Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 17: Lời dặn của bác sĩ




(⊙v⊙)…

Bác sĩ Từ, đạo đức nghề nghiệp của anh đâu!

Loại thời điểm này, không phải nên vô cùng kiên định trả lời một câu là “Cô yên tâm, là một bác sĩ nha khoa chuyên nghiệp. Tôi nhất định sẽ tận lực mà làm…”

Sao lại là “không có lợi tức thì xuống tay không có nặng nhẹ…”

Cô nằm trên bàn khám lặng lẽ ngước nhìn anh, anh hơi nhếch môi, vẫn duy trì tươi cười vừa rồi, đáy mắt lóe ra ánh sáng trêu chọc, hư hư thật thật, căn bản nhìn không thấu là anh đang đùa hay nghiêm túc.

Niệm Tưởng nhớ tới lần trước, anh còn nghiêm túc đứng đắn, bảo cô tôn trọng nghề nghiệp của anh… Giờ phút này lại đối lập như vậy, trước đây quả thật cô không có mắt nhìn a, cô cảm thấy mình đã muốn bị dọa chạy…

Trong bầu không khí giằng co này, cô hộ sĩ xuống lầu đã trở lại. Đem túi giấy đựng dụng cụ đưa cho Từ Nhuận Thanh, hỏi: “Bác sĩ Từ sáng nay có một bệnh nhân sao?”

Từ Nhuận Thanh mở túi giấy, xác nhận một chút, gật gật đầu: “Ừm, chỉ có cô ấy.”

Dứt lời, Niệm Tưởng liền tiếp thu được ánh mắt hâm mộ từ cô hộ sĩ. Cô ấy đứng ở bên bàn nha khoa, từ trên cao nhìn xuống cô, cười híp mắt nói: “Thời gian cả buổi sáng của bác sĩ Từ đều là của cô, quả thực là được phục vụ VIP.”

Cô chỉ thấy mình giống cừu con, ở trước mặt chủ nợ đợi bị làm thịt, mặc anh bày bố, loại tình huống này… đáng hâm mộ chỗ nào?

Niệm Tưởng cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu nổi thế giới này …

Từ Nhuận Thanh mang khẩu trang và bao tay xong, mắt nhìn Niệm Tưởng đã tiến vào trạng thái mặc niệm, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, lần niềng răng duy nhất trong đời em, sẽ không để lại bất kỳ bóng ma nào trong lòng.”

Cô hộ sĩ vừa lấy bộ dụng cụ ra, ánh mắt cũng chạy một vòng xung quanh hai người, nheo mắt cười cười…

Thấy ánh mắt Từ Nhuận Thanh quét tới, lập tức biểu tình nghiêm chỉnh, mang khẩu trang vào: “Bác sĩ Từ, có thể bắt đầu.”

Niệm Tưởng tự giác há miệng nhìn về phía anh, trong đầu bắt đầu tự động tuần hoàn quá trình niềng răng ——

Gắn mắc cài, Niệm Tưởng đối với cái này không xa lạ chút nào.

Từ Nhuận Thanh đang tẩy răng cho cô, thuốc màu xanh nhạt sát lên răng, được dòng nước có lực mạnh tẩy đi, chua chua đắng đắng nơi đầu lưỡi cũng có chút khó chịu.

Thanh âm của súng hơi vang lên, trong phòng khám yên tĩnh nghe càng giống âm thanh của cưa điện…

Cô hộ sĩ đang dùng súng hơi thổi khô răng cho Niệm Tưởng, lại dùng máy nén khí tẩy sạch sẽ mặt ngoài của hàm răng, bảo trì khô ráo.

Từ Nhuận Thanh tiếp nhận mắc cài mà hộ sĩ đưa tới, gắn lên, dừng lại một lát để hộ sĩ thổi khô răng lần nữa.

Toàn bộ quá trình lưu loát thuần thục, mỗi mắc cài được gắn lên, thời gian gần như chính xác hoàn thành trong 20 giây.

Anh gắp bông cố định bên cạnh răng hàm, đợi hộ sĩ điều chỉnh tốt mắc cài, dùng nhíp gắp lên, cẩn thận đính vào vị trí tương ứng: “Chiếu đèn.”

Hộ sĩ nhanh chóng cầm đèn lại đây, thấy anh một tay cố định cằm Niệm Tưởng, một tay dùng nhíp chỉnh mắc cài, liền tự mình đến lấy đèn chiếu.

Ánh sáng đèn màu tím tuy rằng nhu hòa, lại có gì đó không thích ứng được, cô chớp mắt mấy cái, ở đối diện, ánh mắt anh nhìn qua, hơi hơi sửng sốt một chút.

“Nhắm mắt lại.” Từ Nhuận Thanh mang khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, dưới ngọn đèn càng thêm tỏa sáng.

Niệm Tưởng làm theo, nhắm mắt lại, ánh sáng ngọn đèn liền nhợt nhạt dừng trên mí mắt cô.

