Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 11: Nữ nhân




Những người khác hình như không phát hiện ra Vương Tiêu Y khác thường, lực chú ý đều đặt trên bộ thi thể trước mặt.

"Thật tốt quá, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được thi thể." Hùng Tất tán dương vận khí của Lâm Thu Thạch, "Tôi còn tưởng rằng hôm nay chúng ta phải qua đêm ở bên ngoài."

"Đi thôi, đưa thi thể trở về." Trình Văn thấy thi thể, cảm xúc ổn định một chút, anh ta nhổ một bãi trên mặt đất, oán hận trừng mắt nhìn Vương Tiêu Y, "Mạng cô tốt đấy."

Vương Tiêu Y lộ ra biểu tình sợ hãi, định tiếp tục trốn đằng sau Lâm Thu Thạch. Lần này Lâm Thu Thạch không để cô ta làm như vậy, hắn chộp một cái liền bắt được tay Vương Tiêu Y, nói: "Đừng sợ anh ta, chúng tôi đều ở đây. Trình Văn, anh có bệnh sao, dọa con gái làm gì?"

Trình Văn nói: "Cô ta vốn dĩ không phải người, tôi đều thấy hết rồi!" Tinh thần anh ta như có vấn đề, cảm xúc vẫn luôn rất táo bạo. Nhưng bị Lâm Thu Thạch nói vài câu, vẫn là không tiếp tục doạ nạt Vương Tiêu Y, mà cúi đầu cùng Hùng Tất đào thi thể từ trong tuyết ra.

Thi thể bị đông lạnh trong tuyết mấy ngày, vẫn là tình trạng như trước, thậm chí phần eo bị đứt đoạn trên bụng còn thấy rõ được nội tạng với xương sống, làm người nhìn da đầu tê dại.

Nếu là Lâm Thu Thạch ở thời điểm vừa đến thế giới này, thấy cảnh tượng như vậy phỏng chừng lại muốn nôn ra. Nhưng trải qua mấy ngày rèn luyện, lúc này Lâm Thu Thạch nhìn thấy thi thể nội tâm không hề dao động, thậm chí còn muốn đi nghiên cứu xem xét.

"Mang về thế nào?" Tiểu Kha đặt câu hỏi, "Khiêng về sao?"

"Kéo về đi." Hùng Tất nói, "Tuy rằng không quá tôn trọng người chết, nhưng như vậy so với lỡ chết thêm hai người lại tốt hơn."

Nếu là ở thế giới hiện thực, khiêng người chết có lẽ không có gì, nhưng thế giới bên trong cửa quá mức quỷ dị, ai biết người chết khiêng phía sau lưng có thể đột nhiên sống lại hay không.

"Được." Lâm Thu Thạch tỏ vẻ tán đồng.

Vì thế bọn họ phân ra hai người dùng dây thừng trói thi thể lại, đặt thi thể lên tấm ván gỗ đã mang theo trước đó, làm thành một cái ván trượt tuyết giản dị, dễ bề kéo đi trên mặt tuyết.

"Đi." Làm xong, Hùng Tất cùng Lâm Thu Thạch mỗi người kéo một bên, mang theo thi thể đi trên con đường nhỏ. Nữ nhân trong đoàn túc tắc đi phía trước, Lâm Thu Thạch một bên kéo một bên đem lực chú ý đặt lên người Vương Tiêu Y.

Hắn vừa rồi cố ý bắt lấy tay Vương Tiêu Y, cảm giác cũng không có gì khác thường, độ ấm cơ thể người với cảm giác da thịt khi chạm lên đều rất bình thường, chẳng lẽ vừa rồi ở trong rừng cây là ảo giác của hắn? Không...... Lâm Thu Thạch lập tức tự mình bác bỏ hoài nghi, ở thế giới này, kể cả là ảo giác cũng nên cần để ý, dù sao đi sai một bước, khả năng tính mạng liền không còn.

Mọi người đi ở phía trước, Nguyễn Bạch Khiết cùng Lâm Thu Thạch đi phía sau, hai người dựa vào rất gần, cô thấp giọng nói: "Anh thấy cái gì?"

Lâm Thu Thạch nói: "Thấy hai bóng dáng."

Nguyễn Bạch Khiết ngầm hiểu à một tiếng.

Lâm Thu Thạch nói: "Là người sao?"

Nguyễn Bạch Khiết nghe thấy Lâm Thu Thạch hỏi chuyện, nhẹ nhàng cười một tiếng, cô nói: "Tôi nói là người thì chính là người à? Anh làm sao lại tin tưởng tôi như vậy."

Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ: "Có thể là bởi vì cô đẹp?"

Nguyễn Bạch Khiết: "Lời này tôi thích nghe." Cô tạm dừng một lát, lại nói, "Không quá xác định, đại khái vẫn là người, nhưng chung quy cũng không nên thả lỏng, lỡ như tuy rằng bản thể là người, ai biết lại có mang theo thứ gì kỳ quái hay không."

Lâm Thu Thạch cảm thấy rất có đạo lý.

