Hai mươi phút đồng hồ, với tình hình hiện tại, chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt.
Trong đầu Lâm Thu Thạch lướt qua vô số suy nghĩ cá nhân, nhưng cậu nhận ra chẳng cái nào trong số đó có thể cứu được Nguyễn Nam Chúc. Thứ duy nhất có thể giết Tương Nữ là Bạch Mộc Xuân, hiện Nguyễn Nam Chúc đã có bên mình. Nhưng cậu không rõ Bạch Mộc Xuân có thể giết được Tương Nữ khi kỹ năng đã được khởi động hay không, và Xăng đưa qua kẽ cửa liệu có phát huy tác dụng... Tất cả mọi thứ đều không chắc chắn, và cái giá của sự chênh vênh có thể chính là tính mạng Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch cảm nhận được sự mệt mỏi khó có thể diễn tả thành lời. Đứng trước quy luật của cửa, cậu quả thật nhỏ bé yếu ớt, người ta nói châu chấu đá xe, chẳng hơn thế này là bao. Cậu đành để mình bị nghiền nát, giương mắt nhìn cái chết đến với Nguyễn Nam Chúc.
"Dư Lâm Lâm." Bên cạnh đột nhiên có giọng nói vang lên, Tiểu Kế đứng ở phía xa đã đến ngay trước mặt cậu từ lúc nào:"Anh không sao chứ, Dư Lâm Lâm?"
Lâm Thu Thạch liếc gã một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến
vẻ mặt Tiểu Kế hơi trở nên sượng sùng.
“Chiếc chìa khoá lấy ở két sắt lần trước….vẫn ở trên người cô ấy à?" Tiểu Kế không ngần ngại vạch rõ điểm then chốt trong chuyện này: “Nếu vật phẩm đó bị Tương Nữ cướp đi, chúng ta sẽ trở nên cực kỳ yếu thế, do vậy.."
Lâm Thu Thạch lạnh lùng nói: "Anh muốn sao?"
Tiểu Kể đáp: “Ý tôi là, anh có thể bảo cô ấy đưa chìa khóa qua kẽ cửa…"
Gã chưa nói hết câu, đã bị Lâm Thu Thạch thẳng thừng cắt ngang: “Không."
Tiểu Kế bị chặn họng như vậy, đành bật cười khó xử, nói: “Thôi được, không... thì thôi vậy."
Mặc dù Tiểu Kế đã nói thôi, nhưng những người khác nghe được cuộc nói chuyện, sắc mặt tức thì trở nên khó coi.
Dù gì đó cũng là chìa khóa, nếu bị Tương Nữ hủy mất, cơ hội rời khỏi nơi này của họ sẽ ít đi nhiều. Vì vậy, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Thu Thạch bắt đầu có sự thay đổi, lẫn trong vẻ đồng tình có cả những thứ khác.
Lâm Thu Thạch cũng đã cảm thấy sự thay đổi này, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài. Trên thực tế, đầu óc cậu vừa hiện lên một ý nghĩ cực kỳ rồ dại.
Cửa có quy luật riêng của nó, nếu chỉ còn một người duy nhất sống sót, thì người đó sẽ trở thành đối tượng được cửa bảo vệ, quý quái không cách nào làm hại được người đó. Và hiện tại chỉ có mình Nguyễn Nam Chúc ở trong căn phòng đó... Lâm Thu Thạch cố đập tan suy nghĩ ấy, thế nhưng cảm giác hoảng loạn vì sắp mất Nguyễn Nam Chúc tựa như một con rắn, cứ quấn chặt lấy cậu.
"Mấy người định nói gì?" Ngay chính Lâm Thu Thạch cũng không nhận ra rằng, vào lúc cậu nói câu đó, ánh mắt những người chơi khác nhìn cậu đã hơi run lên, rõ ràng bị vẻ mặt và ngữ điệu của Lâm Thu Thạch làm cho hoảng
"Lâm Lâm." Tôn Nguyên Châu có vẻ định nói vài câu nhưng cuối cùng anh ta im lặng, chỉ thở dài: "Bỏ đi... Không nên miễn cưỡng.”
