Từ Tu Chân Giới Đến Thập Niên 70

Chương 24: Chuyện Bạch Văn Văn Và Móng Heo Kho




Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao

Editor: YingYing

Vương Hòe Hoa nghe lời này vô cùng đắc ý.

Nhìn những người hàng xóm đang vây quanh, bà ta hếch cằm lên cao. Sau này, bà ta sẽ có thông gia là cán bộ, việc tìm công tác cho cháu trai sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hứa Hoan Ngôn nhìn cảnh tượng hài hước này, đầu có chút choáng váng, suýt nữa không đứng vững.

May mắn thay, Hứa Hoan Thịnh ở bên cạnh liền đỡ lấy Hứa Hoan Ngôn.

"Chị cả, chị không sao chứ?"

Hứa Hoan Ngôn lắc đầu, cố gắng nhớ lại.

Nhưng trong đầu cô lại chẳng nhớ ra gì.

Bạch Văn Văn cũng đắc ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn ở bên ngoài đám đông, trông có vẻ không được khỏe.

Có lẽ là do chuyện tốt của mình khiến cô khó chịu? Nhớ lại chuyện cộng việc ở tiệm cơm quốc doanh bị Hứa Hoan Ngôn cướp mất, Bạch Văn Văn vẫn luôn uất hận. Giờ đây, cô ta đã trả thù được người này rồi.

Hứa Hoan Thịnh dìu Hứa Hoan Ngôn ngồi xuống băng ghế trong sân.

Hứa Hoan Ngôn nhận ra rằng chỉ cần cô không nghĩ đến hình ảnh vừa rồi thì sẽ không sao cả.

Cô cảm thấy mình và Bạch Văn Văn chắc chắn là khắc khẩu, bằng không sao mỗi lần gặp cô ta là lại có chuyện không may xảy ra.

Bên ngoài xem náo nhiệt một hồi rồi cũng tan.

Sáng sớm, Lưu Quế Lan đã đi về nhà mẹ đẻ vì nghe tin cháu trai bị ốm.

Chu Linh Mẫn đi ra ngoài hái rau dại. Vào đầu xuân này, rau dại trên sườn núi rất nhiều, nhưng nếu đi muộn sẽ bị người khác hái hết.

Hứa Cao Hưng và Hứa Cao Quốc đi học. Hứa Hoan Thịnh vốn định đi học, nhưng thấy Hứa Hoan Ngôn về nên ở nhà.

"Chị cả, chị không sao chứ? Đầu vẫn còn choáng váng à? Có phải là do làm việc quá mệt mỏi không?"

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Hoan Thịnh đã quen nhìn thấy nhiều người trong thôn say nắng khi làm việc đồng áng, nên lấy kẹo trong túi ra.

"Chị cả, chị ăn kẹo đi, một lát sau là hết choáng váng."

Hứa Hoan Ngôn nhìn bàn tay nhỏ của em gái đang xòe viên kẹo ra, lắc đầu.

"Chị không sao, em đi học nhanh đi, đừng trễ."

Hứa Hoan Thịnh rất ngoan ngoãn, Hứa Hoan Ngôn không nhận kẹo, con bé liền đặt kẹo lên bàn rồi lấy cặp sách chạy đi.

Hứa Hoan Ngôn nhìn ra ngoài đường, con bé này, chị chỉ chia cho em hai viên kẹo mà vẫn còn cho chị.

Hứa Hoan Ngôn đi rửa mặt, thấy con gà trong bếp, liền cầm dao vào bếp, giơ tay chặt cổ gà, rồi mang ra sân vặt lông.

Sau đó, cô đun một nồi nước sôi để vặt lông gà.

Khi cô vừa thu dọn xong thì Chu Linh Mẫn cũng đã về.

Vừa thấy Hứa Hoan Ngôn tự tay làm việc, Chu Linh Mẫn liền lên tiếng.

"Con bé này, để bác làm cho, con tới nhóm lửa là được rồi."

"Không sao đâu bác dâu cả, con sắp sửa xong rồi."

Hứa Hoan Ngôn dạo này ở huyện thành ăn uống ngon miệng, lại được nhiều người khen ngợi, người cũng cao hơn một chút, khí sắc cũng hồng hào hơn nhiều.

"Bác chỉ mới ra ngoài hái rau dại một chút, vậy mà con đã ở nhà làm việc rồi."

Nói xong, bà đổ sọt rau dại ra đất và bắt đầu nhặt.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện, Hứa Hoan Ngôn kể về những gì cô đã nhìn thấy ở nhà Hứa Cao.

Vừa nói vừa làm, họ nhanh chóng hoàn thành việc sơ chế gà.

"Bên ông ngoại* tình hình sao rồi? Bà nội khi nào về? Có kịp ăn trưa không ạ?"

Ông ngọai này là ông ngoại bên nhà bà nội của nữ 9 chứ không phải ông ngoại của nữ 9 đâu nhé m.n. Dịch cữu ông ngoại thì nghe kì nên mình chỉ để ông ngoại thôi.

Chu Linh Mẫn rất rõ ràng, hiện tại nhà nào cũng khó khăn, nếu không bà nội sao lại đi sớm như vậy, còn không phải là nghĩ đến việc trưa nay không ăn cơm ở nhà họ hay sao.

"Có thể kịp, chắc là một lát nữa sẽ về."

Hứa Hoan Ngôn biết bác dâu cả đã nói vậy thì chắc chắn là không sai.

"Được rồi, chúng ta nấu cơm thôi, đừng để các em con tan học về lại không có cơm ăn."

Chu Linh Mẫn nhặt rau dại xong, vứt lá héo vào chuồng gà, còn lại mang ra đặt trên bàn trong sân.

Một người nhóm lửa, một người nấu cơm.

Đầu tiên, nhúng thịt gà vào nước ấm, sau đó vớt ra cho vào nước lạnh để nguội, cho vào nồi đun sôi, cho vào chảo xào thơm, sau đó cho thịt gà vào xào cùng, xào cho chín tới, nêm muối và gia vị bí mật của mình, cuối cùng cho nước ấm vào và đậy nắp lại.

Trong tủ nhà đã chuẩn bị sẵn một ít rau khô, đậu phộng, miến và nấm, tất cả đều đã được rửa sạch và ngâm nước.

Sau đó, họ lấy một cái tô nhỏ, cho bột ngô vào, thêm một ít bột mì, bột ngô không dính, thêm bột mì vào sẽ ngon hơn, lúc làm bánh sẽ dẻo và thơm hơn.

