Quản gia đứng ra, lễ phép nói.
“Vậy tự tiện rời phủ thì sao?”
Thái tử cười lạnh nhướng lông mày, tiếp tục hỏi.
“Tự tiện rời phủ, dựa theo gia quy, nên đánh gãy chân, vứt trên đường. . . .”
Hạo Nguyệt không xong run run, nàng chưa từng thấy gia quy, cũng chưa từng nghĩ đến, gia quy phủ thái tử là nghiêm khắc như vậy.
Thái tử, hôm nay mang theo quản gia tới đây, không phải là muốn xử lý nàng như vậy chứ?
Không cần, ba mươi đại bản, đủ để lấy mạng của nàng và đứa nhỏ. Mà đánh gãychân, cả đời đều là một phế nhân. Nàng không muốn làm một phế nhân,không muốn . . . .
“Hạo Nguyệt, bổn vương đã cho ngươi cơ hội,là nghĩ, tự ngươi uống thuốc phá thai, bổn vương cũng tha cho ngươi mộtcái mạng, về sau ngươi chỉ cần ở yên là được. . . Aizz, chỉ tiếc, bổnvương cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết quý trọng. . . . . .”
Thái tử tà mị cười, lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt run run bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu. Hắn phát hiện, nhìn một nữ nhân sợ hãi, cũng là một chuyệnrất vui vẻ, rất có ý tứ.
“Không. . . . Thái tử, ta ra ngoài đềuchỉ là vì đứa nhỏ. Đứa nhỏ là của thái tử, Hạo Nguyệt không muốn mất điđứa bé này, cho nên. . . . . .”
Hạo Nguyệt phù phù một tiếng quỳ xuống, than thở khóc lóc giải thích.
“Ngươi không muốn, bổn vương đã nói sẽ không cần đứa bé này, ngươi ra ngoài có lợi gì, có cách gì có thể làm cho bổn vương thay đổi chủ ý sao?”
Thái tử khinh thường hừ một tiếng, Hạo Nguyệt vội hỏi:
“Ta không có cách, nhưng ta nghĩ, nếu Tàn Nguyệt cầu thái tử, thái tử nhấtđịnh có thể nghe, cho nên ta muốn tìm Tàn Nguyệt. . . . . .”
“Tàn Nguyệt? Ngươi gặp nàng sao? Nàng ở nơi nào?”
Trong mắt hiện lên một tia hứng thú, không cần hắn dẫn đường, tự nữ nhân này có thể chạy vội tới chủ đề ….
“Không có, tạm thời vẫn chưa. . . Bất quá, thái tử, ngày mai ta sẽ tiếp tụctới, nhất định sẽ nhìn thấy nàng, thuyết phục nàng. . . . . .”
Hạo Nguyệt vội vàng cam đoan, thái tử ha ha cười:
“Nhưng, đêm nay bổn vương muốn chấp hành gia pháp. Hạo Nguyệt, ngươi thực thông minh, ngươi vẫn biết, bổn vương muốn nhất là cái gì, vì sao không giúpbổn vương? Ngươi phải biết, bổn vương cao hứng, ngươi làm sao đều được,nếu không. . . . . .”