Editor: Cindy
Tô Nhứ giương mắt nhìn anh, cười nói: “Chọn anh cái gì cơ?”
Vân Dã: “…”
“Em đang cố ý đúng không?” Vân Dã nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khóe mắt cô, trừng mắt nhìn.
“Trước khi đi nói với em một câu khó lắm à?” Tô Nhứ vẫn ghim trong lòng, “Suýt nữa thì em khóc đấy!”
Vân Dã cười vui vẻ, lẩm bẩm nói: “Lúc ấy đang xem mấy bình luận trên mạng, giận đến mức tắt nguồn điện thoại.”
Tô Nhứ: “Anh xem bình luận gì?”
“Bình luận bảo đem em với cái tên tiểu bạch kiểm kia khóa chặt lại rồi ném chìa khóa xuống Thái Bình Dương.” Mặt Vân Dã lại lộ ra vẻ chán ghét, “Kể cả ném xuống Thái Bình Dương thì anh cũng sẽ cầm về mở ra cho bằng được.”
Tô Nhứ buồn cười nhưng cố lại nhịn xuống.
Cô ôm lấy bộ đồ Pikachu rồi đưa cho Vân Dã, “Đợi anh cũng thử cái cảm giác hơn mười ngày không liên lạc được với em xong rồi em sẽ chọn anh.”
“Anh đã thử rồi!” Vân Dã ôm lấy bộ đồ Pikachu, tức giận nói, “Em tưởng anh dễ chịu lắm chắc? Anh cũng không nhịn được mà phải mặc cái thứ đồ chơi này vào rồi tới lén nhìn em đấy thôi!”
Bởi thế mà bị Đàm Chi Hành cười nhạo, còn nói anh ngu ngốc.
Tô Nhứ sờ bộ đồ Pikachu nói: “Đáng yêu quá đi thôi.”
“Nhưng anh còn đáng yêu hơn ấy.” Cô cười, ánh mặt trời rực rỡ.
Vân Dã: “…”
Một lúc sau, Tô Nhứ trở về, sau lưng còn đi theo một con Pikachu.
Nhiếp Thư hỏi cô thế nào, Tô Nhứ đưa tay ra hiệu OK.
Lần này chắc chắn không có vấn đề gì nữa.
Những chuyện đau đầu quấn lấy Tô Nhứ làm loạn bao lâu đều biến mất, đã vậy còn thu hoạch thêm được một phần niềm vui ngoài ý muốn. Cô vui đến mức hận không thể gào thét rồi lăn hai vòng, ngay cả Nhiếp Thư xoi mói trông cũng thuận mắt hơn bao nhiêu.
Tô Nhứ quay cảnh quay này một lần liền qua.
Sau khi Nhiếp Thư ra hiệu OK, dáng vẻ lạnh lùng trầm tĩnh của nhân vật cũng biến mất, thay vào đó là ý cười lộ rõ qua từng khóe mắt chân mày.
“Em qua rồi!” Hôm nay sau khi kết thúc công việc, các nhân viên công tác nhìn thấy Tô Nhứ vui vẻ chạy về phía con Pikachu ở bên ngoài phim trường. Pikachu dang tay ra, Tô Nhứ lập tức nhào vào trong ngực nó.
Sau khi sững sờ hai giây, Nhiếp Thư chợt hiểu ra, quay đầu phàn nàn với Đàm Chi Hành: “Trợ lý của cậu là fan của cô ấy đúng không! Bảo sao mấy ngày nay cậu ta cứ nhắm vào tôi mãi! Lại còn theo đuổi thần tượng trong thời gian làm việc nữa chứ, mau trừ lưng cho tôi!”
Đàm Chi Hành đang mải chơi di động, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, nói: “Là Vân Dã đấy.”
Nhiếp Thư: “?”
Hắn nghe xong liền ngây đơ ra đó.
Chu Tuyền nghĩ vị bạn tốt họ Tô của anh ấy đột nhiên thay đổi thái độ như vậy thì chắc chắn có điều kỳ quái. Trên đường trở về khách sạn, anh tiện hỏi cô: “Chuyện gì khiến em vui vẻ thế?”
