Tử Vong Khai Đoan

Quyển 15 - Chương 3-3: Giải mã mê cung (3)




Dịch: Shun

Biên tập: Ngô trung, mqhung

Những lời Valkyrie nói cũng thật khó tin. Cô nói rằng chỉ cần đi qua hành lang đó, sẽ tới một sảnh lớn, bên trong đó có khoảng mấy chục con quỷ quái và đó là một sảnh mà cả nhóm chưa từng tới. Sau khi Bùi Kiêu vào đó khắc số đánh dấu, muốn trở về thì phải chắc chắn không được đi nhầm đường, bởi vì muốn quay lại sảnh mọi người đang đứng chỉ có duy nhất một cách. Đầu tiên là cánh cửa đối diện với cánh cửa hắn đi vào sảnh lớn, đi hết hành lang sau cánh cửa đó sẽ tới được một sảnh nhỏ mà mọi người đã từng vào. Sau đó, quay ngược trở lại, đi vào chính hành lang mà hắn vừa đi vào, đi hết hành lang đó là sẽ trở lại chính sảnh nhỏ mà mọi người đang đứng.

Đường đi như vậy thì đúng là quá quái lạ, cơ bản là không thể tìm được một quy luật nào trong đó, nghe kiểu gì cũng giống như đang bịa chuyện linh tinh. Thế nên nghe xong thì mặt mũi ai cũng đều đầy vẻ nghi ngờ, chỉ có cô bé Stana là luôn tỏ ra tin tưởng tuyệt đối Valkyrie, nếu không phải vì thực lực của cô bé này không đủ, mà năng lực đặc thù cũng rất quan trọng thì có khi mới nghe Valkyrie nói xong là cô bé này đã chạy thẳng vào trong hành lang kia rồi.

Nói xong, Valkyrie lại nhìn về phía Bùi Kiêu với đôi mắt trong trẻo của mình. Tuy không nói trực tiếp thành lời nhưng ánh mắt kia đã đủ nói lên ý cô: cô muốn biết Bùi Kiêu có tin tưởng mình hay không.

“Thế thì quyết định vậy đi, tin tưởng ngươi bằng tính mạng một lần cũng có sao đâu?” Bùi Kiêu cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc và vẻ mặt nghi ngờ của những người khác, hắn chỉ đứng dậy nói một câu đó rồi liền sải bước đi thẳng vào trong hành lang kia, mặc cho những người còn lại gọi thế nào hắn cũng không để ý. Cuối cùng, chỉ có hai người Trương Hằng và Dương Đỉnh Thiên đi theo hắn. Vốn là mấy người Dương Húc Quang còn muốn đi theo khuyên can nhưng không ngờ lại bị Cung Diệp Vũ gọi quay lại.

Cung Diệp Vũ cũng rất dứt khoát, hắn cũng không can ngăn ba người Bùi Kiêu mà ngồi bịch luôn xuống đất rồi nói: “Các ngươi không nên cố ngăn cản bọn Bùi Kiêu... Hắn cầu ‘nhân’ thì sẽ được ‘nhân’, nếu như đã quyết định thì dù kết quả ra sao cũng phải tự mình gánh lấy, có lẽ sẽ mất đi sự tin tưởng của đồng đội mới, có thể sẽ thua cược mất tính mạng của mình, có thể sẽ vĩnh viễn bị lạc trong cái mê cung này, nhưng dù kết quả ra sao thì đó cũng là điều mà hắn đã lựa chọn. Vậy nên hãy cứ tin tưởng hắn là được!” Nói xong, hắn quay sang nhìn Valkyrie với vẻ rất nghiêm túc.

Dương Húc Quang ở bên cạnh liền há to miệng, dường như còn muốn lý luận gì đó nữa, nhưng rồi thấy Cung Diệp Vũ đã đưa ra quyết định, hắn cũng đành yên lặng ngồi xuống. Sau đó đến lượt Vu Nữ Trần và Nhậm Trăn cũng thả người ngã ngồi xuống đất, cả bọn dõi ánh mắt đầy lo lắng về phía hành lang mà Bùi Kiêu đã đi vào kia.

