55, Giấu diếm
Sáng sớm hai ngày sau, Gia Cát vừa mở mắt ra thì thấy Đoạn Tinh nhìn mình chằm chằm.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Gia Cát cười tủm tỉm lấy tay kéo má hắn sang hai bên.
Đoạn Tinh rầu rĩ không vui:“Bọn họ đánh giặc, ngươi đi theo làm gì, ngoan ngoãn ở lại Vân Sát Bảo với ta.”
Gia Cát tiến vào lòng hắn cọ cọ:“Ta đương nhiên phải đi, vạn nhất có người bị thương thì sao? Không cần lo lắng, trận chiến này hẳn sẽ chấm dứt rất nhanh, nhiều nhất một tháng sẽ quay về. Lúc về cái gì cũng nghe lời ngươi, được không?”
Đoạn Tinh thở dài, ôm y luyến tiếc buông tay:“Lúc đi hảo hảo chiếu cố chính mình, thật vất vả mới đem ngươi dưỡng béo một chút, trở về đừng có gầy chỉ còn lại xương.”
“Ân.” Gia Cát gật đầu:“Ta cũng không phải tiểu hài tử.”
Đoạn Tinh hôn nhẹ y, đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo:“Đây, nhìn xem có thích không.”
“Cái gì nha?” Gia Cát từ trên giường ngồi dậy mở ra xem, là một con mèo nhỏ màu xanh được điêu khắc, tròn vo đang liếm móng vuốt, đáng yêu vô cùng, nhịn không được cười ra tiếng:“ Ở đâu ra?”
Đoạn Tinh từ phía sau ôm lấy Gia Cát, dùng cằm cọ cọ vai y:“Ta dùng ngọc Thanh Nguyệt của mình khắc, tặng bùa bình an cho lão bà mình.”
Gia Cát bật cười, lấy sợi dây vải màu xanh lá luồn qua lỗ nhỏ trên con mèo rồi buộc vào tay mình.
“Lấy tay áo che lại, ngoại nhân nhìn không thấy, mang theo được không?” Đoạn Tinh ôm y nhẹ giọng nói.
“Ta cũng đâu có đi lâu, chỉ một tháng thôi mà, làm gì mà giống như sinh ly tử biệt……” Gia Cát còn chưa nói xong, đã thấy Đoạn Tinh biến sắc:“Nói bậy cái gì!!”
Gia Cát giật mình, nhíu mày nói:“Không có gì a…… Chỉ đùa một chút, Đoạn Đoạn ngươi hôm nay làm sao vậy, hình như có chút là lạ .”
Đoạn Tinh lắc đầu, tay siết chặt y ôm không buông:“Không biết, chỉ là có chút hoảng hốt, chuyện gì cũng không làm được, nếu không ta cũng đi cùng được không?”
Gia Cát lắc đầu, nói:“Không được, hiện tại Bạch tỷ không ở, Nhiên Nhiên cũng đi du ngoạn, ngươi đi rồi Vân Sát Bảo sẽ không có ai, vạn nhất có người muốn gây rối thì làm sao?”
Đoạn Tinh không hiểu sao cảm thấy trong lòng vắng vẻ, lại không tìm được lý do để ngăn cản, đành cúi đầu hung hăng hôn Gia Cát, muốn tìm một chút cảm giác an toàn.
Đến trưa, Dạ Lan San dẫn binh chia làm bốn hướng xuống núi, dựa vào địa đồ lúc trước của Thần Tử Việt, Lâm Hạo Dương cũng mang theo một vạn Lâm gia quân lẻn vào mật đạo, sáu vạn đại quân cấp tốc tiến gần Đồng Cổ Trấn, lặng yên không một tiếng động.
