Từ Tu Chân Giới Đến Thập Niên 70

Chương 5: Lợi ích của tiệm cơm quốc doanh




Vu Tú Trân sẵn sàng đưa Hứa Hoan Ngôn vì bà rất thích cô gái hiểu chuyện này.

"Cầm lấy đi, đừng khách khí với bà nội Vu, con còn quá gầy nhưng vẫn có cơ hội có thể bù đắp."

Đương nhiên những lời Vu Tú Trân sau này nói đều có ý riêng của bà, đây không phải là cơ hội sao? Khi làm việc ở tiệm cơm quốc doanh cô sẽ không bị thiếu ăn.

Mặc dù Hứa Hoan Ngôn tạm thời không hiểu những chuyện này nhưng cô vẫn có thể nghe được ẩn ý trong đó.

Cháu dâu của bà làm nhân viên ở đây nên bà nắm rõ tình hình nhất.

Hứa Hoan Ngôn nhận quả trứng mà không trốn tránh nữa cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Vu Tú Trân.

  "Cảm ơn bà nội Vu."

Vu Tú Trân cảm thấy cô gái này thật sự rất hiểu chuyện còn mấy đứa cháu trong nhà chỉ biết gây rắc rối.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Ngôi làng cô ở có tên là Đại Đội Liễu, công xã là Thiên Cân đây là huyện thành, huyện An Khang.

Đó là một huyện nhỏ ở phía bắc, thời tiết lạnh giá. Lưu Quế Lan đã thu dọn chăn bông và những thứ khác cho Hứa Hoan Ngôn hiện tại cô đang mang theo quần áo và khẩu phần ăn của mình.

Khi đến trước cửa tiệm cơm quốc doanh cô đã đổ mồ hôi rất nhiều.

Một người phụ nữ đội khăn trùm đầu đứng ở cửa tiệm cơm và nhanh chóng chạy tới khi nhìn thấy họ.

  "Mợ ơi, cháu ở đây."

Vu Tú Trân mỉm cười và nói: "Ừ, ta đưa con bé đến đây. Nó tên là Hứa Hoan Ngôn, con bé này ấy à làm việc rất chăm chỉ."

Hứa Hoan Ngôn trong lúc nhất thời không biết nên gọi người phụ nữ này như thế nào, cũng không có tùy tiện nói cái gì.

May mắn thay, Vu Tú Trân lại lên tiếng.

"Hoan Ngôn đây là mợ."

Hứa Hoan Ngôn lập tức tươi cười chào mợ.



Kỳ Vân nhìn Hứa Hoan Ngôn trong lòng cảm thấy khá hài lòng cuộc sống bây giờ càng ngày càng khó khăn mấy đứa nhỏ ở quê cũng có năng lực hơn nữa cô còn rất tin tưởng Vu Tú Trân.

"Được rồi, mợ và con bé đến đây cũng vừa lúc. Khoảng mười phút nữa tiệm cơm sẽ mở cửa và bắt đầu bán bữa sáng. Cháu sẽ đưa con bé đến gặp chú Dư tiệm trưởng.

Kỳ Vân là một người rất nhiệt tình, sau khi nói chuyện với Hứa Hoan Ngôn xong liền nhìn Vu Tú Trân.

"Mợ à, chiều nay về nhà ăn trưa cháu ăn cơm trưa đi. Cương Tử cũng đặc biệt mua đồ ăn căng tin đấy ạ."

Khi sáng Kỳ Vân đã định vậy trước khi rời đi cô cũng đã dặn dò chồng mình.

Vu Tú Trân vội vàng xua tay: " Không cần đi tiệm cơm mua làm gì thật là lãng phí."

"Được rồi, ta biết hai đứa là hiếu thảo cho nên hôm nay ta không đi lát nữa sẽ cùng hai đứa đưa đồ ăn về sau đó còn phải về nhà ở nhà rất nhiều công việc đang cần làm."

Hai người chậm rãi nói chuyện Hứa Hoan Ngôn cũng chậm rãi quan sát nơi này. Lúc này trên đường phố người càng ngày càng nhiều, mọi người bắt đầu xếp hàng trước cửa tiệm cơm với những chiếc lọ sứ hoặc hộp cơm.

Tiệm cơm còn chưa mở mà đã có người xếp hàng rồi?

Kỳ Vân không quan tâm đến điều này, mỗi ngày trong các tiệm cơm quốc doanh đều có cung cấp cơm theo khẩu phần đến sớm thì mua sớm đến muộn thì hết.Lúc đó muốn ăn cũng không có mà ăn.

Một lúc sau, có một ông chú khoảng bốn mươi năm mươi tuổi chắp tay sau lưng đi tới.

Kỳ Vân vội vàng tiến tới chào đón. Tiệm cơm quốc doanh cũng đã mở, trên cửa treo biển, bữa sáng hôm nay sẽ có hoành thánh và bánh bao thịt lợn không có gì khác.

Kỳ Vân đi theo, cũng đưa tay không bị thương của mình nắm lấy tay của Hứa Hoan Ngôn dắt đi.

