Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 24: Quỷ dị




Thừa dịp Niệm Tưởng đi thay đổi quần áo, Lâm Cảnh Thư cầm lấy cái cốc đi phòng trà pha cà phê. Mới vừa đi về phòng khám, đứng ở cửa thì dường như nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, quay người đi về hướng phòng khám của Từ Nhuận Thanh.

Độ ấm cà phê vừa phải, anh ta cầm cái cốc khẽ nhấp một ngụm, thích thú tựa ở cửa, nhìn vào bên trong. Âu Dương đang trị liệu cho bệnh nhân, cầm lấy súng hơi, vừa nghiêng đầu hướng về cửa nhìn, cười híp mắt kêu một tiếng: “Bác sĩ Lâm.”

Từ Nhuận Thanh lại dường như không nghe thấy, đầu cũng không ngẩng lên, chuyên tâm nghiên cứu bệnh án trong tay.

Lâm Cảnh Thư đến gần, tựa vào bàn làm việc của anh, cúi mắt nhìn ca bệnh, lười biếng nói: “Rất hâm mộ bác sĩ Từ, không cần nhận thực tập sinh.”

Từ Nhuận Thanh mặt không đổi sắc, lật một trang bệnh án, không đáp lời.

“Tôi vừa hỏi một chút thành tích học tập ở trường của cô ấy, có muốn biết hay không?” Anh ta cúi thấp người, thanh âm ép càng thấp, trong giọng nói đều là trêu tức.

“Không có gì hứng thú.” Anh rốt cuộc ngẩng đầu lên quét mắt nhìn Lâm Cảnh Thư một cái, đang muốn quay lại xem bệnh án, dư quang khóe mắt quét đến Niệm Tưởng đang đứng ở cửa, không biết nên tiến hay lùi, anh hơi ngừng lại, nhắc nhở: “Thực tập sinh của cậu tới rồi.”

Niệm Tưởng nghe thấy tiếng nói thanh lạnh của Từ Nhuận Thanh, thế này mới do dự cất bước tiến vào, đứng ở bên cạnh Lâm Cảnh Thư: “Bác sĩ Lâm.”

Dứt lời, ánh mắt của cô lại liếc về phía Từ Nhuận Thanh, anh đã quay về chuyên chú xem bệnh án, yên lặng hừ một tiếng.

Cô đối với anh cũng không có hứng thú! (ˉ(∞)ˉ)

Lâm Cảnh Thư đứng thẳng người, ghé mắt nhìn cô một cái, ngữ khí mang ý cười, kéo cô qua một chút, vừa lúc đứng ở trước mặt Từ Nhuận Thanh: “Lại đây làm quen một chút, đây là bác sĩ toàn năng của bệnh viện chúng ta, là chủ lực của chúng ta, cũng tốt nghiệp từ đại học B trường em, nghiêm túc mà nói coi như là sư huynh của em…”

Lâm Cảnh Thư còn chưa dứt lời, Từ Nhuận Thanh liền lười biếng nhìn lướt qua Niệm Tưởng, nửa đùa giỡn nói: “Việc là sư huynh của em tôi cảm thấy không phải là chuyện gì đáng vui, cho nên câu này xem như không nghe thấy đi.”

Niệm Tưởng “A” một tiếng, thấy anh còn đang chờ mình trả lời, sững sờ gật đầu một cái, có chút ủy khuất o(&gt﹏&lt)o…

Không phải là… do không chọn anh làm thầy hướng dẫn sao? Bất quá anh vẫn luôn là vẻ mặt lãnh đạm, nhìn qua cũng không có ý muốn cô thực tập ở chỗ anh mà. Về phần lãnh đạm hình như còn hơn cả trước đây…

“A.” Lâm Cảnh Thư khẽ cười một tiếng, ý vị sâu xa nhìn Từ Nhuận Thanh, không chút để ý tiếp tục nói: ” Bác sĩ Từ không thích nói chuyện, mặc kệ là đối với người nào cũng thái độ nhạt nhẽo như vậy, cho nên em chỉ cần không làm gì ảnh hưởng anh ta, thì sẽ không có trở ngại gì, cái khác không cần quá để ý.”