Đường núi rất hẹp, cũng may thi thể không quá nặng, bọn họ xuống được dưới núi đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất trên đường không gặp phải cái gì kỳ quái.

"Nhanh lên trở về đi." Hùng Tất nhìn sắc trời lộ ra vẻ mặt lo lắng, "Sắp tối rồi."

"Ừ." Lâm Thu Thạch đáp lại.

Màn đêm buông xuống, toàn bộ thôn trang tĩnh lặng như chết, bông tuyết rơi xuống đất phát ra tiếng sàn sạt, ngược lại phụ trợ khung cảnh xung quanh càng thêm yên tĩnh.

Đương lúc mọi người tiếp tục di chuyển, Vương Tiêu Y đi phía trước, đột nhiên mãnh liệt ho khan. Cô ta hình như là bị sặc thứ gì, ho tới cơ thể cũng cong xuống.

"Vương Tiêu Y, cô không sao chứ?" Tiêu Kha đứng bên cạnh dò hỏi.

Vương Tiêu Y không nói chuyện, một bàn tay nhẹ nhàng lắc lắc ý bảo mình không có việc gì. Ai biết ngay sau đó, Trình Văn vốn dĩ đã ổn định cảm xúc đột nhiên xông lên, nắm xẻng sắt trong tay bổ về phía Vương Tiêu Y.

"Anh làm gì vậy!" Lâm Thu Thạch kịp thời cản lại Trình Văn, hắn nói, "Trình Văn anh điên rồi!"

Hốc mắt Trình Văn đỏ đậm, như thể kẻ điên đã không còn lý trí, trong miệng nghẹn ngào gầm rú, "Cô ta là con quỷ!! Các người đừng cản tôi!!"

Vương Tiêu Y ho càng ngày càng dữ dội, cô ta nửa quỳ trên mặt đất, bởi vì kịch liệt ho khan thậm chí đã bắt đầu không nhịn được nôn mửa.

Tiểu Kha tới gần, khi thấy rõ được cô ta nôn ra vật gì, không tự chủ được kêu lớn một tiếng.

Lâm Thu Thạch xoay người, thấy trong miệng Vương Tiêu Y vậy mà tất cả đều là tóc đen, cô ta dùng tay ôm lấy cổ, biểu cảm khó chịu đến cực điểm, những tóc đen đó trào ra từ trong miệng cô ta, giống như là có sinh mệnh rơi trên mặt đất mấp máy nhấp nhổm.

"Tôi phải giết cô ta!! Bằng không cô ta sẽ giết chúng ta!!" Trình Văn đã hoàn toàn mất đi khống chế, người bị bức đến đường cùng bộc phát ra sức lực cực kỳ mạnh mẽ, trong chốc lát, anh ta vẫn sức đẩy được Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch ngã thật mạnh trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Văn giơ xẻng sắt, nện một phát lên đầu Vương Tiêu Y.

"A a a!!!" Vương Tiêu Y phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, đầu cô ta bị bổ thành hai nửa, máu tươi nóng bỏng phun xối xả trên nền tuyết, toát ra khói trắng lượn lờ. Động tác nôn mửa cũng dừng, cứ giữ nguyên tình trạng đau đớn thê thảm như vậy, chậm rãi ngã xuống.

"Ha ha, ha ha, cô ta đã chết." Trình Văn lộ ra nụ cười thỏa mãn, anh ta dùng chân đá thi thể Vương Tiêu Y, vẫn cười, "Ha ha, chúng ta có thể sống sót."

Không ai nói chuyện, còn lại bốn người, đều trầm mặc nhìn một màn làm cho người ta sợ hãi.

Tóc Vương Tiêu Y nôn ra dần dần mờ nhạt, cuối cùng biến mất không thấy, mắt cô ta mở to, như là không hiểu tại sao mình lại chết kiểu này.

"Ha ha, ha ha." Trình Văn buông lỏng tay, xẻng sắt dính đầy máu tươi rơi trên mặt đất, anh ta nhìn quanh bốn phía, thấy biểu cảm của mọi người hoặc sợ hãi hoặc chán ghét nhìn mình, "Các người nhìn tôi như vậy là có ý gì? Là tôi cứu các người!"

"Sàn sạt......"

Trong bầu không khí như ngưng đọng, truyền đến tiếng sàn sạt trên nền tuyết, phá vỡ tĩnh lặng.

Lâm Thu Thạch quay đầu, nghe thấy rõ ràng âm thanh kỳ quái này truyền đến từ bên kia núi rừng —— hình như là có thứ gì cọ xát trên đất đang di chuyển tới nơi này.

"Đây là tiếng gì vậy?" Lâm Thu Thạch cảm giác rất không tốt, "Chúng ta đi nhanh đi."

"Ừ." Sắc mặt Hùng Tất cũng khẽ biến, không có tâm trạng tiếp tục quan tâm Trình Văn giết Vương Tiêu Y, ăn ý cùng Lâm Thu Thạch kéo dây thừng chạy vội về nhà.

