“Sau đó, Địch Mân đã trở lại, nhưng là một thi thể không cảm giác! Ta oánquá, hận quá, nhưng sau đó, lại biết Tàn Nguyệt có bầu. . . . Địch Mânđã chết, có thể lưu lại cốt nhục cũng tốt. Khi đó, là hy vọng duy nhấtđể ta sống tiếp. . . . Hy vọng duy nhất. . . .
Nhưng có ai ngờ, bọn họ ngay cả đây cũng không để yên cho ta!
Ngày đó, nhìn thấy Tàn Nguyệt một thân đầy máu được bế trở về, lòng, liền lạnh hết. . .”
Không có ai biết, hoàn toàn tuyệt vọng là cảm giác gì, cũng không người nàobiết, cái loại đau đớn mặc dù tuyệt vọng, nhưng khuôn mặt phải tươi cười nghênh người. . . .
“Tố Vân, thực xin lỗi, ngươi chịu khổ. . . . . .”
Hàn phi không nói gì, chuyện quá khứ Tố Vân trải qua, tại sao có thể là một từ chịu khổ có thể giải quyết ?
Nhưng nàng, lại không biết nên nói cái gì? Hai mươi năm trước, các nàng làbạn rất thân, tuổi cũng không cách xa mấy, nhưng hai mươi năm sau. . . .
Nàng già đi, mọi người xấp xỉ tuổi nàng đều già đi. Chỉ có một mình nàng, năm tháng giống như đã quên nàng, vẫn còn trẻ như vậy!
Thật sự chỉ là bởi vì mất trí nhớ sao?
Vậy ngăn cách cuộc sống, gây cho nàng, rốt cuộc là cái gì?
Địch Mân, trong cuộc đời nàng, phải xin lỗi nhất là hài tử kia?
“Tố Vân, Lâm quý phi, thái tử đều bị bắt, chúng ta có thể báo thù cho đứa nhỏ. . .”
Thở dài, tuy rằng những nói lời này có chút yếu ớt, có chút vô lực, nhưng. . .
Nhưng, đây cũng là hiện tại duy nhất nàng có thể làm cho Tố Vân!
“Nợ máu trả bằng máu, ta muốn dùng máu của nàng, tế hài tử của ta!”
******
“Mân, ngươi bận đi trước đi, ta tự đi cũng được. . . .”
Đến hoàng cung, Tàn Nguyệt biết Địch Mân không có nhiều thời gian với mình, nàng nhẹ cười nói.
“Nguyệt Nhi, ta không bận. . . .”
“Tàn Nguyệt. . . . . .”
Một tiếng gọi nhẹ, Tàn Nguyệt kinh hỉ quay đầu lại, chỉ thấy Chanh Sát chạy tới, Tàn Nguyệt ha ha cười nói:
“Vừa rồi ta biết ngươi lo lắng, hiện tại tốt rồi, có Chanh Sát ở một bên trông chừng ta, ngươi có thể yên tâm?”