Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao

Chương 15: Không thích




Edit: Cindy

Vân Dã đột nhiên xuất hiện khiến cho bầu không khí trở nên vi diệu.

Khí thế của anh so với vị cậu ấm kia càng kiêu ngạo hơn. Ánh mắt sắc bén đảo qua lại khiến Lục Diễm cảm thấy vài phần sợ hãi.

Ở trong khoảnh khắc đối diện kia dường như sợ hãi cũng đã theo đó khắc sâu vào trong xương tuỷ của hắn.

"Tao lại sợ quá. Cmn mày là ai cơ chứ!?" Từ Ba ở phía sau tính tình khá nóng nảy, đứng bật dậy đi về phía Vân Dã.

Rất có ý tứ muốn xông lên làm một trận.

Rượu nặng đi vào, Từ Ba uống đã có phần say.

Trên đường tiến đến, hắn xách lấy một bình rượu đã mở nắp, bang một phát đánh vỡ, khí thế rất lớn.

Từ Ba cười lạnh đi về phía Vân Dã, nói: "Ở trước mặt ông đây mà còn hoành hành cái gì? Con mẹ nó mày xứng chắc? Ông không chỉ là anh mày, mà còn là ông nội mày đây này!"

Trước khi Từ Ba đập chai rượu tới, Tô Nhứ khom lưng luồn ra khỏi trong tay của Vân Dã, đề phòng bị ảnh hưởng.

Vân Dã không cho Từ Ba có cơ hội đập xuống, chân dài vừa nhấc lên đã dứt khoát đạp hắn ngã trở về.

"Đứng ở trước mặt ai xưng anh đấy?" Vân Dã cười khẩy, "Đến đây, đứng lên. Nói thử xem đứa nào xứng, hả?"

Lúc Lục Diễm nhìn Từ Ba ngã xuống mới lấy lại ý thức, hắn bước lên trước muốn báo thù cho anh em của mình.

Tô Nhứ nhìn thấy Vân Dã lưu loát tung một cú đá. Anh còn chưa hề xê dịch gì mà Lục Diễm đã ngã xuống. Sau đó, Vân Dã bắt chéo chân, tựa lên ghế dựa sau lưng, thản nhiên nâng cằm nhìn Từ Ba đang bưng lấy bắp chân bị đạp đau của hắn:

"Đứng lên đi."

Con mẹ nó!

Lục Diễm nghiêng đầu nhìn Nhạc Tường vẫn còn dại ra đấy, kêu: "Ngẩn ra đấy làm cái gì, đi lên đi!"

Khuôn mặt Nhạc Tường phờ phạc đáp: "Tôi... tôi không biết đánh nhau."

... Mẹ đồ vô dụng này!

Lục Diễm thiếu chút nữa không nhịn nổi tức giận mà nhảy cẫng lên bóp chết hắn.

Trong phòng này nhìn thì có vẻ nhiều người nhưng trừ ba người kia ra, thì còn lại bốn người đều là mấy cô gái được gọi tới vui chơi ca hát. Ngay từ lúc Từ Ba ném chai rượu thì mấy cô gái đó đã tránh sang một bên run lẩy bẩy rồi.

Tô Nhứ nhìn về phía các cô ấy rồi chỉ chỉ cửa, ra hiệu các cô đi trước.

Chờ sau khi bọn họ đều đã rời đi Tô Nhứ mới đóng cửa lại, lúc xoay người thì thấy Từ Ba mới vừa bò được dậy lại bị Vân Dã đạp ngã trở lại.

Từ Ba nhìn Nhạc Tường rồi gào lên: "Ngẩn ra đấy làm gì hả? Mau gọi người đến cho ông!"

Nhạc Tường tỉnh ngộ, vội vàng lấy điện thoại ra nhưng lại bị Tô Nhứ ngăn lại

Cô cười nói: "Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Nhạc Tường nào biết cô sẽ đến, sắc mặt khó coi nói: "Cô có biết hai người này là ai không? Tô Nhứ, cô chết chắc rồi!"

Tô Nhứ chỉ tay về phía mình hỏi: "Vậy cậu có biết tôi là ai không?"

Nhạc Tường tức gianaj cười, chỉ Lục Diễm đang nằm trên đất gào khóc nói: "Đây chính là cháu trai của trưởng đài!"

Lại chỉ về phía Từ Ba nối: "Còn đây là con trai út của tổng giám đốc hội sở này đấy!"

Cửa phòng lại bị mở ra, một người đàn ông ăn mặc chỉn chu tiến vào, trên trán còn rịn mồ hôi. Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn tình huống bên trong một lượt, trong lòng gấp gáp.

Từ Ba nhận ra hắn, mừng rỡ kêu: "Thư ký Chu! Mau kêu người tới xử lý tên đáng ghét này cho ông!"

