Từ Tu Chân Giới Đến Thập Niên 70

Chương 26: Bắt Đầu Quá Trình Kinh Doanh




Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao

Editor: YingYing

Hứa Hoan Ngôn cũng không khách sáo, nhận lấy, nhưng vì để Lưu Nhạc có thể giúp mình, cô cũng không tiếc cho nhiều đồ trong hộp cơm.

Một lọ tương ớt.

Cùng với một hộp cơm đầy ắp đồ kho.

Lưu Nhạc đưa đồ cho Hứa Hoan Ngôn.

"Ôi chao, nhiều vậy ư, quá nhiều rồi, vậy tôi trước tiên mang về nhà, cảm ơn đồng chí Hứa đã làm giúp tôi nhé."

Hứa Hoan Ngôn gật đầu, đây không là gì, cái cô muốn là chuyện hợp tác sau này.

Nhìn Lưu Nhạc đi rồi, cô mang đồ về sân bên kia.

Mỗi lần trở về đều rất cẩn thận, cố gắng không để hàng xóm nhìn thấy.

Hứa Hoan Ngôn đến nhà chính đóng cửa lại, lấy đồ bên trong ra.

Lưu Nhạc quả thật cho rất nhiều, rong biển, tôm, cá biển, đều là những thứ tốt.

Cô để hết đồ vào chỗ, lại đi chợ đen mua khoảng nửa túi bột mì, cô muốn ăn bánh mì do chính tay mình làm từ lâu rồi.

Hứa Hoan Ngôn chuẩn bị tuần sau sẽ về nhà.

Lưu Nhạc mang đồ về nhà, liền bắt đầu thu dọn hành lý, lần này đi ra ngoài cũng ba bốn ngày, đi đến huyện thành bên cạnh.

Về đến nhà, anh ta tiện tay đặt đồ Hứa Hoan Ngôn làm cho mình sang một bên.

Chu Chi Mầm ở trong phòng giúp anh ta thu dọn quần áo và đặt ra ngoài bàn, để mai đi ra ngoài không quên mang theo.

"Đây là thứ anh đổi ở xưởng thực phẩm phụ phẩm à?"

Vừa hỏi Lưu Nhạc đang đứng ở trong sân, vừa mở đồ ra.

Hứa Hoan Ngôn thật sự cho rất nhiều đồ bên trong, ruột phần ruột già kho, móng heo, thịt ba chỉ, còn có một số rau củ, ngó sen thái lát, đậu phụ.

Lưu Nhạc cũng rửa tay sạch sẽ, nhìn vào hộp cơm đang mở ra trên bàn,

"Nhiều vậy ư? Nghe còn thơm nữa."

Chu Chi Mầm gật đầu, cô cũng ngửi thấy.

"Anh mang theo ăn trên đường đi, em cho thêm mấy cái bánh nướng lớn, anh nhớ mang theo nhé, vừa lúc có thể ăn đủ."

Vừa nói chuyện, đôi mắt của chị cũng không rời khỏi hộp thịt kho, nhìn thật là hấp dẫn.

Vừa vặn trong nhà, hai đứa con trai cũng từ ngoài chạy về.

Lưu Nhạc có hai đứa con trai, đứa lớn học lớp 5 tiểu học, đứa nhỏ đang học lớp 3, mỗi ngày đều thích chạy chơi, không thấy bóng người.

Vào nhà chính vừa lúc nhìn thấy hộp thịt kho.

"Mẹ, đây là gì ạ? Chúng ta có thể ăn vào tối nay không?"

Thằng bé thứ hai lém lỉnh, còn tưởng chừng như muốn đưa tay ra bốc.

Chu Chi Mầm đập một cái vào tay nó.

"Rút tay về, đây là mẹ chuẩn bị cho bố đi công tác, cơm tối nay còn chưa nấu đâu."

Thằng bé thứ hai bĩu môi, nó lại không được ăn, ăn một miếng cũng không được.

Lưu Nhạc cau mày, đây cũng không phải chuyện gì khó, vừa vặn có thể nếm thử.

"Vậy thì lấy ra một cái móng heo, tối nay cả nhà cùng ăn."

Thằng bé thứ hai nghe lời bố nói, kêu lên một tiếng, liền chạy ra ngoài rửa tay.