Lần này mọi người chạy hết sức lực, nhưng nền tuyết mềm xốp cùng quần áo dày nặng vẫn mang đến cho bọn họ không ít phiền toái, Lâm Thu Thạch thở hổn hển, lại không dám dừng bước, hắn nghe thấy rõ ràng âm thanh kia càng lúc càng gần.

Trình Văn cũng chạy theo, còn chạy đầu tiên, cho nên anh ta tới nơi trước nhất.

"Trình Văn, mau mở cửa ra!" Hùng Tất táo bạo hô to.

Trình Văn hoảng loạn mở cửa, theo lý thuyết ngay sau đó động tác của anh ta hẳn là phải vọt vào, kết quả không biết anh ta thấy được thứ gì bên trong, lại cầm lấy xẻng trong tay quờ loạn vào không khí, trong miệng hoảng loạn kêu to: "Có quỷ, có quỷ ——"

Lâm Thu Thạch tưởng cảm xúc anh ta lại bắt đầu hỏng mất, nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn ngạc nhiên phát hiện trừ Trình Văn, bóng của anh ta bị ánh trăng chiếu rọi biến thành hai cái. Một cái là thuộc về chính anh ta, một cái còn lại của một nữ nhân tóc dài, nữ nhân đó vươn tay, dắt lấy tay Trình Văn, hai cái bóng cứ như vậy lẳng lặng song song nằm trên mặt đất, như là đã thoát ly thân thể Trình Văn.

"Có quỷ!! Có quỷ!!" Trình Văn kêu thê thảm, sợ hãi đã gần như đè nén dây thần kinh cuối cùng của anh ta suy sụp, cuối cùng vẫn là Lâm Thu Thạch phản ứng, lao tới liền cho anh ta một chuôi dao, trực tiếp đánh anh ta hôn mê, anh ta mới không tiếp tục kêu lung tung thảm thiết.

"Vào nhanh!!!" Nguyễn Bạch Khiết ở trong phòng kêu, "Thứ kia sắp tới rồi!!"

Lâm Thu Thạch cùng Hùng Tất phân công hợp tác, một người kéo thi thể, một người kéo theo người, vừa vặn đem thi thể với người đều dọn vào phòng, liền nghe thấy tiếng sàn sạt chói tai tới trước cửa.

"Thịch thịch thịch." Có người gõ cửa.

Bốn người còn lại trong phòng đều đang thở dốc, không ai đáp lại.

"Thịch thịch thịch." Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, như là phát hiện bọn họ sẽ không mở, một giọng nữ nhân vang lên, ả nói, "Mở cửa đi, tôi đói quá, mọi người cho tôi chút đồ ăn đi."

Lâm Thu Thạch nghe thấy từ đói này, lập tức nhớ tới tà thần trong lời thợ mộc.

"Tôi đói quá." Nữ nhân đều đều nhắc lại, thanh âm lại càng lúc càng lớn, "Mọi người xin hãy thương xót, cho cho tôi ăn chút gì đi."

"Chết tiệt." Tiểu Kha đột nhiên chửi bậy, "Mọi người mau xem tường vây!"

Lâm Thu Thạch nghe vậy nhìn qua tường vây, trông thấy trên tường vây ló ra nửa cái đầu cùng một đôi mắt màu đen, tường vây ngoài viện cao tầm hai mét, người bình thường căn bản không thể ló được đầu ra từ phía sau.

"Ta rất đói." Cặp mắt kia chậm rãi di động, phát hiện bọn họ đứng ở trong viện, "Ta đói quá đi, các ngươi không cho ta ăn, ta cũng chỉ có thể tự mình tới tìm."

"Làm sao bây giờ?" Lâm Thu Thạch hỏi gấp.

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Đi, mặc kệ ả, vứt thi thể xuống giếng trước nói sau."

"Được." Lâm Thu Thạch đồng ý theo Nguyễn Bạch Khiết, cùng Hùng Tất khiêng thi thể lên, đi tới miệng giếng. Nguyễn Bạch Khiết vẫn luôn đi theo bọn họ, đến miệng giếng rồi, cô thế mà còn đánh bạo tới gần miệng giếng nhìn thoáng qua.

"Ném đi." Nguyễn Bạch Khiết nói.

Lâm Thu Thạch cùng Hùng Tất đồng thời buông tay, bộ thi thể bị tàn phá kia trượt theo miệng giếng biến mất, nhưng rất lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng rơi xuống.

Tuy rằng không có tiếng rơi xuống, bên trong lại rất nhanh phát ra âm thanh khác...... Một loại tiếng động nhấm nuốt làm người không thoải mái.

"Ăn ngon thật." Nữ nhân bên ngoài tường vây đột nhiên nói, "Ăn ngon thật......"

Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra.

Tác giả có lời muốn nói: Thực ra cách Lâm Thu Thạch làm là đúng, cho nên Nguyễn Bạch Khiết cũng không ngăn cản hắn, nếu tuỳ tiện giết đồng đội ở bên trong cánh cửa sẽ phát sinh sự tình rất nghiêm trọng...... Thật là không muốn ra khỏi giường, rất là muốn ôm mèo béo mềm mụp nằm mãi trên giường _(:з" ∠)_