Khóe mắt thư ký Chu giật giật, không để ý tới hắn mà đi về phía Tô Nhứ cung kính hỏi: "Tô tiểu thư, cô không có sao chứ?"

Tô Nhứ không đáp nhưng Nhạc Tường lại nhìn đến ngây người.

Ông mặc kệ thiếu gia nhà ông, lại còn hỏi Tô Nhứ có sao không á?!

Từ Ba cũng tức gần chết: "Thư ký Chu, chú mù à? Không nhìn thấy người có chuyện là ông đây à!"

Thư ký Chu xoay người lại đỡ Từ Ba dậy, tiện thể nói nhỏ vài câu ở bên tai hắn.

Từ Ba nghe xong, sửng sốt nhìn Tô Nhứ.

"Hội trưởng gọi tôi tới ngăn cản cậu nhưng không nghĩ tới mấy cậu đã..." Thư ký Chu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, "Nếu để cho hội trưởng biết cậu chọc phải người Tô gia..."

Từ Ba không khỏi rùng mình, cũng tỉnh rượu được một nửa.

"Ông đây thật là... Mẹ nó! Tiểu tử ngươi đúng là ngông cuồng, ông đây con mẹ nó %Y#*..." Lục Diễm hùng hùng hổ hổ đứng dậy, lại bị Từ Ba bịt miệng kéo về phía sau, nhìn Tô Nhứ vẻ lấy lòng, "Cái này... Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi Tô tiểu thư!"

Mới vừa rồi còn luôn mồm em gái Tô, giờ lại bắt đầu cung kính gọi Tô tiểu thư?

Lục Diễm trợn to mắt nhìn hắn, im lặng bày tỏ: Anh em, cậu có bệnh à?

Từ Ba cắn răng nói cho hắn thân phận của Tô Nhứ. Đầu óc của Lục Diễm trực tiếp ngưng hoạt động.

Tô Nhứ mặt không đổi sắc ngồi về bên cạnh Vân Dã, cười híp mắt nhìn hai người: "Hiểu làm hả? Vậy có muốn ngồi xuống nhẹ nhàng nói chuyện một chút để gỡ bỏ hiểu lầm hay không?"

"Ngồi ngồi ngồi!" Lục Diễm với Từ Ba lúng túng cười theo, kéo nhau ngồi xuống đối diện cô.

Nhạc Tường do dự hỏi "Đây là ý gì?"

Lục Diễm nháy mắt với hắn, ra hiệu hắn đừng nói chuyện.

Vân Dã đối với sắc mặt biến đổi như tắc kè của hai người kia cực khinh bỉ, chế giễu hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"

Mặt Từ Ba nhăn nhó nói: "Ngài mới là anh, chỉ có ngài mới xứng làm anh của tôi!"

Vân Dã ghét bỏ nói: "Cút!"

Tô Nhứ mới vừa bắt đầu nói: "Vụ cắt nối biên tập..."

"Tổ tiết mục thông báo phê bình! Đăng Weibo nói xin lỗi! Bây giờ! Ngay lập tức luôn!" Giọng điệu bày tỏ của Từ Ba cực chấn động.

Tô Nhứ mỉm cười, đứng lên nói: "Gỡ bỏ được hiểu lầm là tốt rồi."

"Vâng vâng vâng." Từ Ba kiên cường giữ vững nụ cười.

Trước khi đi Tô Nhứ còn quay đầu miễn phí cho hai người một nụ cười thật lớn: "Vậy chuyện tối nay?"

Lục Diễm và Từ Ba đồng loạt lắc đầu, lại đồng thanh đáp: "Tối nay không hề xảy ra bất cứ chuyện gì!"

Tô Nhứ hài lòng gật đầu, kéo Vân Dã ra ngoài còn tri kỷ giúp họ đóng cửa lại.

Cô vừa mới xoay người đã nhìn thấy Lâu Ngạo từ trong phòng bao khác đi ra.

Lâu Ngạo thấy Vân Dã đi theo bên cạnh cô thì ngây người.

Người đàn ông này cũng ở đây? Đến từ lúc nào vậy chứ?

Hắn không hiểu sao lại có chút không thoải mái

Tô Nhứ liếc hắn rồi lại chầm chậm bước đi, không có ý định chào hỏi.

Ánh mắt này trong nháy mắt khiến cho Lâu Ngạo nhớ tới nhiều năm về trước.

Thiếu nữ mười bốn tuổi mặc váy dài xinh đẹp, mái tóc dài màu đen rũ trước vai. Cô đứng ở trên bậc thang nhìn xuống, thần sắc lạnh lùng, cao cao tại thượng. Vô cùng ngạo mạn..

"Tô Nhứ." Lâu Ngạo lấy lại tinh thần. Ngay lúc Tô Nhứ đi qua bên người bèn kéo cô lại, liếc mắt nhìn, lạnh giọng nói: "Chúng ta nói chuyện một lúc đi."

