Rống to một tiếng, hai người rốt cục quay đầu lại, Tàn Nguyệt vô tội nháy mắt mấy cái:
“Hình như không liên quan tới ngươi. . . . . .”
“Đúng vậy, xen vào việc của người khác. . . . . .”
Chanh Sát bĩu môi, cuối cùng gõ đầu của hắn, thở dài:
“Chúng ta muốn làm chính sự (việc quan trọng), không rảnh chơi với ngươi. . . .”
Ừng ực một tiếng, người nào đó rốt cục hôn mê bất tỉnh, Tàn Nguyệt bất đắcdĩ khoát tay, chỉ vào người té xỉu trên đất, cười nói:
“Ta không còn khí lực, giao cho ngươi. . . . . .”
“Ngươi. . . . . .”
Thấy Tàn Nguyệt nghênh ngang rời đi, Chanh Sát phẫn nộ trừng mắt bóng lưngđáng giận kia, muốn mắng vài tiếng, mở o miệng, Tàn Nguyệt vừa vặn quayđầu, ôn nhu cười:
“Cẩn thận, đừng cho con nuôi của ngươi học được. . . .”
Ta nhịn, nhịn. . . . . .
Chanh Sát yên lặng, bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, không ôn nhu vuốt khuôn mặt tuấn tú của Lạc Tử Thần:
“Tính tình thúi đòi mạng, bất quá, làn da thật là đẹp, xúc cảm không tồi . . . . . .”
Đêm, rốt cục chậm rãi buông xuống, gió thổi, đến tối, bỗng nhiên rơi mưa xuống róc rách.
Mưa đến rất chậm, nhưng chỉ chốc lát sau là được mưa to, tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp không ngừng.
Từ trong nhà giam đi ra, Tướng phủ sớm không có phồn hoa trước kia, LiễuTương rỗi rãnh ở nhà, mặc dù không rời khỏi kinh thành, nhưng trong taycũng không có quyền gì. . . .
“Lão gia, ngài ăn nhiều một chút . . . . . .”
Thấy đũa Liễu Tương chỉ vài lần gắp, Cúc Văn bất an khuyên nhủ.
“Ta ăn no. . . . . .”
Liễu Tương thở dài, Cúc Văn vội nháy mắt với Vệ Trạch bên cạnh, Vệ Trạch nhìn Liễu Tương, nhỏ giọng nói:
“Cha, ngài phải bảo trọng thân thể, phải ăn nhiều một chút. . . . . .”
Liễu Tương quay đầu, vươn tay từ ái xoa đầu Vệ Trạch, ôn hòa nói:
“Cha thật sự ăn no. Gần đây luôn mơ thấy nàng, có lẽ, ta cũng sắp. . . .”
Lời nói của Tàn Nguyệt…, giống như một đạo vũ khí sắc bén đâm vào trong đầu của hắn, hắn không dám truy cứu, không dám suy nghĩ.
Ở bên trong tối tăm, tựa hồ hiểu được, kết quả kia tất nhiên là tê tâm liệt phế. . . .