Khi bột đã nhào xong, Lưu Quế Lan vừa lúc về đến nhà.

Vừa bước đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm, quả thật không thể chối cãi, tay nghề của Hoan Ngôn thật tuyệt vời, nếu mở tiệm cơm thì chắc chắn sẽ đông khách.

"Chị dâu ơi, nhà chị Hoan Ngôn về rồi à? Mùi thơm này, ở thôn ta không ai sánh được."

Trần thẩm, hàng xóm bên cạnh, cười tủm tỉm trò chuyện với Lưu Quế Lan, hai người cũng xem như là ngang tuổi, tính cách cũng khá hòa hợp.

"Chị thấy đấy, không phải sao? Hoan Ngôn về nhà tối qua."

Nói chuyện xong, hai người vào trong sân.

Trần thẩm là người rất tinh ý, bà ta quay về trong sân nhà mình, nhà họ Hứa đúng là ngày càng sung túc, ngửi thử mùi thôi, bà ta chắc chắn là mùi thịt gà, không hề lẫn đi đâu được.

"Bà chỉ nghe thấy mùi thơm thôi mà đã thấy đói rồi."

Vừa nghe thấy giọng nói của Lưu Quế Lan, người trong bếp liền lên tiếng.

"Con cũng thấy vậy, nhóm lửa quả là tra tấn người khác mà, chờ Cao Quốc về rồi, để nó qua đây làm việc này."

Chu Linh Mẫn tiếp lời bà nội.

"Bà nội, ở nhà ông ngoại có chuyện gì sao?"

Hứa Hoan Ngôn nhìn sắc mặt của bà nội, không giống như có vấn đề nghiêm trọng, nhưng vẫn hỏi một câu cho an tâm. Trong ký ức của nguyên chủ, ông ngoại là người rất tốt.

Lưu Quế Lan nghe vậy liền hừ một tiếng.

"Còn gì nữa, cái thằng biểu ca của con, mười chín tuổi, năm nay đến tuổi lấy vợ, kết quả là đi xem mắt ai cũng không ưng ý, ông ngoại con nhìn ra có vấn đề, liền hỏi hắn có ý tưởng gì, kết quả hắn nói hắn thích một nữ thanh niên trí thức ở thôn, nhưng hắn không nghĩ rằng nữ thanh niên trí thức có học thức, lại là từ huyện thành lớn đến làm sao có thể coi trọng hắn được. Ông ngoại con khuyên nhủ không được, còn phải khiến hắn hết hy vọng, kết quả hắn còn oán trách, thay nữ thanh niên trí thức đó làm việc, tự mình từ trên sườn núi lăn xuống, bây giờ xương cẳng chân có vấn đề, chỉ có thể nằm ở nhà chờ đợi, nữ thanh niên trí thức cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, ông ngoại suýt bị hắn tức chết."

Hứa Hoan Ngôn nghe xong, cô hình như đã từng gặp người biểu ca này. Hắn là người thật thà, nguyên chủ khi còn nhỏ bị bắt nạt, hắn đã ra tay giúp đỡ.

"Không sao đâu, chuyện này coi như cũng khắc ghi xương cốt rồi, cứ để hắn nằm trên giường, dần dần sẽ quên được thôi."

Chu Linh Mẫn nói một câu, người trẻ tuổi thường suy nghĩ thiếu chín chắn, kết hôn là để chung sống, mà chung sống là phải lo toan chuyện nhà cửa, cơm nước, cần phải suy nghĩ đến những vấn đề thực tế.

Hứa Hoan Ngôn độc thân cả đời, thật sự không biết cảm giác thích một người là như thế nào.

"Bà nội, lát nữa bà mang bánh bột ngô dán lên bếp đi."

Lưu Quế Lan đang bực bội, nghe Hứa Hoan Ngôn bảo bà làm việc, liền dời đi sự chú ý.

"Dán thế nào, ta thật sự không biết."

Bà ta chưa bao giờ thấy cách ăn này.

Hứa Hoan Ngôn cầm lấy và dán một cái.

"Dán như vậy, xung quanh bánh áp chảo cho chín, phần dư lại không ăn hết thì cho vào nồi hầm nấu, càng ngon miệng, càng bùi."

Lưu Quế Lan nhìn Hứa Hoan Ngôn dán một cái, bà cũng bắt đầu dán.

Hứa Hoan Ngôn rửa sạch lại đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, mang ra ngoài, ước tính khoảng hai mươi phút nữa là xong.

Năm phút sau, Hứa Cao Quốc và hai anh em cũng đã về đến nhà.

Cả ba đều mong chờ được ăn ngon vào trưa nay.

Tan học về, họ đều chạy về nhà rất nhanh.

"Thơm quá a, chị Hoan Ngôn, hôm nay hầm gà à?"

Hứa Cao Quốc hiện tại đối với Hứa Hoan Ngôn là nói gì nghe nấy, mở miệng ngậm miệng đều là chị.

Lưu Quế Lan liếc nhìn cháu trai một cách khinh bỉ.

"Nhìn xem tiền đồ của con xem, nếu như con trải qua cuộc sống của ba năm trước, con sẽ biết cuộc sống hiện tại tốt đẹp như thế nào."

Hứa Cao Quốc cười hắc hắc, cũng không quan tâm, tự mình đi ra ngoài rửa tay rồi ngồi chờ ăn cơm.

Hứa Hoan Ngôn lấy kẹo trong túi ra đưa cho Hứa Hoan Thịnh.

"Chị biết ý tốt của em, nhưng chị không sao, em giữ lại ăn đi.

Hứa Hoan Thịnh lo lắng nhìn Hứa Hoan Ngôn một lúc, xác nhận rằng chị thực sự không sao mới lấy kẹo về, sau đó liền dựa sát vào Hứa Hoan Ngôn.

Hứa Hoan Ngôn quan sát hai người em này của nguyên chủ, em trai Hứa Cao Hưng thông minh, can đảm cẩn trọng, em gái Hứa Hoan Thịnh tâm tư tỉ mỉ, nhạy cảm, cũng rất dễ cảm thấy mất an toàn.

Chờ đến khi nồi gà hầm sôi sùng sục và được mở nắp, trong bếp lập tức tràn ngập mùi thơm của thịt gà và bánh bột ngô ngọt ngào.

Con gà này rất to, nặng đến sáu cân.

Lưu Quế Lan cũng không khách sáo, ăn liền ăn một cách ngon miệng.