Đợi đính mắc cài được mấy cái, Niệm Tưởng liền cảm thấy hơi mệt, vẫn cứ há to miệng làm khóe môi có chút nhức mỏi, run lên. Nhịn không được động đậy một chút, vừa nghiêng đầu, anh liền cúi mắt nhìn qua.

Sau khi dùng khí nén thổi khô, một tay dừng trên đầu cô, một tay bóp nhẹ cằm cô, điều chỉnh về tư thế ban đầu: “Nhịn một chút nữa.”

Niệm Tưởng chớp mắt một lát, cảm thấy môi khô đến tróc da, trong miệng tràn đầy thuốc chua chua đắng đắng, cực kỳ khó chịu.

“Đầu nghiêng rồi.” Anh vừa nói vừa nâng đầu cô một chút, cách một tầng bao tay cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nơi đầu ngón tay anh, hơi lạnh, dán chặt mặt cô, làm cho Niệm Tưởng có cảm giác không thoải mái không thể nói nên lời.

Đính xong một bên, anh chuyển sang bên khác. Bởi vì phải đính toàn hàm cả trên và dưới, nên cần mười phần kiên nhẫn.

Cổ tay áo blouse trắng của anh cứ dán vào gò má cô, cùng với động tác của anh, ngẫu nhiên sẽ nhẹ nhàng ma sát trên mặt cô, cổ tay áo gần ở chóp mũi, mang theo một mùi hương như có như không, thoang thoảng mà thật dễ ngửi.

Góc độ này của Niệm Tưởng vừa lúc có thể nhìn thấy anh, anh đang chú tâm làm việc, mày nhăn lại tạo thành độ cong hết sức đẹp mắt, ánh mắt chuyên chú, con ngươi sâu thẳm như giếng cổ không hề gợn sóng, mang theo một tia bí ẩn.

Niệm Tưởng nhìn một chút liền nhìn đến nhập thần, cô ở rất gần, có thể nghe thấy tiếng anh hít thở vững vàng qua lớp khẩu trang. Quả nhiên khi đàn ông nghiêm túc làm việc… là có mị lực nhất.

Toàn bộ phòng khám an tĩnh như nhập thiền, ngay cả tiếng bước chân trên hành lang cũng có thể nghe được rõ ràng.

Lâm Cảnh Thư tựa vào cửa nhìn một hồi, vốn chờ Từ Nhuận Thanh phát hiện anh ta trước, kết quả, đợi nửa ngày cũng không thấy người đàn ông kia xoay đầu lại, dứt khoát đến gần hơn một chút, cảm giác sự tồn tại của mình.

Từ Nhuận Thanh thế này mới phát hiện sự có mặt của anh ta, khẽ cau mày nhìn một cái: “Không vội à?”

“Tranh thủ lúc rảnh rỗi.” Anh ta cúi đầu nhìn Niệm Tưởng, nhẹ “Ừm” một tiếng: “Đính rất đẹp.”

Từ Nhuận Thanh đối với câu nói lấy lòng này, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ thản nhiên quét mắt nhìn anh ta một thoáng, tiếp tục công việc.

Lâm Cảnh Thư nhìn một hồi, mới nhớ tới chính sự, hỏi: “Lần trước cậu nói ăn cơm là lúc nào?”

“Cuối tháng.” Anh nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Ba tôi còn chưa cho thời gian cụ thể, đến lúc đó sẽ gọi cậu.”

“OK.” Anh ta dứt khoát đáp ứng: “Xác định không nhận thực tập sinh sao? Các cô bé ngây thơ rất đáng yêu…”

Từ Nhuận Thanh nghe vậy cười lạnh một tiếng, thanh âm thanh lãnh: “Cậu xác định là ngây thơ thật đáng yêu?”

Được rồi… Anh ta không xác định…

Niệm Tưởng mở to hai mắt cố gắng trừng anh… Dám kỳ thị nữ thực tập sinh!

Nhận thấy ánh mắt lên án của cô, anh híp mắt lại một chút, hỏi: “Dám có ý kiến?”

Hai bên đã đính xong, khi nói chuyện anh đã cầm kẹp giữ miệng, ý bảo cô mở to miệng hơn một chút. Niệm Tưởng còn chưa kịp nói gì liền bị kẹp kéo to thêm… Miệng há càng to…

Không cần soi gương cũng biết —— hiện tại nhìn qua nhất định đã xấu lại còn đại ngốc…

Oa oa oa, thật muốn khóc…

Thật vất vả đính xong toàn bộ hàm, Niệm Tưởng chờ anh lấy kẹp giữ miệng ra, nhanh chóng hoạt động gương mặt đã có chút cứng ngắc. Vừa khép miệng lại liền cảm thấy tổ chức bên trong khoang miệng có cảm giác kỳ lạ chưa từng có, cô có chút không quen, sờ sờ…

Đầy miệng đều là mắc cài kim loại.