Tô Nhứ khẽ ngâm nga giai điệu gì đó, nói: “Thì là vui vẻ thôi.”
Chu Tuyền híp mắt lại hỏi: “Người đàn ông kia trả lời tin nhắn của em rồi à?”
Tô Nhứ gật đầu, “Ừ!”
Hai người im lặng đối mặt nhau một lúc, trong đầu Tô Nhứ thầm nói không xong, bại lộ rồi, cô lập tức bổ sung thêm: “Đúng hơn là trả lời tin nhắn của bạn em!”
Chu Tuyền chế giễu nói: “Vẫn còn giả bộ?”
Tô Nhứ: “…”
Sau khi bị Chu Tuyền vạch trần, Tô Nhứ bỏ lại anh ở đó, còn mình thì lộc cộc chạy về phía thang máy.
Sau khi Tô Nhứ trở về khách sạn rửa mặt xong thì nhắn hỏi Vân Dã: “Anh đi tu hành ở đâu vậy?”
Đọc xong tin nhắn, Vân Dã lập tực gọi cô qua bên đấy.
Đó là một ngôi chùa nằm tít trên đỉnh núi cao.
Lối vào ngôi chùa có những thềm đá dài dài, hai bên là những cây bạch quả hàng trăm năm tuổi. Mây đen kéo tới, che mất nửa vầng trăm tròn đêm nay.
Đèn trong chùa được thắp sáng chưng bất kể ngày đêm, các vị hòa thượng ở bên cạnh đang có một buổi tọa đàm, tiếng mõ vang lên.
Tô Nhứ ngơ ngác nhìn tượng phật trong sảnh lớn. Mặc dù chỉ mới vừa đặt chân tới đây mấy giây thôi nhưng cô đã bị cảnh vật quanh đây ảnh hưởng, sinh lòng kính sợ.
Vân Dã quỳ dưới đất, nói: “Nó vừa mới nói với anh là nó muốn anh đi, nó không giữ anh nữa.”
Tô Nhứ: “…”
Chính anh muốn đi thì có!
Phật: Thích thì cứ đi đi!
“Lúc tu hành không thể bỏ dở giữa chừng đâu, chờ hết thời gian rồi hãy đi.” Tô Nhứ học theo anh, quỳ xuống bên cạnh, “Nếu em mà biết anh đang tu hành, em chắc chắn sẽ không truyền tống anh đâu.”
Vân Dã đưa đệm hương bồ cho cô, còn mình thì quỳ xuống mặt đất lạnh như băng.
Anh hừ một tiếng nói: “Nếu anh không đi thì sao mà biết em mất hồn mất vía vì anh như thế được, đã vậy còn suýt khóc nữa chứ.”
Tô Nhứ: “…”
Cô nhìn sang, trợn mắt với anh nói: “Thấy em khổ sở anh vui lắm hả?”
Vân Dã cười khẽ, nói: “Ừ, vui lắm.”
“Em khổ sở vì tôi, đương nhiên tôi phải vui rồi.”
Tô Nhứ tức giận nói: “Cái này có gì vui đâu chứ.”
Vân Dã gật đầu, nhìn về phía pho tượng phật cao quý trên cao, sau vài giây yên lặng, anh chậm rãi nói ra: “Tô Nhứ, anh thích em.”
Tô Nhứ cười trêu chọc, “Nhìn em mà nói nè.”
Vân Dã nghiêng đầu nhìn sang, từ đuôi mắt đến chân mày đều chứa ý cười.
“Anh giống với loài người nhưng lại không phải là con người, không thể hòa nhập vào thế giới của em.” Vân Dã điềm tĩnh, khẽ thầm thì với cô, anh kể, “Lực lượng quá mức mạnh mẽ và thần bí, người thường ban đầu sẽ cảm thấy ngạc nhiên, lợi hại nhưng sợ hãi và cảnh giác còn chiếm nhiều hơn.”
“Anh cũng từng giãy giụa kiềm chế việc thích em. Trong lòng nghĩ rằng em sẽ sợ anh, nhưng lại không thể chịu được cảnh sau này em ở bên người khác.”
