Nhìn bên ngoài xem, thật sự không tệ, Tàn Nguyệt ở trong phòng lâu cũng thấy chán, hai nha đầu kia vì nàng nên cũng thật lâu không có đi ra ngoài.Nhìn ánh mắt và vẻ mặt chờ đợi của bọn họ, Tàn Nguyệt cũng không nênkhông biết xấu hổ mà cự tuyệt, chủ tớ ba người bước ra tiểu viện, đi vào bên trong đại viện.
“Các nàng ấy đang nói gì?”
Nhìn thấy ánh mắt mọi người là lạ, Tàn Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Thiếu phu nhân, hẳn là người đã lâu không ra khỏi tiểu viện, bọn họ cảm thấy tò mò chăng?”
Tiểu Mạt cười nhạt, Tàn Nguyệt cũng gật đầu, đi một hồi thì tìm nơi ngồi nghỉ, miễn cưỡng phơi nắng mặt trời.
Tiểu Mạt cùng Tiểu Thi cũng ngồi một bên, các nàng không dám đi lung tung,lần trước đã bị Tướng quân hung hăng giáo huấn một buổi.
“Các ngươi nói sao? Thiếu gia nhà chúng ta là chết như thế nào?”
Thanh âm của một nha đầu truyền đến, các nàng không nhìn thấy Tàn Nguyệt ở sau bụi hoa, nha đầu khác thở dài:
“Đáng thương cho thiếu gia, chết thảm. . . . . .”
“Đúng vậy, thì ra thật sự do mệnh khắc phu này, thiếu phu nhân bình thườngrất ôn hòa, không nghĩ tới nàng lại khắc chết thiếu gia. . .”
“Không chỉ là thiếu gia, mẫu thân của nàng chính là Liễu phu nhân cũng bị nàng khắc chết . . . . . .”
“Liễu Tương sở dĩ sống lâu, đó là bởi vì Liễu Tương không thích nữ nhi này, nàng ở trong phủ không được sủng ái . . . . . .”
“Chúng ta đây, lão gia và phu nhân đâu? Bọn họ sủng nàng như vậy, không phải cũng có khả năng. . . . . .”
“Hư, ít nói chút đi, không phải phu nhân bảo trong phủ không được nghị luận việc này sao?”
“Đúng vậy, không nói , dù sao chúng ta cách xa nàng một chút . . . . . .”
………..
Thanh âm rốt cục cũng đi xa, Tàn Nguyệt nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mà Tiểu Mạtcác nàng cũng rũ đầu xuống , trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì thì tốt. . . . . .
“Thiếu phu nhân, là các nàng nói bậy, các nàng. . . . . .”
“Nương ta mất sớm, ta gả cho Địch Mân mới vài ngày, chúng ta sống cùng nhau chỉ hơn mười ngày hắn như thế nào liền. . . . . .”
“Thiếu phu nhân, chuyện kia không liên quan đến người . . . . . .”
“Không. . . . . . Là ta, là ta. . . . . . Ta là Tàn Nguyệt, ta không xứng cóđược hạnh phúc, không xứng được bất kỳ ai yêu mến. . . . . .”
Nàng lảo đảo chạy ra ngoài, nha đầu bất an chạy theo phía sau, nhìn Tàn Nguyệt thống khổ, các nàng cũng có phần rơi lệ.