Editor: Cindy
Tô Nhứ sợ Đồng Nguyên không tìm được cô sẽ xảy ra chuyện nên chưa ở được bao lâu đã vội trở về.
Trước khi đi còn hỏi Vân Dã, "Mới nãy anh gọi cho tôi có chuyện gì vậy?"
"Mùa khô tới rồi." Vân Dã nhìn về phía xa xa, trên thảo nguyên rộng lớn như vậy lại khó mà có thể nhìn thấy được động vật nào đó, "Do nhiệt độ lên cao cùng với việc thiếu thức ăn và nước uống nên tất cả động vật ăn cỏ đều sẽ di chuyển tới Châu thổ Okavango."
"Bọn chúng đi mất mấy tuần liền, lúc đó sẽ gặp bầy sư tử và đàn sói. Đường xá xa xôi lại thú vị kích thích nên định hỏi thử xem cô có muốn đi xem hay không."
"Xem! Đương nhiên muốn xem rồi!" Tô Nhứ hơi ngẩng đầu, cố gắng nhìn anh nhưng bởi vì mắt vẫn bị che nên không tài nào đoán được Vân Dã đang ở đâu, "Hôm nay tôi đóng máy rồi, khoảng thời gian này cũng sẽ không nhận thêm lịch trình khác."
Vân Dã cong môi cười, chạm lên trán cô đưa người trở về.
Tô Nhứ quay lại nơi liên hoan, quả nhận phát hiện Đồng Nguyên đang tìm cô, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Cô về chỗ ngồi, Cao Thịnh uống đã say, cả người nằm bất động trên bàn. Tô Nhứ nhìn quanh một vòng cũng không thấy An Tố Tố đâu.
Khả năng là bị Lâu Ngạo kéo vào trong phòng tối rồi.
Tô Nhứ ứng phó xong buổi liên hoan thì đã là 1 giờ sáng. Sau khi chơi bời vui vẻ, Đồng Nguyên đưa cô trở lại khách sạn, ngày hôm sau mới vội vã lên máy bay về nhà.
Trên máy bay, Tô Nhứ chăm chú xem báo cáo tài chính, Đồng Nguyên nhìn theo cô, không lâu sau đã bị các loại thuật ngữ làm cho chóng mặt nhức đầu.
Mấy thứ này đều là cái quái gì vậy?
"Chị Tô Tô, chị đang kinh doanh cổ phiếu à?" Đồng Nguyên chỉ vào biểu đồ thị trường chứng khoán mà cậu không biết, hỏi.
"À, cũng coi như có chút liên quan." Tô Nhứ thản nhiên đáp.
Cô nhìn xuống biểu đồ thị trường chứng khoán của tập đoàn Tô thị.
Lão phu nhân không dám cưỡng ép cô, chỉ có thể lén lén lút lút dùng thủ đoạn, nhưng rồi cũng sợ sẽ mang đến ảnh hưởng cho thị trường chứng khoán.
Dẫu sao thì Tô gia cũng chẳng còn ai.
Ba Tô mất, giờ chỉ còn lại một mình bà lão như bà chống đỡ.
Con dâu hay cháu gái, bà cụ đều nhìn không vừa mắt, muốn cho bọn họ đi trên con đường mình đã sắp đặt sẵn.
Nhưng mà hai năm nay Cao Đình đã có danh tiếng rất tốt trong tập đoàn, cũng nhận được không ít hợp tác.
Cao Đình không muốn đi trên con đường bà cụ đã an bài.
Tô Nhứ cũng không muốn.
Có lẽ lão phu nhân vẫn còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ hão huyền về quyền lực độc tôn của mình, nhưng con dâu và cả cháu gái của bà đều đã sẵn sàng chuẩn bị thoát khỏi sự sắp đặt của bà để cạnh tranh với nhau.
Trên tay Tô Nhứ có mấy phần tình báo việc điều chỉnh nhân sự trong công ty. Đây là thông tin chung giữa các quan chức cấp cao.
Cô hơi dừng lại nhìn vào tên của một người đàn ông... Đông Cửu.
Lý lịch phong phú lại xuất sắc.
Cũng khá thú vị.
Sau khi xuống máy bay Tô Nhứ vẫn còn đang tìm kiếm những tin tức liên quan đến người đàn ông này.
Bất ngờ là trước đó anh ta đã từng lên hotsearch.
Song lại là hotsearch mảng kinh tế, không được bao lâu đã bị các loại tin tức giải trí khác đè xuống.
Có thể điều chỉnh và cải thiện một công ty có quá nhiều mâu thuẫn rối ren chỉ trong vòng ba tháng, còn làm giúp tăng thêm 300 điểm thành tích ——
Trông phong cách làm việc này của anh ta... hẳn là một người quyết đoán.
