Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao

Chương 20: "Lần này thì ai nên tìm ai phụ trách đây hử?"




Bầy linh cẩu đốm ùn ùn kéo nhau tới rồi lại rầm rầm rộ rộ kéo nhau đi.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà chúng đã chạy được rất xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Từ trong lỗ mũi của sư tử đực phun ra khí chướng*. Khí thế hung hãn, uy nghiêm mới vừa rồi cũng giảm đi không ít, trở lại thái độ bình thường.

*Giống như trong Tam sinh tam thế, từ "trọc khí" này còn có nghĩa là tà khí, ma khí ấy. Chỉ những khí bẩn tích tụ trong người thì phải.

Vân Dã quay đầu nhìn Tô Nhứ, cằm hơi nâng lên: "Thấy chưa?"

Tô Nhứ gật đầu nói: "Quá đỉnh!"

"Nhưng chuyện như thế này mà làm nhiều thì sẽ phá hư cân bằng của hệ sinh thái." Vân Dã nói, "Vậy nên tôi không xen vào chuyện của bọn chúng."

Trong lời nói phảng phất chứa ý là: Ông đây vì cô nên mới làm chuyện thất đức thế này, cô còn không mau biểu đạt chút gì đó đi.

Nhưng Tô Nhứ căn bản là nghe không hiểu. Cô toàn tâm toàn ý đắm ý trong sự lợi hại xuất sắc vừa rồi của Vân Dã, cứ vỗ tay bôm bốp.

Vân Dã: "..."

Mặt trời lặn về phía Tây, cả một mảng lớn phía chân trời được nhuộm lên bởi sắc quýt, Đàm Chi Hành và Nhiếp Thư nãy giờ vẫn lăn lộn trên mặt đất cuối cùng cũng bò dậy.

Sau khi mặt trời lặn, động vật ăn cỏ phải về chỗ ở của nó để nghỉ ngơi.

Ban đêm, những động vật ăn thịt lặng lẽ ra ngoài bắt đầu cuộc cuộc đi săn mới.

Nhiếp Thư trở về xe thu dọn thiết bị, chở Đàm Chi Hành và Vân Dã.

Cửa xe đóng lại, Tô Nhứ bị nhốt ở bên ngoài, ôm vở kịch nhìn chằm chằm ba người.

Vân Dã hạ cửa kính xe xuống, nói: "Bái bai."

Lúc Tô Nhứ về đến nhà mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Cô đi tắm xong liền nằm trên giường nghiêng đầu nhìn trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ. Buổi tối trong thành phố không nhìn thấy được những vì sao, chỉ khi rằm thì thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy trăng sáng trơ trọi.

Từng cái cao ốc đứng sừng sững cản trở tầm mắt, thường ngày chỉ nhìn thấy ngựa xe như nước, đèn đường vạn dăm, biển người cuồn cuộn.

Loài người và động vật mặc dù đều cùng sống dưới một bầu trời nhưng lại khác nhau một trời một vực.

Tô Nhứ hạ tầm mắt, trước khi mơ màng buồn ngủ trong đầu cũng chỉ toàn hồi tưởng khoảng thời gian ở thảo nguyên Châu Phi.

Bầy linh dương đầu bò ăn cỏ, sư tử săn ngực chiến, đàn linh cẩu đốm tranh giành địa bàn với sư tử —— bản năng sinh tồn của động vật và chuỗi thức ăn tự nhiên, ai cũng không dễ dàng.

Sư tử nhỏ rất đáng yêu.

Sư tử trưởng thành cũng cực kì đẹp.

Quang cảnh đồng cỏ rất đẹp, không biết buổi tối sẽ trông như thế nào.

Linh dương đầu bò —— haiz, không nhắc tới vậy.

Ngày mai sẽ cho Tiểu Hoa xem mấy tấm ảnh đó.

Tô Nhứ suy nghĩ miên man rồi tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Tô xách túi lớn túi nhỏ tới nhà.