"Không miễn cưỡng cái gì!" Trong đám đông đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai, Lâm Thu Thạch nhìn về phát ra âm thanh, thấy đó là Tuyên Tử Huệ, cô gái luôn chống đối Nguyễn Nam Chúc. Cô ta hét: "Nếu cô ta chết chìa khóa của chúng ta sẽ biến mất! Dư Lâm Lâm, anh nghĩ kỹ đi, nếu thật sự yêu anh, cô ta sẽ chủ động giao chìa khoá. Chắc chắn cô ta sẽ không để anh chết tại đây!"
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt lạnh lẽo đến mức đủ làm đông cứng nước hồ sâu.
Tuyên Tử Huệ đang hừng hực khí thế, nhưng chạm phải cái nhìn âm u của Lâm Thu Thạch, giọng điệu bỗng trở nên thấp thỏm kỳ lạ, thậm chí cô ta bất giác giật lùi hai bước, khẽ nuốt nước bọt: “Tôi... tôi chỉ khuyên anh vậy thôi."
Lâm Thu Thạch nói: “ Ừ, vậy tôi cũng có quyền không nghe lời khuyên phải không?"
Tuyên Tử Huệ chẳng còn gì để nói, cô ta cắn chặt môi dưới mà trong lòng không cam tâm.
Lâm Thu Thạch nói rất khẽ, giọng điệu rất hòa hoãn
"Nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện, và chúng ta không thể tìm ra gián điệp còn lại, tất cả sẽ cùng chết tại đây." Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, đôi mắt tĩnh lặng như bầu trời trước cơn giông bão: "Tôi sẽ không để kẻ hại chết cô ấy có thể rời khỏi nơi này."
Tất cả những người ở đây đều biết Lâm Thu Thạch không nói chơi, chẳng ai dám khuyên nhủ gì nữa, chỉ đành giương mắt nhìn thời gian chầm chậm trôi đi.
Thu Thạch nói: "Chúc Manh..." Cậu áp mặt mình lên cánh cửa: "Em là người thông minh, em thử nghĩ xem, thử nghĩ xem liệu còn cách nào khác...”
Nguyễn Nam Chúc ở trong phòng cũng đã nhận ra Lâm
Thu Thach sắp sửa suy sụp, bèn nói: “Lâm Lâm, anh đừng lo, để em nghĩ cách biết đâu... lại có cách gì đó, anh đừng vội.”
Lâm Thu Thạch nghiến răng: “Em lừa anh, khốn nạn, em lừa anh!" Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Nguyễn Nam Chúc đã liệu trước mọi việc từ lâu.
Cả ngày nay hắn đã có dấu hiệu bất ổn, Lâm Thu Thạch tưởng là hắn nhớ tới chuyện xưa, nhưng hóa ra Nguyễn Nam Chúc không chỉ nhớ lại, mà còn phát giác ra sự tồn tại của gián điệp thứ hai.
Nhưng hắn chẳng có cách nào ngăn chặn bi kịch, chỉ đành cách ly bản thân ra khỏi những kẻ khác, nếu không khi Tương Nữ sử dụng kỹ năng, người chết sẽ không chỉ có một mình hắn.
Trở thành mục tiêu của Tương Nữ, Nguyễn Nam Chúc đã dốc cạn sức lực, ít nhất hắn có thể khiến Tương Nữ lãng phí vô ích một kỹ năng tất sát, đồng thời không để Lâm Thu Thạch cùng rơi vào vòng nguy hiểm với mình.
Căn phòng lặng phắc như tờ, Lâm Thu Thạch không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, cậu đứng dậy đi xuống tầng một, bắt đầu mở rương.
Nếu có thể mở được vật phẩm hữu ích, biết đâu Nguyễn Nam Chúc còn một tia hy vọng sống sót.
Lương Mễ Diệp rõ ràng đã đoán ra ý tưởng của Lâm Thu Thạch, cô đứng bên quan sát Lâm Thu Thạch mở hai chiếc rương, cả hai đều trống rỗng. Lâm Thu Thạch rảo bước đến chiếc rương thứ ba, đưa tay định mở.
"Lâm Lâm, anh tỉnh táo lại đi." Lương Mê Diệp biết lần này tốt nhất không nên kích động Lâm Thu Thạch, nhưng thấy việc cậu sắp làm, cô vẫn cắn răng lên tiếng: “Đừng mở rương thứ ba, chúng ta chưa có cách đảm bảo rương thứ an toàn, nếu anh có mệnh hệ gì, Nguyễn... Chúc Manh đau lòng lắm!"