Điều kiện sống của gia đình Lưu Nhạc không tệ, ba bốn ngày là có thể ăn một lần thịt.

Lại bởi vì ngày mai Lưu Nhạc phải đi, Chu Chi Mầm tối nay cố ý đi mua một cân thịt ba chỉ, ớt xanh xào thịt, còn có một món trứng xào.

Cộng thêm hai món canh thập cẩm.

Canh chính là canh bình thường, bên trong cho thêm một ít khoai lang đỏ khô.

Tuy nhiên, trên bàn có một đĩa móng heo đã được cắt ra.

Chu Chi Mầm là lần đầu tiên nhìn thấy ai hầm móng heo kỹ như vậy, trước đây mua đúng là không kiên nhẫn hầm như vậy, cũng không thể ăn được, rất tanh.

Cái này chỉ cần dùng đũa nhẹ nhàng chạm vào, liền tan ra, dao cũng không cần dùng.

Hai đứa nhỏ nhà họ Lưu tuy nghịch ngợm, nhưng cũng hiểu chuyện, đợi đến lúc Lưu Nhạc về ăn cơm mới bắt đầu động đũa.

Thằng bé thứ hai gắp ngay một miếng móng heo.

Ngay sau đó là Lưu Nhạc.

Tuy nhiên, hai người ăn miếng đầu tiên đã có chút ngạc nhiên, món này ngon quá, móng heo mềm mại, thơm ngon, cay cay, thực sự rất ngon.

Chu Chi Mầm nhìn thấy hai người họ ăn ngon miệng như vậy, cũng gắp một đũa lên ăn một miếng, liền biết bản thân trước đây quả thật có thành kiến, hơn nữa thành kiến còn không nhỏ.

Một cái móng heo vốn dĩ cũng không lớn, tổng cộng chỉ cắt được sáu miếng nhỏ.

Mỗi người chưa kịp gắp miếng thứ hai, đã hết.

Cuối cùng còn nước sốt trên đĩa, đều bị thằng bé thứ hai múc sạch ăn kèm với bánh oa oa.

"Món này thật ngon, tay nghề của vị đồng chí kia quả thật không tệ."

Chu Chi Mầm thực sự rung động, vô cùng rung động, bản thân cô nấu ăn thực sự không có gì nổi bật, món ăn do cô nấu cũng na ná nhau, có thể làm được món này quả thật cần có chút công phu.

Lưu Nhạc không nghĩ rằng đây là chuyện gì to tát, thực sự ngon, nhưng anh ta có chút đoán được ý đồ của Hứa Hoan Ngôn, cô bé này tuổi không lớn nhưng tâm địa không ít.

Tuy nhiên, điều này phải đợi đến khi anh ta đi công tác về mới biết, trong nhà hai đứa con, càng lớn càng tiêu xài hoang phí, tiền tiêu dùng hàng ngày trong nhà đều là lương của vợ, lương của anh ta có thể tiết kiệm lại nhưng cũng có chút không đủ, hơn nữa nuôi con trai ăn nghèo cha già, anh ta có cơ hội kiếm tiền đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Hứa Hoan Ngôn chờ đến thứ Sáu tan tầm, mang theo đồ về nhà.

Hiện tại là tháng Tư, sắp đến tháng Năm, đợi đến tháng Sáu là mùa gặt lúa.

Khi cô về đến nhà trời đã hoàn toàn tối đen, vẫn như cũ, cô để hết đồ vào kho trong hệ thống, hơn nữa lần này bảng giá điểm cũng rất nhanh hiện ra, cô cắn răng đổi một miếng thịt bò ngon nhất.

Về nhà hầm bò, đó mới thực sự là món ăn thượng hạng.

Lần này Lưu Quế Lan đã sớm nhận được tin báo rằng Hứa Hoan Ngôn sẽ về nhà.

Bà cũng ở trong nhà chờ đợi, cũng dọn dẹp sạch sẽ tất cả các phòng.

Chờ khi cô đến thôn, trời đã tối đen như mực, cô lấy tất cả đồ đạc từ kho ra.

Vừa vặn lúc về đến nhà, Lưu Quế Lan đã đứng ở cửa chờ.

