Editor: Cindy
__________
Bài hát trên được một bạn độc giả xinh đẹp đề cử, mọi người thử thưởng thức nhé ?
__________
Vân Dã rời đi không bao lâu thì trở về.
Lúc anh đến gần Tô Nhứ, cô thấy trên tay áo Vân Dã có dính chút máu.
Xem ra chuyến đi này cũng chẳng vui vẻ gì.
"Cô ấy cần phải về rồi." Vân Dã nói, "Anh chơi một mình đi."
Meyerov gật đầu, A Cát cũng ló đầu từ trong sông rồi phun nước qua vòi tỏ vẻ tiễn biệt hai người.
Bè trúc rời thuyền, sau khi đi được một quãng thì Vân Dã quay đầu nhìn Meyerov nói: "Uống ít rượu thôi đấy."
Meyerov cười khẽ.
Trở về bãi lau sậy, đom đóm vẫn còn đấy.
Nhưng Tô Nhứ đang lo lắng nên không có lòng dạ nào mà thưởng thức.
"Về đi thôi." Vân Dã nói xong, thấy Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn mình, vẻ mặt trầm tĩnh, anh nhướng mày hỏi, "Sao vậy?"
Nhìn sắc mặt cô không tốt, Vân Dã lại hỏi: "Ông ấy khi dể cô?"
Tô Nhứ lắc đầu, chỉ chỉ ống tay áo của anh, "Anh bị thương à?"
"Của tê giác ấy mà." Vân Dã nói, "Tôi nào có dễ bị thương như vậy được."
Chỉ có anh làm người khác bị thương thôi.
Tô Nhứ yên lòng nhưng vẫn muốn nói gì đó, sau lại thôi.
Vân Dã bất lực hỏi: "Lại sao nữa?"
Tô Nhứ: "Trước đó rõ ràng anh đã nói, anh nói mình sẽ già đi mà."
Vân Dã: "..."
Nghe ra trong lời nói của cô có ý tủi thân âu sầu, Vân Dã hơi sửng sốt, lại cúi người nhìn cô, "Đúng là tôi có nói như vậy."
"Thế tại sao Meyerov lại nói hai mươi năm qua chưa từng thấy anh thay đổi? Anh coi, trên mặt ông ấy đều có nếp nhăn hết rồi!" Tô Nhứ đáng thương chớp mắt, "Nếu anh vĩnh viễn trẻ mãi không già, vậy... vậy tôi..."
Trong mắt Vân Dã xẹt qua ý cười, ừ một tiếng, âm cuối nâng lên, mang chút ý tứ hàm xúc, "Vậy cô sẽ thế nào?"
Tô Nhứ tức giận nói: "Vậy tôi sẽ khổ sở chết luôn!"
Nhìn điệu bộ tức giận của Tô Nhứ, Vân Dã thở dài, cong ngón tay búng vào trán cô, "Cô tin ông ấy hay là tin tôi đây? Tôi nói già thì sẽ già, chỉ cần người khác nói tôi không thay đổi thì cô lập tức tin là không thay đổi à? Thế thì tôi mới khổ sở chết đó."
"Thì tôi không tin hết mới đi hỏi anh đấy." Tô Nhứ che trán nói, "Bởi vì ông ấy nói hai mươi năm qua anh vẫn luôn như vậy."
"Đừng nói là hai mươi năm. Cho dù ba mươi năm hay bốn mươi năm thì ở trong mắt ông ấy tôi cũng sẽ không thay đổi." Vân Dã nhàn nhạt nói, "Càng không nói tới việc tôi trong mắt ông ấy và tôi mà cô nhìn thấy bây giờ căn bản là hai người khác nhau."
"Ở trong mắt Meyerov tôi chính là một người Nga."
Tô Nhứ: "..."
"Tại sao lại vậy?" Tô Nhứ không hiểu nhìn anh.
Vân Dã: "Thủ thuật che mắt mà thôi, rất đơn giản."
Nghe được ba chữ rất đơn giản, Tô Nhứ cảm giác mình vừa ăn mười ngàn tấn chanh.
