Giương mắt nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt thở dài:
“Mân, ngươi hận Thanh thúc không?”
Địch Mân lắc đầu:
“Ta muốn hận hắn, nhưng hận không nổi!”
Hai mươi năm trước, nếu không phải hắn, hắn sớm đã bị Lâm quý phi giết chết. . .
Hai mươi năm sau, nếu không phải hắn, hắn rớt xuống vách núi, cũng không cứu. . .
Rồi sau đó, nếu như không có hắn, hắn cả đời này, vĩnh viễn đều sinh hoạt trong bóng đêm. . . .
Khi trúng độc rắn, nếu không phải hắn, có lẽ hắn cũng không sống nổi. . . . .
Mà mạng Tàn Nguyệt, cũng là hắn cứu . . . . . .
Bọn họ nợ hắn, rất nhiều nhiều nữa….
Mà tất cả này, đơn giản là hắn yêu Hàn phi, yêu nương của hắn.
“Ta cũng vậy, ta hiểu hắn. Mân, đáp ứng ta, chuyện hoàng thượng, Thanhthúc, Hàn phi, để cho bọn họ tự giải quyết, chúng ta là người trẻ tuổi,không nên can thiệp bọn họ, được không?”
Địch Mân không nói gì, hắn vẫn đang do dự, đang nghĩ chuyện này ——
Tâm Thanh thúc đối Hàn phi, làm cho người ta cảm động. Nhưng. . . . . .
“Một người nam nhân, có thể vô oán vô hối bảo vệ một nữ nhân nhiều năm nhưvậy, đây là không dễ dàng. Mà bọn họ dây dưa nhiều năm như vậy, cũng nên có một quyết định, chúng ta không cần can thiệp bọn họ, tôn trọng lựachọn của nương nương, được không”
Yêu một người, thực khổ, cũng rất hạnh phúc. Nàng thể nghiệm được, cũng sáng tỏ:
“Mân, yêu là tin tưởng, là mặc dù biết ngươi mất, nhưng trong lòng vẫn khó có thể quên ngươi. Hoàng thượng sau đó, cũng có rất nhiều nữ tử, cũng cómấy hài tử. . . Mân. . .”
Tàn Nguyệt đau xót trong lòng, hoàng thượng hiện tại, chính là Địch Mân về sau.
Nếu hoàng thượng thật sự quyết định đem vị trí truyền cho Địch Mân, nàng về sau, có phải cũng phải cùng rất nhiều nữ nhân, cùng chung một chồng hay không?
“Nguyệt Nhi, nếu ngươi là Hàn phi nương nương, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
Địch Mân ngẩng đầu, trong mắt mang theo chua sót nhàn nhạt. Tàn Nguyệt thởdài, Địch Mân, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi cũng còn chưa có nhìn ra sao?
“Ta sẽ rời đi, đi theo một nam nhân nhiều tình yêu rất thống khổ, ta tình nguyện, tìm nam nhân thật sâu yêu mình. . . . . .”