật cười, đôi mắt đẹp nheo lại thành một đường cong dịu dàng: “Muốn biết câu trả cũng dễ thôi."

Diệp Điểu: “...”

Nụ cười của Nguyễn Nam Chúc dần trở nên lạnh lão.

"Tự cậu thử là biết mà, nhỉ?"

Diệp Điểu: “Nhưng...

Nguyễn Nam Chúc: "Sao hả? Trước mặt Lâm Thu Thạch dám mặc đồ nữ mà trước mặt tôi lại không à?"

Diệp Điều kinh hãi đưa mắt cầu cứu Lâm Thu Thạch, cậu vờ như không thấy.

Thế là Diệp Điểu trở thành mục tiêu giày vò tiếp theo của Nguyễn Nam Chúc, những thành viên khác của Hắc Diệu Thạch đều nhìn hắn bằng cặp mắt thương cảm. Tuy nhiên, trong sự thương cảm còn ngầm ẩn chứa chút khoái trá, nhất là Lâm Thu Thạch... Có trời đất chứng giám, cậu không bao giờ muốn đóng vai cô gái câm đáng thương nữa.

Sau khi làm tiệc chào mừng Diệp Điểu, Hắc Diệu Thạch lại lần nữa đón chào thành viên mới, chỉ không rõ là thành viên này có thể đi được bao xa. Có vài việc, kết quả không phải là thứ quá quan trọng, ít nhất hiện giờ Lâm Thu Thạc vẫn cảm thấy vậy.

Thời gian dần trôi, thời điểm vào cửa của Trình Thiên Lý và Trình Nhất Tạ đã đến.

Bầu không khí trong biệt thự lại trở nên căng thẳng, tất cả mọi người không ai nói chuyện lớn tiếng. Có một điều Lâm Thu Thạch khá bất ngờ đó là đến tận khi vào cửa, Trình Nhất Tạ vẫn không công bố gợi ý của mình.

Lâm Thu Thạch hiện giờ không còn là một người mới ngây thơ, từ thái độ của Nguyễn Nam Chúc, cậu hiểu được vì sao Trình Nhất Tạ phải làm như vậy.

Bởi vì rất có thể gợi ý của Trinh Nhất Tạ là gợi ý đặc biệt.

Đó là gợi ý có được khi trò chơi rơi vào tình trạng chỉ còn một người sống sót duy nhất, dạng gợi ý này có thể giúp người vào cửa gánh chịu một lần tấn công của quỷ quái ở cánh cửa tiếp theo.

Về việc Trình Nhất Tạ rốt cuộc đã lấy được gợi ý này như thế nào, Lâm Thu Thạch hoàn toàn không được biết.

Điều duy nhất cậu biết là trước khi vào cửa một ngày, Trình Nhất Tạ và Nguyễn Nam Chúc lại cãi nhau một trận ra trò.

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Cuối cùng, hai người giải tán trong không vui.

Trình Thiên Lý đứng ở dưới tầng chứng kiến sự việc, không khỏi có chút hụt hẫng. Nó nói với Lâm Thu Thạch:"Nếu em thông minh hơn một chút thì tốt biết mấy."

Lâm Thu Thạch xoa xoa đầu cậu nhóc, nhỏ giọng an ủi:"Em như bây giờ đã là khá lắm rồi."

Không phải ai cũng có bản lĩnh lợi hại, thông minh như Trình Nhất Tạ hay Nguyễn Nam Chúc, nhưng kẻ không thông minh cũng có cách riêng để tồn tại, đâu thể đòi hỏi mọi thứ phải hoàn hảo không tì vết.

Huống hồ có lẽ Trình Thiên Lý không ý thức được rằng, chính sự tồn tại của nó đã cho Trình Nhất Tạ dũng khí đạp bằng mọi khó khăn.

Trình Nhất Tạ hết mực yêu thương em trai mình, trong hai anh em, người này chính là chỗ dựa tinh thần kiên cố nhất cho người kia.