Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 19: Tình cờ gặp mặt




Không khí Thành phố z ngày càng lạnh lẻo khắc nghiệt, vào ngày thứ Sáu, nhiệt độ toàn thành phố đã hạ thấp. Khắp trời đều mông lung mờ ảo không có ánh nắng, tầng mây cuồn cuộn, một mảnh trắng xóa.

Nhìn giống như sắp có tuyết rơi… Nhưng trên thực tế, mưa cũng không có…

Niệm Tưởng ngồi trước máy tính ngẩn người.

Mới đây, cô vừa xong khóa học liền bị cha Niệm đón về nhà, buổi tối còn phải ra ngoài cùng mẹ niệm đi chọn “chiến bào” *, chuẩn bị cho ngày sau ra trận “Bái sư yến” *.

* “chiến bào”, “Bái sư yến”: đây là do Niệm Tưởng so sánh bữa tiệc gặp mặt thầy hướng dẫn, giống như bữa tiệc đẫm máu trong câu chuyện “Hồng môn yến”. Có phim cùng tên rất hay.

Vì dụ dỗ cô trở về, cha Niệm đã tự mình xuống bếp, lúc này hương thơm của thức ăn cứ phiêu đãng trong phòng, cô nhìn tiến độ tải game xuống mà ngao ngán.

Lan Tiểu Quân quyết định kết hôn với Âu Dương trong game, tối mai là hôn lễ của họ. Cho nên… Cô lại bị Lan Tiểu Quân kéo vào game…đi xem hôn lễ.

Biểu tượng QQ lóe lên, Lan Tiểu Quân gửi tới tin nhắn: “Đã xong chưa?”

“Nhanh thôi…” Niệm Tưởng nhìn tiến độ, còn 15% nữa, chờ cô cơm nước xong chắc là hoàn tất.

“Vậy được, mình và Âu Dương đi làm nhiệm vụ trước, tối nay cậu nhớ đuổi kịp đội a.”

Niệm Tưởng hỏi: “Sắp kết hôn còn phải làm nhiệm vụ? Không cần bồi dưỡng cảm tình sao…”

Lan Tiểu Quân có chút buồn bực hỏi lại: “Cái gì bồi dưỡng cảm tình?”

“Không phải là muốn cùng Âu Dương kết hôn sao, lúc này không phải là lúc nên “anh anh em em” sao?”

Lan Tiểu Quân gửi qua biểu tượng bừng lửa, rống giận: “Ai muốn cùng anh ấy “anh anh em em”!!!!!! mình con mẹ nó, nhìn thấy anh ấy liền không có hứng…”

Niệm Tưởng 囧: “Không có hứng… kết hôn làm gì… là hôn nhân vô tính sao?”

“Niệm Tưởng, ngày hôm qua, đến cùng là cậu có nghiêm túc nghe mình nói không… Mình và Âu Dương bởi vì nhiệm vụ “tình nhân pk” mới kết hôn! Bởi vì pk mới phải kết hôn! Không có nửa điểm gian tình!”

o(* ̄▽ ̄*)o

Niệm Tưởng: “Cậu cảm thấy mình sẽ tin sao…”

“Giết!” Lan Tiểu Quân gõ mạnh bàn phím một cái: “Mình còn chưa khởi binh vấn tội đâu! Nói mau! Cậu và bác sĩ Từ xảy ra chuyện gì!”

Cô và bác sĩ Từ? Đây là tổ hợp kỳ quái gì vậy?

Cô không hiểu ra sao: “Nằm không cũng trúng đạn… Chúng tôi làm sao?”

“Đã “chúng tôi” rồi … Còn cần thế nào nữa?” Lan Tiểu Quân cười lạnh một tiếng, bổ sung: “Hai ngày nay mình và Âu Dương, cùng nhau ngồi phân tích từng chuyện từng chuyện trước đây của hai người, từng cái đều đào ra viết thành một sớ, cậu đừng nghĩ phủ nhận!”

“Các người đúng là nhàn rỗi…”  ̄ he  ̄

Lan Tiểu Quân: “… Trọng điểm không ở chỗ này! ( no `Д) no ”

Niệm Tưởng bình tĩnh trầm mặc.

Lan Tiểu Quân hỏi: “Có muốn nhìn cái sớ một chút không?”

Niệm Tưởng: “(/▽) không xem.”

Lan Tiểu Quân chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không xem?”

Niệm Tưởng: “(/▽) bụm mắt, thật sự không xem.”

“Xem ra cậu đã thú nhận tội trạng không chút e dè.” Lan Tiểu Quân sờ sờ cằm, cười gian: “Còn chưa nhìn ra, cậu lại có mị lực lớn như vậy, có thể câu được bác sĩ Từ…”

“Mình chỉ thừa nhận câu kia ‘Cậu có mị lực lớn như vậy’, xin cám ơn.” Dứt lời, Niệm Tưởng ngẫm nghĩ, nói: “Tiểu Quân, những lời này nói với mình không thành vấn đề, nếu đến tai bác sĩ Từ sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Lan Tiểu Quân “à à” hai tiếng, à xong lại cảm thấy không đúng —— mẹ nó, cô đồng ý cái này làm gì!

Đợi đã…

Gì đây… Đây là bị Niệm Tưởng phản giáo?

“Cậu trở lại cho mình! Ăn cơm cái gì! Nói cho rõ ràng!!!!”

Niệm Tưởng viết: “Thí chủ, thật ngại quá. Dân lấy ăn làm trời, bần ni muốn đi ăn cơm.”