Mỗi người múc một bát lớn.

Bánh bột ngô dán trong nồi đầu tiên, mỗi người được chia một miếng.

Hứa Hoan Ngôn bưng một chén ra sân, trước tiên ăn một miếng đậu phộng, đậu phộng thấm đẫm hương vị canh thịt và nấm, cắn một miếng, nước sốt bùng nổ trong miệng.

Sau đó lại ăn một miếng bánh bột ngô thơm ngon giòn tan, bánh bột ngô vừa thơm vừa giòn, kết hợp với các loại nguyên liệu khác, quả thực vô cùng ngon miệng.

Miến thì càng không cần phải nói, vốn dĩ được làm thủ công, nguyên liệu đều là tốt nhất, miến và gà hầm là cặp đôi hoàn hảo, húp một ngụm, miệng đầy hương vị.

Hứa Hoan Ngôn ăn một bát đã no căng.

Nhưng Hứa Cao Quốc và Hứa Cao Hưng, hai anh chàng choai choai, lại ăn hai bát, bánh bột ngô cũng ăn không ít, còn bánh bột ngô hầm trong nồi càng ngon miệng hơn.

Cuối cùng trong nồi còn dư lại một bát chưa ăn hết.

Lưu Quế Lan nhìn vào bát thịt còn sót lại, không thể tin được rằng nhà họ Hứa này của bà lại có thể thừa cơm.

Sau khi ăn xong, mọi người ngồi phơi nắng trong sân.

Hứa Cao Quốc còn đang ững cái bụng no canh ngồi ở trong sân, điều này không thể trách hắn được, vì đồ ăn quá ngon. Hứa Hoan Ngôn nhìn lướt qua hắn, nhớ đến chuyện trước đây hắn còn nói với mình là không muốn đi học.

"Cao Quốc, nếu em học hành chăm chỉ, sau này chị sẽ thường xuyên về làm đồ ăn ngon cho em, nhưng nếu chị nghe bà nội hoặc bác dâu cả nói em học hành sa sút, thì sau này chúng ta ăn gì, em tự xem lấy."

Hứa Cao Quốc nghe những lời này suýt ngã ngửa ra sau, đây quả là cách trị em trai hiệu quả nhất.

Hứa Cao Hưng vui vẻ giơ tay lên.

"Cách này hay lắm, chị, em sẽ giúp chị giám sát."

Hứa Hoan Ngôn ở nhà hai ngày, trưa Chủ nhật liền chuẩn bị về huyện thành.

Chỉ là khi về, cô lại gặp Bạch Văn Văn và người thanh niên trí thức kia, Cố Diệu Văn, hai người dường như đang chuẩn bị đi vào huyện.

Hứa Hoan Ngôn coi như không nhìn thấy, lên xe ngựa.

Chỉ là Bạch Văn Văn khi nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn thì như hoảng sợ, ngồi trên xe ngựa cũng dựa về phía Cố Diệu Văn.

Hứa Hoan Ngôn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng nghĩ giá như không có hai con người chướng mắt này thì tốt hơn biết bao.

"Làm sao vậy? Văn văn."

Cố Diệu Văn lớn lên cũng được xem là đẹp trai, đeo kính cận, trông rất có vẻ trí thức.

Bạch Văn Văn cẩn thận liếc nhìn Hứa Hoan Ngôn, không dám nói gì, chỉ lắc đầu.

Chuyện gì vậy? Rõ ràng ngày hôm qua nằm mơ thấy, đâu có nói là hôm nay sẽ gặp được Hứa Hoan Ngôn? Giấc mơ mấy ngày nay của cô ta đều bình thường, nếu không thì cũng không thể nào thuận lợi đi cùng Cố Diệu Văn như vậy.

Hôm qua trước mặt mọi người tính kế Cố Diệu Văn cũng là do cô ta nghĩ đến, nếu không thì cứ lén lút tiếp xúc, lỡ đâu một ngày nào đó hắn bỏ trốn.

Ra ngoài rồi, Cố Diệu Văn sẽ không còn quan tâm đến bản thân cô như vậy nữa.

Chỉ là cô đối với biến số Hứa Hoan Ngôn này, nhớ lại chuyện lần trước, vẫn còn sợ hãi, vẫn là tạm thời không nên đắc tội Hứa Hoan Ngôn, sau này còn nhiều cơ hội.

Thực sự là Bạch Văn Văn quá rõ ràng.

Cố Diệu Văn cũng chú ý đến Hứa Hoan Ngôn, hắn không thực sự hiểu biết về Hứa Hoan Ngôn, chỉ biết là cô cùng Bạch Văn Văn rơi xuống sông, sau đó Bạch Văn Văn còn lên báo xin lỗi.

Sau đó Hứa Hoan Ngôn lại, chính là từ công nhân tạm thời đến giờ chuyển sang làm công nhân chính thức.

Hứa Hoan Ngôn đến công xã đã được phân công việc, sau đó đi qua bến xe buýt ở đó chờ xe.

Bạch Văn Văn và Cố Diệu Văn cũng xuống xe.

Hôm nay Bạch Văn Văn còn cố ý trang điểm, chiều hôm qua cô ta nghe người khác bàn tán về Hứa Hoan Ngôn, nói cô là công nhân chính thức rất tốt, mới từ huyện thành về, trưa nhà họ Hứa đã hầm gà.

Trong lòng cô ta có chút không thoải mái.

Kết quả đêm đó, cô ta mơ thấy mình cùng Cố Diệu Văn đi huyện. Tình cờ gặp được một người chú của Cố Diệu Văn, người này dường như là quan chức trong huyện.

Cô ta không nhớ rõ phần sau của giấc mơ, nhưng khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô ta đã nghĩ ra kế hoạch. Cô ta có thể nhờ người chú này xin cho mình một công việc. Dù sao, cô ta cũng đã tốt nghiệp cấp hai, chẳng thua kém gì Hứa Hoan Ngôn.

Ba người họ tiếp tục im lặng đi xe buýt đến huyện.

Hứa Hoan Ngôn xuống xe vào khoảng hai giờ chiều. Cô dự định về nhà máy trước, sau đó đến nhà mới để nấu chè đậu xanh.

Khoảng năm sáu giờ chiều, cô sẽ mang chè đến cho Chu Như.

Tuy nhiên, trước khi đến nhà máy, Hứa Hoan Ngôn đã gặp Lưu Thúy Vân ngay tại cổng.

"Hoan Ngôn à, hôm nay cháu đã về rồi hả?"