"Muốn nói thì cứ nói đi. Anh kéo tay tôi lại làm gì?" Tô Nhứ không vui nói, "Anh họ tôi ở đây mà anh cũng dám táy máy tay chân à!?"

Vân Dã: "..."

Cô chơi đến nghiện rồi đúng không.

Lâu Ngạo im lặng nghe.

Tính tình của người này so với lúc còn bé thay đổi cũng thật lớn.

Hắn buông Tô Nhứ ra, Tô Nhứ lại kéo Vân Dã chạy.

Hết lần này tới lần khác Vân Dã đều không động, sức lực của cô lại không lớn, chạy hay bước lại bị kéo trở về, đụng phải trong ngực anh.

"Cô muốn chạy thì cứ chạy đi." Vân Dã nhướng mày, cúi đầu nhìncô, "Kéo tay tôi làm cái gì."

Tô Nhứ: "..."

Không ăn ý.

Tô Nhứ hậm hực buông tay, nói với Lâu Ngạo: "Anh muốn nói cái gì?"

Mặt Lâu Ngạo không chút thay đổi nói: "Cô chắc chắn là anh họ của cô có thể nghe chứ?"

Hắn nhấn mạnh hai chữ anh họ, rõ ràng là không tin.

"Không nói thì quên đi." Tô Nhứ lại định đi. Lâu Ngạo cau mày, vừa định ngăn cô lại thì Vân Dã một phát chen vào giữa hai người, "Đang êm đang đẹp, động tay động chân làm cái gì?"

Dáng vẻ của anh tùy ý nhưng lại vững vàng bảo vệ người ở phía sau.

Vẻ mặt của Lâu Ngạo hơi động, tầm mắt lướt qua Vân Dã rồi lại nhìn về phía Tô Nhứ, sau đó thì cười khẩy nhưng cái gì cũng không nói, lập tức quay người mở cửa trở lại phòng bao.

Rõ ràng là không định nói chuyện.

Từ sau lưng Vân Dã, Tô Nhứ thò đầu ra, cảm thấy hắn thật sự không thể hiểu nổi.

"Không sao chứ?" Vân Dã hỏi.

Tô Nhứ gật đầu, ngẩng mặt lên nhìn anh, "Chúng ta đi..."

Lời còn chưa nói hết thì Vân Dã đã chẳng thấy tăm hơi.

Tô Nhứ: "..."

Người này đi cũng quá nhanh rồi đấy!

Tô Nhứ vỗ trán, tự mình đi xuống dưới lầu.

Người đàn ông này có phải không thích thành phố lớn mà chỉ thích thiên nhiên hoang dã hay không chứ?

Mỗi lần đi đều rất nhanh, có thể không ở lâu thì chắc chắn không ở lại.

Tô Nhứ nói thầm trong lòng rồi lại tiếp tục đi xuống dưới lầu. Xuống đến nơi thì lại thấy Triệu Hằng đang lo lắng nhảy qua nhảy lại ở trước cửa.

"Không sao chứ?" Sau khi thấy Tô Nhứ, Triệu Hằng phi bằng tốc độ gió lốc tới trước mặt cô, "Có bị làm khó hay không? Bọn họ làm cái gì với em? Có muốn báo cảnh sát hay không?!"

Em gái ở quầy lễ tân không nhịn được nói: "... Hội sở của chúng tôi là hội sở chính quy."

Triệu Hằng cả giận nói: "Bên trong hội sở chính quy của mấy người có người đứng đắn không?!"

Em gái lễ tân: "..."

Anh nói chuẩn rồi.

"Không sao, không sao đâu." Tô Nhứ kéo Triệu Hằng ra ngoài, "Giải quyết xong rồi. Anh coi Weibo một chút, chắc chắn sẽ có tin đáp lại."

"Thật?" Triệu Hằng vừa mừng vừa sợ.

Tô Nhứ lên xe, không vội vàng mở Weibo coi mà là nhắn tin cho Vân Dã:

"Sao anh đi nhanh vậy?"

Cuối cùng lại bổ sung một câu: "Không thích ở thành phố?"

Một lúc lâu cũng không nhận được tin đáp lại.

Lúc này Tô Nhứ mới xem Weibo.

Triệu Hằng lái xe, truy hỏi cô tình huống thế nào

Tổ tiết mục im lặng một ngày, mấy phút trước cuối cùng cũng đăng bài tag Tô Nhứ nói xin lỗi

Làm sáng tỏ chuyện cắt nối biên tập, cũng đăng lại nguyên tập không cắt nối

Bình luận bên dưới: Khiếp sợ. jpg.