Đều là mấy bộ quần áo, giày dép, túi xách, v.v mới, khi bà bán đồ trong tiệm cũng sẽ thường giữ lại cho con gái một ít.

Tô Nhứ dụi đôi mắt có chút chua xót đi ra. Mẹ Tô để bữa sáng lên bàn rồi hỏi: "Thức đêm hả?"

Cô lè lưỡi, ngồi xuống bên cạnh bàn, nửa thật nửa giả đáp: "Xem kịch bản nên con ngủ hơi muộn chút."

"Nhận phim mới à?" Mẹ Tô đưa sữa nóng đã được rót cho cô.

"Vâng!" Tô Nhứ híp mắt cười: "Con lại có thể tiếp tục kiếm tiền nuôi mẹ rồi."

Mẹ Tô cũng cười nói: "Ký tên trên mấy thứ của Tô gia mà cũng không đủ nuôi hửm?"

Tô Nhứ sờ sờ mũi, giả bộ ngoan ngoãn nói: "Mẹ, mẹ còn giữ phương thức liên lạc trước kia của chú Bùi không? Sau khi ông ấy từ chức thì đi đâu?"

Mẹ Tô: "Con hỏi cái này làm gì?"

"Nếu mà chú Bùi còn chưa về hưu thì con muốn nhờ chú ấy làm việc cho con, giúp con quản lý cổ phần và mấy công ty chi nhánh trong tay." Tô Nhứ khai báo một cách đàng hoàng, "Con rất yên tâm với năng lực của chú ấy."

Mẹ Tô tức giận nói: "Con bé này dã tâm không nhỏ ha, vừa muốn quay phim vừa muốn phát triển công ty?"

Tô Nhứ mềm giọng nói: "Lão phu nhân dạy, quyền chủ đạo phải giữ trong tay mình. Bà cho con, trên ý nghĩa nào đó thì nó còn chưa thuộc về con. Con cần phải nghĩ cách chứ."

Nghe cô nhắc tới bà cụ, vẻ mặt của mẹ Tô hơi lạnh nhạt.

Tô Nhứ đã rất cẩn thận rồi, ở trước mặt mẹ Tô cô sẽ không nhắc tới loại xưng hô "bà nội" này.

"Mẹ cho con phương thức liên lạc, con tự coi thế nào mà làm đi." Mẹ Tô cầm lấy tập ghi chú bên cạnh, viết lên trên giấy ghi chú.

Tô Nhứ gật đầu liên tục.

"Mẹ thấy trong khoảng thời gian này con cũng không bận, chú Từ của con vốn muốn gọi con cùng đi ra ngoài du lịch." Mẹ Tô vừa viết vừa nói, "Bây giờ nhìn lại, con càng ngày càng bận rộn rồi."

Tô Nhứ nói: "Sẽ có cơ hội. Đợi con hết bận, hai người nhất định phải mang theo con đi cùng đấy!"

Mẹ Tô nhìn cô một cái.

Tô Nhứ nhấp một hớp sữa bò xong, suy nghĩ một chút lại nói: "Mà quên đi, hai người ra ngoài du lịch còn mang theo một kỳ đà cản mũi là con theo làm gì chứ. Chú Từ chắc là chỉ nói khách sáo thôi nhỉ?"

Mẹ Tô: "..."

"Có phải con không thích chú ấy không?" Mẹ Tô hỏi.

Tô Nhứ lắc đầu liên tục, mặt vô tội nói: "Con không có ý kiến gì với chú Từ hết. Mẹ thích cũng được, ghét cũng được. Nếu mà chú ý bắt nạt mẹ, con sẽ khiến chú ấy không thể lăn lộn ở bất cứ đâu!"

Lời nói đến sau cùng trái lại có phần nghiêm túc.

Ánh mắt mẹ Tô hiền dịu, khẽ gật đầu cười nói: "Tự chăm sóc tốt cho con đi đã. Nếu Tô gia có tìm con gây phiền phức thì cứ nói với mẹ. Nếu con muốn tự mình giải quyết thì cũng được thôi, nhưng đừng để mệt quá, không nhịn được nữa thì nói với mẹ."