Anh nửa đùa nửa thật nói: “Nếu quả thật có một ngày như vậy, nói không chừng anh sẽ gây ra chuyện xấu xa gì đó.”
Tô Nhứ yên lặng lắng nghe.
“Nhưng những lời anh nói hiện tại không phải vì muốn khiến em thương hại anh. Anh chỉ muốn nói với em rằng, chuyện anh nói mình thích em không phải chỉ là thuận miệng mà nói ra.” Vân Dã chớp mắt nhìn cô, “Chỉ có mình em thôi, cho đến khi anh chết cũng sẽ không thay đổi.”
Tiếng chuông đêm nơi phật đường vang lên, từng tiếng từng tiếng rơi vào trong tai cô.
Tô Nhứ bại ở anh thật rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn lên tượng Phật, trịnh trọng nói: “Chọn anh, em chọn anh, đến chết cũng không đổi.”
“Không nên nhìn anh nói sao?” Vân Dã duỗi tay ra quàng vào cổ cô, sau đó lại cúi đầu xuống, vốn hai người đã tựa gần vào nhau rồi lại càng gần thêm, trán chạm trán, “Nói lại lần nữa đi.”
Tô Nhứ cười, trong mắt là khuông mặt chiếu ngược của anh, cô nói: “Em cũng thích anh, cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích anh.”
Lời thổ lộ thẳng thắn ấy khiến lòng Vân Dã trở nên mềm mại, tất cả khí thế trên người đều bị vẻ dịu dàng thay thế.
“Nhưng mà… Đây là phật đường mà, dựa gần như vậy còn ra thể thống gì nữa.” Tô Nhứ duỗi tay đẩy anh ra, “Anh tu hành chăm chỉ nha.”
Vân Dã mặt không đổi sắc nói: “Họ đều bảo cho anh đi mà.”
Tuy nói thì nói như vậy nhưng rồi anh vẫn ở lại, chờ tới cuối tháng.
Khoảng thời gian sau đó Vân Dã chưa từng tới phim trường, Tô Nhứ cũng không đi tới phật đường nữa. Hai người đều không liên lạc với nhau, nhưng mỗi người đều sống rất tốt.
Một người tập trung trải qua khoảng thời gian tu hành còn dư lại, một người nghiêm túc quay phim chụp ảnh.
Bởi vì vấn đề quấy rối bọn họ đã được giải quyết, trong lòng cũng không bị ảnh hưởng bởi sự nghi kỵ nên đều vô cùng tin tưởng nhau.
Tối hôm kết thúc đợt tu hành, chuyện đầu tiên Vân Dã làm sau khi ra ngoài là đến gặp Tô Nhứ.
Nhưng lúc này Tô Nhứ vẫn còn đang làm việc ở phim trường cùng nam chính phối hợp diễn cảnh tình cảm. Đây là một trong những cảnh cao trào nhất phim.
Vân Dã vừa tới thì nghe Nhiếp Thư nói với Tô Nhứ: “… Cái loại cảm giác đó không được biểu hiện ra ngoài. Hay là cô thử coi cậu ấy là Vân Dã xem?”
Vân Dã: “?”
Tô Nhứ khó xử nói: “Không được, quan hệ giữa tôi với Vân Dã nào có trầm trọng như thế, để tôi ấp ủ cảm xúc chút đã.”
“Không có gánh nặng á?” Nhiếp Thư khó hiểu nói, “Người bình thường nói chuyện yêu đương với vua của vạn thú… riêng chuyện này thôi đã thấy siêu áp lực rồi.”
Tô Nhứ nghe xong lại nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, cuối cùng quả quyết lắc đầu nói: “Thật sự không có tí áp lực nào luôn.”
Nhiếp Thư giơ ngón tay cái về phía cô, khen: “Điều này nói rõ cô không phải người bình thường.”
Khen xong, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy một con khủng long nhỏ lâu rồi không thấy đột nhiên xuất hiện, suýt chút nữa thì bị dọa chết ngay tại chỗ.