Ngón tay Từ Nhuận Thanh cầm bệnh án hơi hơi buộc chặt, mắt nhìn Lâm Cảnh Thư, khẽ nhếch môi cười, ý bảo anh ta tiếp tục.

Lâm Cảnh Thư bị ánh mắt kia nhìn mà trong lòng phát lạnh một trận, ho nhẹ một tiếng: “Bác sĩ Từ không thích nữ thực tập sinh tới gần, cũng không thích tụ hội náo nhiệt, yêu cầu khắc nghiệt, cho nên Niệm Tưởng, em nhớ rõ nên giữ khoảng cách với anh ta, biết không?”

Niệm Tưởng đang muốn gật đầu, vừa chớp mắt một cái, Từ Nhuận Thanh đã đẩy ghế ra đứng lên.

Anh cao hơn nhiều so với Niệm Tưởng, từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô một cái, cười như không cười liếc Lâm Cảnh Thư, khẽ cười nói: “Chỉ sợ là không còn kịp rồi…”

Lâm Cảnh Thư: “…”

Niệm Tưởng: “(⊙o⊙)…”

Âu Dương lặng lẽ vểnh tai…

“Đã tiếp xúc thân mật.” Anh nói mà không chút để ý, ngay cả ngữ khí cũng nhàn nhạt, chỉ là đôi mắt kia sâu thẳm như mực, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, rất nhanh lại dời đi ánh mắt, bổ sung hoàn chỉnh: “Đầu tiên, cô ấy là bệnh nhân của tôi. Cho nên bác sĩ Lâm, anh không cần thiết tích cực như vậy, giúp bệnh nhân của tôi hiểu tôi.”

Thân… tiếp xúc thân mật… (⊙o⊙)?

“Còn có.” Anh thuận tay sửa sang xong bệnh án, buông mắt nhìn về phía Niệm Tưởng, từng câu từng từ phá lệ nói rõ ràng: “Tôi thích uống nước nóng, độ ấm vừa phải, quá nóng hay là quá lạnh cũng không được. Nhớ chưa?”

“Nhớ …” Niệm Tưởng gật gật đầu, gật xong thì có chút… Cảm thấy kỳ quái.0 muốn cô nhớ cái này làm gì…Từ Nhuận Thanh có chút hài lòng gật đầu một cái, chỉ chỉ cửa, đối với Lâm Cảnh Thư nói: “Cậu, có thể đi ra ngoài.”

Lâm Cảnh Thư: “…” Giết, tại sao lại bị anh xoay chuyển tình thế!

Nhận thấy được trong không khí vô hình tràn ngập mùi thuốc súng, Âu Dương mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tiếp tục việc trên tay, hơn nữa nói chuyện với bệnh nhân càng nhỏ tiếng: “Trám răng anh muốn dùng loại nào, ở đây chúng tôi có…”

Niệm Tưởng không dám nhìn sắc mặt Lâm Cảnh Thư, lặng lẽ cúi đầu làm hết phận sự cô hầu gái nhỏ. Bất quá, Lâm Cảnh Thư hiển nhiên dần dần không có kiên nhẫn, dẫn cô giới thiệu với các bác sĩ lầu hai xong, liền tìm cái cớ để Phùng Giản tiếp tục dẫn cô đi làm quen lầu khác.

Thời điểm Phùng Giản dẫn cô xuống lầu dưới giới thiệu, nhân tiện hỏi một câu: “Bác sĩ Lâm làm sao vậy? Hôm nay đi làm vẻ mặt luôn thối hoắc như vậy.”