Bà đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Nhứ: "Con là con gái của mẹ, mẹ có thể làm bất cứ chuyện gì vì con."

Sau khi mẹ Tô rời đi, Tô Nhứ nhìn tờ giấy ghi chú để trên bàn.

Phía trên ghi rõ số điện thoại và điện chỉ của đối phương.

Tô Nhứ dựa lưng vào ghế chăm chú nhìn địa chỉ ghi trên giấy rồi rơi vào trầm tư.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Nhứ liếc mắt nhìn tên hiển thị trên đó. Là cuộc gọi từ Triệu Hằng.

Triệu Hằng nói với cô rằng nam nữ chính của bộ phim đã được quyết định, ngày khai máy sắp tới.

Tô Nhứ: "Phía em không có vấn đề."

Triệu Hằng nói: "Em biết nữ chính là ai không?"

Tô Nhứ tò mò hỏi: "Ai thế?"

Triệu Hằng thâm trầm nói: "An Tố Tố."

Tô Nhứ nghe xong thì sửng sốt.

"Ngày hôm qua trailer phim của Lâm Trạch phát ra, thông tin về nữ chính được công bố, An Tố Tố liền lên hotsearch." Triệu Hằng nói, "Bây giờ trên mạng đều nói cô ta là Tô Nhứ thứ hai."

Tô Nhứ thứ hai à.

Không biết An Tố Tố nghĩ thế nào. Dù sao thì Tô Nhứ cũng không thích cách gọi này.

Tô Nhứ cau mày hỏi: "Nam chính thì sao?"

Triệu Hằng: "Nam chính là người lần trước cùng chúng ta tham gia cái tiết mục đó đó."

Tô Nhứ kinh hãi hỏi: "Nhạc Tường á?!"

Triệu Hằng: "Không phải! Là người mà xuất thân từ chương trình tài năng, cái người mà cùng cô tìm túi nguyên liệu thức ăn ấy!"

Tô Nhứ phiền não hồi tưởng: "Nam khách quý A á?"

Triệu Hằng: "..."

Làm với nhau nửa ngày mà ngay cả tên của người ta cũng không nhớ sao?

"Cậu ấy tên là Cao Thành! Mặc dù không phải xuất đạo từ hạng nhất nhưng nhân khí cũng không thấp." Triệu Hằng nói, "Cũng không đi theo con đường không đứng đắn như Nhạc Tường."

Tô Nhứ khiêm tốn nói: "Được rồi được rồi, giờ em sẽ lên mạng tra thử."

Triệu Hằng thật sự không còn biện pháp gì với cô nữa.

Sau khi Tô Nhứ cúp máy liền lên mạng tra thử tên Cao Thành, cuối cùng cũng có chút ấn tượng. Người này khi ghi hình tiết mục cũng có chút quen biết với cô. Hoạt bát hướng ngoại, là đứa bé lớn đẹp trai.

Cùng một kiểu với trợ lý mới tới - Đồng Nguyên.

Cô lại coi chút tin tức về trailer bộ phim của Lâm Trạch, không ít đại minh tinh có V share bài. Đang rất hot.

Bài Weibo mới nhất của An Tố Tố có tận mấy nghìn bình luận, phần lớn đều khen cô xinh đẹp, đang chờ ảnh từ cô.

Tô Nhứ nhìn thấy giữa những bình luận top có ý kiến 2.0, nhìn qua thì là antifan của cô cho nên phía dưới có mấy trăm tầng lầu* (người) trả lời.

*Có lẽ các bạn đã biết, ở bên Trung các bình luận gọi là lầu trên lầu dưới gì đó. Ví dụ như có một bình luận bên trên và bạn rất đồng tình với nó, bạn có thể nói là: Lầu trên + số CMND (cái này thì có vẻ đã rất quen thuộc với các bạn ngày nay rồi, đb là mấy gái đu Cbiz)

Doraemon 347: Trước có kim chủ của vị họ Tô nào đó nhận thầu mảng lớn cho người mới xuất đạo. Sau có cô 2.0 của vị Tô nào đó cũng đi theo con đường cũ này. Chỉ là không biết cô này có mệnh tốt như người ta không.