Mười ngày sau, đại quân đã đến dưới chân núi Ngọc Diện, Thần Tử Việt thay một thân y phục vải thô, bôi tro lên mặt, nhìn qua vô cùng bẩn, đến Đồng La Trấn chỉ thấy hầu như trước dược điếm nào cũng có xe ngựa dừng lại, trên đó dồn kín dược liệu, tùy tiện vào một dược điếm, Thần Tử Việt ôm bụng mặt đau khổ đi đến trước mặt tiểu nhị la oai oái:“Tiểu ca, tiêu chảy, làm ơn bốc thuốc cho ta với.”
Tiểu nhị thấy Thần Tử Việt là khất cái liền không kiên phất tay:“Đi ra ngoài đi ra ngoài, không có!”
“Ta có bạc.” Thần Tử Việt sắc mặt tái nhợt, run rẩy từ trong lòng lấy ra một đĩnh bạc vụn.
Chưởng quầy dược điếm đứng bên cạnh nhìn thấy không đành lòng, đi lên lén đưa cho Thần Tử Việt một gói giấy nhỏ, nhỏ giọng nói:“Dược đều bị mua hết rồi, ngươi cầm cái này, chạy nhanh đi, đừng cho người khác thấy.”
Thần Tử Việt ngoan ngoãn đem dược nhét vào trong lòng lặng lẽ chuồn ra cửa, vừa thấy dấu hiệu trên mã xa, khóe miệng cong lên một nụ cười khó hiểu, quả nhiên là người núi Ngọc Diện.
Lại nói đến sách lược, sáng sớm ngày hôm sau, lúc một đám người trên núi Ngọc Diện đang xếp hàng lĩnh dược, thì đột nhiên nghe ở cửa trại truyền đến tiếng đạn tín hiệu, không khỏi cả kinh —– Có quan binh tấn công núi?!
Đại đương gia Diệp Ô núi Ngọc Diện cùng nhị đương gia Tu Hòe hai ngày này cũng bị tiêu chảy đến thiên hôn địa ám, lại tra không ra nguồn bệnh, gọi mười mấy đại phu lên núi đều nói giống y như nhau là có thể nguồn nước suối phía sau núi có thứ gì dơ bẩn, sao lại trùng hợp như vậy? Bây giờ nghe thấy đạn tín hiệu cũng có chút thất thố, trong lòng lập tức ý thức được lần này sợ là đã trúng kế, trong lúc gấp gáp cũng không còn cách nào khác, đành phải mặc giáp trụ ra trận, thủ hạ dù sao cũng là binh mã đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bởi vậy tuy sự việc diễn ra đột ngột, nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng xếp thành hàng nghênh chiến, nhân mã song phương ở bãi đất trống trước sơn môn va chạm binh khí, các tướng sĩ hưng phấn gầm nhẹ, tiếng đánh đao kiếm và giáp trụ ở bên tai không dứt, lưỡi đao màu bạc không chút do dự xuyên thấu một khối lại khối thân thể, mang theo huyết quang chói mắt cùng tiếng gió gào thét, cỏ khô vàng trên mặt đất bùn đất màu đen bị máu tươi thấm ướt, chiến tranh vốn đẫm máu, không có đồng tình cũng không có nhân từ, tất cả những lời ca ngợi chúc mừng, đều là tội nghiệt.
Thần Tử Việt ngồi trên lưng ngựa nhìn thân ảnh Dạ Lan San cười khẽ, nhiều năm như vậy, ta cuối cùng cũng có thể cùng ngươi sáng vai chiến đấu, thật tốt, chiến vì ai lúc này đã không còn quan trọng, đưa tay cầm Xích Viêm trường tiên, giục ngựa xông vào trong quân địch, đệ tử Vân Sát Bảo vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà mình đến, lập tức dắt ngựa thức thời tránh ra khoảng không, người núi Ngọc Diện đang không hiểu tại sao, đã cảm thấy một trận cuồng phong xẹt qua, cơ hồ ngay cả đối thủ là ai cũng không nhìn thấy, chỉ kịp thấy một đạo tiên ảnh màu đỏ lướt qua, liền cảm thấy cổ họng như là bị lửa thiêu đốt, trong nháy mắt liền mất mạng.