Stana ở bên cạnh thấy mọi chuyện thì cảm thấy rất quái lạ, cô bé ngồi xuống bên cạnh Valkyrie rồi nói nhỏ: “Mới vừa rồi còn nói cái gì mà không bao giờ vứt bỏ với phản bội cơ mà? Chẳng phải hắn cũng là đồng bạn của ngươi sao? Cứ vậy nhìn hắn lẳng lặng bỏ đi vậy à? Sao không đi cùng hắn...”

Tiếng nói tuy không lớn nhưng với thực lực của Cung Diệp Vũ thì sao có thể không nghe thấy được. Hắn yên lặng liếc nhìn cô bé rồi mới trầm giọng đáp: “Chính vì hắn là đồng bạn của ta! Nên ta càng không thể ngăn cản hắn... Người đàn ông một khi đã quyết định việc gì, thì phải giác ngộ dùng tính mạng để hoàn thành việc ấy! Chính vì hắn là đồng bọn của ta, nên khi hắn đã đưa ra quyết định thì việc duy nhất mà ta có thể làm là im lặng ngồi nguyên đây, chờ đợi hắn quay trở lại. Đó mới là đồng bạn của ta! Làm sao ta có thể...”

“Làm sao có thể ngăn cản quyết định của đồng bạn mình đây?!”

Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của Cung Diệp Vũ đã dần biến thành một tiếng gầm lớn, khiến cho cô bé kia sợ tới mức vội bỏ chạy ra núp sau lưng Valkyrie, thế nhưng vẫn hé mắt ra nhìn trộm Cung Diệp Vũ. Hiển nhiên là cô bé không thể hiểu nổi tại sao một người thường ngày luôn cười hề hề, tính tình phóng khoáng, tự nhiên như tên kia lúc này lại dọa nàng ‘nghiêm túc’ như vậy. Thực tế thì suốt bốn tháng qua, ngoại trừ việc thấy được Cung Diệp Vũ rất mạnh thì cô bé chẳng thấy một chút khí độ hay uy thế ‘người mạnh nhất thế giới’ ở hắn. Phải cho tới giờ phút này, Cung Diệp Vũ trước mắt cô mới chân chính là người mạnh nhất thế giới, dù là xét ở khía cạnh thực lực hay khí độ đi nữa!

“Bộp bộp bộp!”

Valkyrie nghe vậy xong thì bỗng vỗ tay liền mấy tiếng. Vẻ mặt Dương Húc Quang, Nhậm Trăn và Vu Nữ Trần đều cùng nhăn lại, lập tức sinh ra một cảm giác thù địch với Valkyrie. Dù sao thì Cung Diệp Vũ vừa nói xong thì Valkyrie lại vỗ tay, nhìn kiểu gì cũng giống như cô ấy đang châm chọc hắn.

Chỉ có Cung Diệp Vũ là nhìn về phía Valkyrie với vẻ rất nghiêm túc, cơ thể hắn thì vẫn ngồi bất động sừng sững như một quả núi, trên khuôn mặt cũng không biểu hiện bất kỳ vẻ tức giận hay vui mừng nào, dù không tỏa ra trường khí thế bá đạo nhưng uy thế cũng đã rất ghê gớm.

Valkyrie thì dường như lại không thèm để ý chút nào đến thái độ của những người khác, cô chỉ vừa nhìn vào hành lang kia vừa lẩm bẩm: “... Đồng bạn à?”

“... Trong một tương lai xa xôi sau này, sẽ tồn tại những đồng bạn thật sự của ngươi. Trong tương lai ấy, ngươi sẽ không bao giờ phải đơn độc chiến đấu nữa...”