“Mặt thối?” Niệm Tưởng hồi tưởng một chút, hình như cũng không phải… Vừa rồi ở trước mặt Từ Nhuận Thanh tinh thần rất phấn chấn.

Bất quá có chút kỳ quái là, cô tuy là người phản ứng chậm chạp, cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.

Chỉ cần có Từ Nhuận Thanh, biểu hiện của Lâm Cảnh Thư sẽ không ảm đạm như vậy… Nói như thế nào nhỉ? Giống như là uống thuốc kích thích, mặc dù là trong héo ngoài tươi, một lòng châm chọc, nói móc, ám dụ, nhìn qua giống như kết thù rất lớn…

Cô nghĩ nghĩ, tìm từ hỏi: “Tiểu Giản, tôi hỏi cô một chuyện!”

Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn hơn một giờ, sau khi tiếp xúc với Niệm Tưởng, Phùng Giản nhận thấy tính cách hai người vô cùng hòa hợp, cho nên lúc này trực giác đã xem Niệm Tưởng là người phe mình, thật vui vẻ gật gật đầu: “A, cô nói đi. Chỉ cần tôi biết, tôi khẳng định nói hết.”

“Bác sĩ Lâm và bác sĩ Từ… Có phải là không hợp nhau không?”

“A, quả nhiên cô cũng nhìn ra, đúng không?” Phùng Giản hưng phấn, ánh mắt lóe lên một chút, nhìn nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý bên này, mới nhỏ giọng nói: “Rất rõ ràng mà, đúng không?”

Niệm Tưởng không hiểu ra làm sao ┌(_ゝ`)┐——

Nhìn ra cái gì…

“Đối với hộ sĩ chúng tôi, nam thần không phải “khoai to” thì cũng là “gốc to”, không phải bác sĩ Lâm thì cũng chính là bác sĩ Từ, có phần cạnh tranh nhau cũng rất dễ thấy…”

“khoai to”, “gốc to”…

Niệm Tưởng yên lặng trợn tròn mắt (⊙x⊙)—— sao cô cảm giác mình nghe không hiểu vậy…

Phùng Giản đã không dừng lại được: “Nhưng không phải như mọi người nghĩ, cô có biết tại sao không?”

Niệm Tưởng phối hợp lắc đầu: “Vì sao?”

“Bởi vì bác sĩ Lâm… bác sĩ Lâm và bác sĩ Từ hay đi chung. Hơn nữa cô cũng phát hiện ra đúng không, không khí giữa hai người có gì đó ái muội khó nói a! Một người cao ngạo thanh lạnh tất nhiên là “công”, một người luôn muốn chứng minh sự tồn tại của mình tất nhiên là “thụ”, có phải đặc biệt xứng đôi không…”

Đợi, đợi đã ——

Niệm Tưởng cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng…

Hai người bọn họ thời điểm nào thì…xuất hiện ái muội … (Д≡Д)

“Hơn nữa, lần trước Văn Văn còn tận mắt chứng kiến, hai người đi cùng xe đến một nhà hàng tư nhân dùng cơm! Hai người! Nghe nói là vào phòng bao! Phòng bao a! Cùng nhau dùng bữa! bác sĩ Từ lái xe! bác sĩ Lâm nhất định là vui đến phát khóc …”

Nhà hàng tư nhân…

Có phải là chỗ lần trước cô đi không ——

Lúc rời khỏi đó, sắc mặt bác sĩ Lâm thật ảm đạm a… (/▽)

Niệm Tưởng quyết định làm sáng tỏ dùm hai người một chút: “Tiểu Giản… Kỳ thật…”

“Kỳ thật tôi cảm thấy hai người bọn họ, căn bản không cần thiết giấu đầu hở đuôi như vậy.” Phùng Giản vuốt tóc một cái, kéo kéo tay áo Niệm Tưởng, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Niệm Tưởng, tôi nói cô hiểu được mà, đúng không?”0 Niệm Tưởng đáng yêu như thế nhìn cô…Niệm Tưởng yên lặng gật đầu: “Hình như là hiểu —— ”

“Ngàn vạn lần đừng nói với người khác, trước mặt bác sĩ Từ và bác sĩ Lâm nhất định phải xem như cái gì cũng không biết, hôm nay cái gì cô cũng đều không nghe thấy!”

