Vù một tiếng, cũng không biết thái tử lấy đoản kiếm (kiếm ngắn) ở đâu,lưỡi kiếm lạnh như băng gắt gao tiến đến mặt Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt sợthiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
"Nếu không... Là bọn hắn nâng nhầm... Bọn họ nâng nhầm kiệu..."
Giờ khắc này, Hạo Nguyệt hiểu được, trong lòng thái tử, tuyệt đối sẽ khôngchấp nhận việc Tàn Nguyệt không chấp nhận hắn, như vậy cũng chỉ có thểđem trách nhiệm đổ lên người đón dâu. Nhìn thái tử với ánh mắt lo lắng,đánh chết nàng cũng không dám thừa nhận, chuyện này là một tay nàng bàyra.
"Ngô Cầu!"
Bạc môi hé mở, một thị vệ im lặng quỳ xuống, thái tử không thu hồi đoản kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạo Nguyệt, nhẹ giọng nói:
"Kiệu của Tướng quân phủ, rời khỏi Tướng phủ lúc nào!"
"Bẩm Thái tử, đầu giờ Mão (cỡ 8h sáng)!"
Ngô Cầu cúi đầu, không mang theo một tia cảm tình trả lời.
"Đầu giờ Mão? Ha ha... Liễu Hạo Nguyệt, ngươi còn có cái gì để nói?"
Đoản kiếm vung lên, có thể nghe rõ được thanh âm đoản kiếm cắt vào thịt. Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy trên mặt đau xót, ngay sau đó, cảm thấy máu chảyxuống, nàng muốn khóc, nhưng lúc này cũng không dám khóc, chỉ có thể bất lực nói:
"Ta không biết... Ta thật sự không biết... Thái tử..."
"Ngươi không biết?"
Thái tử hung hăng nhìn nàng, trong đầu hồi tưởng hết thảy tối hôm qua. Hắnthật cao hứng, uống nhiều rượu một chút, sau đó tiến vào, nhìn thấy tânnương tử, nàng đưa cho hắn một ly rượu, sau đó, bọn họ liền...
Đúng, ly rượu kia!
Ánh mắt lạnh hơn vài phần, hắn cười ha ha:
"Được, Hạo Nguyệt, coi như là ngươi không biết, bổn vương tin tưởng ngươi!"
Thân thế đứng lên, thái tử nhìn màu đỏ tươi của máu trên kiếm, chậm rãi bước đi thong thả đến bên cạnh hỉ bàn.
Thấy đoản kiếm rốt cục bỏ ra, thái tử lại tin lời của nàng, trong lòng HạoNguyệt cuôi cùng thở phào nhẹ nhõm. Nàng giương mắt lên, muốn hỏi tháitử có thể đứng dậy chưa, đã thấy thái tử đi tới trước hỉ bàn, lòng củanàng lại gắt gao níu chặt, trong nháy mắt liền có tiếng nói
"Thái tử..."
Một tiếng gọi kinh hãi, cơ hồ vốn là vô thức nói ra, thái tử nhướng mày, xoay người nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Thái tử tin tưởng Hạo Nguyệt là được rồi... Thái tử, Hạo Nguyệt có thể thề..."
"Ta đương nhiên tin tưởng ngươi rồi ,ngươi chính là nhị tiểu thư của Liễu phủ, có tri thức hiểu lễ nghĩa..."