“Không có gì? Ta chỉ là muốn tìm hài tử kia. . . .”
Chanh Sát vô tội lắc đầu, nhưng lóe ra trong mắt, nhìn như thế nào cũng giống có việc.
“Chanh Sát, thật sự không có việc gì?”
Chanh Sát vội vàng cười cười, thân mình linh hoạt bay lộn vài cái, người liền xinh đẹp bay mất.
“Cảm giác thật là lạ, cái gì ấy nhỉ. . . .”
Tử Sát không vui nhăn lại lông mày, hương son phấn, son phấn rất nhạt rất nhạt, nơi nào đến . . .
Quên đi, nơi này cũng không có đại sự gì, trước đi đi?
Bất quá, nhắc tới cũng kỳ, từ Tướng phủ đi ra, Tử Sát đã cảm thấy ánh mắtngười qua đường nhìn hắn có điểm quái, nhưng quái như thế nào? Chính hắn lại không nói ra được.
***
“Ha ha. . . . . .”
Chanh Sát trở lại trong phòng, vui vẻ cười ha ha, đến nơi đây, không nghĩ tới người thứ nhất đối phó đúng là Tử Sát, chơi vui chơi vui. Lễ vật nàngđưa hắn, hi vọng hắn có thể hưởng thụ mới tốt.
Bất quá, trước khi hắn trở về, nàng phải trốn một lát, mọi người không nói tất cả sao? Làm chuyện tốt phải nhớ đừng lưu danh, lưu danh cũng đừng làm chuyện tốt.
“Ô ô. . . . . .”
Tiếng khóc của đứa nhỏ truyền đến, Chanh Sát tìm nửa ngày, mới nhìn đến đứanhỏ ngồi ở một góc, đáng thương giống con mèo nhỏ, nàng cười đi lêntrước, nhẹ giọng nói:
“Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?”
VệTrạch sợ tới mức mở to mắt, sợ hãi nhìn Chanh Sát, gắt gao cắn môi, vếtnước mắt trên mặt chưa khô, nước mắt còn ở trong hốc mắt đánh chuyển.
“Nói đi, nói cho tỷ tỷ ngươi tên gì?”
Chanh Sát vốn không có nhiều kiên nhẫn, hơn nữa, nàng đối với đứa bé này cũng không có bao nhiêu hứng thú, nàng cảm thấy hứng thú , chính là máu củahắn.
“Ta. . . . . .”
“Không nói quên đi, mệt mỏi quá, ta trước ngủ một lát . . . .”
Chanh Sát thở dài, bất đắc dĩ mặt nhăn mày nhíu, ôn nhu thở dài.
“Tỷ tỷ, ngươi có thể đưa ta về nhà sao? Ta gọi là Vệ Trạch. . . .”
Cảm giác Chanh Sát vô hại, Vệ Trạch cố lấy dũng khí, dũng cảm nói.
“Về nhà? Vậy không được, bất quá, nếu ngươi đồng ý hợp tác với tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể đưa thư cho người nhà giùm ngươi!”