"Cô trong mắt ông ấy cũng không phải là hình dáng hiện tại, tránh phiền phức." Vân Dã giải thích, "Cả năm cũng chỉ có lúc này là gặp nhau, bình thường đều không liên lạc. Lúc đầu còn nhỏ, năng lực của tôi không ổn định, lại không quá hiểu loài ngoài, vì bảo vệ mình nên dùng chút ảo thuật."
Ban đầu anh cũng không quan tâm Meyerov, chỉ cảm thấy người đàn ông này thật may mắn.
Nhưng sau khi thông qua động vật ở đó, anh biết được hàng năm Meyerov đều đến tìm Đa Lan, những lúc không tìm được nó sẽ tới ốc đảo quanh quẩn hồi lâu.
Khi ấy Vân Dã còn có chút lòng hiếu kỳ đối với nhân loại, lại cảm thấy Meyerov cũng rất chân thành nên thỏa mãn nguyện vọng được gặp Đa Lan của ông.
Cũng vì vậy mà anh thân với Meyerov.
Dù chỉ có một đêm trong năm nhưng quan hệ của bọn họ rất tốt. Trong mắt Meyerov, Vân Dã vẫn luôn là một thanh niên trẻ tuổi người Nga. Chỉ khác rằng trước kia tính cách khá hoạt bát nhưng theo thời gian cũng dần trở nên càng chín chắn điềm tĩnh.
Chính bản thân ông cũng có sự thay đổi không nhỏ.
Từ một người lính xung phong xông pha ra trận trên chiến trường biến thành một người bình thường ngày ngày tuần tra trên núi, thảnh thơi uống trà nói chuyện phiếm.
Vân Dã nói: "Ông ấy là người tốt."
Đối với Vân Dã, Meyerov còn có một thân phận khác là bạn của anh.
Sự tồn tại đó vừa là thầy vừa là bạn.
"Nhưng đã quá muộn rồi. Meyerov quen thuộc với cậu trai người Nga đó hơn, mà tôi cũng không định nói cho ông ấy, bởi vì ông ấy biết càng ít thì sẽ càng an toàn." Vân Dã nói, "Có một số mối quan hệ, dừng đúng lúc mới là tốt nhất."
Tô Nhứ nghe xong lại đau lòng.
Cô muốn hỏi, vậy quan hệ giữa tôi với anh là gì đây? Anh cũng muốn dừng nó đúng lúc ư?
Nhưng cô không nghĩ như vậy mà.
"Tôi hiểu rồi, nhưng tôi còn một câu hỏi cuối cùng nữa." Tô Nhứ nói, "Lúc anh gặp Meyerov, anh mấy tuổi?"
Vân Dã chớp mắt nhìn cô, "Muốn biết hả?"
Tô Nhứ gật đầu.
"Thế thì lại đây." Vân Dã ngoắc ngoắc tay.
Tô Nhứ nghiêng đầu lại gần thì bị Vân Dã búng vào trán: "Ngủ ngon nhé."
Trong nháy mắt Tô Nhứ bị truyền về nhà: "..."
Cô ôm chăn lăn lộn gào khóc.
Không chơi nổi đúng không!
Tô Nhứ không cam lòng cầm di động lên nhắn tin cho Vân Dã.
"Anh vẫn chưa trả lời tôi mà!"
"Anh chơi xấu!"
Vân Dã cười đểu: "Ai bảo cô không tin tôi."
Tô Nhứ gửi lại mấy icon khóc thút thít nhưng cũng chột dạ vì những lời anh nói.
Lúc đó cô có nghi ngờ anh thật.
Vân Dã không nói quá khứ của mình cho Nhiếp Thư hay Đàm Chi Hành cũng không cho Meyerov nhìn thấy hình dáng chân thân của mình.
Nhưng anh lại nói hết tất cả cho Tô Nhứ, chưa bao giờ nói dối nửa câu, cũng chẳng giữ lại chút nào cho mình.
Mấy ngày sau đó, Tô Nhứ tỏ ra cực kỳ ân cần với Vân Dã, đúng giờ gửi lời chào buổi sáng lời chúc ngủ ngon.
Vân Dã thì vui vẻ nhìn cô niềm nở với mình, cố ý treo máy để cô nghĩ rằng mình vẫn còn đang khó chịu.