Lâm Thu Thạch chẳng thèm đoái hoài gì đến lời nói của Lương Mễ Diệp, cậu bật nắp chiếc rương thứ ba lên. Nhưng tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan vỡ khi chiếc rương đó mở, bên trong trống rỗng, không có vật phẩm, không có kỹ năng, không có Tương Nhân, chẳng có gì cả.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Lâm Thu Thạch thậm chí dấy lên một suy nghĩ tiêu cực, cậu ước gì mở ra một rương có Tương Nhân, để bản thân ra đi trước Nguyễn Nam Chúc để không phải chịu đựng những việc sắp sửa xảy ra.
Còn khoảng hơn mười phút nữa, Lâm Thu Thạch trở lại căn phòng mà Nguyễn Nam Chúc bị nhốt, tựa người bên cửa, vùi mặt vào đầu gối.
Nguyễn Nam Chúc dường như cảm nhận được động tĩnh ở bên ngoài, bèn nói: “Lâm Lâm, là anh phải không?
Lâm Thu Thạch nói: "Anh không biết phải làm gì nữa."
Cậu tiếp: "Anh thật kém cỏi, anh không thể cứu em." Cậu dùng tay ôm mặt, bả vai khẽ run rẩy, cảm xúc như sắp vỡ ra.
Giọng nói tuyệt vọng của cậu khiến trái tim Nguyên Nam Chúc bị bóp nghẹt, hắn quỳ xuống cạnh cửa, áp mặt vào cánh cửa, cố an ủi người yêu: “Lâm Lâm, anh đừng lo, đừng khóc...” Nói đoạn, hắn gượng cười, cảm thấy lời an ủi của mình sao mà bất lực..
"Là ai? Gián điệp là ai? Em đã đoán ra chưa?" Lâm Thu Thạch hỏi: "Có phải gã không?" Cậu nói ra một cái tên, Nguyễn Nam Chúc ở bên trong “ ừ” một tiếng, nói: “Gã là kẻ khả nghi nhất, nhưng vẫn cần sự kiểm chứng... Em có cách anh hãy làm theo lời em." Hắn bắt đầu dặn dò Lâm Thu Thạch những việc chưa làm.
Lâm Thu Thạch im lặng lắng nghe một lát, không nói gì cả. Khi Nguyễn Nam Chúc tưởng rằng cảm xúc của cậu đã ổn định trở lại, cậu đột nhiên lại nói một câu: "Nếu họ chết hết, thì em sẽ được sống phải không?"
"Không." Nguyễn Nam Chúc nói: “Trong cái họ đó mà có anh, thì em cũng không thể sống tiếp.
Lâm Thu Thạch nói: "Không, em sẽ không làm như vậy, bởi vì đó là cơ hội sống mà anh dùng tính mạng đánh đổi, chắc chắn em sẽ biết trân trọng."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh không giết được tất cả đâu, trong phòng này ngoài em còn một người nữa mà."
Cùng ở trong phòng với Nguyễn Nam Chúc còn có Điền Cốc Tuyết. Điền Cốc Tuyết khi phát hiện cửa bị khóa đã trực tiếp phát điên, Nguyễn Nam Chúc cảm thấy cô ta phiền phức quá, bèn dùng ga giường trói chặt lại, tiện tay bịt luôn miệng. Đối với kẻ phản bội, hắn chẳng mảy may mềm lòng.
"Vậy em muốn anh phải làm sao!!" Nghe thế, Lâm Thu Thạch gào lên, cậu tức lắm, căm giận lắm, cậu giáng một cú đấm thật mạnh vào cánh cửa trước mặt: "Anh không cần em hy sinh, khốn nạn, anh muốn ở bên em kia mà!! Dù có chết cũng phải ở bên nhau chứ! Nguyễn Nam Chúc, sao em không chịu nghĩ cho cảm xúc của anh!!!”
Nguyễn Nam Chúc không nói gì.
Lâm Thu Thạch gào thét mãi rồi cũng phải im lặng. Cậu lẩm bẩm: "Anh tưởng tháng ngày của chúng ta vẫn còn dài.," Nghĩ lại thì thấy, cậu thật quá ngây thơ.
Nguyễn Nam Chúc dẫu mạnh cách mấy, đứng trước đòn tấn công của quỷ quái trong cửa, hắn cũng chỉ là một người bình thường, khi có chuyện xảy ra, điều duy nhất hắn có thể làm là tránh không liên lụy đến kẻ khác.
