Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 113: Gián điệp




Có thể nói Ở ngay bên bạn chính là kỹ năng mạnh nhất của Tương Nữ, có thể trực tiếp giết chết người tham gia trong một phòng. Nhưng để kích hoạt kỹ năng này cần một điều kiện quan trọng nhất: Bắt buộc phải mở khóa sáu kỹ năng khác rồi mới có thể sử dụng, đây là tin tốt duy nhất ở thời điểm hiện tại.

Người mới kia không hề cảm thấy được an ủi chút nào, sau khi nghe Nguyễn Nam Chúc nói, cô ta òa khóc nức nở bảo rằng bản thân đáng lẽ không nên mở rương, đã biết rõ số mình đen đủi, mua vé số mấy chục năm chưa trúng được một xu nào, đánh liều một phen thì lại mở ra thứ như vậy.

Lâm Thu Thạch chẳng biết nên an ủi cô ta thế nào, nói thật lòng, cô gái này đúng là thánh nhọ, nhưng ít nhất chỉ mở ra kỹ năng chứ không mở ra Tương Nữ....

"Làm sao bây giờ, chúng ta sẽ phải chôn thấy ở đây ư?"

Cô gái người mới khóc sướt mướt, lấy tay quệt nước mắt lia lịa: “Nếu tất cả chúng ta đều ở cùng một phòng, liệu có làm Tương Nữ không thể khởi động kỹ năng hay không."

"Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.” Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng đập vỡ ảo tưởng của cô gái: “Cửa đã quy định mọi người không được tụ tập lâu trong cùng một phòng, nếu không sẽ xảy ra chuyện bất khả kháng. Còn nữa, cho dù cửa này có quy luật đặc biệt khác thường, cho phép mọi người ở chung một phòng đi nữa, nếu kẻ gián điệp tìm cơ hội lẻn ra ngoài, Tương Nữ sẽ càng dễ dàng một mẻ tóm gọn chúng ta.”

“Vậy phải làm sao đây?” Cô gái hỏi, trông tội nghiệp vô cùng: “Chúng ta đành chờ chết sao?”

“Ai mà biết được.” Ngay cả Nguyễn Nam Chúc cũng không có câu trả lời cho vấn đề này.

Ba người trở về phòng nghỉ, Lương Mễ Diệp thở dài, nói cô gái này đúng là thánh nhọ.

“Đúng là quá xui.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cái này mà cũng mở ra được.”

“Em nghĩ Tương Nữ có biết vị trí của các vật phẩm hay không?” Lâm Thu Thạch đột nhiên hỏi.

“Không chắc.” Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: “Nhưng trong board game thì Tương Nữ có biết.” Trong board game, Tương Nữ có vai trò như một quan tòa, tùy ý sắp đặt các vật phẩm vào rương. Nhưng sau khi sắp đặt, Tương Nữ không thể di chuyển vị trí, trừ khi sử dụng kỹ năng đặc biệt.

Tại không gian trong cửa, thì điều này chưa thể xác định. Nguyễn Nam Chúc phỏng đoán rất có thể Tương Nữ không biết vị trí của các vật phẩm. Nếu không, gián điệp của nó chắc đã mở hết tất cả các kỹ năng ra rồi. Đến lúc đó, không một ai có thể trốn thoát.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cũng cảm thấy khả năng này tương đối hợp lý. Cậu vẫn đang suy nghĩ về kẻ gián điệp, trước mắt trong nhà còn mười tám người, số lượng vẫn cực kỳ nhiều, muốn tìm ra gián điệp không phải chuyện dễ dàng.

Lương Mễ Diệp và Nguyễn Nam Chúc thi thoảng lại trao đổi vài câu về vấn đề gián điệp.

Nguyễn Nam Chúc tỏ rõ mình vẫn chưa có suy đoán gì về vấn đề này, Lâm Thu Thạch nghe ra được một kẽ hở trong lời nói của Nguyễn Nam Chúc, bèn hướng ánh mắt về phía hắn, đúng lúc bắt gặp hắn nhìn mình.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Thật sự hiện giờ tôi vẫn chưa biết gián điệp là ai, chúng che giấu quá giỏi.” Khi nói lời này, ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển tới chiếc rương gỗ trước mặt, cứ như đang nói cho rương nghe vậy.