“Khi ấy! Ngươi sẽ có những đồng bạn chính thức của mình! Ở đó... sẽ có những người tin cậy ngươi, trợ giúp cho ngươi và còn có thể kề vai chiến đấu bên cạnh ngươi!”

Valkyrie hơi thoáng ngây ra, dường như lại lần nữa nghe được những lời nói đầy chân thành của người đàn ông rất mực thân thiết, đã luôn kề vai chiến đấu với cô trong giấc mơ. Người ấy nói về một tương lai xa xôi, nơi mình sẽ có những đồng bạn đáng tin cậy, sẽ luôn cùng mình kề vai chiến đấu...

“Ừ! Đồng bạn!”

Giờ phút này ba người Bùi Kiêu đang đi trong hành lang, chẳng hề hay biết về những gì xảy ra trong sảnh nhỏ. Tuy cả ba đều có phần đăm chiêu suy nghĩ nhưng phần lớn tư tưởng vẫn tập trung vào tình hình phía trước... Sảnh trước mặt kia liệu có phải là một đại sảnh không?

Đang đi thì Dương Đỉnh Thiên bỗng nhiên nói: “Bùi Kiêu, ngươi tin cô ấy thật à? Tuy đúng là cô ấy đã cứu mạng chúng ta, nhưng lai lịch của cô ấy thì quá bí ẩn. Trừ việc cô ấy là người đầu tiên có được năng lực Valkyrie thì chúng ta hầu như chẳng biết gì khác cả...”

Bùi Kiêu lắc đầu nhưng rồi lại gật đầu, hắn nói: "Chính xác! Cô ấy quá bí ẩn với chúng ta. Ngoài ra thì việc cô ấy biết quá nhiều thông tin cũng là một việc vô cùng khả nghi. Dù sao thì chúng ta cũng không hề biết trước về những bí mật dơ bẩn nhất của chính phủ thế giới, nhưng cô ấy thì chẳng những biết rất rõ, mà còn dùng điều đó để mai phục, chớp nhoáng đánh bại Rocky, cướp lấy Ring of Nibelungen, chỉ vậy thôi đã đủ để chúng ta không thể không nghi ngờ. Nhưng đó cũng chính là nguyên nhân mà ta tin tưởng cô ấy!”

"Bởi vì lúc này cô ấy đang là đồng bạn của chúng ta! Dù cô ấy cứu chúng ta vì mục đích gì và có ý định gì khi đi cùng chúng ta, nhưng ít nhất thì ngay lúc này đây, cô ấy là đồng bạn của chúng ta!”

Bùi Kiêu quay đầu nhìn về phía hai người, hắn nói với vẻ rất nghiêm túc: “Ta nghĩ các ngươi cũng đều có thể thấy được, đối với ta, cô ấy dường như luôn có một sự... à, là mong đợi? Không phải, là cảm xúc? Không, hẳn là một loại chú ý? Mà rất kỳ diệu là bản thân ta dường như cũng luôn cảm thấy thân thiết và tin tưởng cô ấy. Ta thề là trước kia ta chưa từng gặp cô ấy, cảm giác này giống như từ lúc sinh ra đã có vậy...”

Nói đến đó thì Dương Đỉnh Thiên còn không phản ứng gì nhưng Trương Hằng đã cười há há rồi nói: “Lại nói, Valkyrie thật đúng là cô gái đẹp nhất mà ta từng thấy. Cái gì ngôi sao điện ảnh, thần tượng ca nhạc hay các loại tiểu thư danh giá thế giới đều không thể sánh bằng cô ấy. Có thể nói là vẻ đẹp của cô ấy khó có thể miêu tả bằng ngôn ngữ, thế nên ngươi có cảm giác như vậy với cô ấy cũng là hợp tình hợp lý, không có gì lạ cả. Há há...”