Tô Nhứ vỗ vỗ khủng long nhỏ, thủ thỉ: “Em khuyên anh không nên xem, xem mà ghen thì em cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Vân Dã cực kỳ hào phòng nói: “Diễn xuất thôi mà, anh đây là loại người đấy chắc?”
Tô Nhứ tin anh, lấy lại cảm xúc rồi vào sân bắt đầu quay chụp.
Sau đó Vân Dã cứ nhìn cảnh nam nữ chính ôm ôm ấp ấp dưới tình huống nguy hiểm, nữ chính ẩn nhẫn thổ lộ tình yêu của mình với nam chính, hai mắt đỏ lừ.
Đàm Chi Hành ngáp một cái, khóe mắt để ý cái lon trong tay khủng long màu xanh lục đã bị nó bóp đến bẹp dí, xoắn cả vào nhau.
Sau khi quay xong, Tô Nhứ đảo mắt một vòng bên ngoài nhưng không thấy Vân Dã đâu.
Cô cười thầm, quả nhiên vẫn không chịu nổi.
Tô Nhứ về phòng nghỉ chuẩn bị thay đồ lại phát hiện bên trong chỉ có một người ngồi.
Anh không bật đèn, ánh sáng trong phòng mờ mịt.
Tô Nhứ đóng cửa lại, giơ tay lau đi vết máu dính trên mặt, ngồi xuống bên cạnh nói: “Ghen rồi à? Em mới vừa nói với anh…”
Vân Dã đứng dậy, lúc Tô Nhứ giương mắt lên nhìn thì cúi người xuống, tay chống lên phần tay nắm của ghế, nhốt cô lại trong đó rồi cúi xuống hôn lên.
Hơi mạnh mẽ.
Tô Nhứ ngẩng đầu, gò má đỏ ửng.
“Tự đánh giá cao chính mình.” Vâ Dã duỗi tay miết nhẹ đôi môi đỏ tươi của cô, giọng khàn khàn, “Sau này anh sẽ đợi em quay xong rồi mới đến.”
Tô Nhứ cười đưa tay lên ôm lấy cổ anh, thân mật cọ lên trán anh.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Nhứ lập tức rút tay về.
Vân Dã: “…”
Anh bực bội hỏi: “Sao lại buông tay?”
Tô Nhứ trợn mắt nhìn anh, đàng hoàng đáp: “Không biết, cảm giác trường hợp không đúng, khiến chúng mình như thể đang vụng trộm ấy…”
Vân Dã nghe xong khóe mắt khẽ giật, lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói: “Vụng trộm cái gì mà vụng trộm, anh là anh họ em chắc?”
Tô Nhứ: “…”
Cô bị nói thì mặt nhanh chóng đỏ lên, toàn thân nóng ran. Quá xấu hổ! Giờ cô lại ngã ngay xuống cái hố cô đào trước đó!
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, Đồng Nguyên ở bên ngoài gọi: “Chị Tô Tô ơi?”
Tô Nhứ đẩy Vân Dã ra.
“Sợ cái gì? Dù sao thì cậu ta cũng không vào được.” Vân Dã hơi nheo mắt, “Em còn nghĩ linh tinh nữa thì cái cửa này không bao giờ mở ra được đâu.”
Tô Nhứ đành phải xin anh tha cho: “Không đâu, thật đấy!”
Một phút sau, cửa mở ra.
Tô Nhứ cầm khăn giấy che nửa bên mặt nhìn Đồng Nguyên ở bên ngoài.
Đồng Nguyên nghĩ rằng cô ở bên trong tháo trang sức nên mới rề rà vì vậy không hỏi gì nhiều, chỉ đem tin nhắn Triệu Hằng vừa gửi tới cho cô xem.
Sau khi kết thúc đợt tu hành, Vân Dã lại bắt đầu chuyến đi vòng quanh thế giới.
Chỉ là không như những lần trước, giờ đây đi đâu anh cùng sẽ “báo cáo” với Tô Nhứ.
Những lúc Tô Nhứ không thể bớt thời gian đi cùng mình, anh sẽ chủ động gửi mấy video mình quay được cho cô.