Ban ngày những người vẫn còn mắng Tô Nhứ hàm ý nói+ Tôn Hiểu Kỳ giờ lại bị tổ tiết mục công khai nói xin lỗi vả mặt. Trước kia hướng gió bình luận là đuổi theo mắng chửi Tô Nhứ, thì giờ lại biến thành gào khóc nói em gái Tô và hồ ly thật đẹp, thật đáng yêu.

Tô Nhứ không khỏi cảm thán, tình hình bình luận trên mạng đúng thật là xã hội chân thật.

Không bao lâu sau, cao tầng của công ty quản lý bên kia tự mình gọi điện cho cô xóa bỏ vụ hiểu lầm cắt nối biên tập của tổ tiết mục, đồng thời cũng mở miệng tiết lộ trước việc đóng băng tài nguyên sẽ hủy bỏ, hỏi cô tiếp theo có ý định gì vân vân.

Tô Nhứ đều giao hết những chuyện này cho người đại diện Triệu Hằng của mình xử lý.

Sau khi đưa cô về nhà trọ thì Triệu Hằng nhận được tin tức từ công ty cảm động đến nước mắt dâng trào.

Cuộc sống khổ cực cuối cùng cũng chấm dứt!

Tiếp theo chính là đi một đường đầy hoa!

Trên mạng ầm ĩ huyên náo ngập trời. Fan của Nhạc Tường, fan Tô Nhứ và fan của tiết mục xé nhau đến mây bụi mịt mờ. Trừ Tô Nhứ ra thì hai bên kia đều bị mắng tới máu chó đầy đầu

Trước kia lời bình trên mạng của Tô Nhứ đều là mắng chửi, tới hôm nay cuối cùng cũng trở mình được không ít.

Tô Nhứ về nhà ngủ một giấc ngon lành, ngày thứ hai tỉnh lại đã tràn đầy hăng hái.

Đã nghỉ ngơi gần hai tháng rồi, giờ cũng phải bắt đầu làm việc thôi!

Cô dậy thật sớm đánh răng rửa mặt, chưa kịp thay quần áo thì đã nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại di động ngắn ngủi vang lên. Nhớ tới Vân Dã, Tô Nhứ đành ngậm bài chải đánh răng chạy ra cầm điện thoại nhìn.

Vân Dã nhắn lại tin nhắn tối qua của cô: "Nhận được cầu cứu."

Tô Nhứ bừng tỉnh, thì ra là như vậy à ——

Tin nhắn thứ hai:

"Không thích."

Thật đúng là không thích thành phố kìa

Tô Nhứ cầm điện thoại lẩm bẩm xoay người. Nhưng lúc giương mắt lên nhìn lại nhìn thấy ánh mắt trời chói mắt, khiến cho cô theo bản năng híp mắt lại.

Cao nguyên Changtang, Tây Tạng, Trung Quốc.

Ánh mặt trời vừa dầy vừa nặng từ sau tầng mây lộ ra, trời xanh mây trắng thấp bé tựa như lông tuyết có thể dễ dàng chạm tới.

Lúc gió thổi qua làm bay tóc trước trán của cô, làn da cảm giác có chút đau như bị cái gì cắt qua.

Tô Nhứ ngơ ngác nhìn khoảng không bằng phẳng hoang vu trước mắt. Xa xa tựa hồ như có thể thấy một mảnh núi tuyết màu trắng. Cô dứng ở bên con sông chứa đầy đá nhỏ, hơi gật đầu.

Trời đất vắng vẻ, ở giữa khoảng đất hoang lớn như không có điểm cuối này cô nhỏ bé tựa như con kiến.

Tô Nhứ cắn bàn chải đánh răng trong miệng, run run rẩy rẩy gọi: "Vân Dã?"

Như thường lệ, nếu như cô bị truyền tới chỗ khác, cái đầu tiên nhìn thấy nên là người gọi cô tới đây, Vân Dã mới đúng.

Nhưng lúc này đến nửa cái bóng của Vân Dã cũng không thấy.

Đang lúc Tô Nhứ chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh thì bỗng nhiên nghe được một tiếng súng từ phía sau vang tới, cô bị dọa sợ mà quay người nhìn lại.

Giữa đất trời, một bóng dáng màu nâu đang chạy tới. Nó có cái sừng dài xinh đẹp màu nâu đen, tứ chi mạnh mẽ, hi vọng sống sót thúc giục nó chạy nhanh tới, còn mang theo mấy phần cát vàng.

Đây là một con linh dương Tây Tạng đực. Nó đang chiến đấu trong khoảnh khắc sống chết với chiếc xe đang không ngừng đuổi sát ở phía sau

Tô Nhứ cách bọn họ khá xa, nhưng tất cả đều ở trong tầm mắt của cô.

Cô nhìn thấy cửa kính xe lộ xe một nòng súng màu đen đã lên đạn...

_______

Mai lại thêm mấy chương nữa nhé ❤️❤️