Đáng tiếc những tháng ngày tốt đẹp thế này không kéo dài được lâu. Tô Nhứ vì trốn kế hoạch show tạp kỹ mà bà cụ vạch ra từ trước mà nhận lời mời của một show truyền hình khác, giờ bắt đầu bận bịu quay chụp.
Sau khi Tô Nhứ trở nên bận rộn, Vân Dã không còn nhận được mấy lời chào sớm tối nữa. Kìm nén được vài phút, thế cục xoay chuyển, biến thành anh chủ động nhắn tin tìm Tô Nhứ.
Nhưng Tô Nhứ đang bận quay show, di động lại giao cho trợ lý Đồng Nguyên giữ, đến việc đọc và nhận được tin nhắn còn chậm nữa là trả lời lại anh.
Vân Dã nhìn điện thoại không có một cái thông báo tin nhắn nào mà ngẩn người.
Đúng là trời đất xoay vần.
Show truyền hình mà Tô Nhứ tham gia mang tính cạnh tranh cao, bởi vì hoạt động chủ đề phải quay theo ba giai đoạn, có một phần cảnh quay còn phải kết thúc ở nước ngoài. Mặc dù thời gian quay chụp chỉ mất bốn ngày nhưng cũng khá phong phú.
Trùng hợp là nghệ sĩ được phân cùng nhóm với cô trong kỳ này là Cao Thịnh.
Cao Thịnh xúc động cảm thán với cô: "Thật trùng hợp, thế mà chúng ta lại có duyên phận quay cùng nhau trong show truyền hình này."
Tô Nhứ chế nhạo cậu ta: "Nghe nói cậu mới nhận bộ phim mới, giờ lại quay thêm show truyền hình, ôi đúng là người bận rộn nhỉ."
Cao Thịnh bị cô nói cũng buồn bực: "Chụp xong chương trình tạp kỹ này phải vào đoàn làm phim ăn mừng mở máy ngay, tôi thấy công ty đang muốn tôi chết đây mà."
Mệt chết ấy.
Tô Nhứ giơ tay lên tạo hình chữ V với cậu: "Cố gắng lên! Tin tưởng chính mình, cậu có thể!"
Bọn họ rút thăm làm nhiệm vụ, lại bất hạnh rút trúng phải nhiệm vụ cần xuất ngoại. Địa điểm là Mông Cổ, nhiệm vụ là chụp liên tục ba bức ảnh với chó sói Mông Cổ ở đó.
Lúc Tô Nhứ nhìn thấy thẻ nhiệm vụ thì có chút cảm giác vi diệu, rồi lại không nhớ được tại sao lại vi diệu, sau cô gọi Đồng Nguyên kêu cậu mau tới thu dọn đồ đạc.
Mặt Đồng Nguyên đầy vẻ phức tạp, vừa đi vừa nói với cô: "Chị Tô Tô, địa điểm quay chụp mà tổ tiết mục sắp xếp chính là nhà của Đào Tử đó."
Tô Nhứ lướt lướt di động, thờ ơ đáp: "Đấy là ai vậy?"
Đồng Nguyên: "..."
Ngài quên người ta nhanh như vậy cơ à!
"Thì chính là cái đồ thích bắt bẻ táp chị trên Weibo lần trước ấy." Đồng Nguyên nói.
Lúc này Tô Nhứ mới hơi có vẻ ngờ vực nhìn sang, "Hả?"
Đồng Nguyên lại nhắc thêm lần nữa: "Cái người mà triệu fan hâm mộ đó."
"A." Tô Nhứ chợt nhớ ra, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa nãy lại có cảm giác vi diệu, "Cái người mà nuôi rất nhiều chó sói Mông Cổ ấy hả? Điểm đến của nhiệm vụ lần này là nhà của cô ta?"
Đồng Nguyên bi thương gật đầu.
Điểm khác nhau giữa Đào Tử và những hotgirl khác ở chỗ là người ta thì dựa vào lưu lượng cọ độ nổi tiếng để kiếm tiền. Còn nhà cô ta vốn có tiền rồi nên chẳng quan tâm cái này, chỉ là cô ta thích được chú ý, thích cảm giác được mọi người tâng bốc tán tụng.