“Hy vọng có thể sớm tìm ra gián điệp.” Nguyễn Nam Chúc nói câu này như để kết thúc cuộc đối thoại của họ.

Màn đêm buông xuống, tòa biệt thự kiểu Âu chìm vào yên tĩnh.

Lâm Thu Thạch nằm trong bóng tối, nhắm mắt lại cố gắng ngủ, chợt cảm thấy một người chui vào trong chăn của mình, không cần hỏi cũng biết đó chính là Nguyễn Nam Chúc.

Hai người lại bắt đầu lén lút rì rầm với nhau.

“Ngủ chưa?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

“Chưa.” Lâm Thu Thạch nói.

“Em biết anh định hỏi gì, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.” Nguyễn Nam Chúc kề sát bên tai Lâm Thu Thạch, thì thầm khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Cần thêm chút thời gian nữa.”

Lâm Thu Thạch “ừm” một tiếng, cậu vẫn luôn thế, khi Nguyễn Nam Chúc không muốn nói, cậu sẽ không hỏi thêm.

Nguyễn Nam Chúc cũng rất thích sự tín nhiệm của Lâm Thu Thạch, hắn dang tay ôm lấy Lâm Thu Thạch nói: “Ngủ đi.”

Lâm Thu Thạch nhắm mắt lại, hai người dần chìm vào giấc mộng.

Ở đời thực, ban mai là thời điểm một ngày mới bắt đầu, nhưng ở trong cửa, khi mặt trời chiếu những tia nắng vàng óng ánh qua cửa sổ, dát vàng nền gỗ, điều đó có nghĩa là một cơn ác mộng mới bắt đầu.

Họ sẽ lại mở rương, chọn lựa một mục tiêu cho mình trong số hơn một trăm rương gỗ còn lại. Mỗi người trước khi mở rương đều tim đập chân run, một tiếng cạch khẽ vang lên, là chết hay sống, đáp án sẽ phơi bày trước tất cả.

Sáng sớm hôm nay lại có thêm một người hy sinh, đó là một người có kinh nghiệm nhưng đen đủi, mở phải Tương Nhân, y lập tức bị kéo đi.

Sau đó trong rương vang lên tiếng khóc gào ghê rợn, nói cho những người chơi khác biết kết cục bi thảm của nạn nhân. Đồng đội của y quỵ ngã tại chỗ, ôm lấy chiếc rương mà thương khóc.

Lâm Thu Thạch đúng lúc có mặt chứng kiến sự việc, cậu khẽ thở dài.

Nguyễn Nam Chúc bèn kéo Lâm Thu Thạch quay mặt về phía mình, nói: “Đừng nhìn anh ta nữa, nhìn em nhiều hơn không được à.”

Lâm Thu Thạch bật cười: “Được, chỉ nhìn em.”

Lương Mễ Diệp đứng bên lầu bầu, nói tôi không ăn cũng chưa thể chết được, nhai thức ăn cho chó cũng đủ dằn bụng.

Trước khi ăn bữa sáng, họ chọn hai rương ở tầng một. Sau khi Lâm Thu Thạch nghe xong, họ thận trọng mở ra.

Rương mở, bên trong xuất hiện một chiếc bút máy màu đen.

“Bút Tiên?!” Lâm Thu Thạch nhận ra vật phẩm này, nói thật lòng, khi nhìn thấy nó, Lâm Thu Thạch đã thở phào nhẹ nhõm. Vậy là họ đã có được vật phẩm đầu tiên.

Trong board game, Bút Tiên là một trong những vật phẩm mà người chơi có thể mang theo bên mình.

Tác dụng của vật phẩm này là xác định Tương Nữ đang ở tầng nào, nhưng vật phẩm này có một nhược điểm chí mạng, đó là nếu sử dụng trong cửa phòng có Tương Nữ hiện diện thì người chơi sẽ lập tức tử vong.

Lâm Thu Thạch cầm cây bút, cảm nhận sự lạnh lẽo do cây bút mang đến, thọat nhìn nó chỉ như một cây bút bình thường, nhưng lại có gì đó kỳ lạ thoang thoảng toát ra.