Lan Tiểu Quân: “…”

******

Ăn cơm xong, Niệm Tưởng bị mẹ Niệm xách đi ra ngoài dạo phố.

Ban đêm ở thành phố Z đèn đuốc rực rỡ sắc màu. Nhưng bởi vì nhiệt độ xuống thấp bất thình lình, người đi trên đường giảm bớt không ít.

Mẹ Niệm thấy cô quấn mình thành cái kén trong nhà, dứt khoát lôi cô đi mua sắm. Ngoài mua “Chiến bào” ra, còn mua thêm không ít đồ khác, từ trong ra ngoài… đều không bỏ sót.

Trong tay Niệm Tưởng xách đầy túi đồ, có chút bất an nhìn mẹ Niệm hưng trí bừng bừng: “Mua nhiều như vậy?”

“Con bao lâu rồi không có mua quần áo mới? Con gái người ta một ngày đổi một bộ. Hơn nữa con sắp đi thực tập, đã 24 tuổi rồi, sao còn không suy nghĩ ăn diện một chút?”

Vừa lúc đi qua một cái gương lớn, Niệm Tưởng chăm chú nhìn mình trong gương, nhỏ giọng trả lời: “Đại khái là bởi vì khí chất trời cho?”

Mẹ Niệm dừng bước lại, hướng về phía cô, trợn trắng mắt…

Niệm Tưởng: “…” =_=

Lầu một là quầy bán đồ trang điểm, Mẹ Niệm trái chọn phải tuyển, Niệm Tưởng thấy bà trong chốc lát cũng chọn chưa xong, đem các túi xách trong tay đặt xuống chỗ nghỉ trong cửa hàng, ngồi xuống.

Đang nhàm chán nhìn chung quanh, lơ đãng quay đầu một cái, liền làm sao cũng không dời tầm mắt được nữa.

Ở xéo phía đối diện, cách nhau một cái thang máy là cửa hàng bán đồ ngọt, ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất là Từ Nhuận Thanh… và một cậu bé xinh xắn.



Không biết đang nói cái gì, biểu tình của Từ Nhuận Thanh thủy chung vẫn nhàn nhạt, trong tay cầm một cốc thủy tinh, trên mép còn gắn một miếng chanh.

Cậu bé xinh đẹp đại khái cũng 15 tuổi?

Kỹ năng đánh giá tuổi tác của Niệm Tưởng đích thực có hạn…

Khoảng cách hơi xa, Niệm Tưởng chỉ nhìn thấy Từ Nhuận Thanh bưng lên cốc thủy tinh, để sát vào môi nhấp một ngụm, sau khi để xuống, giơ tay đưa về phía cậu bé kia ——

Sau đó bóp nhẹ cằm cậu, không thế nào nhẹ nhàng hơn, làm cậu bé kia nghiêng đầu đi.

Bàn tay đẹp mắt kia, dù ở khoảng cách khá xa, vẫn như cũ đập vào trong mắt Niệm Tưởng đầu tiên, phát sáng lấp lánh…

Chờ cô nhìn năm ngón tay của bác sĩ Từ đến chảy nước miếng xong, lại nhìn kỹ lần nữa thì cậu bé kia đã khóc. Trong ánh mắt chứa đầy nước mắt, ánh mắt kia ở dưới ngọn đèn chiết xạ ra sáng bóng, như bảo thạch rực rỡ.

Từ Nhuận Thanh rút khăn tay đưa cho cậu, quay đầu nhìn qua, ánh mắt một đường chạy từ quán cà phê cách vách tới quầy đồ trang điểm… Cuối cùng rơi vào ——

Trên người cô.

Niệm Tưởng sửng sốt, trầm mặc nhìn nhau một lát, cô mới hơi có chút lúng túng nâng lên móng vuốt, giơ giơ: “Hi…”

Từ Nhuận Thanh lẳng lặng nhìn cô ba giây.

Ngay lập tức, đứng dậy, nói cái gì với cậu bé, cất bước rời đi.

Niệm Tưởng liền cứ nhìn anh, thân ảnh thon dài đứng dưới ngọn đèn càng thêm cao ngất.

Sau đó anh đẩy cửa đi ra, nhìn về phía cô.

Này, đây là… Muốn lại đây tìm cô?

Niệm Tưởng trọn tròn mắt, bị anh dùng ánh mắt trong trẻo nhìn như vậy, thì trong nháy mắt hình như cô bị anh khóa lại, hô hấp cũng loạn nhịp.

Thình lình xảy ra một cảm giác khẩn trương luống cuống…

Niệm Tưởng có chút mộng mị.

Anh lững thững đi tới, trong khi thần kinh cô căng thẳng cao độ thì hình ảnh của anh ngày càng phóng đại trước mắt cô.

Cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh có ánh sáng lấp lóe, ánh mắt đen như mực, thâm thúy âm trầm. Bao phủ dưới ngọn đèn rực rỡ, ngỡ như xuất trần. Bên ngoài cửa hàng đồ ngọt được trang trí sắc hồng nghê thường, ánh sáng lóe ra dừng trên trán của anh, lại trượt tới mũi, cuối cùng dừng lại trên áo sơ mi trắng anh mặc bên trong, bởi áo khoác mở rộng mà lộ ra.

Anh nâng lên cổ tay nhìn thời gian, mặt đồng hồ được ngọn đèn chiết xạ, kim loại sáng bóng lóe lên. Ngón tay hơi cong, thon dài trắng nõn, nhìn qua càng đẹp mắt.

Tim Niệm Tưởng nhảy “Phù phù phù phù” vài cái…

Xong, xong, cô cảm thấy hình như mình… Bị sắc đẹp mê hoặc …