Sắc mặt Bùi Kiêu hơi đỏ lên, hắn trừng mắt với Trương Hằng rồi nói: “Đừng chuyển đề tài linh tinh như vậy... Nếu không tính tới cảm giác kỳ lạ của ta với cô ấy, thì trí tuệ của cô ấy cũng làm ta rất khâm phục. Hơn nữa các ngươi cũng đã thấy tình hình vừa rồi đó, nếu chia ra thật thì giữa chúng ta và hai người cô ấy sẽ sinh ra khoảng cách. Các ngươi nghĩ xem, với tình hình hiện nay mà xảy ra ngăn cách như vậy thì liệu chúng ta có thể kiên trì nổi tới lúc rời khỏi ảo giới này được không?”

“Thế cho nên, dù là vì cảm giác thân thuộc và ân hận tận sâu trong lòng ta với cô ấy, hay vì tình cảnh lúc này của chúng ta, ta cũng đều tình nguyện tin tưởng cô ấy...”

Bùi Kiêu đã nói vậy thì Dương Đỉnh Thiên và Trương Hằng đương nhiên cũng hiểu là không nên bàn thêm gì nữa. Ba người cứ vậy đi thẳng về phía trước, không để ý tới đã đi bao lâu, bao xa. Cuối cùng, nơi cuối hành lang, một cái sảnh lớn đã xuất hiện trước mắt. Mà nhìn qua khung cửa, bên trong quả nhiên có khoảng hai chục con quỷ quái loại người máy, tất cả đều là Nhập Ma cấp đỉnh cao, không có Chân Ma cấp. Vậy nên ba người cũng không phải lo lắng gì nhiều, lập tức phóng vào trong sảnh đó. Bùi Kiêu lấy bừa ra một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dạng kiếm có vẻ ngoài rất tinh xảo từ trong mắt, dẫn đầu vọt về phía đám quỷ quái người máy. Theo sau hắn, Dương Đỉnh Thiên tay cầm một ngọn thương dài màu bạc, Trương Hằng đi sau cùng thì liên tục giương cung, bắn tên...

Không thể không thừa nhận, bị nhốt trong ảo giới này bốn tháng, lại có ba cường giả Chân Ma cấp đi cùng ‘canh chừng’ đã giúp cho thực lực mọi người tăng trưởng vượt bậc. Chưa cần nói tới những cái khác, chỉ riêng việc chấp niệm của mỗi người đều đạt tới ít nhất 500 đơn vị đã là một sự thay đổi lớn. Có lẽ đối với cường giả Chân Ma cấp, số lượng chấp niệm nhiều ít cũng không ảnh hưởng quá lớn tới thực lực, nhưng với những ai còn là Nhập Ma cấp, chấp niệm đạt tới 500 đơn vị thì thực lực gần như sẽ lập tức tăng gấp hơn ba lần!

Nếu như lúc Trương Hằng mới nhận được món Thiên Sinh Vũ Khí dạng cung lớn tên là Lưu Phong này, mũi tên hắn bắn ra nhìn chỉ giống như mũi tên bình thường, giống như người sống bắn cung tên bình thường thôi, thì hiện tại, khi hắn nạp Năng Lượng Tiêu Chuẩn vào trong cây cung, mũi tên bắn ra sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lá sậm, một khi bắn bay đi thì sẽ chỉ còn nhìn thấy một cái bóng xanh, tốc độ nhanh tới khó hình dung. Hơn nữa, nếu hắn tập trung tư tưởng vào cây cung Lưu Phong này, nó cũng sẽ phát ra ánh sáng xanh lá sậm, ánh sáng mũi tên cũng tăng cao, đồng thời sức công phá cũng tăng mạnh. Có thể nói là Trương Hằng giờ đã đạt được thực lực Nhập Ma cấp đỉnh cao.