Nguyễn Nam Chúc ở bên trong đột nhiên khẽ nói một câu: “Dư Lâm Lâm, em yêu anh."
Lâm Thu Thạch nghe vậy im lặng một lát, rồi cất giọng khàn đặc: “Anh cũng yêu em, xin em đấy, hãy tiếp tục sống được không?"
Nguyễn Nam Chúc dường như định nói gì đó, nhưng một tràng gào khóc thê lương đột nhiên vang lên từ trong phòng. Tiếng kêu này đã quá quen thuộc với Lâm Thu Thạch, không là gì khác ngoài tiếng khóc của Tương Nữ.
Lâm Thu Thạch liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, kim giờ đang chỉ vào số mười hai: Đã đến lúc Tương Nữ có thể sử dụng kỹ năng.
Sau tràng gào khóc, mọi thứ chìm vào im lặng, dù Lâm Thu Thạch gọi thế nào đi chăng nữa, bên trong vẫn không có ai trả lời.
Lâm Thu Thạch lảo đảo đứng dậy, loạng choạng rời khỏi. Giờ đây, cậu vẫn còn một việc phải làm: Báo thù cho Nguyễn Nam Chúc.
Những người khác vẫn đang tìm kiếm Bình Cứu Hỏa, nhưng đã quá mười hai giờ mà chưa có ai tìm ra.
Lâm Thu Thạch trở về phòng, ngồi vào ghế, bất động
hồi lâu.
Lương Mễ Diệp cực kỳ lo lắng về trạng thái tinh thần của cậu, nhưng cô không dám khuyên, chỉ ngồi bên cạnh bầu bạn với cậu.
Mãi đến gần ba giờ sáng, Lương Mễ Diệp mới rón rén mở lời: “Lâm Lâm, hay là anh đi ngủ một lát?"
Lâm Thu Thạch ngước mắt lên nhìn cô. Lương Mễ Diệp bị cái nhìn ấy làm cho nổi da gà, vội nói: “À... không muốn ngủ cũng không sao..." Nghĩ kỹ lại, nếu bản thân cô là người trải qua chuyện vừa rồi, e rằng còn thê thảm hơn Lâm Thu Thạch bây giờ.
Lâm Thu Thạch nói: "Được, vậy thì đi ngủ một lát."
Nói đoạn, cậu lên giường, ngả đầu ra ngủ ngay.
Lương Mễ Diệp thấy thế càng cảm thấy kinh hãi, kỳ thực cô đã từng chứng kiến không ít những cảnh uyên ương chia lìa, kẻ có thể khóc ngay tại trận thực ra lại dễ dàng vượt qua hơn cả, người chôn chặt cảm xúc trong lòng như Lâm Thu Thạch mới là đối tượng dễ xảy ra bất trắc.
Nhưng Lương Mê Diệp nào dám nói gì hơn, cô quay lưng đi về giường mình.
Cuối cùng Lâm Thu Thạch đã ngủ, còn Lương Mê Diệp cử trằn trọc trở mình, suốt đêm không thể ngủ được. Mãi đến khoảng năm giờ sáng, cô mới mơ màng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Lương Mễ Diệp không thấy Lâm Thu Thạch đâu cả. Cô quên cả rửa mặt, hoảng hốt chạy xuống lầu một thì thấy Lâm Thu Thạch đang đường hoàng dùng bữa sáng trong phòng ăn.
Trông cậu không có vẻ gì là suy sụp, ngược lại bình thản dị thường.
Lương Mễ Diệp đầu tóc rối bù, áo quần chưa thay, đứng trước cái nhìn của những người khác, cố gắng gượng đánh tiếng chào Lâm Thu Thạch: “Lâm Lâm, chào buổi sáng.”
"Chào buổi sáng.” Lâm Thu Thạch đáp.
Do hôm qua Lâm Thu Thạch mở liền ba chiếc rương nên hôm nay Lương Mễ Diệp không thể ăn cơm. Nhưng chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng là, Nguyễn Nam Chúc không còn nữa.
Lương Mễ Diệp quay trở lại phòng nghỉ. Khi đi ngang qua căn phòng Nguyễn Nam Chúc bị nhốt, cô thử tìm cách mở cửa. Nhưng không ngoài dự liệu, cánh cửa vẫn đang trong tình trạng khóa trái, không thể mở ra từ bên ngoài được.