Lưu Quế Lan ở trong sân nhìn không rõ lắm, đến nhà chính mới nhìn thấy.

Thật kỳ lạ là lúc nãy ở trong sân có vẻ hơi yên tĩnh.

Chu Linh Mẫn cũng ở nhà chính nhìn một bàn đồ vật này, mở to hai mắt nhìn.

"Cháu, cháu sao lại mang nhiều đồ về vậy? Tay có mỏi không, cháu nói sớm cho bà biết, bà nấu cơm xong lại ra đón cháu."

Lưu Quế Lan vẫn là xót xa cho cháu gái mình vất vả.

Hứa Hoan Ngôn có công cụ gian lận, mệt thì cũng không thực sự mệt.

Nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

"Bọn trẻ đâu rồi ạ?"

"Bà dỗ chúng nó ngủ rồi, ngày nào cũng nghịch ngợm cả."

Lưu Quế Lan ghét bỏ nói một câu, những đứa trẻ ở tuổi này cũng không biết làm sao mà có sức sống như vậy, suốt ngày chạy nhảy không chịu nghỉ ngơi.

Hứa Hoan Ngôn lại lấy rong biển ra.

"Đây là chú tài xế xe vận tải cho cháu, đều là đồ biển, thứ này có thể hầm thịt, xào rau, rất hữu ích."

Chu Linh Mẫn chưa bao giờ nhìn thấy, bà nhìn vào trong còn có một miếng thịt bò.

"Miếng thịt này trông đẹp nhỉ."

Hứa Hoan Ngôn có chút chột dạ sờ sờ mũi, đương nhiên đẹp rồi, đổi từ hệ thống keo kiệt ra mà.

Nói thêm một hồi, Hứa Hoan Ngôn mới về ngủ, hôm nay quá mệt mỏi.

Lưu Nhạc hôm nay đi công tác về, đồ ăn trên đường đi đương nhiên đã ăn hết rồi, đi cùng xe có một người lái xe nữa, hai người ăn hết hai phần ba hộp thịt kho, hộp cơm cũng sạch sẽ, không cần rửa.

Người lái xe này còn nói Lưu Nhạc lần sau nhớ mang giúp anh ta thêm nhiều đồ hơn vào lần sau, nhiều tiền phiếu cũng không sao cả, đội xe vận tải này của họ không thiếu tiền.

Anh ta rảnh rỗi liền đi đến xưởng thực phẩm phụ phẩm, kết quả nghe người bảo vệ nói là cô đã về nhà.

Đành phải đợi vậy.

Tuy nhiên vì có người cũng được ăn, truyền ra cả đội nên ai cũng biết đến.

Đa số mọi người chưa từng ăn qua, nhưng nhìn mô tả thì có vẻ ngon nên ai cũng muốn thử một phần.

Số người đến tìm Lưu Nhạc hỏi ngày càng nhiều.

Lưu Nhạc đoán được ý đồ của Hứa Hoan Ngôn, đương nhiên sẽ không nói ra, chỉ nói đây là món ăn do người thân xa xôi gửi cho nhà mình, có thể có được hay không còn phải hỏi người thân.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Hoan Ngôn dậy sớm.

Hứa Cao Quốc và Hứa Cao Hưng biết Hứa Hoan Ngôn định làm thịt bò, nên đi theo bên cạnh cô.

Hứa Hoan Ngôn cắt thịt bò thành hai phần, một phần kho, một phần làm bò hầm, nấu cơm trưa ăn.

Đem phần thịt bò muốn kho vào nồi kho, cô liền chuẩn bị ra ngoài, hiện tại là mùa xuân, đúng là thời điểm thích hợp.

"Các em biết trong thôn mình chỗ nào có sông có ốc nước ngọt không?"

Hứa Cao Quốc vội vàng gật đầu, hỏi hắn không phải là hỏi đúng người sao?

Trong thôn không có nơi nào hắn không biết.

"Nhưng mà chị Hoan Ngôn, ốc nước ngọt không có thịt, không thể ăn được."

Cậu từng ăn ốc nước ngọt, nhưng rất khó ăn, luộc không cho muối càng khó ăn hơn.

Hứa Hoan Ngôn dùng ngón tay ấn vào đầu cậu.

"Em phải tin tưởng chị, em có nghĩ chị có thể làm ra món khó ăn được không?"