Lâm Thu Thạch bó bút vào túi quần, nói: “Cảm giác không hữu dụng cho lắm.”

“Vào thời khắc quan trọng nhất định sẽ cần tới.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Đi thôi, đến phòng ăn trước, xem những người kia đã mở thêm được gì.”

Họ đi vào phòng ăn, thấy tất cả mọi người đang ngồi quanh bàn trong không khí tang tóc, có người đang ăn, có người không động đũa.

Nguyễn Nam Chúc đếm số người, ngoại trừ kẻ vừa gặp chuyện và người đồng đội đang gào khóc của y, trong phòng ăn có tổng cộng mười sáu người.

“Hôm nay mọi người có mở được vật phẩm quan trọng nào không?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Tất cả mọi người đều chìm vào im lặng, một người có kinh nghiệm lên tiếng: “Tôi mở được một thẻ bài mật mã.”

“Thật à?” Mắt Nguyễn Nam Chúc sáng lên. Trước mặt họ đã thu thập được ba thẻ mật mã, chỉ cần thêm một thẻ nữa là có thể mở được két sắt.

“Thật.” Người kia lấy thẻ bài từ trong người ra, nói: “Ừm… TÔi không cần chìa khóa cũng được, tôi cũng sẽ không đứng ra mở két đâu.” Trước đó đã từng có người chết vì mở két sắt, rõ ràng anh ta không muốn mạo hiểm lần nữa.

“Được.” Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Trong phòng gần như không còn ai khác lấy được vật phẩm, xem ra vận may của phe người hôm nay chẳng ra sao.

Lương Mễ Diệp còn đùa rằng nếu là người có vận may cực kỳ tốt tới đây, không chừng một hai ngày là có thể thoát khỏi chỗ này rồi.

Mặc dù lời cô nói có vẻ buồn cười, nhưng nếu thực sự may mắn, quả thực họ có thể dễ dàng giải quyết hoàn cảnh trước mắt.

Sau khi lấy được mật mã, Nguyễn Nam Chúc lập tức đi lên tầng hai, bắt đầu mở két.

Những người khác cũng đi theo hắn, Tôn Nguyên Châu đứng ngay bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, nhìn động tác của hắn, hỏi: “Thử thế này không xảy ra chuyện gì chứ?”Bạn đang �

“Chắc không đâu.” Nguyễn Nam Chúc trả lời: “Mật mã trong board game có thể suy luận ra được, hơn nữa mật mã còn không theo trật tự cố định. Nhưng mã khóa ở đây thì có, dù gì cũng coi như chúng ta thu thập được bốn số mật mã rồi, vẫn nên thử tuần tự xem sao.” Hắn vừa nói, bàn tay vừa cử động không ngừng, ổ khóa két sắt bị xoay chuyển, phát ra những tiếng cạch, cạch.

Khoảng sáu bảy phút sau, mọi người bỗng nghe thấy một tiếng vang khẽ, cửa két sắt nặng nề theo đó mở ra, để lộ vật bên trong.

Đó là một chiếc chìa khóa cổ bằng đồng kiểu dáng hết sức giản dị, hình dáng đó đã quá quen thuộc với những người vào cửa: Đó chính là chìa khóa của cửa.

“Chìa khóa, chìa khóa!!” Nhìn thấy chìa khóa, tất cả mọi người đều kêu lên đầy kích động, thậm chí còn có người mới nào đó mừng đến phát khóc.

Sau biết bao áp lực và tuyệt vọng, chiếc chìa khóa như thắp lên khao khát được sống trong họ, sự kỳ vọng trong đôi mắt họ sắp trở thành sự thực.

Nhưng Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy chìa khóa lại cau mày.

“Sao vậy?” Tôn Nguyên Châu hỏi.

“Xử lý chìa khóa thế nào đây.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi mang theo người sao?”

Tôn Nguyên Châu hơi lấy làm lạ, sở hữu chìa khóa thì có thể rời khỏi đây, ai lại muốn giao ra chứ?