Phải nghĩ cách tóm người này vào trong tay mới được.
Tô Nhứ tự đặt mục tiêu cho chính mình. Cô vừa mới tới dưới lầu căn hộ đã nhìn thấy xe Lâu Ngạo đỗ ở đó.
Mà tự hắn cũng đứng trước cửa xe, vẻ mặt trầm lặng nhìn về phía này.
Không cần nghĩ cũng biết là cố ý đứng ở đây chờ.
Đồng Nguyên có chút buồn bực nhưng Tô Nhứ lại vẫy tay ra hiệu cậu đi trước.
"Thật sự không sao chứ?" Đồng Nguyên còn hơi lo lắng.
"Yên tâm đi." Tô Nhứ đi về phía Lâu Ngạo.
Tên này sở dĩ chờ ở đây là vì bà cụ muốn hai người bọn họ về Tô gia ăn cơm.
Tô Nhứ liếc nhìn Lâu Ngạo. Hắn mở cửa xe chỗ ghế phụ cho cô nhưng Tô Nhứ lại tự mở cửa xuống ghế sau ngồi.
Lâu Ngạo: "..."
Hắn sa sầm mặt đóng bịch cửa lại, đi vượt sang chỗ bên ghế lái.
Trên đường không ai chịu mở miệng nói chuyện.
Tô Nhứ cúi đầu chơi di động, Lâu Ngạo thì chuyên tâm lái xe.
Mãi đến khi di động hắn reo, là An Tố Tố gọi tới.
Trong điện thoại An Tố Tố dè dặt hỏi: "Hôm nay anh có về ăn tối không?"
Lâu Ngạo: "Em ăn trước đi."
"... Vậy em chờ anh nhé?"
"Đói thì cứ ăn trước." Lâu Ngạo nói, "Không cần chờ tôi."
An Tố Tố yên lặng một lúc, nói được rồi cúp máy.
Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn Lâu Ngạo ngồi đằng trước, chậm rãi nói: "Ở nhà có người đợi thì về nhà ăn đi."
Lâu Ngạo lạnh lùng nói: "Không liên quan tới chuyện của cô."
Tô Nhứ liếc nhìn ngoài cửa sổ nói: "Anh dừng ở chỗ giao lộ kia một chút."
"Làm gì?" Lâu Ngạo liếc nhìn cô từ trong kính chiếu hậu.
Tô Nhứ nhìn hắn cười mỉm, "Không liên quan đến chuyện của anh."
Thật đúng là nửa câu cũng không chịu thiệt.
Lâu Ngạo dừng trên giao lộ, Tô Nhứ mở cửa xuống xe.
Cô đi lên trước, cong ngón tay khẽ gõ cửa kính xe.
Lâu Ngạo hạ cửa kính xe, thấy cô cúi người xuống, mái tóc màu đen dài trượt theo gò mà, rơi trên cửa sổ.
"Lâu Ngạo, chẳng lẽ anh muốn cả đời cứ làm một con chó nghe theo chỉ huy của lão phu nhân sao?" Tô Nhứ rũ mắt xuống nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Không phải trẻ con lại càng không phải cái người không có gì cả như năm đó nữa, giờ cái loại chuyện như đi đâu ăn cơm, ăn cùng người nào mà anh cũng cần phải nghe theo sự sắp xếp của bà ấy sao?"
Lâu Ngạo kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới việc Tô Nhứ sẽ nói những điều này với mình.
Tô Nhứ cong ngón tay khẽ gõ xuống cửa xe tạo ra tiếng vang thanh thúy, cô nói: "Lão phu nhân không dạy anh thì để tôi tới dạy anh, dạy anh học thế nào là từ chối và phản kháng."
Ban đêm ở thành phố, đèn neon phát ra ánh sáng lung linh xinh đẹp, xung quanh xe tới xe đi, tiếng ồn không dứt.
Nhưng dường như trong khoảnh khắc, Lâu Ngạo chỉ có thể nghe thấy giọng điệu chứa ý cười bên tai của người phụ nữ, cùng với gió đêm êm dịu lướt nhẹ trên mặt.
"Thôi, tạm thời không nói chuyện với anh nữa, dù sao thì ở nhà tôi đang có người chờ tôi về ăn cơm, đó mới chính là người tôi thực sự muốn gặp." Tô Nhứ cười híp mắt, đứng dậy đi ngược về phía sau.
Chiếc xe đậu ngay sát phía sau hạ cửa kính xuống, Chu Tuyền ngồi ở bên trong, mặt đầy vẻ tản mạn.
Tô Nhứ mở cửa xe cạnh ghế lái rồi lên xe.
