Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Editor: YingYing
Chuyện này rất thú vị, lại nhìn qua hai cô gái còn lại trong ký túc xá, cả hai đều cúi đầu không nói gì.
Một người thì kiêu ngạo còn người kia thì âm dương quái khí.
"Không sao đâu, tôi không để trong lòng đâu."
So với cô gái phía trước, người tên Chu Châu Châu lại càng có ý tứ hơn.
Chu Châu Châu nhìn quần áo Hứa Hoan Ngôn mặc, không biết điều kiện của cô tốt đến mức nào, nhưng cô ta nghĩ tới lời đồn trong nhà máy, dù sao công việc này có rất nhiều người thèm muốn , nhưng cuối cùng người đến làm việc lại không có ai biết đến cả.
Dù như thế nào cũng được, trước tiên cứ giao hảo với Hứa Hoan Ngôn thật tốt, quan hệ tốt đẹp sau này chiếm tiện nghi từ mối quan hệ này càng dễ hơn.
Hứa Hoan Ngôn cũng không để ý Chu Châu Châu, cô bận thu dọn chăn bông các thứ, nằm xuống nghỉ ngơi một lát đã gần đến giờ đi làm.
Nếu không đến nhà kho thì mọi người sẽ ổn thôi.
Khâu Hoa về nhà buổi trưa không hề nghỉ ngơi, giờ đi làm thì liên tục ngáp dài.
"Chị thấy ấy à có lúc ở ký túc xá vẫn tốt hơn, giữa trưa về em có thể nghỉ ngơi một chút, em cũng biết nhà chị đông đúc như vậy."
Cô ấy phàn nàn với Hứa Hoan Ngôn trong khi nói chuyện.
Hứa Hoan Ngôn gật đầu, xác thực là như vậy, nhưng cô cũng không muốn ở ký túc xá.
“Chị có biết cách thuê phòng quanh đây không?”
Hiện tại cô chưa hiểu rõ sự tình, những người xung quanh chỉ có thể hỏi Khâu Hoa trước.
Khâu Hoa thở dài.
“Không có đủ phòng ở cho mỗi nhà, làm sao có ai thuê phòng được ?”
Cô không còn hy vọng gì nữa, hơn nữa dù có thuê phòng ở cũng không đủ tiền, lương thấp như vậy sao mà đủ.
Hứa Hoan Ngôn im lặng gật đầu, trước tiên chỉ có thể chậm rãi nghĩ đến sau này lại tính tiếp.
Làm việc được một tuần, Hứa Hoan Ngôn thu xếp tới nhà kho vận chuyển hàng hóa.
Những chiếc xe tải lớn được vận chuyển đều là của đội xe tải của quận, hầu như làm việc theo ca không ngừng nghỉ, nhưng so với nhà máy thép và nhà máy thịt thì đều lớn hơn nhà sản xuất thực phẩm không thiết yếu của họ.
Mỗi nhà máy đều có xe riêng, còn nhà máy thực phẩm không thiết yếu chủ yếu sử dụng ô tô từ gara.
"Này, cô bé là người mới vào nhà máy phải không?"
Người tài xế xe tải đến lần này có lẽ khoảng ngoài ba mươi, là một người đàn ông cao lớn, có râu và to gan.
Hứa Hoan Ngôn ậm ừ, mỉm cười gật đầu rồi nhìn cái tên trên đó.
Lưu Nhạc.
"Xin chào đồng chí Lưu." Cô nói xin chào một cách hăng hái.
Lưu Nhạc thở dài, sau khi đỗ xe xuống xe, anh không cần bốc dỡ hàng, chỉ đứng sang một bên để cho người bốc hàng trong kho chất đồ.
Hứa Hoan Ngôn cũng biết đôi điều về tài xế ở thời đại này, những người có thể lái xe tải lớn ở thời đại này có một sự nghiệp thực sự đáng ghen tị.
“Đồng chí Lưu, mỗi chuyến đi mất bao lâu ạ?”
Lưu Nhạc nhìn Hứa Hoan Ngôn, thấy không có việc gì nên đứng sang một bên nói chuyện với cô.
“Tùy khoảng cách, nếu đi ra ngoài tỉnh khác thì mất một, hai tháng, nhưng nếu gần thì không sao, có lúc một tuần, có lúc ba, bốn ngày mới về”.
“Vậy buổi tối không có nhà khách thì phải ở trên xe ạ? Cũng vất vả đấy ạ.”
Lưu Nhạc nghe Hứa Hoan Ngôn nói, đối với cô liền có chút ấn tượng, đứa nhỏ này mặc dù tuổi còn nhỏ đã biết nhiều như vậy.
“Ai nói không phải vậy? Tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng xa nhà một, hai tháng, không gặp được vợ con, đồ ăn trên đường cũng không ngon. Rất mệt mỏi."
Những gì Lưu Nhạc nói đều là sự thật, mọi người đều cho rằng hắn kiếm được rất nhiều tiền, kỳ thật trong cuộc hành trình đó có bao nhiêu gian khổ, đi đến một số nơi còn tương đối xa xôi nguy hiểm.