“Tôi chỉ sợ chìa khóa bị hủy.” Nguyễn Nam Chúc thở dài: “Bởi vì khi người tham gia gặp nạn, những vật phẩm mà người đó mang theo bên mình cũng sẽ bị tiêu hủy… Người mang theo chìa khóa chắc chắn sẽ là mục tiêu tấn công của Tương Nữ.”

“Vậy phải làm sao? Hay là bỏ chìa khóa trở lại két sắt?” Một cô gái khẽ nói: “Đợi khi tìm ra cửa, chúng ta quay lại lấy chìa khóa sao?”

Cách làm này cũng khá ổn, bởi vì Tương Nữ không thể đi vào trong két. Nhưng để làm như vậy, trong số họ phải không tồn tại gián điệp, nếu không chẳng ai biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra.

“Tôi mang theo vậy.” Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm nói: “Để tránh có người lấy mất.”

Mọi người đều im lặng. Từ hôm qua, khi Nguyễn Nam Chúc nói trong số họ có gián điệp của Tương Nữ, niềm tin giữa mọi người với nhau càng trở nên mong manh.

Có thể nói, đối với cả nhóm, Nguyễn Nam Chúc là người duy nhất có thể tin tưởng. Bởi nếu hắn không nói ra cách sử dụng vật phẩm và hiệu quả kỹ năng của thẻ, cả nhóm sẽ chẳng khác nào đám ruồi nhặng không đầu, bay loạn rồi đâm phải nhau mà chết trong căn biệt thự đáng sợ này.

Lấy được chìa khóa, công việc còn lại của họ là tìm ra cửa.

Trong thiết lập của board game, chìa khóa phải mở được đường hầm dưới mặt đất mới có thể thoát ra. Thế nhưng vị trí đường hầm cũng được bố trí trong căn biệt thự đáng sợ này.

Sau khi đám đông tản ra, Nguyễn Nam Chúc nói muốn tìm một người bàn chuyện.

Lâm Thu Thạch nói: “Chúng ta cùng đi nhé.”

Nguyễn Nam Chúc: “Được. Mễ Diệp ở lại trong phòng nhé, nhiều người quá dễ gây sự chú ý.”

“Được.” Lương Mễ Diệp vui vẻ hợp tác, cô biết Nguyễn Nam Chúc sẽ không hại mình.

Nguyễn Nam Chúc đến một phòng ngủ tại tầng hai, gõ cửa căn phòng đó. Giây lát sau, cửa mở, để lộ một gương mặt cảnh giác. Người đó nói: “Có chuyện gì?”

Lâm Thu Thạch nhận ra anh ta, đó chính là người có kinh nghiệm đã mở ra vật phẩm Xăng vào hôm qua, hình như tên là Nhậm Như Viễn.

“Tôi có vài việc muốn bàn với anh.” Nguyễn Nam Chúc nói.

“Được.” Nhậm Như Viễn đối xử với Nguyễn Nam Chúc khá thân thiện, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Thu Thạch không mấy tốt đẹp, hiển nhiên là do vẻ ngoài của Nguyễn Nam Chúc khiến anh ta thích thú hơn.

“Xăng của anh đã dùng chưa vậy?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

“Vẫn chưa.” Nhậm Như Viễn đáp.

Mặc dù hôm qua anh ta nói sẽ dùng Xăng vào hôm na, nhưng có lẽ anh ta vẫn tiếc rẻ vật phẩm quý giá mình có được.

“Vậy tốt quá.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi đã từng nói đường hầm nằm trong rương gỗ phải không?”

“Đúng vậy,” Nhậm Như Viễn nói, “thì sao?”

Nguyễn Nam Chúc: “Nhưng có một điều tôi chưa nói với các anh… Tương Nữ có thể sắp xếp đề bản thân hoặc Tương Nhân canh ở cửa đường hầm.”

Một khoảng lặng diễn ra, nét mặt Nhậm Như Viễn hơi méo đi: “Cô nghiêm túc đó hả?”

“Dĩ nhiên là nghiêm túc rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cách duy nhất để Tương Nữ không thể phục kích ở cửa đường hầm là sau khi phát hiện ra chìa khóa, phải mở ngay đường hầm.” Chỉ như vậy mới bảo đảm Tương Nữ không đủ thời gian hành động, phải dùng chìa khóa mở đường hầm thật nhanh rồi rời khỏi nơi đây.

