Từ Từ

Chương 12




Cao Lãng sau khi gặp lại Ứng Thanh Hề, tính tình cũng thu liễm lại kha khá.

Gần đây hắn vội vàng đến công ti để làm quen với công việc, không có thời gian sinh sự với Lý Nhiễm. Tuy không thường ở nhà, nhưng mỗi ngày, dù sớm hay muộn cũng dành ra chút thời gian để nói một hai câu với Quý Đồng.

Thái độ Quý Đồng đối với hắn không thay đổi, nhiều lắm thì nói về mấy thói quen nho nhỏ trong nhà. Cậu sống trong thế giới nhỏ của cậu, đôi khi Lý Nhiễm cũng không tiện xen vào. Lý Nhiễm cũng muốn cho con một không gian riêng, vì thế cũng không muốn can thiệp lại làm phiền cậu bé.

Cuộc sống cứ vậy bình bình trôi, Lý Nhiễm chỉ cần như vậy đã thấy hài lòng.

Mỗi ngày ba người gặp nhau, nói chuyện mấy không, không có vui vẻ nhưng cũng chẳng ưu sầu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, kì nghỉ hè của Quý Đồng đã qua phân nửa.

Trước khi đến khai giảng của Quý Đồng, Lý Nhiễm muốn tìm được mặt tiền làm cửa hàng, cùng bạn cô lái xe đi khắp nơi tìm kiếm. Ý tưởng thì lúc nào cũng có, nhưng khi tiến vào bước thực hiện thì thật nhiều khó khăn. Cô vốn là một người có tính tình mềm mỏng, có khi muốn làm gì đó nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Cửa hàng thì không khó tìm, nhưng hoặc là vị trí không thích hợp, hoặc là giá cả không thích hợp, chủ nhà thấy cô dễ bắt nạt cũng nâng giá lên không ít.

Mỗi khi nghĩ đến việc mình phải nói chuyện mạnh mẽ quyết liệt hơn chút, nhưng khi làm lại cảm thấy vô năng. Mục Tuyết chưa bao giờ trông cậy vào cô, khi còn nhỏ đi học cùng Lý Minh Châu, Lý Minh Châu rất ham chơi, so với cô ấy, thành tích của Lý Nhiễm có tốt hơn nhưng mọi thứ khác đều kém xa.

Mỗi người xung quanh cô đều thật ưu tú, chỉ có cô thật bình thường. Dần dần mọi người đối với cô cũng nhàn nhạt như vậy, không yêu cầu cô bất cứ cái gì.



''Tiểu Nhiễm.'' Ở sân bóng Lý Nhiễm gặp lại Triệu Dục, anh nắm tay Triệu Dịch cười cười cùng cô chào hỏi.

Kí ức chơi đùa bên nhau thời thơ ấu của cô đã mờ dần, tính cách cũng thay đổi, cô cũng không dám hoài niệm về quãng thời gian vô tư lự đó lâu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười cẩn trọng, không dám đến quá gần.

Đây là lần thứ ba Triệu Dục gặp Tiểu Nhiễm, lần đầu là vội vàng, lần thứ hai là anh đang có việc bận, Trần Dịch cùng Cao Quý Đồng cùng nhau đi chơi chút, đến lúc này anh mới có cơ hội rảnh rỗi cùng Lý Nhiễm nói chuyện phiếm.

''Lần trước gặp em, anh rất vui, nhưng lúc đó có chút chuyện cần xử lý, không có thời gian trò chuyện.'' Triệu Dục ngồi bên cạnh Lý Nhiễm, cách cô một khoảng ngắn rồi cùng nói chuyện.

Tính tình anh vẫn rộng rãi, hào sảng như vậy, Lý Nhiễm nhớ rõ khi đó đi xe buýt đi học, anh ngồi cùng một ông cụ nói chuyện phiếm rất lâu, quá giang ba trạm làm bố mẹ phải tìm anh khắp nơi, cũng may thành phố cũng nhỏ, có thể nhanh chóng tìm thấy anh, chỉ sợ chậm một chút mẹ anh đã chạy vào đồn cảnh sát báo tin tìm trẻ lạc rồi.

''Anh Triệu Húc hiện tại đang công tác gì vậy?'' Lý Nhiễm cũng muốn biết tình hình của bọn họ gần đây, cũng muốn cùng anh nói chút chuyện vặt.

''Anh của anh sao? Em đoán xem.''

''Hmm, tham gia quân ngũ sao?'' Lý Nhiễm lục lại kí ức, phỏng đoán.

''Cũng không sai biệt lắm, anh ấy giờ làm cảnh sát. Khi còn nhỏ không phải anh ấy hay nói mình phải bảo hộ nhân dân sao, hiện tại cũng là đang bảo hộ nhân dân đó thôi.'' Triệu Dục cười nói.

''Thật tốt.'' Lý Nhiễm cảm thấy vui vẻ, nụ cười cũng như sáng ngời thêm.

''Vợ anh ấy cũng là cảnh sát, hai người họ học cùng trường. Ai da, em không biết anh mỗi ngày vất vả thế nào đâu, bọn họ mỗi ngày đều sống vội vàng đến chân không chạm đất, liền vất con trai cho anh. Chị dâu anh a, khi sắp sinh còn lên phố bắt trộm..''

Việc cùng Triệu Dục nói chuyện phiếm thật sự rất thoải mái nhẹ nhàng, Lý Nhiễm cũng vô tình mà cùng anh hàn huyên rất nhiều, anh cũng đã biết cô đang tìm mặt bằng làm cửa hàng. Triệu Dục thập phần nhiệt tình mà kể rằng bạn anh cũng vừa vặn có một chỗ muốn cho thuê, vị trí cũng không tồi, cô có thể đến đó xem.