Lưu Thúy Vân đi ngang qua đây, vốn đang đi xe đạp, nhưng khi nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn, chị ta đã dừng lại.

"Thím Lưu, sao thím lại ở đây ạ?"

Hứa Hoan Ngôn hỏi.

"Thím đi bệnh viện. Con trai nhà Dư Cầm tự tử, thím qua thăm xem thế nào."

Lưu Thúy Vân nói còn thở dài một hơi, với cầm cùng nàng làm đồng sự thật nhiều năm, nàng người không thích nói chuyện, bất quá người này cũng là cái người đáng thương.

Con trai của Dư Cầm năm nay khoảng hai mươi tuổi. Khi 18 tuổi, lúc chuẩn bị tiếp quản công việc của cha, trên đường đi, cậu gặp cướp và đã dũng cảm chống trả, kết quả bị thương nặng.

Nhờ được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời, cậu đã được cứu sống nhưng mất đi một cánh tay.

Vốn là một thanh niên đầy nhiệt huyết, sau biến cố này, cậu trở nên suy sụp và mất hết động lực sống.

Trước đây, cậu được mọi người trong huyện khen ngợi, nhưng mấy năm nay do không thể làm việc, cậu chỉ quanh quẩn trong nhà. Cha của cậu cũng vì thế mà từ bỏ công việc ở nhà máy bông để chuyển sang làm bồi bàn tại một quán cơm quốc doanh, khiến cho gia đình càng thêm khó khăn.

Hứa Hoan Ngôn nghe xong câu chuyện cảm thấy rất xót xa.

"Đây là một khoản tiền, thím giúp con đưa cho anh ấy nhé. Con hiện tại có việc, không tiện ở đây nữa."

Hứa Hoan Ngôn đưa tiền cho Lưu Thúy Vân. Mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ bình thường, nhưng Hứa Hoan Ngôn thấy thương cho hoàn cảnh của anh con trai của Dư Cầm nên cũng muốn giúp đỡ một chút.

Liệu anh ấy có thể vượt qua được hay không, chỉ có chính anh ấy mới biết được. Trên đời này có rất nhiều người gặp phải những điều không như ý muốn, nhưng ai cũng phải tiếp tục bước đi.

Một người đàn ông trưởng thành mà lại muốn buông xuôi tất cả, thật đáng tiếc.

Lưu Thúy Vân nhận lấy số tiền

"Đúng vậy, thím cũng đã nói rồi, người này ở nhà mãi cũng không chịu ra ngoài làm việc. Nếu mỗi ngày đều gặp gỡ nhiều người, sao lại có thể đến mức như vậy."

Nói xong, chị ta liền đi khỏi.

Hứa Hoan Ngôn cũng vào nhà máy. Trong ký túc xá không có ai, có lẽ không ai về sớm hơn cô.

Sau khi tan ca từ nhà máy, cô đi thẳng về nhà. Quá trình làm bánh đậu xanh diễn ra khá nhanh chóng.

Cô đã tính toán thời gian khá chính xác.

Khi cô quay lại nhà máy, Chu Như cũng vừa đến. Chu Như có chỗ ở riêng trong nhà máy nhưng vẫn chọn ở ký túc xá. Cả hai đều nghĩ rằng không ai về sớm nên ở lại ký túc xá, cũng không ai nói gì.

Chu Như nhìn thấy những bông hoa trên bánh đậu xanh và cảm thấy rất thích thú.

"Ôi, bánh đậu xanh này thật đẹp! Tôi không nỡ ăn đâu.

Hứa Hoan Ngôn ngồi bên cạnh, mỉm cười.

"Cũng không có gì đặc biệt đâu, cô cứ ăn đi."

Chu Như như chợt nhớ ra điều gì đó, lấy ra từ trong túi hai mươi đồng tiền.

"Cho cô đây, tôi không thể lấy đồ của chị không công. Nhưng tôi cũng không biết nên đưa gì, nên đành đưa tiền cho cô vậy."

Hứa Hoan Ngôn nhìn số tiền trước mặt và mỉm cười nhẹ.

Nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn không nhận tiền, Chu Như vội vàng giải thích.

"Hoan Ngôn, cô đừng hiểu lầm. Tôi không có ý gì khác đâu. Chỉ là tôi thực sự không biết nên đưa cho cô cái gì. Hai ngày nay tôi có đi dạo quanh trung tâm thương mại, nhưng tìm ra món đồ nào thích hợp cả. Nếu là cô thì cô cũng sẽ không thích đâu. Lần sau khi bố tôi đi họp tỉnh, tôi sẽ nhờ ông ấy mang quà về cho cô."

Hứa Hoan Ngôn biết Chu Như không có ý xấu nên chỉ lấy một tờ mười đồng.

"Vậy là đủ rồi."

Chu Như cũng không nài nỉ Hứa Hoan Ngôn thêm, cất tờ mười đồng tiền vào túi và bắt đầu ăn bánh đậu xanh.

"Tôi kể cho cô nghe nhé, hôm nay không phải tôi muốn đến sớm đâu, nay nhà tôi đã có hai vị khách đến. Nghe lời nói của họ, họ muốn bố tôi sắp xếp công việc cho con gái kia. Nói tóm lại là cần có một việc, mà người con gái kia lại thiếu kinh nghiệm. Tôi cố gắng kiềm chế bản thân không mắng chửi họ, đành đi ra ngoài."

Hứa Hoan Ngôn nhớ đến con trai của Dư Cầm, hiện tại công việc rất khó tìm, một chỗ làm một chỗ nghỉ, đâu có nhiều công việc như vậy.

"Vậy sau đó thế nào? Bố cô tính sắp xếp sao?"

Chu Như chu môi, không ngừng ăn bánh đậu xanh.

"Sẽ sắp xếp thôi. Người đàn ông kia nghe nói địa vị rất cao, bố em vừa hay có một vị trí công nhân trống, vốn đang cần người, kết quả là có thể sẽ cho họ đi."

Cô ấy nói xong liền cảm thấy rất bực bội.

"Thôi, không nói chuyện này nữa. Tối nay chúng ta đi xem phim đi, tôi mời cô.

Hứa Hoan Ngôn nhìn đồng hồ, đúng là đã đến giờ, tối nay cũng không cần đi làm.

"Tôi phải đi bệnh viện thăm người bệnh, nên không thể đi xem phim với cô được rồi."

Chu Như nghe vậy cảm thấy hơi buồn chút, cô muốn được ở bên cạnh Hứa Hoan Ngôn.