Trong phòng im lặng, chẳng có chút động tĩnh nào...
Lương Mễ Diệp nhớ lại hình ảnh Nguyễn Nam Chúc, không khỏi thầm thở dài, chuyện sinh ly tử biệt lúc nào cũng khiến người ta đau lòng.
Cái chết của Nguyễn Nam Chúc và việc chìa khóa bị hủy khiến thần kinh tất cả những kẻ còn sống căng như dây đàn. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com
Đỉnh điểm nhất là sáng sớm hôm nay, vận rủi đến dồn dập khiến mọi người mở ra những ba Tương Nhân, nhân số sụt giảm mạnh, cộng thêm Điền Cốc Tuyết và Nguyễn Nam Chúc tử nạn đêm qua thì hiện tại trong biệt thự chỉ còn mười ba người, bằng một nửa so với ban đầu.
Khi Lương Mê Diệp thay xong quần áo rồi trở lại phòng, cô nghe thấy có người đang khóc. Sau khi quan sát tình hình, cô nhận ra người kia khóc cũng vì mất đi đồng đội, không khác lắm so với hoàn cảnh của Lâm Thu Thạch.
“Tại sao anh không lấy chìa khóa ra, nếu anh lấy được nó biết đâu chúng ta đã thoát ra ngoài rồi!" Tiểu Kế đang ăn đột nhiên buột miệng kêu lên như vậy. Trước nay gã nói chuyện không hề biết khách sáo là gì, hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, gã hướng ngay mũi dùi oán hận vào Lâm Thu Thạch.
Màn dạo đầu của Tiểu Kể khiến những cái nhìn đổ về phía Lâm Thu Thạch dần thay đổi sắc thái.
Lâm Thu Thạch cười nhạt: "Thế sao lúc mở két sắt, anh không xung phong đi? Đợi đến bây giờ mới càu nhàu vô ích?"
Tiểu Kế nói: “Anh nói chuyện bất chấp lý lẽ quá thể...”
Lâm Thu Thạch: "Bất chấp thì đã sao?" Cậu chẳng buồn khách sáo: “Chẳng lẽ anh định giết cả tôi?
Tiểu Kế đập cái bát trong tay xuống đất đánh choang, xắn tay áo tiến thẳng đến chỗ Lâm Thu Thạch. Tiểu Mai ngồi bên cạnh gã vội ngăn lại, nói: “Tiểu Kế, bỏ đi, đã đến nước này rồi, gây sự để làm gì?" Cô cố tình hạ giọng nói thêm: “Thằng chân trần chẳng sợ thằng đi dép, anh ta vừa mất bạn gái, gây gổ với anh ta không đáng đâu.". (Người không còn gì để mất.)
Tiểu Kế nghe vậy mới kiềm chế lại.
Trong khi Tiểu Kế la lối, Lâm Thu Thạch chỉ lạnh lùng quan sát. Cậu không sợ phải đánh nhau với Tiểu Kế, thực ra cậu còn đang muốn đánh ai đó, hòng xả ra nỗi tích tụ trong lòng.
Bởi cái chết của Nguyễn Nam Chúc, đám đang kề vai sát cánh đã phân rã triệt để. Kẻ gián điệp hại chết Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa bị lôi ra ánh sáng nên mọi người không dám chia sẻ thông tin công khai như trước, đa phần họ dùng bữa xong là biến mất khỏi phòng ăn,
Tôn Nguyên Châu rất muốn cứu vãn tình hình trước mắt, nhưng có lòng mà không sức. Anh ta muốn lựa lời khuyên mọi người đoàn kết trở lại, có kẻ tạt nước lạnh, ngay đến Chúc Manh cũng không tìm ra gián điệp, chúng ta đoàn kết thì có tác dụng gì? Mặt khác, nói ra những thứ mình đang sở hữu, chưa biết chừng sẽ khiến họ trở thành mục tiêu tiếp theo của gián điệp. Tôn Nguyên Châu bất đắc dĩ đành đến hỏi Lâm Thu Thạch có cách gì không.
Lâm Thu Thạch chẳng khách sáo: "Cách? Tìm lại Bình Cứu Hỏa của anh đi rồi hãy đến hỏi tôi."