Nhậm Như Viễn nhíu hai hàng lông mày lại, tiếp tục lắng nghe.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhưng ở đây tồn tại một vấn đề.”

Nhậm Như Viễn đã hiểu ra: “Giữa chúng ta có gián điệp của Tương Nữ?!” Cho nên hiện giờ họ không thể xác định đường hầm đã được phát hiện hay chưa. Nếu gián điệp của Tương Nữ đã tìm ra đường hầm và che giáu thông thì dù chìa khóa, chắc chắn vẫn sẽ phải đối mặt với Tương Nữ hoặc Tương Nhân, không có biện pháp thoát khỏi.

“Mẹ kiếp.” Nhậm Như Viễn không kìm được buột miệng chửi tục, anh ta hậm hực nói: “Mẹ kiếp đừng để tôi tìm ra nó, nếu không chắc chắn là tôi bóp chết nói…” Nói đoạn, anh ta cũng hiểu ra tại sao Nguyễn Nam Chúc tới tìm mình: “Cô tới tìm tôi là muốn tôi giữ Xăng lại?”

“Phải.” Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Nhậm Như Viễn không nói gì.

“Đây là vật phẩm duy nhất có thể gây tổn thương cho Tương Nữ mà chúng ta tìm được.” Thái độ Nguyễn Nam Chúc rất hòa hoãn, không hề gay gắt khó chịu chút nào, càng không đao to búa lớn: “Vật phẩm này do anh mở ra, anh có quyền sử dụng nó theo cách của anh, tôi chỉ đến để nói rằng đây là vật phẩm cực kỳ quan trọng.”

Nhậm Như Viễn khẽ thở dài: “Được, tôi biết rồi.”

Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, định ra về.

“Cô đã qua cửa cấp bao nhiêu rồi?” Nhậm Như Viễn đột nhiên hỏi.

“Cấp mười.” Nguyễn Nam Chúc đáp.

“Vậy hả?” Nhậm Như Viễn nói: “Được rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.”

Sau đó, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc rời khỏi phòng của Nhậm Như Viễn. Cả hai đều mang nặng tâm sự, Lâm Thu Thạch đã nghĩ không biết Nhậm Như Viễn có để dành Xăng không hay sẽ dùng. Nguyễn Nam Chúc cũng trầm ngâm, không rõ đang nghĩ gì.

Việc tìm được chìa khóa khiến mọi người cảm thấy như vừa được tiêm một liều thuốc trợ tim, tinh thần ai nấy đều trở nên phấn chấn hẳn lên.

Vào bữa trưa, tất cả mọi người tranh luận sôi nổi về vị trí của cửa, họ thống kê rằng còn hơn một trăm rương chưa mở, chỉ cần có một chút may mắn, họ chắc chắn sẽ sớm thoát khỏi nơi này.

“Làm gì có chuyện dễ vậy,” Tôn Nguyên Châu thẳng tay dội nước lạnh vào đám đông lạc quan, “mấy người vui mừng hơi sớm thì phải?”

Những gương mặt rạng rỡ của đám người mới nghe vậy bèn sững sờ, một trong số đó cất giọng lí nhí: “Ý anh Tôn là gì?”

“Vẫn chưa tìm ra gián điệp mà.” Tôn Nguyên Châu lạnh lùng nói: “Mấy người chưa từng nghĩ, có thể gián điệp đã mở được đường hầm, nhưng giấu không cho chúng ta biết?”

Căn phòng thoắt cái trở nên im phăng phắc, những nụ cười mới nở kia gần như đóng băng trong giây lát.

Nguyễn Nam Chúc cắm cúi ăn, không hề tham gia vào câu chuyện. Mặc dù cách nghĩ của hắn và Tôn Nguyên Châu tương tự nhau, nhưng để cho đám ma mới nuôi hy vọng cũng chẳng có gì xấu.

“Nếu tình huống đó xảy ra thì chúng ta chết chắc.” Tôn Nguyên Châu nói: “Chúng ta không thể mở lại những rương đã mở, thế là đường hầm coi như biến mất vĩnh viễn.”