Cũng có rất nhiều bình luận nói về chuyện này ở trong các chủ đề liên quan đến trailer.

Còn có người đào ra được chuyện An Tố Tố và Tô Nhứ là nghệ sĩ cùng công ty, vì vậy bèn chế giễu công ty nâng đỡ người mới theo cách thức quen thuộc. Một Tô Nhứ đã nổi rồi nên bắt đầu tạo ra Tô Nhứ thứ hai.

An Tố Tố là Tô Nhứ 2.0, cái mác này đã bị dân mạng dán lên.

Tô Nhứ nhìn mà bất lực. Nếu không phải người trong cuộc, có lẽ cô sẽ bị trận đoán mò này thuyết phục rồi.

Cái mác 2.0 gì gì đó thật sự quá khó nghe. Nhưng cô cũng không hề vui khi làm tiêu chuẩn để đánh giá người khác.

Mặc dù đây vốn là bài tuyên truyền phim điện ảnh của An Tố Tố nhưng sau bình luận này nó liền biến thành nơi vui chơi làm loạn của antifan Tô Nhứ.

Đến chiều, trang Weibo chính của tổ kịch đăng thông tin về dàn diễn viên, còn tag riêng nam nữ chính.

Trên mạng lại được một đợt náo nhiệt.

"An Tố Tố thế mà lại đàn áp Tô Nhứ, trở thành nhân vật chính!"

"Tài nguyên còn tốt hơn cả Tô Nhứ ư?"

"Lai lịch của người mới này là như thế nào vậy?"

"Tô Nhứ chắc là bị thất sủng thật rồi."

"..."

Cuối cùng chả hiểu sao vẫn biến thành nơi chè chén say sưa của antifan Tô Nhứ.

Từ chuyện hai người cùng kim chủ đến chuyện Tô Nhứ bị thất sủng, bị đày đi Châu Phi cho đến việc trở thành bàn đạp của người mới, mượn độ nổi tiếng của cô đi nâng đỡ An Tố Tố v.v. Một đám chó điên chạy đến Weibo của cô cười cợt trên nỗi đau của người khác, chế giễu cô diễn nữ phụ.

Không lâu sau lại bị fans của Tô Nhứ hung mãnh đánh đuổi.

An Tố Tố đang trải qua những chuyện mà lúc đầu Tô Nhứ trải qua, bị toàn bộ dân mạng đào bới thông tin.

Từ ngày tháng năm sinh, địa chỉ trường học cho đến cuộc sống cá nhân.

Năm đó thông tin của Tô Nhứ được bảo vệ rất tốt. Bây giờ An Tố Tố cũng vậy. Mặc dù trên mạng đào đến khí thế ngất trời nhưng đến chút thịt vụn cũng không có.

Giống với tin tức được tiết lộ của Tô Nhứ, chính là một người bình thường.

Việc này dẫn đến càng nhiều người gắn mác 2.0 cho An Tố Tố, thậm chí không gọi tên cô ấy mà trực tiếp kêu là Tô Nhứ 2.0 (Tô Nhứ thứ hai).

Hành động này bị antifan của Tô Nhứ hô hào là cô đang bắt nạt người mới.

Tô Nhứ coi xong mà trợn trắng mắt, sao cái nồi gì cũng úp lên đầu tôi vậy?

Cô thoát Weibo, cảm thấy chả có ý nghĩa gì.

Tô Nhứ đứng dậy tự đi rót cho mình một ly nước. Trong chớp nhoáng ý thức cộng cảm xuất hiện, cô nhìn thấy Vân Dã đang nói chuyện gì đó với người phụ nữ cầm súng tóc vàng trong rừng rậm.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi đó cũng làm dấy lên sự tò mò trong lòng cô.

