Tàn Nguyệt cảm động ngẩng đầu, thâm tình chân thành nhìn Địch Mân, lời nói vừa rồi của hắn rất có phách lực!
Một nam nhân, để nói ra lời như vậy thật không dễ; mà có thể ở trước mặtphụ nữ nói ra như vậy lại càng không dễ; có thể trên đỉnh lửa giận củathái tử, tình nguyện đắc tội thái tử cũng muốn nói ra như vậy lại càngkhông dễ!
Nàng bây giờ, rất lo lắng, cũng rất bất lực, mà hắn,lại không chút nào keo kiệt biểu lộ tình yêu với nàng, quan tâm vớinàng, đối mặt một tướng công như vậy, muốn bảo vệ cho trái tim mìnhkhông dao động, thật sự rất khó khăn.
"Ngươi... Ngươi biết rõ nàng không phải tân nương của ngươi, ngươi cư nhiên còn dám..."
Thái tử tức giận đứng dậy, Liễu Tương vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh cả kinh,nâng mắt, chỉ thấy Địch Mân đã bắt được cánh tay của thái tử, mà trongtay thái tử, dĩ nhiên cầm một thanh chủy thủ lóe sáng...
"Không... Không được..."
Lấy lại tinh thần, Tàn Nguyệt lo lắng nhìn Địch Mân, hoảng sợ nói:
"Chuyện không liên quan tới hắn, buổi sáng hôm nay chúng ta mới biết ..."
Keng một tiếng, chủy thủ rơi xuống đất, thái tử kinh ngạc quay đầu, hai mắt ưu thương nhìn Tàn Nguyệt, trầm thống nói:
"Sáng hôm nay mới biết? Tàn Nguyệt, ngày đó chúng ta đã gặp mặt..."
Trái tim, giống như bị người đâm một đao, bọn họ gặp qua một lần, hơn mộttháng nay, hắn nhớ mãi không quên nàng, mà nàng đối với mình, vậy mà lại không có chút ấn tượng nào sao?
"Ta... Chỉ là, chỉ là, tối hôm qua ta uống chút rượu, không có chú ý tới..."
Gục đầu xuống, cuối cùng nàng cũng nói dối, nhìn cái cổ nhẹ ửng hồng của Tàn Nguyệt, Địch Mân nhỏ giọng nói:
"Tàn Nguyệt, ngươi không cần..."
"Địch Mân, ngươi cũng không phải sáng hôm nay mới biết được chứ?"
"Hừ, Tàn Nguyệt, ngươi thích hắn?"
Nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, thái tử đau khổ nhắm mắt lại, che giấukhổ sở trong lòng, trong tiếng nói mang theo chút run rẩy.
"Hắn là tướng công của ta..."
Ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân cao lớn khôi ngô bên cạnh, hắn chính là chồng của nàng, sau này chính là tất cả của nàng!
"Chỉ bởi vì hắn là tướng công của ngươi sao?"
Trong mắt, không thể hiện lên một tia kinh hỉ, thái tử bình tĩnh hỏi.
"Phải!"
Cảm thấy thân thể Địch Mân ở bên cạnh cứng đờ, Tàn Nguyệt bất đắc dĩ thởdài: cho tới bây giờ, nàng đâu còn cách nào nữa, cũng chỉ có thể nói như vậy thôi...