"Vậy tôi cũng đi cùng cô đến bệnh viện, yên tâm đi, tôi sẽ không làm phiền chuyện của cô, tôi sẽ ở bên ngoài chờ."

Hứa Hoan Ngôn suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Hai người thu dọn đồ đạc rồi đi đến bệnh viện. Lần này Hứa Hoan Ngôn không mang theo quà gì, đã đưa tiền rồi, lại mang thêm quà nữa, với tính cách của Dư Cầm, có thể sẽ không nhận.

Trên đường đi, Hứa Hoan Ngôn còn kể lại câu chuyện của người bệnh đó cho Chu Như nghe.

Chu Như nghe xong câu chuyện, trong lòng cảm thấy xót xa.

"Không ngờ là thế, vốn dĩ là một người rất tốt, kết quả là làm việc tốt lại biến thành như vậy."

Hứa Hoan Ngôn im lặng gật đầu, ai mà chẳng nói như vậy chứ?

Lúc hai người đến bệnh viện, vừa đến phòng bệnh bên ngoài đã thấy Dư Cầm nước mắt rưng rưng, nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn đến thì vội vàng lau khô.

"Cảm ơn hai người đã đên đây thăm thằng bé."

Hứa Hoan Ngôn đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào, cũng không vào trong.

"Thím Dư, thím có dự định gì không ạ?"

Dư Cầm lắc đầu, chị ta có thể có dự định gì được chứ.

"Thím không nghĩ đến việc đưa con trai đi làm sao? Như thế có thể tiếp xúc với nhiều người, tâm trạng cũng sẽ thay đổi, biết đâu càng về sau càng tốt thì sao."

Dư Cầm thở dài, chị ta cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng hiện tại công việc như vậy rất khó tìm, huống chi con trai lại là người tàn tật, trước đây chị ta cũng đã nghĩ đến việc xin việc cho con gái ở nhà máy để con trai đi làm.

Kết quả bị nhà máy từ chối, trong xưởng công nhân bình thường còn không đủ việc làm, sao có thể nhận một người tàn tật, cũng vì chuyện này, con trai chị ta biết chuyện nhà máy từ chối, càng thêm tự ti.

Nói chuyện thêm với Với Cầm một hồi, Hứa Hoan Ngôn hiểu thêm được nhiều điều.

Hứa Hoan Ngôn và Chu Như mới trở về nhà.

Ra khỏi bệnh viện đã khoảng 7 giờ tối.

Bên ngoài trời đã tối đen.

Hứa Hoan Ngôn nảy ra một ý tưởng.

"Cô nghĩ cha cô có thể giúp được không?"

Chu Như nhìn Hứa Hoan Ngôn với vẻ mặt nghi ngờ.

"Giúp thế nào?"

"Là thế này, cha cô chắc chắn có thể sắp xếp cho anh ấy một công việc phù hợp. Như vậy thì cha cô cũng có một danh tiếng tốt còn anh ấy thì có được một công việc. Không phải mọi người đều nói rằng người tốt sẽ được đền đáp, lúc này chính là một cơ hội tốt để làm việc này. Hơn nữa, hôm nay không phải có người đến nhờ cha cô sắp xếp công việc sao? Chúng ta có thể nhân cơ hội này để đẩy lùi chuyện đó."

Hứa Hoan Ngôn nhớ lại chuyện Chu Như kể về việc có người muốn nhờ cha cô ấy sắp xếp giùm một công việc. Sau khi hiểu rõ tình hình ở đây, cô càng thấy ý tưởng này càng phù hợp.

Chu Như nghe xong lời nói của Hứa Hoan Ngôn, càng nghĩ càng thấy đúng. Người ta đang cần người, ai cũng thích những người tứ chi lành lặn và khỏe mạnh đến xin việc.

"Được rồi, tôi sẽ về nhà nói chuyện với cha ngay."

Nói xong, cô ấy quay người chạy về nhà.

Mặt khác, trên chiếc xe lừa trong thôn.

Cố Diệu Văn và Bạch Văn Văn đang cãi nhau.

Vốn dĩ hôm nay họ đã nói sẽ đi dạo phố và xem phim ở huyện. Sau đó, khi anh ta đến đây, anh ta được người trong nhà dặn dò rằng phải đến thăm một người ở huyện thành vì gia đình anh ta rất biết ơn người này. Kết quả, không ngờ vừa mới ngồi xuống chưa nói được hai câu, Bạch Văn Văn đã bày ra chuyện muốn xin một công việc.

Cô con gái của người đó ở bên cạnh còn trợn trắng mắt không kiên nhẫn.

"Em làm sao vậy? Đừng giận nữa. Nếu em có ý kiến với anh thì cùng lắm là chia tay. Anh cũng không phải là người thiếu em là không sống nổi."

Bạch Văn Văn thực sự không hiểu, có quyền mà không biết lợi dụng, có phải là ngốc hay không? Hay là tự cho mình là thanh cao?

Cố Diệu Văn thở dài, thôi được rồi, ai bảo Bạch Văn Văn còn nhỏ tuổi chứ.

"Anh không có ý đó. Người chú này trước đây từng cứu cậu anh, cả nhà anh đều rất kính trọng ông ấy. Em như vậy sẽ khiến ông ấy nghĩ rằng anh cố ý đến đây để làm khó ông ấy về chuyện công việc."

Bạch Văn Văn trong lòng có chút không vui, nhưng nghĩ đến công việc sẽ đến tay, cô nhượng bộ một chút cũng không sao.

"Thực xin lỗi, em không biết chuyện sẽ như thế, em muốn đi làm thực ra là vì anh. Anh không làm được việc nặng nhọc, em sợ anh không thích ứng. Mỗi lần nhìn thấy vết thương trên tay anh, rồi thấy anh bị đau lưng còn đau chân nữa, em đau lòng không chịu được."

Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, như thể mọi thứ đều là vì Cố Diệu Văn.

Cố Diệu Văn nghe được những lời này, tâm trạng cũng lập tức mềm nhũn.

"Được rồi, anh biết em tốt bụng, nhưng anh đến đây là để cải tạo, không thể đi làm ở huyện thành. Cậu anh mà biết anh sẽ bị mắng."

Bạch Văn Văn đương nhiên biết điều đó, chính vì vậy anh không thể đi làm ở huyện thành.

"Ôi, vậy làm sao bây giờ? Em muốn đi làm vì anh mà. Anh không thể đi, vậy không phải là sắp xếp vô ích sao?"