Tô Nhứ gửi tin nhắn cho Vân Dã, hỏi anh đang làm gì.

Một lúc lâu sau cũng chưa thấy nhắn lại.

Tô Nhứ áp hai tay lên má, nhìn di động không có chút động tĩnh nào.

Không nhắn lại tức là đang bận.

Bận cái gì nhỉ?

Nhìn tình hình lúc đó thì người phụ nữ tóc vàng ấy không giống kẻ thù lắm, nhìn càng giống bạn bè hơn.

Anh ấy còn có người bạn nào khác ngoại trừ Nhiếp đạo diễn và thầy Đàm ư?

Tô Nhứ đảo mắt, cất điện thoại di động rồi cầm tờ giấy ghi chú trên bàn đi ra cửa.

Cô gọi trợ lý Đồng Nguyên tới lái xe đi đến địa chỉ mà mẹ Tô đưa.

Địa chỉ ghi trên giấy là khu biệt thự ngoại ô nào đó.

Sau khi Đồng Nguyên đưa cô tới, buồn bực hỏi: "Chị Tô Tô, chúng ta tới chỗ này làm gì?"

Tô Nhứ xách quà tới thăm xuống xe, thuận miệng đáp: "Về gặp người lớn."

Cô bảo Đồng Nguyên ở bên ngoài chờ rồi tự mình đi vào.

Năm đó chú Bùi là thư ký bên cạnh bố cô. Sau khi bố cô mất, ông cũng từ chức rồi rời khỏi Tô thị. Mấy năm này vẫn luôn du lịch ở bên ngoài, thỉnh thoảng về nhà ở, sống cuộc sống dưỡng lão hưu nhàn.

Trước khi Tô Nhứ tới đã gọi điện qua, chắc chắn đối phương ở nhà mới đến thăm hỏi.

Cuộc trò chuyện thuận lợi như trong dự liệu.

Cô không cần đợi lâu mà thu hoạch cũng rất phong phú, lấy được một chuỗi danh sách từ phía chú Bùi.

Tâm trạng Tô Nhứ tốt đẹp đi ra, lại thấy mặt Đồng Nguyên đầy vẻ tức giận, lạch cạch đánh chữ trên điện thoại di động, chuyên tâm đến nỗi cô tới gần mà cũng không chú ý.

"Làm gì đó?" Sau khi Tô Nhứ lên xe bèn hỏi.

Đồng Nguyên đáp: "Mấy antifans kia nói chuyện rất quá đáng. Chị Tô Tô, chị tốt nhất đừng có xem, coi chừng bị ảnh hưởng!"

"Vậy sao? Họ nói những gì? Cho chị nhìn coi." Tô Nhứ tiến tới gần muốn xem bình luận.

Đồng Nguyên vội vàng ngăn cản: "Aiz ——"

Tô Nhứ cầm lấy điện thoại di động của cậu, vừa xem vừa đọc: "Vụ 2.0 chính là thủy quân của vị Tô nào đó tạo ra để làm tăng độ nổi tiếng, tiện thể chèn ép người mới. Người mới rất thảm, còn may là có chỗ dựa là đạo diễn, nếu không cũng bị cái mác buồn nôn này theo cả đời.... Chỗ dựa là đạo diễn?"

Cô nghiêng đầu nhìn Đồng Nguyên, nghi ngờ hỏi: "Sao bọn họ biết An Tố Tố có đạo diễn làm chỗ dựa?"

Đồng Nguyên thấy dù sao cô cũng xem rồi, không còn cách nào khác ngoài nói rõ: "Lâm đ*o diễn đăng Weibo ủng hộ An Tố Tố. Còn nói rằng cô ấy là độc nhất vô nhị, không phải 2.0 gì đó, mời thủy quân của người nào đấy

vừa vừa phai phải."

Tô Nhứ hơi mở to mắt: "Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy thủy quân của người nào đó chính là chị?"

Đồng Nguyên gật đầu.