"Chú Dư, chú nhìn xem người thay thế của cháu đến rồi. Chú có thể viết một tờ giấy và đóng dấu được không ạ? Khi cháu vết thương bình phục cháu sẽ trở lại làm việc ngay."

Chú Dư vẻ mặt nghiêm nghị nên liếc nhìn Hứa Hoan Ngôn nói " Được" rồi đi mặc đồng phục đầu bếp toàn màu trắng.

Hôm qua nguyên liệu nhân đã được cắt nhỏ. Tối qua ông ấy cũng đến làm bột làm bánh bao với kinh nghiệm của mình thì bây giờ là lúc vừa vặn nên ông ấy bắt tay vào gói ngay.

Hai người nhân viên khác trong tiệm cơm cũng đến.

Cả hai đều ở độ tuổi ba mươi.Chỉ là một người có khuôn mặt tròn và hơi mũm mĩm, còn người kia có khuôn mặt dài và gầy hơn.

Người có khuôn mặt tròn trông rất phúc hậu khi cười tên là Triệu Thúy Vân, còn người có khuôn mặt dài tên là Dư Cầm nhìn có vẻ là người không giỏi ăn nói.

Ngoài ra còn có học trò của chú Dư, tên là Tần Hỉ trông còn trẻ và làm việc phụ bếp cho chú Dư.

Hứa Hoan Ngôn mỉm cười và chào từng người một.

"Trước tiên hãy thái rau trong bếp."

Đầu bếp Dư đã lên tiếng.Kỳ Vân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong.Cô ấy cảm ơn đầu bếp Dư và vui vẻ ra cửa tìm Vu Tú Trân. Hai người lúc nãy chưa trò chuyện được nhiều nhưng lần này có thời gian để trò chuyện.

Những người khác nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn tuổi tác tương đối trẻ cũng không có vấn đề gì liền an an ổn ổn cầm chiếc ghế gấp nhỏ ra sau bắt đầu nhặt rau rửa sạch.

Bốn người bắt đầu làm hoành thánh và bánh bao hấp, bếp lò bắt đầu bật lên.

Hứa Hoan Ngôn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Thúy Vân và Dư Cầm đều rất nhanh tay, tốc độ đầu bếp Vu làm hoành thánh cũng rất nhanh, trong thời gian ngắn hoành thánh đã ra khỏi chảo.

Có một chiếc đồng hồ treo trên tường ở bếp sau của khách sạn.

"Còn có hai mươi phút, các ngươi có thể vào xếp hàng lấy đồ ăn."

Triệu Thúy Vân bắt đầu nhắc nhở.Đầu bếp Dư không nhìn lên, nhưng động tác lại di chuyển nhanh hơn.

Hứa Hoan Ngôn cũng có chút kinh nghiệm kỹ thuật của cô không nhanh cũng không chậm nhưng có thể luyện tập đến trình độ này đầu bếp Dư thật sự rất lợi hại.



Cô chỉ nhìn một lúc rồi cúi đầu cam chịu nhặt rau trong đó có bắp cải, khoai tây, hành lá. Cô phải thái tất cả bởi vì trên một tấm bảng đen nhỏ trong bếp có đủ ba bữa ăn một ngày: buổi trưa là bánh bao hấp, gà hầm khoai, miến hầm bắp cải và thịt lợn.

Có hai món thịt,người tới tiệm cơm quốc doanh ăn đều nghĩ tới các món ăn có thịt.

Hứa Hoan Ngôn kỳ thực thái rau cũng khá giỏi lúc mới học nấu ăn cũng đi học nghề, gọt khoai tây là bước cơ bản nhất.

Đúng tám giờ, khách sạn quốc doanh chính thức mở cửa kinh doanh.

Triệu Thúy Vân đi ra ngoài và bắt đầu lau bảng thực đơn sau đó viết ra những món ăn hôm nay.

Hoành thánh và bánh bao đều đã xong, Tần Hỉ đang gói bánh bao.

Bình thường trong bếp hẳn là có bốn người cùng nhau làm việc nhưng hôm nay Kỳ Vân không có ở đó cho nên tốc độ của bọn họ cũng không nhanh như vậy.

Đầu bếp Dư nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhìn hai chiếc bánh bao vừa mới làm ở đó.

"Tiểu Hứa phải không? Ngươi có thể gói bánh bao được không?"

Hứa Hoan Ngôn đột nhiên bị gọi như vậy lúc đầu cô không có phản ứng sau đó cô ngẩng đầu lên khi ông ấy gọi lần nữa.

Cô vội vàng gật đầu đương nhiên cô biết làm mì các loại cô không làm nói chắc nhưng bánh bao và hoành thánh thì đơn giản.

Chỉ là cô mới đến nên không dám tự chủ trương định làm việc thật chăm chỉ qua vài ngày, mọi người sẽ làm quen với nhau rồi mới dám đi từng bước một.

" Qua bên kia đi, gói bánh bao."

Hứa Hoan Ngôn lập tức rửa tay rồi đi đến.Tần Hỉ đang gói bánh bao cũng không thấy nói gì.