Diệp Ô cầm Nguyệt Nha đao kim sắc ra sức chém giết, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, trong lòng lại âm thầm sợ hãi, đám người này không giống như quân đội chính quy nhưng sức chiến đấu một chút cũng không yếu, hai người đầu lĩnh lại lợi hại dọa người, lại nhìn thấy cây đao trong tay Hắc y nhân, nhất thời sợ hãi —– Ám Đao? Không cần nghĩ cũng biết, mình tuyệt đối không phải đối thủ của hai người trước mắt này, tuy không hiểu tại sao Vân Sát Bảo lại tiến công núi Ngọc Diện, nhưng hiện tại không phải lúc để suy nghĩ, Diệp Ô sắc mặt âm trầm vừa đánh vừa lui, bỏ lại quân đội một mình chạy trối chết.
Tu Hòe đánh một trận, mới phát hiện không thấy Diệp Ô, nhịn không được chửi ầm lên, cũng xoay người muốn trốn, lại bị Thần Tử Việt cản lại, không đến mười chiêu đã bị chế ngự, trong lòng không khỏi âm thầm chửi mẹ nó —– Lão tử chạy ngươi liền bắt, họ Diệp chạy ngươi lại không phát hiện, có chủ tâm với lão tử đúng không?
Nhân mã núi Ngọc Diện vốn đã chân nhuyễn vô lực, lúc này nhìn thấy Đại đương gia không có, Nhị đương gia thì bị một bạch y thiếu niên trói lại treo ở trên cây, sức chiến đấu nhất thời hoàn toàn biến mất, đều bỏ giáp đầu hàng, Lâm Hạo Dương dẫn người đi thu thập tàn cục, Dạ Lan San giục ngựa đi đến trước mặt Thần Tử Việt, cau mày nhìn vết máu trên vạt áo hắn, đưa tay ôm hắn lên lưng ngựa mình, Thần Tử Việt còn chưa kịp nói chuyện, đã cảm thấy Xích Viêm Tiên trong tay động đậy, giống như xà quấn lấy Ám Đao, không khỏi bật cười, lấy tay túm túm nó:“ Tiểu Viêm Viêm ngươi chịu không nổi sao.”
Dạ Lan San lắc đầu thở dài:“Đều là thượng cổ tà vật, cũng là một đôi.”
Thần Tử Việt dựa vào trong lòng y:“Không thích ta giết người a?”
“Không thích.” Dạ Lan San thành thành thật thật trả lời:“Ta thích bộ dáng ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, chuyện giết người đánh nhau ta làm là được rồi.”
Thần Tá» Viá»t chá»p mắt không nói gì, ngẩng Äầu, Äặt hai tay lên cá» Dạ Lan San, hôn lấy, Dạ Lan San thấy bảo bá»i nhà mình hiếm khi chủ Äá»ng nhÆ° váºy, cÅ©ng không quản xung quanh có bao nhiêu ngÆ°á»i, nhanh chóng lấy lại quyá»n chủ Äá»ng, hà m trụ Äôi môi hắn liếm a liếm, là m ngÆ°á»i trong lòng hÃt thá» không thông cÅ©ng không muá»n buông ra.
Thiên quân vạn mã xung quanh thoáng chá»c sá»ng sá»t, trợn mắt há há»c má»m nhìn chÄm chú má»t mà n nà y, phÃa trên Äá»i núi, hắc y nam tá» ngá»i trên chiến mã, trong lòng ôm chặt má»t bạch y thiếu niên, hôn nóng bá»ng lại triá»n miên, cánh Äá»ng Tây Bắc thiên cá» bát ngát gió thá»i qua, vạt áo sợi tóc hay ngÆ°á»i tung bay, má»t Äá»i má»t thế, liá»u chết dây dÆ°a.