Cố Diệu Văn đưa tay khẽ gõ vào đầu nhỏ của cô, khóe miệng nở nụ cười.

"Em ngốc quá, không sao cả, em đi làm là được rồi. Hơn nữa, nhìn em mỗi ngày lăn lộn trên công trường, anh cũng không đành lòng."

Bạch Văn Văn nghe được lời này, cuối cùng cũng được như ý.

"Không được, anh làm việc ở đây, em cũng muốn ở bên cạnh anh. Nếu em đi làm trong huyện thành, em sẽ rất khó để gặp anh."

Cố Diệu Văn cười khẽ, con bé ngốc này, nếu không gặp được anh, cô còn có thể ăn nhiều hơn một chút, cũng ít vất vả hơn nữa.

"Văn Văn, đừng nghĩ nhiều, anh có thể đi đến huyện thành thăm em mà, vừa lúc cách nhà em xa một chút, bà nội em cũng không tốt với em."

Bạch Văn Văn mắt rưng rưng miễn cưỡng đồng ý.

Đến cửa nhà, nghe Cố Diệu Văn dặn dò thêm một chút cô ta mới cầm theo đồ hôm nay mua đi vào nhà.

Vương Hòe Hoa đã đợi cả buổi trưa, cổ cứ ngóng ra cửa cả buổi bây giờ rất khó chịu.

"Ai da, cuối cùng cũng về, để bà xem, nay mày mua gì vậy?"

Nói xong liền nhận lấy đồ.

Bạch Văn Văn trong ánh mắt có chút khinh thường, chỉ mấy thứ này mà có thể làm bà ta coi trọng, thật là quá tầm thường.

Cô liền ngồi xuống.

"Con khát, không ai rót nước cho con à."

Vương Hòe Hoa đang xem bánh quy, kẹo và vải mà Bạch Văn Văn mua về.

"Con dâu thứ hai, còn không nhanh chân lại đây rót nước cho con bé Văn Văn, không nghe thấy nó khát à."

Bà gọi Chu Tú Liễu, mẹ ruột của Bạch Văn Văn. Tuy nhiên, vì không sinh được con trai, địa vị của Chu Tú Liễu trong nhà luôn thấp, bình thường cũng không dám lên tiếng.

Nghe mẹ chồng gọi, Chu Tú Liễu lập tức bưng một chén nước đến, đưa cho Bạch Văn Văn.

"Văn Văn à, cái thanh niên trí thức này thật tốt, người huyện thành hào phóng quá nhỉ."

Trên mặt Vương Hòe Hoa hiện đầy nụ cười, mua quá trời đồ như thế này, sợ rằng đến Tết còn vẫn dư đấy chứ.

Bạch Văn Văn không thèm nhìn Chu Tú Liễu.

"Đúng vậy, nói cho bà và mẹ biết, con sắp đi làm công nhân trong huyện."

Vương Hòe Hoa nghe vậy, trừng mắt nhìn Chu Tú Liễu. Công việc này chẳng phải là miếng bánh ngon sao?

"Công việc gì thế? Sao con không đề cử anh trai con đi? Anh ấy khỏe mạnh, làm gì cũng được."

Bạch Văn Văn nhíu mày.

"Bà nội, công việc này là Cố Diệu Văn xin cho con, bà xen vào làm gì?"

Vương Hòe Hoa không ngờ Bạch Văn Văn dám nói chuyện với mình như vậy. Theo thói quen, bà giơ tay lên định tát, nhưng rồi lại hạ tay xuống. Dù sao con bé này sau này cũng sẽ lấy Cố Diệu Văn, ngày tốt còn ở phía sau.

"Văn Văn à, bà nội không có ý đó. Bà chỉ lo con là con gái, đi làm ở huyện thành sẽ bị bắt nạt."

Bạch Văn Văn trợn trắng mắt. Cố Diệu Văn nói đúng, nhất định phải rời khỏi nhà này.

Bạch Văn Văn hoàn toàn không phản ứng với Vương Hòe Hoa, quay người về phòng.

Chu Tú Liễu nhìn con gái đi rồi, cũng chẳng thấy gì ngon trên bàn, liền theo con gái vào phòng.

Bạch Văn Văn nghe tiếng mở cửa phòng, quay đầu nhìn mẹ, có chút ghét bỏ.

"Mẹ lại đây làm gì?"

Chu Tú Liễu có chút chất phác, nhưng cũng mong con gái mình có cuộc sống tốt đẹp.

"Mẹ đến đây xem con. Cái thanh niên trí thức này là người tốt, đối với con cũng tốt. Về sau con đến tuổi kết hôn thì phải cùng cậu ấy chung sống thật tốt nhé. Chúng ta không cầu tiền tài của nhà họ, chỉ cần anh ấy đối với con tốt, mẹ và cha con đã yên tâm rồi."

Bạch Văn Văn nghe mẹ nói liền có chút không kiên nhẫn.

"Thôi, mẹ đừng nói nữa, nhanh ra ngoài đi. Con đi dạo cả buổi trưa, có chút mệt mỏi."

Chu Tú Liễu nghe con gái nói mệt mỏi, cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng quay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

Bạch Văn Văn tối qua mơ thấy mình đi làm ở huyện thành, vui vẻ không thể tả. Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, thật sự là thần thanh khí sảng.

Ở huyện thành, tối qua Chu Như đã nói chuyện với cha mình về việc nghĩa hiệp của con trai Dư Cầm, cha cô cũng thấy không thể để người tốt cảm thấy lòng người rét lạnh nữa, với lại công việc đó là công việc văn phòng, chỉ cần đóng dấu mỗi ngày, công việc này cũng phù hợp với cậu ấy.

Chu Như giải quyết xong công việc hôm nay cũng là thần thanh khí sảng.

Đến nhà máy, giờ nghỉ trưa, Chu Như và Hứa Hoan Ngôn đi ăn cơm, cô ấy liền nói ra chuyện này.

"Cậu cũng chưa nhìn thấy, hai người đó đến nhà mình xin việc lúc đó, sắc mặt của cô ta như thế nào. Giờ nghĩ lại tôi còn muốn đấm cho một cái."

Chu Như thực sự không thích hai người kia xíu nào, đặc biệt là cô gái kia, cứ như thể nhà mình thiếu tiền gì cô ta vậy.

Buổi sáng Bạch Văn Văn vốn dĩ phải đi ra ruộng làm việc nhưng cô xin nghỉ, nói rằng chân mình đau.

