Hoàng thượng đứng lên, đi đến trước mặt Thái y, lạnh lùng nói:
“Nghĩ cách, cần phải chữa khỏi cho thái tử. . . .”
Thái y cứng ngắc cúi thấp đầu, trên đời này, rất nhiều chuyện, cũng không phải hết sức là có thể làm được , giống như. . . .
“Hoàng thượng, cựu thần. . . . . .”
“Chữa không được, mang đầu tới gặp!”
Không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, hoàng thượng xoay người, thở dài:
“Phái Nhi, dưỡng thương cho tốt, không cần suy nghĩ nhiều quá. Trẫm đi về trước!”
Xoay người, nhìn Lâm quý phi đứng ở cửa, một cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt thổi quét mà đến. . . .
“Hoàng thượng, nô tì. . . . . .”
Lâm quý phi há miệng, muốn ở trong này ngây ngốc một đêm, hoàng thượng lại nói:
“Thời gian không còn sớm, hồi cung đi!”
Khi nói chuyện, người đã đi ra ngoài phòng, Lâm quý phi lo lắng nhìn tháitử một cái, cuối cùng gật gật đầu, theo hoàng thượng rời đi. . .
Đêm, rất sâu. . . . . .
Mưa, rất lớn. . . . . .
Lòng người, rất loạn. . . . . .
*****
“Ngô Cầu, ngươi có biết nàng mang bầu?”
Đuổi Thái y đi, bọn họ đương nhiên biết cái gì nên, cái gì không nên nói.Gọi phụ tá đắc lực của mình tới, thái tử mặt đen lên hỏi.
“Gia, thuộc hạ không chú ý. . . . . .”
“Hiện tại nàng tỉnh chưa?”
Thái tử chợt ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tàn khốc, Ngô Cầu vội cúi đầu:
“Bây giờ thuộc hạ đi thăm dò!”
“Quên đi, ngày mai đi. Hôm nay bên kia, người hẳn là rất nhiều, không cần gây chuyện!”
Thuốc của thái y dùng được, sau khi uống, cảm giác đau cũng dần dần biến mất, chỉ là cảm thấy hơi hơi không quen. Thái tử thở dài, nên tức giận, tứcgiận người đàn bà kia, nếu không phải nàng, hắn làm sao có thể rơi vàokết cục như vậy? Nhưng vì sao, nghĩ đến đầy người nàng là máu, nghĩ đếnmàu đỏ đập vào mắt kia, tâm vẫn rất đau?
Lúc ấy, nhất định là maquỷ ám ảnh hắn, nhất định là bị tức giận mất tâm trí, bằng không, làmsao có thể đối với Tàn Nguyệt như vậy? Làm sao có thể hạ thủ độc ác nhưthế?
“Tàn Nguyệt, ngươi phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại. . . Nếu, ngươi thật sự cứ như vậy ngủ không tỉnh, ta vĩnh viễn sẽ khôngtha thứ chính ta. . .”