Nhưng cũng cùng Hứa Hoan Ngôn nói qua, nếu không người khác sẽ cho rằng hắn không biết tốt xấu, kiếm được rất nhiều tiền, có thể mang nhiều đồ tốt từ tỉnh khác về, sao lại còn nói sự vất vả?
Hứa Hoan Ngôn nghĩ nghĩ, cô cảm thấy kết bạn đáng tin cậy là một chuyện tốt, không phải có câu, ra ngoài phải dựa vào bạn bè sao.
"Có nghề nào làm mà dễ dàng đâu. Đồng chí Lưu, cháu làm dưa chua muối và nước sốt cũng khá ổn, cháu vừa làm một ít ở nhà, lần sau đến cháu sẽ cho đồg chí Lưu một phần."
Lưu Nhạc không thiếu ít đồ ăn kèm này, mẹ hắn tự làm cho hắn một ít, nhưng hương vị cũng bình thường, hắn cũng thấy cô bé này nói chuyện khá hợp ý nên không khách sáo, hơn nữa anh cũng không muốn lợi dụng người khác. Trong tay hắn có rất nhiều thứ tốt, đến lúc đó lại chia cho cô một phần.
"Vậy thật tốt, tôi sẽ chờ đồ ăn của cháu."
Có qua có lại thì hai bên mới có thể hòa hợp vui vẻ.
Hắn vừa dứt lời thì hàng hóa bên đó đã gần xong.
Hứa Hoan Ngôn ai một tiếng, sau khi đưa hóa đơn cho người bốc vác coi như đã hoàn thành.
Chỉ là gần đây cô không làm nước sốt ở nhà, sở dĩ cô dám nói như vậy là đơn hàng này đến từ tỉnh khác, hành trình tương đối dài, thời gian cũng tương đối dài, cô có thời gian để hoàn thành.
Tương lai cô sẽ càng ngày càng có nhiều điểm, mọi thứ trong hệ thống luôn phải được xuất ra bên ngoài, có đường tiêu thụ là không thể thiếu, hơn nữa tương lai ở thời đại này sẽ có những thay đổi lớn, cô phải tiết kiệm đủ tiền cho bản thân.
Nhưng trước đó, cô cần thay đổi điều kiện sống hiện tại.
Tuần này làm việc xong, Hứa Hoan Ngôn không có trở về thôn.
Cô định đi dạo trên phố xem có nhà nào cho thuê không, dù sao cô cũng không muốn ở ký túc xá, lại không thể nấu nướng gì cả rất bất tiện.
Chiều thứ sáu chỉ còn một tiếng nữa là tan sở, thứ bảy chủ nhật cô không phải đi làm, tuần này đến lượt hai người nam trực.
Khâu Hoa không còn việc gì để làm, nghĩ đến tin đồn gần đây trong nhà máy, cô đưa tay chọc vào cánh tay Hứa Hoan Ngôn.
Hứa Hoan Ngôn quay đầu nhìn cô ấy, chỗ làm của họ ở gần nhau cách nhau rất gần.
"Chuyện gì vậy?"
Khâu Hoa kéo ghế sát lại.
"Em chưa nghe nói gì sao? Bên ngoài có rất nhiều người hỏi chị về lai lịch của em. Đều tò mò làm sao công việc này lại trở thành của em?"
Hứa Hoan Ngôn thật sự không nghe thấy, lắc đầu, sau khi làm quen với công việc, cô chỉ một lòng một dạ tìm nhà.
"Ồ, chị nói nè em có ngốc không? Nhân tiện, em còn nhớ giám đốc nhà máy không? Vốn muốn lấy vị trí của em đưa cho con dâu của em gái ấy, người này trước giờ cực kỳ khó ưa. Tốt nhất đừng chạm mặt bà ta, còn hai người kia thì cũng được, dù sao mấy người đó cũng cần mặt mũi."
Khâu Hoa thấy Hứa Hoan Ngôn đúng làcó nhiều may mắn, dù sao chuyện này quả thực khó khăn, hiện nay tìm công việc như mò kim đáy bể, người một nhà đánh nhau cũng không ít.
Hứa Hoan Ngôn biết giám đốc nhà máy nhưng thành thật mà nói, giám đốc nhà máy mặc dù là cấp trên của cô nhưng lại không cùng bộ phận, khó có thể gặp phải. Tuy nhiên, còn có một khả năng khác, đó là cấp trên của cô cũng không bảo vệ cô, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô về Dương Liễu Phương trong hai tuần qua, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.
" Cảm ơn chị đã nói cho em biết."
Khâu Hoa nhắc nhở bản thân cô như vậy cũng là điều tốt.
Đến 5 giờ chiều thứ Sáu cô tan làm.
Khâu Hoa xách túi chạy ra ngoài, hôm nay cô định đi xem phim mới chiếu.