Tiểu Hoa vẫn đang ở thảo nguyên ngày ngày ôm ôm ấp ấp với báo săn vương của nó.
Khi bộ phim tiến gần đến giai đoạn cuối, Tiểu Hoa sinh ra ba con báo con.
Trừ màu mắt đen nhánh lộ ra bên ngoài rõ ràng, toàn bộ phần lưng của báo săn nhỏ mới sinh có màu xám mềm mượt, vết đốm cũng không hiện rõ. Theo thời gian lớn dần lên, lông của chúng sẽ rụng dần và trở nên xinh đẹp y như mẹ chúng vậy.
Sau khi Tô Nhứ nhìn thấy video liền kêu gào nói muốn đi xem.
Vân Dã nói: “Nửa tháng sau chúng mới mở mắt, bây giờ tụi nó chỉ mù mịt bò loạn khắp nơi, chẳng có chút thú vị nào đâu.”
Có lẽ báo săn con phải mất khoảng hai mươi ngày mới có thể ăn, sau hai tháng thì dứt sữa.
Để phát triển thành hình dạng của một con báo săn hoàn chỉnh thì phải mất hai tháng nữa.
Tô Nhứ nghe lời anh, càng thêm củng cố lòng kiên định kết thúc việc quay chụp thật sớm.
Lúc này, Nhiếp Thư và Đàm Chi Hành đang thảo luận xem nên đặt tên ba đứa nhóc của Tiểu Hoa là gì.
“Tôi nghĩ cần phải có phong phạm của cha nó, vẻ khí phách ấy.” Nhiếp Thư nói quan điểm của mình với mọi người, “Báo săn vương đấy, nghe thế nào cũng thấy rất trâu bò.”
Nói thì nói như vậy chứ trong ba đứa cũng chỉ có đứa nhỏ nhất kế thừa gen của cha nó, cả người đen thùi lùi. Lúc nó mới vừa mở mắt, bò loạn trên đất tìm mẹ còn bị hai anh nó ghét bỏ.
Đàm Chi Hành cảm thấy Nhiếp Thư đang mơ mộng hão huyền, hắn nói: “Ba đứa nhóc này trong mắt Vân Dã giờ đã tồn tại với thân phận: anh cả, anh thứ, em út rồi.”
Sự thật chứng minh, lời hắn nói đều đúng.
Khi Tô Nhứ hỏi tên chúng, Vân Dã đáp: “Anh cả, Anh thứ, Em út.”
Tô Nhứ: “…”
Này không phải giống hệt với ba nhóc sư tử Châu Mỹ à?!
Song vì cái tên này không nhận được toàn bộ phiếu bầu thông qua nên tạm bị gác lại một bên.
Khi bộ phim đóng máy thì cũng đã gần đến cuối năm.
Sau mấy tháng làm việc mệt nhọc, Tô Nhứ về tới nhà liền nằm vật ra chiếc giường mềm mại, thoải mái thở dài.
Ngủ một giấc thật ngon xong cô nhận được điện thoại của mẹ Tô, bà hỏi cô muốn ăn gì, mua đồ gì cho ngày Tết.
Tô Nhứ nói chuyện xong với bà thì tắt máy, lúc này mới nhận ra đã sắp trôi qua một năm.
Cô đứng dậy đi rót nước uống, không nhịn được nghĩ Vân Dã sẽ đón năm mới thế nào.
Một người bơ vơ không nơi nương tựa thì còn có thể đón Tết thế nào chứ, đương nhiên là một mình trôi qua rồi.
Đã vậy khỏi cần phải nhắc tới người không có chỗ ở cố định, ngủ nơi đồng không mông quạnh còn nhiều hơn là nằm ngủ trên giường.
Quá khổ.
Tô Nhứ gọi cho Vân Dã.
Ngay sau đó.
Tô Nhứ hỏi: “Bình thường anh ăn Tết thế nào vậy?”
Vân Dã: “Ăn Tết là cái gì?”
Tô Nhứ: “…”
Nghe được câu hỏi mờ mịt này, Tô Nhứ lại càng thêm đau lòng.