Sự yên lặng chết chóc bao trùm bàn ăn. Những người lão luyện kinh nghiệm phong phú đa phần đều đã nghĩ tới khả năng đó, cho nên thái độ khá thản nhiên, nhưng trong đám ma mới có kẻ không chịu nổi đả kích đột ngột, bèn lớn tiếng quát: “Vậy anh nói phải làm sao, chúng ta chỉ còn cách ngồi chờ chết hay sao?”

Tôn Nguyên Châu lạnh nhạt liếc gã một cái, nói: “Nếu tôi biết phải làm thế nào thì còn ngồi đây bàn bạc với anh à?”

Một cuộc tranh cãi nảy lửa sáp sửa nổ ra, đột nhiên Nguyễn Nam Chúc lên tiếng: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa.Tôn Nguyên Châu, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút.”

“Được.” Tôn Nguyên Châu đồng ý.

Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, cùng Tôn Nguyên Châu đi ra ngoài.

Lâm Thu Thạch dùng nĩa xoắn một ít mì sợi, ăn hết sức chăm chú. Lương Mễ Diệp khẽ nói: “Anh không tò mò xem họ gì à?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Có gì mà tò mò, thế nào cô ấy cũng sẽ kể với chúng ta mà.”

Lương Mễ Diệp nghe vậy, cười nháy mắt: “Thật ngưỡng mộ hai người.”

Lâm Thu Thạch mù mờ nhìn Lương Mễ Diệp.

Bên phía Nguyễn Nam Chúc và Tôn Nguyên Châu vừa mới ra ngoài cửa. Tôn Nguyên Châu đang định hút điếu thuốc thì Nguyễn Nam Chúc ngăn lại: “Đừng làm tôi nghiện lại thứ đó, ăn kẹo đi.” Rồi hắn đưa cho Tôn Nguyên Châu một viên kẹo. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com

Tôn Nguyên Châu nhìn chằm chằm viên kẹo nhỏ màu sắc sặc sỡ, biểu cảm cười như không: “Không ngờ cô lại ngọt ngào vậy đấy?”

“Vị nhà tôi thích.” Nguyễn Nam Chúc đáp một câu.

“Cô đang hẹn hò với Dư Lâm Lâm thật sao?” Tôn Nguyên Châu dường như chưa thực sự tin.

“Đứa thứ hai của ba tuổi rồi.” Nguyễn Nam Chúc nịnh bợ: “Đứa lớn thì đã vào cấp hai.” Nụ cười trên gương mặt hắn rạng ngời vẻ hiền từ của người mẹ: “Vì gia đình, tôi nguyện làm tất cả.”

Tôn Nguyên Châu: “...” Anh ta trầm ngâm giây lát, rồi thở dài: “Làm mẹ không phải chuyện dễ dàng.”

“Đúng thế.” Nguyễn Nam Chúc cũng gật gật đầu.

“À phải rồi, cô gọi tôi ra ngoài là muốn nói chuyện gì?” Tôn Nguyên Châu bấy giờ mới quay lại chủ đề chính.

“Tôi có thể chắc chắn anh không phải gián điệp, anh cũng có thể biết chắc chắn tôi không phải gián điệp. Vậy chúng ta có thể hợp tác hay không?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

“Nói vậy nghĩa là thế nào?” Tôn Nguyên Châu nhướng mày.

“Bởi vì để tìm ra gián điệp, cần có sự giúp đỡ của anh.” Nguyễn Nam Chúc nói.

“Giúp thế nào đây?” Tôn Nguyên Châu hỏi.

Nguyễn Nam Chúc rút từ trong túi ra vài mảnh giấy nhớ. Giấy nhớ vốn là ý tưởng của Tôn Nguyên Châu, anh ta đề nghị mọi người dùng nó ghi chép vật tìm thấy trong những rương mà họ mở. Nguyễn Nam Chúc nói: “Cái này của anh nhỉ?”

Tôn Nguyên Châu nhận những mảnh giấy nhớ trong tay Nguyễn Nam Chúc, ánh mắt hơi dao động, nhưng rất nhanh trở lại như thường. Anh ta cười: “Ý cô là gì?”

