Tàn Nguyệt nghĩ như vậy nhưng không biết ở trong mắt Lâm quý phi, Tàn Nguyệt sớm trở thành kẻ địch rồi.
Sở dĩ không có động thủ, không phải bởi vì bà ta nhân từ mà bởi vì bà ta sớm đã có kế sách đối phó với Tàn Nguyệt.
"Tàn Nguyệt, ngươi phải về?"
Đột nhiên, nghe việc nữ nhi phải rời khỏi, trong lòng Liễu tướng trở nên tiếc nuối.
Nghĩ đến Địch Mân, việc hắn xuất chinh là mình đề nghị. Hắn đã chết, mìnhcũng có chút quan hệ. Đối với Tàn Nguyệt, hắn cảm thấy vạn phần áy náy, đau lòng, không muốn nàng cứ như vậy rời đi.
"Ta phải về. Cha, người cũng biết, có người không chào đón ta ở nơi này . . . . . ."
Rũ mắt xuống, đôi mắt đẹp hơi đỏ lên, Liễu tướng cả giận nói:
"Đây là nhà của ngươi, ai dám không chào đón?"
Hắn hiểu được, ý tứ của Tàn Nguyệt là ám chỉ Cúc Văn. Bởi vì Tàn Nguyệtnhận định, năm đó chuyện nương của nàng chết cùng Cúc Văn có liên quan,hơn nữa qua nhiều năm như vậy, Cúc Văn cũng đối xử không tốt Tàn Nguyệt.
Nhưng, mọi sự cũng cần có chứng cớ. Không có chứng cớ, hắn có thể xử trí Cúc Văn như thế nào?
Mà vạn nhất có chứng cớ rồi, nên làm cái gì bây giờ?
Nghĩ đến ngày đó, Như Yên quỳ trên sân, lời thề son sắt nói là mình oan uổng . . . . . .
Thề trước trời đất rằng đứa nhỏ là của hắn, còn cả việc đi trên than hồng đến mức muốn ngất đi.
Tim của hắn vẫn rất đau, rất đau. Như Yên phản bội hắn, đã làm mọi việc đểhắn có thể tha thứ, hắn có thể nói Như Yên là trừng phạt đúng tội, nhưng nếu, Như Yên không phản bội hắn?
Nếu đúng như Tàn Nguyệt nói, lúc trước tất cả đều là giả dối, là có người hãm hại Như Yên, vậy. . . . . .
Suốt cả 1 buổi tối thống khổ nhắm mắt lại, Liễu tướng cảm thấy rối rắm vìvấn đề này, nghĩ nếu quả thật như vậy, thì phải làm sao. . . . . .
Hi vọng Như Yên là trong sạch , không phản bội tình cảm của bọn họ; nhưnghắn lại sợ hãi Như Yên thật sự trong sạch, nếu như vậy, hắn có cái gìđể đối diện với Như Yên ở dưới cửu tuyền, còn có việc từ nhỏ Tàn Nguyệtđã bị mọi người khi dễ?
Đau lòng khó chịu, Liễu tướng trắng đêm khó ngủ.
"Cha, đã trễ thế này, nương nói không thể thức đêm, muốn người nghỉ ngơi sớm một chút!"
Một tiểu nam hài 8 tuổi đi đến, chui vào trong lòng Liễu tướng, thần thái dị thường dậm chân nói.
Cả người không khoẻ
"Vệ Trạch, sao ngươi không ngủ?"
Nhìn canh giờ, sớm qua giờ tý, không nghĩ tới đêm nay hắn lại ngồi nhiều canh giờ như thế.
"Cha, người cũng không có ngủ. . . . . ."
Vệ trạch ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn Liễu tướng lo lắng hỏi:
"Cha, người không thoải mái sao?"
"Vệ Trạch, cha không phải không thoải mái, nhưng gần đây triều đình nhiều chuyện, cha phải suy nghĩ nhiều chuyện. Đi, đi ngủ!"
Vệ Trạch, là con trai duy nhất của hắn, cũng là con của Cúc Văn, đệ đệ của Hạo Nguyệt, năm nay vừa mới tám tuổi.
******
"Ngươi thế nào?"
Trở lại phủ Thái Tử, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Hạo Nguyệt, Thái Tử không kiên nhẫn quát.
"Thái Tử, người ta, bụng ta không thoải mái. . . . . ."
Bịt miệng khóc. Mọi người đều nói bộ dạng nữ nhân khi khóc là đẹp nhất, nàng như bây giờ, có phải cũng như thế không?
Nàng không khác gì kiếp con ngựa, duy nhất cũng chỉ có đứa nhỏ trong bụng. Nếu như là 1 nam hài thì càng tốt.
"Ngươi. . . . . . Tìm đại phu. . . . . ."
Nổi giận gầm lên một tiếng, đưa cho Hạo Nguyệt một ánh mắt xem thường, Hạo Nguyệt sợ tới mức run run, nhỏ giọng nói:
"Người ta không phải muốn ngươi cùng. . . . . ."
"Liễu Hạo Nguyệt, ngươi nói cái gì?"
Quát lên một tiếng lớn, Hạo Nguyệt sợ tới mức vội vàng câm miệng, ngoanngoãn theo Tiểu Xuân giúp đỡ trở về, trên mặt mang theo hận ý không cam lòng.
"Nương nương không cần tức giận, tức giận không tốt với con!"
Giúp đỡ Hạo Nguyệt ngồi xong, Tiểu Xuân lấy lòng nói.
"Hừ, không tức giận? Ta làm sao có thể không tức giận? Chỉ là thấy nàng thôi mà hồn của Thái Tử đã bị người ta quyến rũ.”
Đều nói, thời điểm mang thai là quan trọng nhất, rất cần người khác quantâm chăm sóc. Nhưng Thái Tử đều không dành quan tâm cho nàng.
"Tiểu thư, phu nhân đã nói qua cho Tiểu Xuân biết, sẽ không bỏ qua cho nha đầu kia .. . . . ."
Tiểu Xuân lấy lòng cười, Hạo Nguyệt nhíu mày, cười lạnh nói:
"Vậy là tốt rồi, ngươi phái người báo với nương ta, phải nhanh một chút!"
Nói thì nói như thế , nhưng này cái không thể mau chóng, cũng không phải ba ngày hai ngày là xong chuyện. Qua ba ngày, nha đầu kia không nhữngkhông có chuyện gì mà Hạo Nguyệt lại bỗng nhiên cảm thấy cả người khôngkhoẻ.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cho ta ăn cái gì?"