Cố Diệu Văn và nhóm thanh niên trí thức cùng đi đào đất trên sườn núi phía đông, để sửa đường cho thôn.

Vương Hòe Hoa rất đắc ý, hiện tại trong thôn nhà ai có thể sánh được với nhà mình, leo lên Cố Diệu Văn quả thực là một cây rụng tiền.

Nhìn sang Lưu Quế Lan đang nhổ cỏ bên kia, bà khụ khụ hai tiếng rồi nói chuyện với người bên cạnh đang làm việc cùng mình.

"Để tôi kể cho thím nghe, cháu gái Văn Văn nhà tôi ấy hả, còn rất biết tranh đua. Sau này nếu đi làm ở huyện thành sẽ là công nhân đấy.

Người thím đang làm việc bên cạnh có chút kinh ngạc, không nghe nói gì cả mà? Sao đột nhiên lại được đi làm rồi?

"Thật hay giả đấy, con gái nhà bà sao lại được đi làm?"

Bà ta vẫn có chút không tin, dù sao kiếm được bát cơm ở huyện thành bây giờ rất hiếm, ai cũng muốn chen lấn.

Vương Hòe Hoa thẳng thắn vỗ ngực mình.

"Bà nói xem, có câu tục ngữ nói làm tốt không bằng gả tốt, đây chẳng phải là phúc khí của cháu gái tôi à."

Nói xong, sau đó bà ta liền đắc ý nhìn thoáng qua Lưu Quế Lan ở cách đó không xa.

"Về sau nhà của chúng tôi đều có thể có công việc đàng hoàng, không bao lâu nữa, lão Bạch nhà tôi cũng muốn chuyển nhà, chuyện đến trong huyện thành."

Những người xung quanh nghe vậy, có người xu nịnh, có người hừ hừ không nói gì, chỉ lo làm việc của mình.

Lưu Quế Lan hừ một tiếng, bà ta không tin Vương Hòe Hoa có mệnh đó, còn trong thành ư, bà ta sao không lên trời luôn đi, cũng không nhìn xem bản thân có đức hạnh gì.

Bạch Văn Văn trong nhà nằm trong phòng chán nản liền lấy một viên kẹo ra ăn, giấc mơ đêm qua thật đẹp, không biết chiều nay có thông báo đi làm không? Mai có thể đi làm được không? Cô phải chuẩn bị mấy bộ quần áo mới, như vậy mới có thể càng giống với người trong huyện thành.

Xưởng thực phẩm phụ.

Chu Như vừa tan sở liền chạy nhanh về nhà hỏi cha mình đã xử lý chuyện xong chưa.

Hứa Hoan Ngôn cũng chưa kịp nói chuyện với cô, đã thấy cô chạy nhanh như vậy, cũng không tính gọi lại.

Hôm nay cô định đi chợ đen, cô muốn làm món kho, nếu đem đi chợ đen bán, hoặc là tự ăn đều rất tiện lợi, cộng thêm chuyện nhà cửa không thể giấu giếm nữa, phải tìm cách nói chuyện hợp lý với người trong nhà và đồng nghiệp ở xưởng nữa.

Hứa Hoan Ngôn có việc trong lòng, rời khỏi xưởng cải trang một chút, lập tức mang theo rổ rời đi.

Cô đến chợ đen cũng khá thuận lợi, mua một khối thịt ba chỉ, ngoài ra cô định mua thêm một số nguyên liệu khác, nhưng hiện tại đều rất ít thấy, mọi người đều dùng phiếu gạo để mua thịt, đương nhiên là chọn mua loại tốt.

Nếu muốn mua một ít chân vịt, chân gà, lòng già, móng heo, chỉ có thể tìm cách khác.

Hiện tại nhiều người mua nấm, sen, đậu phộng, đậu phụ khô, v.v., vừa lúc này nấu món kho lại nấu thêm ít canh, cũng có thể để lâu.

Sao trước đây cô không nghĩ ra nhỉ? Có thể làm cho Lưu Nhạc một ít, đưa cho anh ta, mà anh ta lại đi khắp nơi, những thứ đó chắc chắn có thể kiếm được.

Hứa Hoan Ngôn nói là làm, loại nấm đó cũng khó mua, lại đi Cung Tiêu Xã mua thêm đậu phụ khô và đậu phộng.

Rồi đến cửa hàng thuốc tây mua một ít nguyên liệu, cô có bí phương riêng.

Để làm món khon ngon, thì sốt kho rất quan trọng, càng hầm lâu càng ngon, nhưng hiện tại cô không có thời gian, may là dựa vào bí phương thì vẫn ổn.

Món kho chú trọng hương vị cũng khác nhau, lần này trước tiên làm một ít vị cay, nếu ăn kèm với cơm thì càng ngon, người miền Bắc cũng đều có thể ăn cay.

Hứa Hoan Ngôn trở về phòng, cô đóng kín cửa bếp, bắt đầu lặng lẽ làm nước kho.

Lửa lớn đảo đều, cho hành tây thái lát và gừng vào xào cho thơm, sau đó cho thêm ớt khô, ớt cay vào cho ra vị, lại thêm vỏ quế cùng các dược liệu khác và đường phèn vào, sau đó thì bắt đầu điều chế nước sốt.

Nước sốt này sẽ khuếch đại hương vị cay nồng của ớt.

Đậy nắp lại, hầm nhỏ lửa, lửa không thể to cũng không được nhỏ, cho đến khi nước kho dậy mùi thơm, tắt bếp và để nguội, càng nhỏ càng tốt.

Hứa Hoan Ngôn ngồi một mình đợi đến chán, hai tiếng sau, một nồi nước kho mới coi như hoàn thành, cô tắt bếp, trực tiếp nhấc nồi lên, để nguội.

Cho đậu hũ ky và ngó sen thái lát vào, cô dọn dẹp bếp núc một chút rồi vội vã đi làm.

Mặc dù cô đã đậy kín, nhưng mùi vị chắc chắn sẽ bay ra ngoài, cũng không biết mùi vị trong bếp đã bay ra ngoài bao nhiêu.

Hứa Hoan Ngôn không biết, nhưng vào ban đêm, đứa trẻ nhà đối diện luôn khóc, nhất quyết đòi ăn thịt.

Làm hại bà nội của đứa trẻ hứa suông một lần nữa, sáng mai nhất định phải xếp hàng mua thịt.

Chu Như tối không về nhà, có lẽ mọi chuyện bên kia khá suôn sẻ.