Lâu Ngạo trầm mặc nhìn cô lên xe Chu Tuyền rời đi rồi dần dần biến mất ở ngã tư đường phía trước, thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Đèn xanh sáng lên, đèn đếm lùi cũng bắt đầu đếm ngược.
Lâu Ngạo ngẩn ngơ.
Tô Nhứ luôn vô thức khiến hắn nhớ tới những chuyện trước kia.
Những điều khó chịu, tự ti, sỉ nhục —— hành hạ hắn mười mấy năm qua.
Cuộc sống những ngày được nuôi nhờ ở Tô gia, mỗi một ngày, từng giây từng phút đều khiến hắn cảm thấy nghẹt thở.
Dù sự yêu thích của lão phu nhân đối với hắn là có thừa nhưng ánh mắt bà nhìn hắn lại như thể đang nhìn một món hàng hóa, mang theo sự tính toán cùng nghiêm nghị.
Có một số việc có lẽ bản thân Tô Nhứ đã quên nhưng Lâu Ngạo lại nhớ kỹ trong lòng.
Năm ấy hắn mười sáu tuổi, Tô Nhứ mười bốn tuổi, sau khi tan học đều sẽ chịu giáo dục tư nhân ở Tô gia. Lúc đi học, thầy giáo ngoài sáng trong tối sỉ vả và giễu cợt xuất thân cùng địa vị của hắn, Lâu Ngạo cắn chặt răng cứng rắn kìm nén nhưng Tô Nhứ ngồi bên cạnh lại ném bút đi, nhìn người đàn ông trên bục cao thờ ơ nói: "Cút ra ngoài."
Từ đầu tới cuối Tô Nhứ cũng không nhìn Lâu Ngạo lấy một cái, còn Lâu Ngạo lại giống như một con thỏ bị hoảng sợ, không biết phải làm sao.
Cô gái xinh xắn ở bên cạnh cho dù nhỏ hơn hắn mấy tuổi nhưng cũng tinh xảo ưu nhã, cao cao tại thượng, tựa như nữ vương nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt.
Trong nháy mắt ấy, ở trong lòng Lâu Ngạo, đại biểu cho người lớn mạnh không phải Tô lão phu nhân, không phải cha hắn, mà chính là Tô Nhứ.
Đèn đỏ sáng lên.
Lâu Ngạo mặt không đổi sắc lái xe về phía trước rồi quay đầu lại.
Mẹ của Chu Tuyền và mẹ Tô có quan hệ rất tốt, hai người thường âm thầm liên lạc với nhau, vì vậy nên quan hệ của hai đứa tiểu bối cũng tốt theo.
Mẹ Tô biết hôm nay cô trở về nên đã kêu cô về ăn cơm, lại không biết rằng phía Tô gia cũng kêu Tô Nhứ về đó.
Chu Tuyền lái xe, hỏi: "Nghe nói người cậu ta kim ốc tàng kiều là An Tố Tố."
Tô Nhứ: "Cái này em biết rồi."
"Em biết á?" Chu Tuyền kinh ngạc liếc nhìn cô, lại nói, "Còn nghe nói là hai người bọn họ có hợp đồng quan hệ nữa."
Giọng điệu Tô Nhứ xót xa: "Cái này em cũng biết."
Chu Tuyền rơi vào trầm tư, hỏi: "Có cái gì là em không biết không?"
Tô Nhứ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thế thân là ai?"
"Hỏi rất hay." Chu Tuyền nói, "Cái này anh cũng không biết."
Tô Nhứ im lặng một lúc nói: "Đàn ông mấy người thật nhàm chán."
Chu Tuyền nhướng mày: "Liên quan gì đến anh? Anh đối với mấy thứ thế thân gì đó không hề có hứng thú nhé."
Tô Nhứ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe cộ nườm nượp qua lại không dứt.
Những cao ốc trong thành phố cứ đứng sừng sững, biển người tấp nập, trên khuôn mặt mọi người đều là vẻ vui cười hoặc mệt mỏi.
Tựa như đặt mình vào giữa vẻ náo nhiệt, lại khiến cho người ta cảm nhận được cảm giác cô độc vô biên.
Cô vô thức nghĩ đến những chuyện đã xảy ra gần một năm nay.
Từ việc trải qua sự hãi hồn mấy tháng vì một cái ý thức cộng cảm, đến lần đầu tiên được truyền tống rồi đến sự tiếp xúc thường xuyên như bây giờ.
Mỗi một lần nhìn thấy Vân Dã, đáy lòng Tô Nhứ đều có mấy phần cảm giác không chân thật.