âThà nh thân a!â Binh lÃnh dẫn Äầu phản ứng la to, nhất thá»i cả núi vang má»t mảnh hô hà o:âThà nh thân! Thà nh thân!â¦â¦!!â
Lâm Hạo DÆ°Æ¡ng cÅ©ng nhá»n không Äược cÆ°á»i, cùng binh lÃnh á»n à o, tráºn chiến nà y Äã kết thúc, mình hẳn là rất nhanh có thá» trá» vá», nghÄ© Äến Hoa Thiên Lang trong Hoà ng cung, suy nghÄ© không khá»i có chút mÆ¡ há».
Sau khi hôn thâm tình cuá»ng nhiá»t, Dạ Lan San buông Thần Tá» Viá»t ra, Äáy mắt Äầy yêu thÆ°Æ¡ng, tay vuá»t nhẹ môi hắn, quay Äầu hÆ°á»ng vá» phÃa ngà n vạn huynh Äá» nhà mình hô:âÄi! Vá» nhà ! Ta muá»n thú thê!â
Má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i vang, Thần Tá» Viá»t Äá» mặt gục và o lòng Dạ Lan San, khóe miá»ng lại nhá»n không Äược cong lên.
Äoà n ngÆ°á»i trá» lại Äá»ng La Trấn, quan viên Äá»a phÆ°Æ¡ng Äã sá»m nghe Äược tin tức, run rẩy Äứng á» cá»a thà nh nghênh Äón, Lâm Hạo DÆ°Æ¡ng nhÃu mà y bÆ°á»c xuá»ng chiến mã, quay Äầu nói:âDạ Bảo chủ, Tiá»u Viá»t các ngÆ°Æ¡i vá» khách Äiếm trÆ°á»c Äi, Tá»ch Chiếu cùng tiên sinh Äang chá» các ngÆ°Æ¡i, nÆ¡i nà y giao cho ta.â
Dạ Lan San Äáp ứng má»t tiếng, rá»i mang theo Thần Tá» Viá»t trá» lại khách Äiếm, Gia Cát nhìn thấy Thần Tá» Viá»t quay vá» liá»n thả lá»ng tâm, vẻ mặt rất vui mừng, má»t bá» dáng hà i lòng Äi ngủ.
âY là m sao váºy?â Thần Tá» Viá»t mạc danh kỳ diá»u.
Lãnh Tá»ch Chiếu buông tay:âKhông biết, từ sáng Äến giá» cứ khẩn trÆ°Æ¡ng, cà ng không ngừng Äi tá»i Äi lui, miá»ng còn lầm bầm.â
Gia Cát nằm trên giÆ°á»ng, lấy tay tÃnh tÃnh, còn ba tháng nữa là tá»i sinh nháºt Tiá»u Viá»t Viá»t, sắp Äến mÆ°á»i tám tuá»i, Tiá»u Viá»t vá»n có kiếp nạn nÄm mÆ°á»i bảy tuá»i, chá» là má»t nÄm nay hắn Äã trải qua nhiá»u chuyá»n, cÅ©ng không biết Äến tá»t cùng là chuyá»n nà o, hiá»n tại lại qua má»t tráºn chiến, hẳn là sẽ không sao Äi? NghÄ© Äến Äây, trong lòng cÅ©ng thả lá»ng tâm, lÄn trên giÆ°á»ng lấy con mèo nhá» từ trong tay áo ra chá»t chá»t, nếu sá»m biết Tiá»u Viá»t không có viá»c gì sẽ không Äi, khá»i là m Äoạn Äoạn lo lắngâ¦â¦
Trong phòng cách vách, Thần Tá» Viá»t bất Äắc dÄ© ngâm mình trong dục dÅ©ng nhìn Dạ Lan San:âTiá»u Hắc ngÆ°Æ¡i Äã cÆ°á»i ngÆ¡ ngác suá»t má»t ÄÆ°á»ng rá»iâ¦â¦â
âTa cao hứng!â Dạ Lan San ngá»i á» cạnh bà n nhìn bả vai Thần Tá» Viá»t lá» ra ngoà i mà chảy nÆ°á»c miếng, giấu Äầu lòi Äuôi cầm chén nÆ°á»c giả bá» uá»ng.