“Ba mươi tết tức là giao thừa, là Tết âm lịch, là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc.” Tô Nhứ hoa tay múa chân, lại hỏi, “Tối hôm qua không phải anh lại ngủ trong biển đấy chứ?”
Vân Dã: “Mặc dù đúng là ở trong biển nhưng anh không có ngủ.”
Bởi vì phát hiện ra nhiều loại cá voi mới nên gần đây anh thường tới vùng biển Nam Cực, hai bên đều có chút tò mò.
Tô Nhứ cầm cốc, sau khi suy nghĩ một lúc, nói: “Em đưa chìa khóa nhà cho anh nhé.”
Vân Dã đứng trên tảng băng trôi, nhướng mày.
Tô Nhứ nói: “Mặc dù anh có thể đi tới bất cứ đâu, nhưng dù sao cũng phải có chút cảm giác nghi thức. Em đưa chìa khóa cho anh, sau này nếu anh muốn nghỉ ngơi thì có thể thể ngủ ở chỗ của em.”
Lấy trời đất làm nhà, nói thì có vẻ khí phách ngời ngời nhưng dù sao vẫn có phần cô đơn.
Lại đừng nhắc tới Vân Dã là người có thể tự do đi khắp thế gian, nhưng khắp thế gian lại không có nơi nào chủ động giữ lại anh.
Vân Dã im lặng, Tô Nhứ cũng không ngại mà nói tiếp: “Mẹ mới vừa hỏi em Tết này muốn ăn gì, anh có muốn ăn cái gì hay không? Tuy là hai năm nay vị càng ngày càng nhạt nhưng đây cũng là ngày vui, hơn nữa mẹ em nấu ăn cũng rất giỏi…”
Lời còn chưa dứt, cảnh tượng trước mắt đã biến đổi.
Cô đứng trên mặt biển, nhìn Vân Dã đứng trên tảng băng, đưa tay về phía mình nói: “Đưa chìa khóa cho anh.”
Tô Nhứ dở khóc dở cười: “Ở nhà!”
Vì cảm giác nghi thức, cô lại vội trở về lấy chìa khóa đưa cho Vân Dã.
Vân Dã nắm chặt chìa khóa lạnh như băng trong lòng bàn tay, tựa như đang giữ lấy bảo vật trân quý nào đó.
Đêm ấy, Vân Dã đứng ở trước cửa nhà Tô Nhứ, lấy ra chìa khóa mở cửa, rồi đường đường chính chính từ cửa vào nhà.
Tô Nhứ đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn anh bình tĩnh vào nhà, đóng cửa rồi chậm rãi bước về phía mình, duỗi cánh tay dài kéo người vào trong ngực, lại vùi đầu vào cần cổ của cô.
Tô Nhứ nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm qua anh không ngủ đúng không? Giờ mệt rồi hả?”
Vân Dã ừ một tiếng, ôm cô ngã xuống ghế sô pha.
Tô Nhứ nói: “Vậy đi ngủ thôi, anh buông ra đi, em đi tắt đèn.”
Vân Dã không lên tiếng, nhưng đèn lại vụt tắt.
Tô Nhứ cũng không ngạc nhiên, đưa tay qua mò lấy điều khiển từ xa tắt ti vi.
Trong phòng có bật điều hòa không khí, đêm đông cũng trở nên ấm áp hơn. Cô rúc trong ngực Vân Dã, khe khẽ nói chuyện với anh.
Vân Dã trả lời câu được câu chăng, Tô Nhứ cũng không để ý, mãi tới khi nói đến mệt mỏi cô mới nói ngủ ngon rồi nhắm mắt lại.
Vân Dã hôn lên trán cô, “Ngủ ngon.”
Trong đêm đông, hình ảnh hai người ôm nhau ngủ nhìn thực sự rất ấm áp.
Cho đến sáng sớm hôm sau, có người thứ ba mở cửa nhà Tô Nhứ.
Mẹ – vừa vào cửa đã nhìn thấy hai người nằm trên ghế sô pha – Tô: “?”
Vân Dã nghe thấy động tĩnh thì tỉnh dậy: “…”