Sự tồn tại của anh giống như đêm hôm đó, là lúc đột nhiên rơi xuống sa mạc, bất chợt nhìn thấy bầu trời sao và dải ngân hà chói sáng, thấy được nhưng lại xa xôi tới mức không thể sờ đến.
Tô Nhứ hạ cửa kính xe xuống, thổi gió đêm, không nhịn được lại thở dài.
Chu Tuyền: "Than thở gì đó?"
Tô Nhứ tựa đầu trên cửa kính xe, xoay chuyển tròng mắt rồi nói: "Em có một người bạn —— gần đây cô ấy có chút phiền não nhỏ."
Chu Tuyền tỉnh bơ lái xe, hỏi: "Phiền não gì?"
"Miễn cưỡng có thể coi như là loại phiền não về chuyện tình cảm đi?" Tô Nhứ sắp xếp cách diện đạt một lúc rồi mới hắng giọng nói tiếp, "Em... bạn em nói cô ấy biết một người đàn ông có dáng vẻ vô cùng đẹp trai, cực kỳ ngầu, cực kỳ có khí chất đàn ông."
Chu Tuyền: "..."
"Đẹp trai bằng anh không?"
Tô Nhứ gật đầu, "Còn đẹp trai hơn cả anh cơ."
Chu Tuyền: "Em gặp rồi?"
"... Bạn em cho em xem qua hình."
Chu Tuyền nhướng mày, "Cho anh nhìn thử đi."
"Anh lái xe thì nhìn cái gì! Đừng nhìn! Dù sao thì cũng vô cùng đẹp trai!" Tô Nhứ nói, "Người đàn ông này cái gì cũng biết, có xe, có mèo (mèo lớn). Mỗi năm đều đi du lịch khắp nơi, lại còn rất có tinh thần trượng nghĩa, thường bênh vực kẻ yếu (chống lại nhóm thợ săn trộm), biết nói N thứ ngôn ngữ, theo như anh ấy nói thì anh ấy cũng có rất nhiều tiền."
Chu Tuyền ừ một tiếng, "Anh vẫn nghe đây, cưng cứ khen tiếp đi."
Tô Nhứ lại nói: "Người này đặc biệt có cảm giác an toàn, kinh nghiệm xã hội vô cùng phong phú, đi cùng anh ấy thì sẽ không sợ bị lừa gạt bị khi dể. Có anh ấy ở đó, cảm giác như anh chẳng cần làm gì thì chuyện đấy cũng vẫn hoàn thành. Tính tình tốt, thân sĩ phong độ, hiểu biết nhiều, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Khuyết điểm duy nhất đại khái là chỉ thích xem phim văn nghệ."
"Tóm lại là, anh ấy cực kỳ tốt, cực kỳ cực kỳ tốt."
Chu Tuyền: "Anh không tin, trừ khi mày cho anh xem hình."
Tô Nhứ: "... Tí về cho anh xem, giờ anh nghe em nói hết đã! Một người đàn ông đặc biệt tốt như vậy, em... bạn em nói, nếu cô ấy bỏ lỡ thì có phải rất rất đáng tiếc hay không?"
Chu Tuyền liếc cô một cái.
Tô Nhứ mới vừa nói xong thì phần ý thức cộng cảm hôm nay xuất hiện, vừa hay lại nghe thấy Chu Tuyền hỏi: "Em thích người đàn ông này?"
Tô Nhứ: "..."
"Đừng đừng đừng, tạm thời anh đừng nói gì cả!"
Đang nhìn bầy linh dương đầu bò di chuyển ở thảo nguyên Serengeti xa xôi, Vân Dã hơi nheo mắt lại, liếc về phía quốc nội.
Không hiểu sao tự dưng bị kêu ngừng, Chu Tuyền bực bội nhìn qua Tô Nhứ.
Chờ sau khi ý thức cộng cảm biến mất, Tô Nhứ đang ngồi ngay thẳng mới nói: "Không phải em, là bạn em!"
"Ok. Bạn em thích người đàn ông này à?" Vẻ mặt Chu Tuyền cao thâm khó lường, "Thích mà còn bỏ qua thì đương nhiên là đáng tiếc, nhưng không thích thì rối ren việc bỏ hắn hay không làm gì."
Có đạo lý.
Tô Nhứ suy nghĩ một lúc, nói: "Thích không nhỉ? Chắc là có chút thích."
"Nhưng mà anh ấy quá tốt... Thật sự quá xa xôi."
Chu Tuyền nói: "Em cũng không kém mà."
Tô Nhứ: "..."
Chu Tuyền: "À, nói nhầm rồi, BẠN em cũng không kém mà."
______________________
Chu Tuyền - thanh niên best cà khịa lại cực đáng yêu =)))