Tuy nhiên, sự tiến bộ của Dương Đỉnh Thiên so với Trương Hằng còn lớn hơn nhiều. Trong bốn tháng này, lượng chấp niệm của hắn chẳng những đã vượt qua mốc lớn 700 đơn vị mà năng lực đặc thù của hắn còn có tiến bộ lớn. Tuy đến nay hắn vẫn chưa thể dùng chấp niệm thu được từ việc hòa tan Thiên Sinh Vũ Khí để tăng cường chấp niệm cho Thiên Sinh Vũ Khí khác, nhưng giờ đã có thể dùng chấp niệm của chính mình để tăng cường cho Thiên Sinh Vũ Khí bất cứ lúc nào. Hơn nữa, khi chấp niệm hắn sử dụng càng nhiều thì tăng trưởng sức mạnh của Thiên Sinh Vũ Khí cũng càng lớn, trong trường hợp hắn sử dụng lượng chấp niệm lớn nhất có thể, sức mạnh của vũ khí có thể đạt tới ngang với trạng thái Giải Phóng! Có thể nói, bốn tháng qua, hắn chính là người có mức độ tăng trưởng thực lực mạnh mẽ nhất trong cả nhóm!

Và như vậy, với ‘đội hình’ gồm Bùi Kiêu đi đầu càn quét, hai tên Nhập Ma cấp đỉnh cao yểm trợ hai bên, chỉ sau vài ba phút ngắn ngủi, trận đánh nhỏ đã kết thúc. Những trận chiến kiểu này đã thường xuyên diễn ra suốt bốn tháng qua, có đôi khi một ngày cả nhóm gặp tới hai lần. Mà đám người máy này cũng chỉ có vài chủng loại, phương thức tấn công, di chuyển cũng chỉ có đến vậy, ba người đã gần như thuộc lòng ‘đường đi nước bước’ của chúng. Vì vậy mà lúc này diệt bọn chúng, ba người thậm chí gần như không bị thương một chút xíu nào. Sau đó, Bùi Kiêu tìm kiếm một hồi trong bãi chiến trường thì thu được một món Thiên Sinh Vũ Khí dạng búa, bên trên bề mặt thứ này có dòng điện xẹt qua. Hắn cho chiếc búa đó vào U Minh Nhẫn rồi bắt đầu tìm kiếm khắp các góc trong sảnh lớn này.

“Không có bất kỳ một ký hiệu hay con số nào cả!”

Sau khi đã tìm kiếm thật kỹ cả sảnh lớn này một lượt, Bùi Kiêu mới nói với hai người Dương Đỉnh Thiên như vậy.

Sau đó, cả ba đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đối diện với cái mà mình đã đi vào – con đường trở về duy nhất theo như lời Valkyrie. Ba người nhìn lẫn nhau một cái, rồi sau cùng vẫn là Bùi Kiêu quyết định: “Đi thôi! Ta tin Valkyrie chắc chắn sẽ không nói linh tinh đâu. Ta tin cô ấy…” Nói xong, hắn liền cất bước đi vào trong hành lang trước tiên.

Ở phía bên kia, những người còn lại đã đợi trong sảnh lớn ban đầu gần hai giờ đồng hồ. Thời gian cứ vậy trôi qua đã làm cho mọi người dần dần cảm thấy nóng ruột, có điều cả bọn thấy Cung Diệp Vũ vẫn đang ngồi yên lặng chờ đợi, vậy nên dù cả đám có cảm thấy rất bực bội nhưng cũng không có biểu hiện gì khác thường, chỉ tiếp tục chờ đợi trong không khí nặng nề.

Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi đi, mọi người lại đã đợi thêm khoảng 20 phút nữa. Lúc này, khi sự kiên nhẫn của cả bọn đã dần cạn kiệt thì bỗng có tiếng bước chân vang lên sau lưng Valkyrie. Sau đó, trong những cái nhìn chằm chằm không chớp mắt của mọi người, ba người Bùi Kiêu đi vào phòng từ hành lang sau lưng Valkyrie. Thực tế là lúc rời khỏi đây, bọn họ đã đi vào hành lang ở phía trước mặt của Valkyrie…

Bọn họ vậy mà lại quay 180º, trở về từ hướng ngược lại so với lúc đi?