A —— những lời này rốt cuộc cô ấy từng nói với bao nhiêu người?

Niệm Tưởng vò đầu, có chút rối rắm nhíu mày… Làm sao có thể xem như cái gì đều không nghe thấy? Cô không chỉ nghe thấy, còn nhớ không sót một chữ… o(* ̄▽ ̄*)o

Phùng Giản không chú ý vẻ mặt như bị táo bón của Niệm Tưởng, vỗ trán, đem hộp bông cầm trong tay nhét vào trong lòng cô: “Tôi tìm Văn Văn có việc, cô giúp tôi lấy dùm một chút bông đi? ở trong phòng chứa dụng cụ.”

Niệm Tưởng còn chưa kịp đáp lại một tiếng, Phùng Giản đã nhấc làn váy chạy nhanh mất dạng.

Niệm Tưởng đứng tại hành lang trống trải khóc không ra nước mắt —— phòng dụng cụ ở đâu a? Vừa rồi Phùng Giản lôi kéo cô, phổ cập kiến thức về gian tình không thể nói ra của bác sĩ Lâm và bác sĩ Từ, căn bản không có nói gì khác nữa…

Đang giờ cơm trưa, rất nhiều bác sĩ và hộ sĩ đã đi căn tin dùng cơm.

Niệm Tưởng đi qua một số phòng nhìn xem thử, có chút trì độn —— cô cảm thấy phương hướng không đúng lắm, cho nên…

Đang đi vòng vèo tìm chỗ, liền nghe phía sau truyền đến tiếng nói thanh lạnh quen thuộc: “Em ở đây làm cái gì?”

Niệm Tưởng quay đầu lại.

Trong tay Từ Nhuận Thanh cầm một cốc giấy, đang uống nước, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía cô, chân mày nhăn lại đôi chút, hiển nhiên đối với sự xuất hiện của cô ở đây có chút không vui: “Phùng Giản đang tìm em.”

“Cô ấy bảo em đi lấy bông, nhưng còn chưa nói em biết phòng dụng cụ ở chỗ nào.” Cô giải thích xong, có chút không dám nhìn thẳng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình…

Lúc này cô nhìn thấy Từ Nhuận Thanh, trong đầu liền chuyển động mấy chữ —— cao ngạo thanh lạnh tất nhiên là “công”….

Từ Nhuận Thanh không phát giác sự khác lạ của cô, nhìn cô một cái, chỉ chỉ dưới lầu: “Không phải ở đây, ở lầu một, bên cạnh phòng phục hồi chức năng.”

Niệm Tưởng “A” một tiếng, đang muốn xuống lầu, anh lại gọi cô đứng lại, đem cốc giấy trong tay nhét vào tay cô: “Ném giúp tôi, tôi dẫn em đi.”

Cốc giấy còn có hơi chút ấm áp.

Niệm Tưởng hoảng hốt trong giây lát, thấy anh còn đang nhìn mình, gật gật đầu, rất là tự nhiên đem hộp bông trong tay nhét vào tay của anh: “Giúp em lấy một chút…”

Từ Nhuận Thanh nhìn hộp bông bị cô trực tiếp nhét vào lòng bàn tay, khó được sửng sốt, đợi lấy lại tinh thần thì Niệm Tưởng đã bước đi đến cuối hành lang ném cốc giấy của anh.

Mắt anh nhìn bóng dáng của cô, lại nhịn không được cong cong khóe môi, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là không khách khí với tôi.”

Bất quá cảm giác này, hình như cũng không tệ nhỉ?