Tôn Nguyên Châu:..." Trong việc này quả thực là anh ta đuối lý, nếu Bình Cứu Hỏa không bị người ta trộm mất thì sự tình đã không ra nông nỗi này, Chúc Manh cũng sẽ không chết...
Nhìn theo bóng Lâm Thu Thạch đi xa dần, Tôn Nguyên Châu chi biết thở dài.
Cái chết của Chúc Manh đã hoàn toàn đánh sập liên minh vốn không lấy gì làm bền chặt giữa bọn họ, hiện nay những kẻ còn sống sót trong căn nhà chỉ biết lo cho thân mình.
Lương Mễ Diệp cả ngày nay không được ăn gì. Lâm Thu Thạch thì biến mất dạng, mãi đến tối, cậu mới trở về phòng.
"Lâm Lâm, anh đi đâu vậy?" Lương Mễ Diệp hỏi.
"Có chút chuyện." Lâm Thu Thạch đáp lửng lơ.
Lương Mễ Diệp biết tâm trạng cậu đang không vui nên chẳng dám hỏi thêm, căn phòng cứ thế chìm vào im lặng.
Cả hai người đều trùng trùng tâm sự, Lương Mễ Diệp bi quan nghĩ, biết đâu tất cả bọn họ sẽ phải vùi thây ở nơi này. Lâm Thu Thạch thì có vẻ trấn tĩnh hơn nhiều so với hôm qua, không rõ cậu làm cách nào để mau chóng lấy lại thăng bằng nhanh như vậy. Lương Mễ Diệp phải thừa nhận các thành viên của Hắc Diệu Thạch có khả năng tự điều tiết cảm xúc rất tốt, nếu cô rơi vào tình cảnh như Lâm Thu Thạch, e rằng đã suy sụp mất rồi.
Ngày hôm ấy trôi qua trong sự ngột ngạt và tuyệt vọng, cả tòa biệt thự như biến thành một nấm mồ, còn mọi người chính là những nạn nhân bị chôn sống.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thu Thạch và Lương Mễ Diệp đi mở rương trước. Vẫn là những rương trống, cả hai đều cảm thấy hơi thất vọng.
Khi họ đến phòng ăn tập trung thì phát hiện trong số mười ba người hôm qua đã có hai người biến mất. Hiện nay, số lượng Tương Nhân và Tương Nữ đã tăng lên mười ba, phe Tương Nữ hoàn toàn chiếm ưu thế áp đảo.
Trước sự đe dọa của cái chết, các món ăn đều trở nên nhạt nhẽo, Lương Mễ Diệp thỉnh thoảng đưa một miếng thức ăn lên miệng vẻ ngán ngẩm. Cô nhìn thấy Tiểu Kế và Tiểu Mai từ bên ngoài đi vào, cả hai vừa đi vừa cười nói, trông rất thoải mái.
Điều khiến Lương Mễ Diệp khá bất ngờ đó là, sau khi Tiểu Mai ngồi xuống, ánh mắt cô lập tức dán lên người Lâm Thu Thạch, đôi bên trao đổi một cái nhìn kín đáo. Lương Mễ Diệp đang tập trung sự chú ý về phía hai người này nên phát hiện ngay ra những tín hiệu lạ, gương mặt cô lộ vẻ hồ nghi, lòng thầm nghĩ: Lâm Thu Thạch và Tiểu Mai có quan hệ gì với nhau?
Trong lúc Lương Mễ Diệp suy nghĩ, Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh đột nhiên thả đôi đũa trên tay xuống, lãnh đạm nói: “Nhân lúc mọi người có mặt đông đủ, tôi có vài chuyện muốn nói."
"Chuyện gì vậy?" Tôn Nguyên Châu hỏi.
Lâm Thu Thạch nói: “Tôi đã tìm ra gián điệp rồi."
Lời này vừa thốt ra, cả căn phòng lập tức trở nên xôn xao. Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng họ bị sửng sốt vì lời Lâm Thu Thạch nói.
Anh ta đã tìm ra gián điệp? Mới có một ngày trôi qua, rốt cuộc anh ta tìm ra gián điệp bằng cách nào?
"Thật hay đùa thế?" Lương Mễ Diệp cũng không khỏi thất kinh, cô chỉ mới không gặp Lâm Thu Thạch một ngày, mà cậu đã tìm ra thông tin về gián điệp?!
"Dĩ nhiên là thật." Lâm Thu Thạch cười nhạt.