Hứa Cao Hưng vội vàng giơ tay phản bác.

"Đương nhiên không rồi, món ăn của chị nấu sao có thể khó ăn được?"

Hứa Hoan Ngôn mỉm cười.

Hứa Hoan Thịnh vội vàng đi lấy giỏ tre.

"Chị ơi, chúng ta đi thôi."

Bốn người đóng cửa nhà, vác giỏ tre nhỏ ra ngoài.

Hứa Cao Quốc dẫn đường phía trước, họ đi đến một con sông nhỏ sau núi, bờ sông có rất nhiều ốc nước ngọt, nhưng không ai nhặt.

Hứa Hoan Ngôn dắt theo Hứa Hoan Thịnh.

Hứa Cao Hưng chạy chậm phía sau, hoàn toàn không biết mệt là gì.

Thời tiết không nóng cũng không lạnh, lúc này trên núi có một số cây đã ra quả, còn có dâu tây dại ven đường, quả dại, nếu may mắn sẽ gặp được gà rừng hay thỏ hoang.

Khi Hứa Hoan Ngôn ở Tu Chân Giới cũng hay đi hái đồ trên núi, nếu không cũng sẽ không trượt chân ngã chết.

Dọc đường đi nhặt được thứ gì đều hái vào giỏ.

Đến bờ sông, đã có rất nhiều trẻ con trong thôn tụ tập ở đây nhưng mục đích của chúng khác nhau, chúng đến đây để bắt cá.

Từ sau khi tuyết tan, nơi này không bao giờ thiếu người, trước kia còn khá nhiều cá, tuy nhiên giờ thì không còn nhiều nữa nhưng những đứa trẻ này cảm thấy chẳng sao cả, biết đâu may mắn.

Hứa Cao Quốc vừa đến đã hô hào gọi nhau, cậu là người rất thích tụ tập đi chơi với người khác.

Trong đó có một người tên là Hứa Đại Thụ, quan hệ với Hứa Cao Quốc khá tốt.

"Sao lại không đi cùng bọn tôi, chị cậu về rồi à? Nhưng cậu đến hơi muộn, giờ chẳng còn gì cả, cá nhỏ cũng không còn."

Hứa Cao Quốc đứng nhìn, sao có thể tìm cá với nhiều người như vậy được?

"Chị tôi không đến để bắt cá, chị ấy nói muốn nhặt ốc nước ngọt ăn, nên tôi dẫn chị ấy đến đây."

Hứa Hoan Ngôn nhìn những con ốc nước ngọt lớn nhỏ trên bờ sông, sao lại nhiều như vậy? Mà không ai nhặt?

"Hoan Thịnh, cháu đứng bên cạnh, đừng đứng ra giữa, nguy hiểm, Cao Hưng cùng chị nhặt nhé."

Mặc dù con sông này không sâu, nhưng Hứa Hoan Thịnh là nhỏ nhất, và cô bé cũng không biết bơi, nên đứng bên cạnh là tốt nhất.

Hứa Cao Quốc nhìn thấy họ đã bắt đầu nhặt, liền chạy nhanh từ bên Hứa Đại Thụ đi qua.

"Chị ơi, em đến đây."

Cậu vóc dáng cao to, thường xuyên đến đây nên quen tay, làm việc cũng rất nhanh nhẹn.

Hứa Hoan Ngôn dứt khoát đứng sang một bên, đây là lợi ích của việc có em trai.

"Nhặt ốc lớn được nhiều một chút, ốc nhỏ thì không cần, trung bình không lớn không nhỏ cũng nhặt nhé."

Hứa Cao Hưng vâng một tiếng, tiếp tục làm việc.

Những người bên cạnh đều nhìn thấy động tác của nhà họ Hứa, thực sự không thể tưởng tượng được, ốc nước ngọt này cũng có thể giống như thịt gà, thịt vịt à, còn dùng nấu ăn nữa? Sao lại ăn được chứ? Tanh lắm, khó ăn chết.

Hứa Hoan Ngôn hoàn toàn không quan tâm đến những gì người khác nói, bản thân không chỉ giám sát họ làm việc, mà còn chỉ huy nhặt ốc to, nhặt ốc nhỏ.