Từ Nhuận Thanh đang điều chỉnh dây niềng, thấy cô vẫn không ngừng chuyển động miệng, lưỡi sờ nắn mắc cài, nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Cảm giác thế nào?”

“Cảm giác không tốt lắm…” Cô từ bàn nha khoa ngồi nhổm dậy, thấy anh nhướn mày một chút, cô nhìn nhìn bốn phía, ánh mắt tìm kiếm gì đó, có chút ngượng ngùng ôm bụng, nhỏ giọng hỏi: “Cái kia… em có thể đi WC một lát không?”

Từ Nhuận Thanh đang ngồi bên cạnh cô, có thể nhìn thấy rõ ràng quẫn bách trong mắt cô, anh cong cong môi, thuận theo đẩy ghế ra, rồi mới lên tiếng: “Xin cứ tự nhiên, lầu này người nhiều, em có thể đi WC trên lầu ba.”

Buổi sáng uống hai ly sữa đậu nành, hậu quả… Chính là như vậy…

Chờ cô giải quyết việc cần kíp xong trở về, cô hộ sĩ đã không ở đây, Từ Nhuận Thanh đang ngồi ở bàn nha khoa gọi điện thoại. Nói là gọi điện thoại, nhưng phần nhiều là nghe đối phương nói, anh thường hay trả lời “Con biết rồi”, nói hai ba câu sau thì đối phương cúp máy.

Thấy cô trở về, anh giơ ngón tay chỉ bàn nha khoa, ý bảo cô nằm xuống lại.

Giai đoạn kế tiếp nhanh hơn rất nhiều, anh điều chỉnh xong dây niềng liền bắt đầu bắt dây lên mắc cài, kiểm tra cuối dây, cắt đi phần thừa, cố định dây niềng.

Động tác anh thuần thục nhanh chóng, dùng nhíp gắp theo sợi thép nhỏ cố định, xoay tròn, Niệm Tưởng thậm chí có thể cảm nhận được anh dùng lực kéo hàm răng mình.

Điều chỉnh, cố định, lại cắt dây thừa, toàn bộ quá trình cẩn thận lại hoàn mỹ.

Làm xong tất cả, anh dùng tay sờ qua từng cái, ngón tay có vài phần nhiệt độ, cách một lớp bao tay mỏng rõ ràng truyền lại cho cô. Kiểm tra hoàn tất thì nói: “Em đóng mở miệng thử, cảm giác xem có bị cấn nơi nào không.”

Niệm Tưởng ngốc nghếch đóng mở miệng vài cái, lắc đầu: “Không có.”

Thế này anh mới đứng dậy, tháo xuống bao tay và khẩu trang ném vào thùng rác bên cạnh bàn điều khiển: “Mang dây niềng, răng sẽ có phản ứng nhất định, tỷ như bủn rủn không thể cắn cái gì, việc này em hẳn đã biết…”

“Còn có, nhất định phải vệ sinh khoang miệng sạch sẽ. Mỗi ngày ít nhất 3 lần, ăn xong sau đó đánh răng liền. Mỗi lần đánh răng, thời gian ba phút trở lên, bảo đảm các mặt răng đều chải tới. Sau khi mang dây niềng, rất nhiều chỗ sẽ không tiện, tỷ như dây thép, chỗ nhổ răng, cần đặc biệt chú ý…”

Thanh âm của anh rất êm tai, trầm thấp từ tính, bởi vì cảm mạo nên mang theo một chút giọng mũi, từng cái chuyển âm hoặc tạm dừng thì có chút khàn khan, quả thực sát hại lỗ tai người khác.

Thấy anh nhìn qua, Niệm Tưởng mới nhanh chóng gật đầu, ý bảo mình đã biết —— kỳ thật việc này, không cần anh nói, cô cũng biết tất cả.

Vừa lòng thấy cô vâng lời, Từ Nhuận Thanh rút ra hồ sơ của cô viết bệnh án: “Cuối cùng, không ăn đồ cứng, ngay cả táo cũng tốt nhất là cắt thành miếng nhỏ. Giai đoạn hiện tại chỉ thích hợp ăn thức ăn mềm, đồ cứng sẽ dẫn đến các bộ phận của dây niềng, mắc cài bung ra, nếu như xuất hiện tình huống này, hoặc khoang miệng bị dây cắt trúng, nên nhanh chóng liên hệ tôi.”

Nói tới đây, anh hình như là nhớ tới cái gì, tay cầm bút dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô, gằn từng chữ: “Trực tiếp gọi số cá nhân, không cần ngại ngùng hay khách khí với tôi.”

Vẻ mặt Niệm Tưởng lại là (⊙v⊙)…

Câu trước “không cần ngại ngùng” … Còn có thể hiểu được, câu sau “không cần khách khí” là cái quỷ gì…