Cô ta quen thói hung hăng bạo lực người khác qua mạng, lại có hơn vạn fans cùng đi theo cô ta chửi bởi đối phương thế cho nên cô ả càng bành trướng, thấy nghệ sĩ nào không vừa mắt liền nói bóng nói gió châm chọc, cho rằng hướng bình luận sẽ lại giống như trước kia.
Ai dè không ngờ bị lật xe.
Tưởng rằng chọn trúng quả hồng mềm nhưng nào ngờ đó lại là một cục sắt, bóp không được lại còn làm rơi vào trúng chân mình.
Vốn nguyên nhân ban đầu là do Đào Tử phát hiện một số fan hâm mộ của mình lại trèo tường sang nhà Tô Nhứ.
Trong nền tảng video được đề cử nào đó thì video của cô ta lúc nào cũng được đứng nhất, nhưng rồi chợt một ngày nọ nó bị áp xuống thứ hai.
Video đứng đầu kia cũng chỉ có khoảng mấy chục giây, ấy thế nhưng vẫn cứ liều chết đè trên đầu cô ta.
Video mà Tô Nhứ đăng lên đó là cảnh Tiểu Hoa lộn ngược ra sau.
Lúc đầu Đào Tử còn cho rằng đó chỉ là một tai nạn nhỏ, cái vị trí đầu của bảng này ngày mai sẽ lại là của mình.
Kết quả không ngờ được việc mỗi một video liên quan đến động vật mà Tô Nhứ đăng lên đều được đẩy lên no.1
Bởi vì nội dung trong video cực kỳ khó tin, cũng rất đáng yêu, khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc.
Đào Tử ghen đến đỏ mắt nên đơn phương kết thù.
Sau đó cô ta bắt đầu chú ý tới Tô Nhứ, chỉ thiếu nước dùng kính lúp soi từng bức ảnh từng câu chữ trên Weibo của Tô Nhứ, cuối cùng đêm đó cô ta cũng bắt được cơ hội.
Đào Tử nghĩ rằng đó là cơ hội nhưng thật ra đấy lại là tự mình đào hố chôn mình.
Cô ta bị vả mặt đến xám xịt, mà video Tô Nhứ đáp trả đó lại leo lên no.1 bảng đó lần nữa, kiên cố đè trên đầu cô ta.
Đào Tử thật sự đã bị chọc cho tức chết.
Nội tâm cũng tràn đầy thù hận đối với Tô Nhứ.
Lúc hay tin thẻ nhiệm vụ mà Tô Nhứ rút được lần này là Mông Cổ, Đào Tử sung sướng cười ra tiếng.
Tới địa bàn của cô ta, còn không phải để cô ta tùy ý nắn bóp hay sao.
Đào Tử tràn đầy chờ mong coi chuyện cười của Tô Nhứ, chuẩn bị rửa nhục cho lần trước, vậy nên cô ta đã tới chờ ở khu nghỉ ngơi của lâm trường họ cần quay chụp từ sớm.
Trong tay cô ta có ba con chó sói Mông Cổ, con nào con lấy đều lông tóc mượt mà, khí thế hung mãnh. Bọn chúng đều là những con chó sói nổi tiếng trên mạng.
Đào Tử kiên nhẫn chờ, lâm trường là nhà của cô ta, cho nên cô ta kêu nhân viên công tác tản người xung quanh Tô Nhứ ra chỗ khác, chờ đến khi Tô Nhứ chỉ có một mình thì thả sợi dây trong tay ra, huýt sáo một cái để phát hiệu lệnh —— chó sói Mông Cổ lập tức hung hăng xông lên phía trước chạy tới chỗ Tô Nhứ.
Bất kỳ người bình thường nào nhìn thấy một con chó sói gầm hú lao về phía mình đều sẽ kinh hoảng không thôi.
Dĩ nhiên Đào Tử sẽ không để cho chó sói cắn Tô Nhứ. Cô ta chỉ muốn Tô Nhứ bị dọa sợ một chút, khiến cho cô thoát khỏi hình tượng được ekip sắp sẵn, lộ rõ bộ mặt thật của mình.