âKhụ khụâ¦â¦â Thần Tá» Viá»t tháºt vô lá»±c:âTiá»u Hắc cái chén trong tay ngÆ°Æ¡i là chén khôngâ¦â¦â
Dạ Lan San sá»ng sá»t, cÅ©ng không muá»n che dấu, cÆ°á»i xấu xa chá»m tá»i, vÆ°Æ¡n móng vuá»t không an pháºn á» trên ngÆ°á»i Thần Tá» Viá»t sá» tá»i sá» lui, biá»u tình ta là lÆ°u manh ta sợ ai.
âNgứa!â Thần Tá» Viá»t cÆ°á»i né tránh, Äá»t nhiên cảm thấy có chút choáng váng, vì váºy Äẩy Äẩy Dạ Lan San:âTiá»u Hắc ta muá»n uá»ng nÆ°á»c!â
âTa Äi lấy giúp ngÆ°Æ¡i!â Dạ Lan San hôn nhẹ bảo bá»i nhà mình, tÆ°ng tÆ°ng Äi lấy nÆ°á»c.
Thần Tá» Viá»t nhìn Dạ Lan San ra khá»i cá»a, chân mà y nhÃu lại, chá» cảm thấy trong cá» há»ng dâng lên má»t tráºn mùi ngá»t, má»t búng máu nhất thá»i phun ra trong nÆ°á»c, chiếc khÄn mà u trắng trong dục dÅ©ng bá» nhiá»
m má»t tầng phấn há»ng, Thần Tá» Viá»t trong lòng hoảng há»t, vá»i và ng từ dục dÅ©ng nhảy ra, cÅ©ng không ká»p nghÄ© nhiá»u, tay lấy y phục dÃnh máu của mình ném tất cả và o trong nÆ°á»c, còn mình chạy Äến lên giÆ°á»ng Äắp chÄn, cắn rÄng Äiá»u chá»nh ná»i tức.
âTiá»u Viá»t ngÆ°Æ¡i là m sao váºy!â Dạ Lan San và o cá»a thấy Thần Tá» Viá»t nằm á» trên giÆ°á»ng mặt trắng bá»ch, hoảng sợ, vá»i và ng xông lên sá» sá» hắn.
âKhông sao, chá» là má»t, lúc nãy lại ngâm nÆ°á»c quá lâu. Có chút chóng mặt!â Thần Tá» Viá»t lÆ°á»i biếng ôm lấy Dạ Lan San cá» cá»:âTa muá»n uá»ng nÆ°á»c.â
Dạ Lan San rót nÆ°á»c cho hắn, lại giúp hắn xem mạch má»i nhẹ nhà ng thá» ra, may là chá» Äáºp hÆ¡i nhanh, không có chuyá»n gì lá»n, cÅ©ng thả tâm, cầm y phục sạch sẽ giúp hắn thay rá»i lại nhét và o trong chÄn:âNgủ Äi.â
Thần Tá» Viá»t gáºt Äầu, ngoan ngoãn xoay ngÆ°á»i ngủ.
Dạ Lan San Äi Äến cạnh bà n muá»n uá»ng nÆ°á»c, giÆ°Æ¡ng mắt lại thấy Äá»ng y phục trong dục dÅ©ng, không khá»i nhÆ°á»ng mà y Äi Äến nhìn, trên y phục rất nhiá»u vết máu, nÆ°á»c trong dục dÅ©ng Äã thà nh mà u Äá» sáºm, trong lòng cảm thấy không Äúng, nhìn kỹ thà nh dục dÅ©ng thì sá»ng sá»t ââ Có má»t chút máu dÃnh bên trên, hiá»n nhiên là phun ra, trong lòng nhất thá»i trá»ng rá»ng, có chút mất mát quay Äầu nhìn vá» giÆ°á»ng ngủ ââ Không phải nói chuyá»n gì cÅ©ng phải Äá»i mặt cùng nhau sao? Mình Äến tá»t cùng còn không biết chuyá»n gì?
. : .