Đều nói, hội chùa là có thần tiên hạ xuống, khí trời hôm nay đặc biệt tốt,gió nhẹ hơi hơi thổi tới trên mặt, cảm giác vô cùng thoải mái. . . . . .
Hai người giả dạng nữ tử bình dân, dung mạo bình thường đến cực điểm, đi trên đường, tuyệt không để người chú ý.
Tàn Nguyệt vui vẻ nhìn mọi người bận rộn trên đường, tuy bọn họ bận rộn,tuy trôi qua cũng rất vất vả, nhưng xem khuôn mặt tươi cười của bọn họ,cũng rất thỏa mãn.
“Chanh, ngươi xem, nếu về sau có thể bận rộn kiếm ăn như vậy, cũng rất tốt. . . . . .”
Nàng trước kia, rất thích thanh tĩnh, không thích nhiều người, nhưng hôm nay, bỗng nhiên liền mê náo nhiệt bên ngoài.
Giống như, con chim sống một mình qá lâu, nhìn đến rừng cây, có một loại vui vẻ phát ra từ đáy lòng.
“Được không? Bận rộn, mệt chết đi được. . . .”
Chanh Sát bất mãn bĩu môi, nàng thích cuộc sống bây giờ, tuy rằng nguy hiểm, nhưng thực tự do.
Nói sau, có một tri kỷ ở bên, có người cần nàng bảo vệ, nàng cảm thấy, cuộc sống trôi qua thật có vị.
“Bận rộn cũng rất tốt. Chanh, kỳ thật, ta cuối cùng cảm giác, ngày bình bình đạm đạm, mới phong phú nhất. . .”
“Ha ha. . . . . .”
Tàn Nguyệt chưa nói xong, bên người bỗng nhiên vang lên một trận tiếng cười to, Tàn Nguyệt và Chanh Sát vội vàng quay đầu, đã thấy một lão hòathượng quần áo thô thiển đứng ở phía sau.
“Này, lão hoà thượng, ngươi cười cái gì?”
Chanh Sát không vui nhăn mày, hòa thượng này nhìn không thuận mắt, trên người lại thối hoắc, khó ngửi chết.
“Chanh, không cần như vậy, đại sư cũng không dễ dàng . . . . . .”
Nhìn Chanh Sát đã tức giận, Tàn Nguyệt vội vàng kéo tay Chanh Sát, từ trong túi tiền lấy ra ít bạc đưa tới trong bát hòa thượng:
“Lão sư phụ, không biết vừa rồi vì sao mà cười. . . . . .”
Tàn Nguyệt vóc dáng tiều tụy nói xong, trong thanh âm không có một tia khinh thường.
Kỳ thật xưa nay Tàn Nguyệt tính đạm, nếu không phải thật sự là chọc giận nàng, tính tình của nàng luôn rất tốt.
“Vẫn là vị phu nhân tâm này tính thiện lương. Lão nạp cười là việc thế gian nên cười, ha ha. . . .”
Nhìn hắn cũng không muốn nói, Tàn Nguyệt không tiếp tục truy vấn, kéo Chanh Sát đã không còn kiên nhẫn rời đi.