Hứa Hoan Ngôn trở về ký túc xá trước thay quần áo, sau đó đi xem nhà.
Khi cô vừa thay quần áo, Chu Châu Châu cũng mở cửa bước vào.
"Hoan Ngôn, cô muốn về nhà sao?"
Hứa Hoan Ngôn lắc đầu, "Tôi đi ra ngoài có việc."
Chu Châu Châu nghe Hứa Hoan Ngôn nói như vậy, lập tức vui vẻ vây quanh Hứa Hoan Ngôn.
"Cô đi tiệm cơm quốc doanh à? Tôi cũng muốn đi."
Hứa Hoan Ngôn cau mày, chuyện này trước đây cô từng làm ở tiệm cơm quốc doanh, không có giấu diếm không phải việc gì đáng xấu hổ, hơn nữa trong nhà máy còn có người từng ăn ở tiệm cơm quốc doanh, có thể đã nhìn thấy cô.Che giấu chẳng có tác dụng gì cả, cô cũng có nói qua nên hầu như mọi người đều biết.
“Tôi không đi tiệm cơm quốc doanh, nếu cô muốn ăn thì tự mình đi.”
Chu Châu Châu giả vờ thở dài.
“Hoan Ngôn, cô cũng không biết đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh rất ngon mà, nhưng xếp hàng cũng khó khăn. Lần trước tôi đến đó, bánh bao thịt không còn, sủi cảo cũng hết, muốn tranh cũng không được”
Hứa Hoan Ngôn cũng cảm thấy như vậy, kỹ năng nấu ăn của đầu bếp Dư rất tốt, nhưng nếu họ bán điểm tâm thì sẽ không thể ngon bằng.
"Vậy thì đi sớm đi, trước khi mở cửa thì xếp hàng chắc chắn sẽ mua được, biết đâu cô còn là người đầu tiên."
Những lời nói kế tiếp Chu Châu Châu nghẹn lại ở cổ họng, cô ta hoài nghi Hứa Hoan Ngôn ngốc nghếch, cái gì cũng không hiểu, không thể giúp cô ta nói tốt vài câu móc nối quan hệ về sau nếu thấy cô ta thì ưu đãi đồ ăn nhiều hơn.
Hứa Hoan Ngôn đương nhiên biết ý tứ của cô ta, nhưng cô lười nói.
Cô cầm túi lên và trực tiếp mở cửa ký túc xá.
Từ đầu đến cuối chỉ có hai người ở trong ký túc xá, ước chừng những người còn lại đều bị bộ phim mới chiếu trong rạp thu hút.
Hứa Hoan Ngôn vốn không muốn đi tiệm cơm quốc doanh, nhưng sau khi đi ngang qua cô vẫn đi vào.
Lưu Thúy Vân vừa nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn, lập tức mỉm cười.
"Tiểu Hứa đến à, muốn ăn gì?"
Lúc này đang là giờ ăn trưa và có khá nhiều người.Hứa Hoan Ngônlắc đầu.
"Thím cứ làm việc đi ạ, cháu ghé qua thôi."
Lưu Thúy Vân quả thực có việc bận nên tránh sang một bên.
Hứa Hoan Ngôn đi vào phòng bếp, thấy mọi người đều rất bận rộn, thói quen cũ lại quay trở lại, liền xắn tay áo bắt đầu làm việc.
Mãi cho đến khi cô làm xong, đầu bếp Dư mới chú ý đến cô.
"Tại sao cháu lại đến đây?"
Hứa Hoan Ngôn cười khẽ: "Cháu ghé qua thăm mọi người một chút."
Tần Hỉ dựa vào khung cửa, lau mồ hôi trên trán.
"May mắn là Hoan Ngôn tới giúp, nếu không tôi bận chết mất."
Vừa nói, anh vừa muốn đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Hứa Hoan Ngôn.
Đầu bếp Dư trừng mắt nhìn anh một cái.Tần Hỉ sờ sờ cái mũi, ho khan hai tiếng rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Lưu Thúy Vân bắt đầu trò chuyện với Hứa Hoan Ngôn, dù sao giờ cơm trưa đã qua, xung quanh không có ai.
Hứa Hoan Ngôn cũng nhờ Lưu Thúy Vân hỏi về chuyện thuê phòng.
"Được, thím giúp cháu xem một chút, nhưng nhà bây giờ khó tìm lắm, hiện tại không có đủ phòng cho mọi người nữa là cháu cũng đừng hy vọng nhiều."
Hứa Hoan Ngôn biết rõ sẽ không tìm được ngay nên cứ hỏi thăm xung quanh trước đã.
Kỳ Vân cũng từ trong bếp đi ra, Hứa Hoan Ngôn lần trước tới đây thì chưa gặp chị ta.
"Hoan Ngôn đến rồi, có quen ở nhà máy bên kia chưa?"
Chị ta rất thích Hứa Hoan Ngôn, đứa nhỏ này, làm việc có quy củ, người cũng hiểu chuyện.