“Toàn cáo già với nhau,” Nguyễn Nam Chúc nói, “cần tôi nói thẳng ra luôn hay sao.” Khi cầm giấy nhớ, hắn cảm thấy có gì đó không ổn nên đã cùng Lâm Thu Thạch và Lương Mễ Diệp kiểm tra tỉ mỉ, mặc dù bên ngoài các mảnh giấy không có gì bất thường, nhưng chúng thoang thoảng một mùi rất lạ, Nguyễn Nam Chúc trước nay rất nhạy cảm với các chi tiết nhỏ, hắn ngay lập tức biết rằng những mảnh giấy này chắc chắn không bình thường.

Nhưng Tôn Nguyên Châu làm như vậy không hề tổn hại đến lợi ích của hắn, cho nên hắn chưa bóc mẻ chuyện này. Bây giờ thì khác, hắn cần Tôn Nguyên Châu giúp đỡ, để xác định kẻ gián điệp đã mở những rương nào.

“Thôi được.” Tôn Nguyên Châu cho viên kẹo vào miệng: “Quả thực tôi có giở chút mánh khóe với mấy tờ giấy.” Anh ta rút từ trong túi ra một thiết bị đo sáng, chiếu lên mảnh giấy trong tay Nguyễn Nam Chúc, khiến bề mặt giấy hiện lên chữ số “8”.

Những vật này anh ta chỉ mang bên người để phòng trường hợp khẩn cấp, không ngờ lại thật sự hữu dụng.

Nguyễn Nam Chúc tặc lưỡi, nói: “Anh Tôn à, tôi chịu anh rồi đấy.”

Tôn Nguyên Châu cười cười, cảm thán: “Đâu có lợi hại bằng cô.” Tất cả bọn họ đều đã chứng kiến thực lực của Nguyễn Nam Chúc, có thể sở hữu được gợi ý của cửa cấp mười, quả nhiên không phải một nhân vật đơn giản.

“Vậy là cô đã xác định được gián điệp là ai?” Tôn Nguyên Châu hỏi.

“Gần như thế.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Trông có vẻ thông minh lắm, chẳng hiểu sao lại lọt vào mắt xanh của Tương Nữ.” Hắn rút từ trong túi ra một viên kẹo, bóc vỏ, nhét vào miệng: “Nếu chọn tôi có phải dễ không, đảm bảo trong vòng vài nốt nhạc là mấy người chết sạch.”

Tôn Nguyên Châu cười lớn: “Chết sạch? Tôi e cô không nỡ đâu,” tình ý giữa Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch, ai có mắt đều nhìn thấy, “chồng cô cũng ở đây kia mà?”

“Anh ta đâu phải chồng tôi.” Nguyễn Nam Chúc chớp chớp mắt, đổ thêm máu chó vào câu chuyện của mình: “Tôi ngoại tình với anh ta thôi.”

Nụ cười rạng ngời trên mặt Tôn Nguyên Châu trở nên cứng ngắc ngay tắp lự.

“Trông đẹp mã lại tràn trề sức sống.” Đam mê diễn xuất của Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc đã được thỏa mãn đến đỉnh điểm, hắn nói: “Anh hiểu mà đúng không?”

Tôn Nguyên Châu: “...” Xin lỗi nha, tôi thực sự không hiểu. Tôn Nguyên Châu dường như loáng thoáng nghe thấy nhạc nền dành cho Nguyễn Nam Chúc trở thành: Em nghe thấy tiếng mưa rơi trên thảm cỏ xanh mượt.

“Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa.” Tôn Nguyên Châu vuốt vuốt mặt, quyết định lắng khỏi chủ đề tế nhị này: “Tiếp theo cô định làm gì?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Dĩ nhiên là mở lại tất cả những rương gián điệp đã từng mở.”

Tôn Nguyên Châu: “Làm vậy có phải quá lãng phí thời gian không?”

Nguyễn Nam Chúc nhún vai: “Không lẽ anh có cách khác tốt hơn sao?”

Tôn Nguyên Châu: “Tôi không có.”

“Thì thế.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tuy biện pháp này hơi tệ, nhưng ít nhất có thể xác định chúng ta không làm chuyện vô ích.”