Cái gì mà đời sau của Đát Kỷ, người có thể cùng động vật giao tiếp, yêu tinh giới động vật gì đó... Tất cả đều là gạt người!
Bây giờ tôi đây phải nhìn thấy bộ dáng xấu xí sợ hãi quỳ khóc dưới đất của nhà cô!
Chó sói chạy nhanh về phía Tô Nhứ đang ngồi trên ghế, tốc độ thần tốc kia khiến người xung quanh không kịp chạy lên ngăn cản. Trong hàng loạt tiếng kêu đầy sợ hãi, Tô Nhứ đang thảnh thơi chơi điện thoại cũng phải đưa mắt lên nhìn.
Chó sói Mông Cổ hú lên một tiếng. Nó nâng hai chân lên lay lay trên ghế rồi duỗi một chân trước về phía Tô Nhứ.
Tô Nhứ cười bắt tay với nó: "Hi~"
Chó sói Mông Cổ lại gầm thêm tiếng nữa.
Đào Tử: "..."
Nhân viên công tác vội vàng chạy tới: "..."
Cao Thịnh đang ôm ly đồ uống sâu kín nói: "Lại nữa."
Cậu đưa ly đồ uống cho trợ lý rồi nói: "Đổi cái này thành nước chanh cho tôi!"
Đào Tử tức hộc máu, vừa thẹn quá hóa giận lại vừa cảm thấy không thể tin được, hốt hoảng trước cảnh tượng mới vừa nhìn thấy.
Tại sao lại có thể như vậy!
Cho dù Tiểu Lục không cắn cô nhưng nó cũng không ngoan ngoãn nghe lời như thế bao giờ!
Mặt Đào Tử tối sầm lại bước về phía Tô Nhứ.
Vốn nhân viên công tác còn sợ Tô Nhứ bị chó sói cắn bị thương, nào ngờ lại thấy một người một chó nắm tay nhau chơi vui vẻ không thôi, trong lúc nhất thời không biết có nên đi tới ngăn cản hay không.
Chỉ có đạo diễn quay phim hô to: "Ngớ ra đó làm gì, nhanh đi quay chụp đi!"
Đồng Nguyên với Đào Tử cùng lúc chạy tới bên người Tô Nhứ. Đồng Nguyên sợ hết hồn, đến tận bây giờ mặt mày vẫn tái mét, mồ hôi đầy đầu, quan sát từ trên xuống dưới hỏi Tô Nhứ có sao hay không.
Tô Nhứ xua tay ra hiệu không sao còn cười híp mắt nhìn Đào Tử: "Khả năng lần sau phải chú ý hơn, đừng để dọa đến người khác."
Đào Tử nhặt sợi dây buộc con chó sói Mông Cổ lên, lạnh lùng nói một câu tiếng Mông Cổ.
Vốn Tô Nhứ nghe không hiểu, nhưng Vân Dã đã sớm đứng sau ghế cô lại nghe hiểu.
Vân Dã dịch từng câu từng chữ ra cho cô: "Tiểu Lục chỉ dọa những con tiện nhân không biết xấu hổ."
Đào Tử chắc chắn Tô Nhứ nghe không hiểu nên mới kéo cái dây rồi xoay người rời đi. Ai ngờ lại nghe thấy người phía sau chậm rãi đốp lại một câu cũng bằng tiếng Mông: "Cô mới là tiện nhân."
Đồng Nguyên đang giận đến mức trợn trắng mắt nghe không hiểu.
Nhưng Đào Tử lại hiểu.
Cô ta kinh hãi quay đầu nhìn Tô Nhứ.
Tô Nhứ lại dùng một câu tiếng Mông nói với cô ta: "Nếu còn có lần sau, mấy con chó sói này sẽ không còn là vật của cô nữa đâu."
Tác giả có lời muốn nói: (bản tóm tắt ý chính)
Bởi vì mấy người không tin lời nói mình sẽ già của vị vua của vạn thú nào đó đã thế lại còn nghi ngờ anh ấy, cho nên anh ấy cũng không định nói cho mấy người tuổi thật của ảnh đâu.
Lêu lêu
Câu hỏi cho chương sau: Trợ lý của Tô Nhứ tên là gì?
Password gồm 10 ký tự viết liền không hoa không dấu