Bạch Văn Văn thực sự trằn trọc cả đêm không ngủ được, đã một ngày rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì?

Chẳng lẽ có chuyện gì cản trở sao?

Sáng sớm hôm sau, Chu Như từ nhà về, còn mang theo bữa sáng cho Hứa Hoan Ngôn.

"Cha tôi đã giải quyết xong mọi chuyện, chiều hôm qua đã thông báo rồi."

Hứa Hoan Ngôn cũng yên tâm, gia đình Dư Cầm cuối cùng cũng có thể trải qua ngày tốt đẹp rồi.

Về chuyện những người đến xin việc, cô không quá quan tâm, hai người đó có thể đến xin việc một cách công khai như vậy lại kết hợp với phản hồi của Chu Như, hẳn là không phải người tốt, bằng không cô cũng sẽ không cân nhắc việc từ bệnh viện ra mới nói chuyện với cô.

Tuy nhiên, tốc độ bàn tán trong thôn vẫn rất nhanh, chỉ là sự thật có chút bất công.

Khi truyền đến tai Cố Diệu Văn, đã biến thành chuyện nhà họ Bạch ngày mai sẽ vào thành hưởng phúc, Cố Diệu Văn đã sắp xếp công việc cho cả nhà họ.

Cố Diệu Văn chính tai nghe được những thanh niên trí thức khác nói với anh ta lúc đó, anh ta cũng rất kinh ngạc.

Sau đó sáng sớm hôm sau anh ta cũng nhận được tin của chú Chu gửi cho anh ta, bên trong giải thích lý do, nói rằng vì giúp đỡ một người tốt, nên công việc cũng không còn.

Lời nói cũng rất chân thành, sau khi anh ta xem xong cũng thấy nên nhường công việc cho người khác, dù sao họ đều là người hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của mình để kiếm sống.

Hơn nữa vừa lúc có thể dập tắt tin đồn trong thôn, bằng không nếu chuyện này bị cậu biết, anh ta thực sự sẽ bị mắng.

Bạch Văn Văn bị Cố Diệu Văn nhờ một đứa trẻ truyền lời gọi ra ngoài, không nói cũng biết là vui mừng cỡ nào, nhất định là thư đến rồi, cô được nhận rồi? Hôm qua không đến, hôm nay nhất định là thông báo cho cô đi làm.

"Sao vậy anh? Có chuyện gì sao?"

Giọng nói của cô còn có chút run, đây là vì quá kích động, nếu không thường ngày cô sẽ xem mặt đoán ý rồi, vì thế còn chưa phát hiện ra vẻ mặt khó coi của Cố Diệu Văn.

"Công việc không có..."

"Em được đi làm..."

Bạch Văn Văn nghe được có gì không ổn, trên mặt có chút trắng bệch.

"Văn Văn, anh thực sự muốn cùng em ở bên nhau, kết hôn rồi sống chung, nhưng về tin đồn trong thôn, về sau em không cần phải truyền nữa."

Trong đầu Cố Diệu Văn đều là những gì người khác trong thôn truyền nói, không chú ý tới sắc mặt Bạch Văn Văn có gì không ổn.

Bạch Văn Văn thực ra rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cố Diệu Văn có ý gì? Sao công việc lại thất bại? Còn có tin đồn gì trong thôn, cô hoàn toàn không biết gì cả mà?

"Anh nói có ý gì vậy? Em không hiểu, hôm qua cả ngày em không ra khỏi cửa."

Bạch Văn Văn trước tiên phủ nhận những điều đó hoàn toàn không liên quan đến mình.

Cố Diệu Văn đương nhiên tin tưởng cô, Văn Văn còn nhỏ, lại rất ngoan ngoãn, chuyện này chắc chắn là bà nội của cô đi đâu cũng nói, nghĩ đến đây, thái độ của anh ta đối với Bạch Văn Văn cũng có chút nhẹ nhàng hơn.

"Anh biết, chuyện này không phải do em sai, là do người nhà em sai, em đừng lo, sớm muộn gì anh cũng sẽ cứu em ra khỏi hố lửa."

Bạch Văn Văn đúng lúc cúi đầu rơi nước mắt, mặc kệ bên ngoài đồn thổi thế nào, hiện tại ổn định tâm trạng của Cố Diệu Văn là tốt nhất, mọi chuyện đều phải chờ bà nội cô trở về mới nói.

Cố Diệu Văn nhìn Bạch Văn Văn khóc như vậy, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, nếu như cô không gặp được anh ta, vậy sau này cô sẽ phải chịu bao nhiêu gian nan trắc trở, hiện tại mỗi khi nghĩ đến, lòng anh ta lại như bị dao cắt.

Trong huyện thành, Dư Cầm thực ra không biết từ đâu nghe được công việc này của con trai mình là do Hứa Hoan Ngôn giúp đỡ, liền mang theo một đống đồ đến xưởng thực phẩm phụ phẩm.

Hứa Hoan Ngôn không muốn nhận cũng không thể không nhận, cuối cùng cũng chỉ lấy ra hai xuyến nấm hương từ túi lưới, còn lại đều cho Dư Cầm mang về, chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát.

Sau đó vào cuối tuần, Hứa Hoan Ngôn rảnh rỗi liền đi xem phòng mình mua, lại nhìn món kho của mình, cô còn tự mình đi xưởng chế biến thịt, mua một ít ruột già và móng heo, cũng đều cho vào kho.

Còn mang đến nhà máy một phần.

Lưu Linh Linh và Khâu Hoa đều nhìn trợn tròn mắt.

Móng heo cay này không nồng, thịt móng heo và xương dễ dàng tách ra, thịt mềm mà không ngán.

Một ngụm ăn xuống quả thực khiến miệng thơm nức.

Hứa Hoan Ngôn cảm thấy nên ăn kèm với một chén canh bột mì, hương vị sẽ càng tốt hơn.

Cuối cùng, món móng heo kho đã được ăn hết sạch sẽ.

Hỏi đến, Hứa Hoan Ngôn liền nói bà nội ở quê nhờ người mang đến cho cô.

Hai người thèm muốn đến chết.

Vất vả lắm chờ đến giữa tháng tư, Lưu Nhạc cuối cùng cũng trở về bằng xe.

-------------------------------------------------------------

Lời tác giả: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, Bánh Bao Ướt sẽ cố gắng đổi mới.

Ngoài ra, ngày mai và ngày kia đều là thời điểm đổi mới 0 điểm nhé, yêu mọi người, hôn hôn!