Khóe mắt Tô Nhứ khẽ giật, tức giận nói: "Được rồi. Chị cũng lười so đo với bọn họ, về trước đi."

Đồng Nguyên lái xe trở về nhà.

Tô Nhứ nhìn đèn đuốc sáng chưng ngoài cửa xe, nhẫn nhịn một lúc nhưng càng nghĩ lại càng giận. Không được rồi!

Cô lấy điện thoại ra, bình ổn lại hơi thở, mở Weibo.

Đầu tiên đăng lên ảnh Tiểu Hoa đang đi về phía ống kính, kèm thêm câu: "Ảnh cưng thật khó coi."

Đăng tải.

Một màn này vừa hay được chia sẻ bởi lần ý thức cộng cảm thứ hai của ngày hôm nay. Vân Dã ở nơi Châu Phi xa xôi thấy xong thì ngẩn người. Lúc này anh mới lôi điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn ngắn trước đó từ Tô Nhứ.

Vân Dã nhắn lại cho cô: "Tiểu Hoa khó coi hửm?"

Tô Nhứ: "..."

"Tiểu Hoa siêu xinh đẹp, nhưng chụp ra lại khó coi. Tôi đây là đang chế giễu trình độ quay phim của hắn ta."

Dù sao mọi người đều chơi chữ, mặc dù không chỉ mặt đặt tên nhưng ai nhìn vào cũng rõ.

Đúng như dự đoán, người có ý nghĩ như vậy có rất nhiều.

Liên hệ với những bình luận đầy phong ba ngày hôm nay, không ít người đều tới hỏi xem lời này có phải nói bóng gió Lâm Trạch hay không.

Phía bên Lâm Trạch thì đồng loạt nói người nào đó chính là Tô Nhứ.

Cũng có những bình luận hot rất độc đáo, ví dụ như fan hâm mộ của Tiểu Hoa. Trong mắt của một đám cư dân mạng này chỉ có nhan sắc tuyệt đỉnh của báo săn mồi, hoàn toàn coi thường bất kỳ chuyện bát quái giải trí nào.

Sau khi Tô Nhứ xuống xe, Đồng Nguyên cầm di động lên coi, phát hiện cô đăng Weibo thì không khỏi giơ ngón tay cái về phía Tô Nhứ đã đi xa.

Còn Triệu Hằng sau khi nhìn thấy Weibo thì mặt sa sầm lại.

Tổ tông của tôi ơi, aiz, sao lại cứng rắn như vậy chứ!

Tô Nhứ về nhà lên mạng cẩn thận tìm kiếm rồi so sánh thông tin của những nhân vật có trong danh sách, lại thình lình thấy ý thức cộng cảm lần thứ ba trong ngày hôm nay.

Vân Dã gửi tin nhắn tới hỏi: "Cô tra mấy cái đó làm gì?"

Tô Nhứ nhắn lại cho anh: "Bí mật thương nghiệp! Anh không được nhìn lén, cẩn thận không tôi tìm anh tới phụ trách đó."

Vân Dã hừ lạnh một tiếng, ném điện thoại ra xa rồi đi tắm.

Tô Nhứ đeo kính, chuyên tâm dạo chơi tra tin tức trên mạng, không nghĩ tới hôm nay lại còn có lần ý thức cộng cảm thứ tư.

Thế mà lại đúng lúc Vân Dã đang tắm.

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, mặt kính có vệt nước trượt xuống cũng không làm mờ nhạt được bóng người phản chiếu trên đó. Đường cong cơ thịt trơn nhẵn cùng với vòng eo và cơ bụng hoàn mỹ —— Vân Dã ý thức được gì đó, nhìn vào trong gương, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Tô Nhứ.

Vân Dã: "..."

Tô Nhứ lấy kính xuống, đờ người ra.

Mấy giây sau.

Điện thoại di động của cô vang lên.

Vân Dã: "?"

"Mới vừa rồi cô còn nhìn!"

"Lần này thì ai nên tìm ai phụ trách đây hử?!"