Sờ sờ vết máu sớm đã khô trên mặt, Hạo Nguyệt lộ vẻ cười sầu thảm, trên nét mặt mang theo một loại yêu kiều yếu đuối.
"Ta..."
Ngẩng đầu nhìn Địch Mân, Địch Mân mặt nhăn mày nhíu, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, nhỏ giọng nói:
"Cha mẹ còn đang chờ tin tức của chúng ta? Nguyệt Nhi, bọn họ còn đang mong ..."
Biểu lộ của Địch Mân là không đồng ý, Hạo Nguyệt nàng vừa ích kỷ vừa giantrá, ai biết nàng lại muốn làm cái gì? Tàn Nguyệt cũng biết mục đích của Hạo Nguyệt không trong sạch, nhưng khi ở tướng phủ hết lần này tới lầnkhác, cũng cũng chỉ có nàng đối với mình tốt hơn một chút, hôm nay nànggặp nạn, nàng cứ rời đi như vậy, có vẻ có chút không có tình người.
Nhưng Địch Mân nói cũng không có sai, thật vất vả mới được hưởng sự ấm áp của gia đình, lão tướng quân cùng phu nhân đối với mình lại tốt như vậy,nàng làm sao nhẫn tâm để cho bọn họ chờ đợi đây?
Nghĩ như thế, ởlại cũng không xong, đi cũng không được. Địch Mân nhìn ra sự khó xử củaTàn Nguyệt, hung hăng trừng mắt nhìn Hạo Nguyệt một cái, âm thanh lạnhlùng nói:
"Có chuyện gì, ở đây nói là được rồi!"
Đây, đãlà sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi! Nữ nhân Hạo Nguyệt này mưu kế quásâu, hắn không hy vọng Tàn Nguyệt vì tình tỷ muội hoang đường đó mà thấy đáng thương, rồi lại bị Hạo Nguyệt thương tổn một lần nữa!
"Được rồi! Tàn Nguyệt, ngươi đã nói ngươi không muốn gả cho thái tử, ta giúpngươi. Thái tử thích ngươi, ngươi phải giúp ta nói tốt trước mặt tháitử..."
Đôi mắt đẹp của Hạo Nguyệt tối sầm lại, Địch Mân chưa kịp làm khó dễ, Liễu Tương đã tức giận quát:
"Đủ rồi, Hạo Nguyệt, ngươi... Khiến ta quá thất vọng rồi!"
Tay, giơ lên cao, nhưng nhìn thấy sự chật vật trên mặt Hạo Nguyệt, Liễu Tương lại không đánh xuống. Hắn xin lỗi nhìn Địch Mân:
"Chúng ta đi trước đi!"
Trở lại xe ngựa lần nữa, Tàn Nguyệt đột nhiên có cảm giác cả thể xác vàtinh thần đều bị sa sút. Hạo Nguyệt, kể cả các nàng có tình tỷ muộinhiều năm như vậy, sau này chỉ sợ cũng không thể nào tốt lên nữa. Nhưngtừ khi nào Hạo Nguyệt bắt đầu trở nên như vậy? Trong ấn tượng, cho tớibây giờ chưa từng nghĩ tới, Hạo Nguyệt ích kỷ và ngang ngạnh như vậy.
"Nguyệt Nhi, vừa rồi ngươi nói là thật sao?"
Trong lòng vẫn còn vì câu nói kia của Tàn Nguyệt mà tức giận, Địch Mân nhịn thật lâu, cuối cùng cũng hỏi ra.
"Câu nào?"