Hứa Hoan Ngôn bắt đầu cán vỏ bánh.Từ lúc bắt đầu làm cô trở nên tập trung đến mức dường như hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài cửa sổ.

Đầu bếp Dư vừa bọc hoành thánh vừa xem Hứa Hoan Ngôn làm nếu cô làm sai ông sẽ yêu cầu cô dừng lại ngay lập tức.

Sau khi Hứa Hoan Ngôn gói xong cái đầu tiên, ông nhìn thêm mấy chục giây thôi cũng không nhìn nữa ông biết cô sẽ làm tốt. Đầu bếp Dư nghĩ rằng chắc cô thường xuyên gói bánh ở nhà nên trình độ khá tốt.

Tần Hỉ chỉ cúi đầu lăn bột mà không ngẩng đầu lên xem bánh thế nào dù sao đầu bếp Dư cũng không có bảo dừng lại.

Hứa Hoan Ngôn không ngừng cán vỏ bọc bánh bao trong bếp gần như không có âm thanh nào ngoại trừ tiếng chày lăn bôt.

Tần Hỉ làm xong ba nồi bánh bao liền đứng thẳng người lên nhìn thấy bánh bao xếp ngay ngắn trong nồi hấp cùng bánh bao hấp trên bếp bên cạnh. Anh ấy nghiêm túc nhìn Hứa Hoan Ngôn cô bé này thực sự tốt. Tự bản thân mình theo kịp tốc độ cán bột của anh lại còn chuẩn bị tốt lồng hấp,tốc độ này thực sự rất nhanh.

Kỳ thật Hứa Hoan Ngôn chỉ đưa lồng hấp ra phía trước. Triệu Thúy Vân cũng giúp bê phụ.

Đến khoảng chín giờ thì bánh bao và hoành thánh đã bán hết.Mọi người trong bếp đều ướt đẫm mồ hôi.

Hứa Hoan Ngôn cũng rất mệt mỏi, hai tay cũng đã có chút run rẩy, thân thể đã lâu không làm loại công việc cường độ cao cô không chịu nổi cũng là bình thường.

Đầu bếp Dư không nói gì ônh ấy chỉ nhìn bánh bao, lúc gói bánh vẫn còn chút sai sót nhưng cách gói rất tốt và tốc độ cũng nhanh, cô bé này gói bánh bao rất giỏi.

Ông đi đến quầy bên ngoài dùng chìa khóa mở một quầy nhỏ lấy vé ra đóng dấu đỏ rồi đưa cho Hứa Hoan Ngôn.

Hứa Hoan Ngôn cầm lấy xem rồi nhận ra đó chính là những gì Kỳ Vân đã dặn trước khi rời đi.

'Này xem như được đầu bếp Du đồng ý?'

Kỹ năng gói bánh bao cũng được tán thành.

"Chúng ta cũng đi ăn chút gì đi, mệt quá."



Triệu Thúy Vân từ trong bếp nói ra.

Đầu bếp Vu ngồi xuống không nhúc nhích, bình thường ông ấy không nấu cho nhân viên ăn.

Hứa Hoan Ngôn cũng rất đói đi một quãng đường dài như sau đó lại làm rất nhiều việc.

"Vậy thì đầu bếp Dư, để ta sẽ nấu cho."

Triệu Thúy Vân không thấy đầu bếp Dư nói gì lại tiếp tục bổ sung một câu.

Lần này đầu bếp Dư chỉ gật đầu.

Hứa Hoan Ngôn không biết mình có thể giúp được gì nhưng cũng đi vào phòng bếp.

Tần Hỉ và Dư Cầm dọn dẹp bàn trong tiệm cơm buổi trưa còn sử dụng đĩa và bát dưa chua trong đĩa nhỏ.

Thời đại này không có đồ thừa, ngay cả dưa chua cũng sạch sẽ.

Triệu Thúy Vân khá thích Hứa Hoan Ngôn nhìn động tác làm bánh bao là có thể biết được cô khá tốt.

"Sáng nay chúng ta ăn bánh bao với bắp cải và miến. Ăn rất ngon, đảm bảo ngươi sẽ no."

Cô mỉm cười thì thầm với Hứa Hoan Ngôn.

Hứa Hoan Ngôn rất đói, nghe được lời này, cô dùng sức gật đầu biểu đạt rất muốn ăn.

Triệu Thúy Vân từ trong tủ lấy ra miến cùng với bắp cải Hứa Hoan Ngôn thái từ sáng sớm cuối cùng lấy ra là một miếng tiết lợn lớn.

Hứa Ngôn Hoàn liếc mắt liền nhận ra, nhưng không phải là bắp cải và miến sao? Sao lại có tiết lợn trong đó?

Triệu Thúy Vân nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hứa Hoan Ngôn liền đoán được, có chút tự hào nói.

"Ta nói cho ngươi biết, món miến này tiết lợn là chính, ngươi cắt cho ta một ít hành lá và một ít gừng, ta cắt bắp cải xào."

Hai mắt Hứa Hoan Ngôn lập tức sáng lên, đây mới thực sự là lợi ích khi làm ở tiệm cơm quốc doanh.