"Kẻ đó là ai?" Tôn Nguyên Châu hỏi với vẻ kích động.
Lâm Thu Thạch không nói gì, chỉ đưa mắt về phía một người. Người này thấy Lâm Thu Thạch nhìn mình chằm chằm lập tức bốc hỏa, nói oang oang: “Anh nhìn cái chó gì vậy? Ý anh tôi là gián điệp? Chắc là vì tôi đòi anh giao nộp chìa khóa phải không? Thù đến mức phải bôi nhọ tôi ư?"
Người đang nói chính là Tiểu Kế, kẻ luôn cự cãi với Lâm Thu Thạch.
"Có thật là Tiểu Kế không?" Những người khác đều bán tín bán nghi. Mâu thuẫn giữa Tiểu Kế và Lâm Thu Thạch thì ai cũng chứng kiến, nếu Lâm Thu Thạch không có chứng cứ sẽ khó mà thuyết phục bọn họ.
"Dĩ nhiên là gã." Lâm Thu Thạch cười nhạt: “Gã là kẻ duy nhất trong số chúng ta có thể thoải mái mở rương mà không bị nghi ngờ.”
"Cái gì? Anh định dùng lý lẽ đó để chứng minh tôi là gián điệp ấy hả?" Tiểu Kế nói: "Do tôi may mắn nên mở ra vật phẩm, anh không phục cũng làm gì được tôi chứ?"
“Vật phẩm đó có thật do anh mở rương không?" Lâm Thu Thạch nói: "Mọi người đều đã xem cuốn hướng dẫn luật chơi rồi phải không?"
Tất cả gật đầu.
Nội dung trong cuốn luật chơi đó không khác nhiều so với luật chơi board game.” Lâm Thu Thạch nói: “Đây là luật chơi cải tiến mà thôi."
Trong giai đoạn đầu, độ khó của trò chơi khá là cao, bởi vì bọn họ chưa có bất cứ vật phẩm nào để sử dụng. Nhưng với luật chơi cải tiến thì khác, độ khó của giai đoạn đầu đã được giảm bớt, bằng chứng rõ ràng nhất chứng tỏ điều này đó là trước khi người chơi tiến vào biệt thự, họ được chọn dùng một vài vật phẩm, trong số đó có Ống Nghe của Tiểu Kế. Cây bút máy được dùng trong nghi thức Bút Tiên mà Lâm Thu Thạch mở được cũng nằm trong số này.
Ban đầu, Lâm Thu Thạch tưởng điều này là do luật chơi ở thực tế và trong cửa có sự khác biệt, nhưng giờ đây nghĩ lại, thì hoàn toàn không phải.
Ống Nghe mà Tiểu Kể sở hữu hoàn toàn không phải do gã mở rương mà có, nhiều khả năng đó là vật phẩm được để chung với cuốn hướng dẫn luật chơi, để dành cho người chơi sử dụng. Tiểu Kế đã giấu nó vào trong rương, rồi đem mở ra trước mặt mọi người.
"Ha ha." Đứng trước nghi vấn của Lâm Thu Thanh, Tiểu Kế tỏ ra rất bình thản, gã nói: “Đó chỉ là lời nói suông không có chứng cứ, mọi người đều biết anh và tôi từng sích mích, anh định chỉ dùng vài câu nói rồi phán tôi có tội sao? Dư Lâm Lâm, hình như anh hơi ngây thơ rồi đấy?".
Lâm Thu Thạch nhún vai, nói bằng giọng đều đều.
"Vừa rồi chỉ là suy luận của tôi, dĩ nhiên nếu không có bằng chứng xác thực, tôi sẽ không nói chuyện này ra."
Tiểu Kể nghe vậy hơi lặng đi, rồi gã cười nhạt nói:"Được thôi, anh nói xem, chứng cứ đâu? Tôi nói rõ trước con người tôi ghét nhất là bị đổ oan, nếu anh không đưa ra được bằng chứng thuyết phục thì..."
Lâm Thu Thạch nhìn gã khinh bi: “Không cần khua môi múa mép nữa, chứng cứ anh muốn, đang treo trên cổ anh đó."
Mọi người đều đồng loạt nhìn về cổ của Tiểu Kế, chiếc Ống Nghe đang treo trên đó có đúng là dùng để phán đoán Tương Nhân có mặt trong rương hay không.