Nội tâm Lý Nhiễm khẽ động, Triệu Dục trước giờ luôn làm việc dứt khoát, cuối tuần cũng rảnh rỗi liền gọi ngay cho người bạn kia hẹn thời gian, chờ Quý Đồng và Triệu Dịch đá cầu xong liền đi thẳng đến chỗ hẹn.

Tuy chỗ này có chút nhỏ, vị trí cũng không hẳn là hoàn hảo nhưng Lý Nhiễm liếc mắt một cái liền nhìn trúng chỗ này.

Triệu Dục cùng bạn anh dẫn cô ra phía sau nhìn một lần, đây là ngõ nhỏ một khu phố, chung quanh đều là sân nhà cũ. Sân gạch xanh, phong cảnh thu u, có bóng cây che đi ánh mắt trời chói chang, hàng lang có gió nhè nhẹ.



''Trước kia cũng có người thuê chỗ này làm tiệm cơm, cô xem đi, vẫn còn đồ dụng dùng được đó. Chỗ này không tồi đâu, xung quanh cũng có vài gia đình đến mở tiệm cơm. Xu hướng bây giờ a, là người ta thích hoài niệm, thích tìm về cái cũ, cái gì càng hoài cổ người ta càng muốn tìm.''

Bạn của Triệu dục giới thiệu, ra giá không thấp, vượt ngoài dự đoán của Lý Nhiễm. Nhưng Lý Nhiễm trong lòng đã quyết, mặt tiền như này quả thật khó tìm.

Cô cũng không buồn trả giá, liền kí hợp đồng ngay. Thật lâu rồi Lý Nhiễm không vui vẻ như vậy, sau khi xem phòng liền mời Triệu Dục đi ăn cơm, cảm ơn anh vì đã giúp cô giải quyết một vấn đề lớn.

Triệu Dục cũng không khách sáo, chọn một nhà hàng gần nhất để ăn.

''Đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ mùi vị món cơm của Lý thúc, ông ấy làm thịt kho tàu, có khi đó là món thịt kho tàu ngon nhất mà anh từng ăn trên đời.''

Triệu Dục không kiêng dè mà nhắc đến cha của Lý Nhiễm, Lý Nhiễm nghĩ đến ông, nội tâm lại một mảnh mềm mại.

Trong mắt cô có ý cười, nói: '' Em không có khả năng có thể làm tốt như ông ấy, nếu anh và Triệu Húc rảnh, bao giờ có thể qua để thẩm định món ăn giúp em nha.''

''Tốt tốt, anh cũng chưa qua cơm em làm.'' Khi Lý Nhiễm rời đi vẫn còn rất nhỏ, ai nghĩ được sau khi lớn lên cũng thích nấu cơm giống cha cô.

Ăn cơm xong, Triệu Dục tạm biệt Lý Nhiễm, mang theo Triệu Dịch về nhà, Lý Nhiễm cũng mang Quý Đồng về Gia Lâm công quán. Cao Quý Đồng hiếm khi thấy mẹ vui vẻ như vậy, đi xuôi ngược tìm cửa hàng như vậy mà vẫn thấy vui, Lý Nhiễm quay qua nói với cậu: ''Quý Đồng à, thời gian này mẹ sẽ rất bận, không thể giống trước kia ở bên con. ''

''Không sao a mẹ, con có thể tự chăm sóc bản thân.'' Cậu đã lớn rồi, có thể tự mình làm rất nhiều chuyện, không cần có người để ý mỗi ngày.

Lý Nhiễm nắm tay cậu vui vẻ trở về nhà.

Hôm nay Cao Lãng về nhà tương đối sớm, khi trở về thấy nhà không một bóng người có chút kì quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại về phòng xử lý công vụ. Lý Nhiễm cùng Quý Đồng trở về thấy hắn ở ban công gọi điện, cũng không muốn cắt ngang.

''Tiến triển thế nào rồi?''

''Tiến triển gì chứ, muốn cho loại người động tâm đâu có dễ như vậy.'' Đối phương lười nhác đáp.

''Vậy quên đi.'' Cao Lãng nói.



''Anh trai à cái gì cũng cần thời gian, anh kiên nhẫn chút được không?''

''Cảm thấy tỉ lệ thành công là bao nhiêu?''

''50:50.''

Như vậy cũng không phải thấp.

''Được, nếu cô thành công, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô.''

''Thật?''

''Đúng, giờ là việc của cô thôi.''

Nhìn thấy Quý Đồng cùng Lý Nhiễm đã trở về, Cao Lãng vội vàng tắt điện thoại. Tới khi hắn từ ban công đi vào, Quý Đồng đã tắm rửa xong.

''Thứ tư tuần sau là sinh nhật của gia gia, chúng ta phải trở về.'' Hắn đi đến trước mặt Lý Nhiễm, Lý Nhiễm đang trả lời WeChat của Triệu Dục, khẽ ừ với hắn một tiếng.

Triệu Dục hỏi cô có về nhà an toàn chưa, cô cũng báo lại bình an. Cao Lãng thấy cô cầm di động không thèm nhìn đến mình, trong lòng có chỗ khó chịu nhưng chính hắn không nhận ra, xoay người trở về phòng.

Tâm tình hắn phức tạp, thầm nghĩ chờ khi Ứng Thanh Hề đính hôn xong, hắn sẽ cùng Lý Nhiễm nói chuyện một chút.