Ồi, suýt nữa thì đi về với ông bà rồi, may thật đấy, cảm ơn anh nha, Bạch Thương Lãng- Xem như em còn có lương tâm đó
Bạch Thương Lãng tay không ngừng múc cháo bón cho cô ăn miệng thì cứ nói đùa làm tâm trạng cô tốt lên rất nhiều. Sau tai nạn lần này đúng là trong hoạ gặp phúc, va đập vậy mà khiến cô lấy lại được toàn bộ ký ức lúc trước.
Lần này đúng thật là cô sai rồi, từ đầu nghe lời nói của Bạch Duệ Hi có dao động là cô đã sai, vậy mà sai lầm còn phạm phải hai lần.
- Đúng rồi, mấy ngày nay anh có nghe được tin tức gì của Tiêu Tư không?
- Aiz, quả nhiên là vẫn không bằng được người nào đó, nhưng mà phải công nhận một điều, anh ta vì em lại có thể làm tất cả mọi thứ
- Anh ấy đã làm gì, có bị thương tổn gì không?
Nhìn Tiểu Nhiễm kích động như vậy Bạch Thương Lãng cảm giác trong lòng nhói lên, vị trí của anh trong lòng cô mãi mãi cũng không bao giờ bằng được Tiêu Tư, cho dù lúc trước hay bây giờ cũng đều là như vậy.
- Yên tâm đi về cơ bản là anh ta vẫn còn hô hấp
- Anh nói vậy là sao, đừng doạ tôi đấy
- Haiz, còn sống là được rồi phải không? Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, tôi tối ngày theo dõi anh ta đâu mà biết
- Được rồi, tôi muốn đi tìm anh ấy
Tiểu Nhiễm vén chăn qua một bên vội bước xuống giường định đi tìm Tiêu Tư, chỉ là một bên bị Bạch Thương Lãng cản lại.
- Vô ích thôi, em đi tìm cũng không gặp được đâu
- Tại sao?
- Anh ta hôm qua đã về nước rồi
- Sao chứ, anh đùa tôi đấy à?!
Cái tên Tiêu Tư này gấp gáp quá không biết, vậy mà lại về nước trước cô rồi, cũng đúng, chắc anh nghĩ rằng cô đã chết rồi, haiz, cũng đành thôi.
- Mặt tôi nhìn giống đùa lắm sao, được rồi, em nghỉ ngơi đi, chừng nào khoẻ hẳn tôi đưa em trở về
- Ừm, vậy cũng được, mà điện thoại tôi đâu rồi
- Làm sao tôi biết được, lúc đó không để ý nhiều chắc là rơi đâu đó rồi, nhưng mà em hỏi điện thoại làm gì?
- Để gọi về nói với ba mẹ một tiếng tránh bọn họ lo lắng
Ba mẹ cô chắc là đã nhận được tin tức máy bay cô đi bị rơi nhưng họ lại không biết cô vốn dĩ không lên máy bay, hiện tại chỉ sợ mẹ cô đang rất đau lòng, cô cũng nên nói với hai người họ một tiếng nhỡ đâu đợi cô về bọn họ đã tổ chức tang lễ cho cô thì hơi phiền đấy.
- Chuyện đó tôi giúp em nói rồi
- Vậy thì tôi yên tâm rồi
Bạch Thương Lãng đắc ý vì đã giúp được cô, còn có thời gian này anh có thể quang minh chính đại bên cạnh chăm sóc cho cô rồi, về phần nói cho ba mẹ cô biết thì anh quả thật có nói rồi, chỉ là anh đã nhờ họ không nói cho Tiêu Tư biết.
…----------------…
- Thiếu gia, cậu trở về rồi
Lão quản gia đứng đợi anh ở cửa, vốn dĩ mấy người bọn họ định là tổ chức một màn chào đón thật vui vẻ nhưng Tiểu Nhiễm lần này không thể trở về, kế hoạch ban đầu đành huỷ bỏ.
Ông biết Tiêu Tư tinh thần đang suy sụp liền không nhắc đến cô trước mặt anh, Tiêu Tư chỉ gật đầu với ông nhưng không nói tiếng nào đã lên lầu.
- Hiện tại đến lúc để Diệp Thế Hiên đền tội rồi, Nhiễm Nhiễm à, đợi anh ta trả giá rồi em sẽ quay về đúng không
Tiêu Tư lẩm bẩm như tự hỏi, anh lấy điện thoại ra ấn gọi cho Uông Lăng Trác.
- Anh đi điều tra giúp tôi mọi hành động của Diệp Thế Hiên kể từ khi vượt ngục, một chi tiết cũng không sót
- Vâng, tôi đi làm ngay đây
Uông Lăng Trác có vẻ ngập ngừng, muốn nói tiếp nhưng rồi lại thôi, đương nhiên Tiêu Tư nhận ra điều đó.
- Còn có chuyện gì sao?
- Dạ Bạch Duệ Hi cô ta đã tự sát rồi ạ
- Tự sát sao, chết dễ dàng quá nhỉ, mặc kệ cô ta đi
- Vâng
Tiêu Tư cúp máy, anh còn có việc khác phải đi làm, ba mẹ của Tiểu Nhiễm chắc đã nghe tin, anh nên đến Vương gia một chuyến.
Cả căn biệt thự rộng lớn vậy mà lại chìm trong yên tĩnh, anh đậu xe vào trong tầng hầm rồi đi đến gõ cửa nhà.
- Tư Tư, là con sao?
- Vâng
- Vào nhà đi
Anh theo bà vào trong nhà, Vương Thịnh đang ngồi ở sofa nghe được động tĩnh cũng biết là ai đến.
- Ba mẹ, con xin lỗi hai người, là con bảo vệ Tiểu Nhiễm không tốt
- Haiz, không phải lỗi tại con, con đừng tự trách, vả lại Tiểu Nhiễm phúc lớn mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu
Hai người đương nhiên biết chuyện này không thể trách được Tiêu Tư, tấm lòng của anh dành cho con gái của bọn họ, bọn họ sao có thể không thấy.
- Nếu không phải vì con không nói rõ ràng với cô ấy, để cô ấy hiểu lầm rồi bỏ về trước thì sẽ không xảy ra chuyện
Thật hết cách với Tiêu Tư, hai lão già bọn họ làm đủ mọi công tác để an ủi, động viên thanh niên vừa mất vợ này anh mới chịu thôi tự trách bản thân.
Mẹ cô tiễn anh ra cửa, nhìn gương mặt u ám, buồn thiu của anh mà bà có chút không nỡ, đứa trẻ này vì con gái của bà mà mọi giá cũng không tiếc, bà chỉ mong sau sống gió hai người có thể hạnh phúc ở bên nhau, còn bây giờ tội thì tội chứ bà cũng đành kệ thôi.
- Ông, làm vậy có được không, thấy Tư Tư tội quá à
- Không sao đâu, lần này coi như chúng ta thử thách nó lần cuối cùng đi
Nếu không phải vì có Bạch Thương Lãng nói cho hai người biết chắc là hiện tại người u ám như vậy không chỉ có mỗi mình Tiêu Tư, mà phải công nhận hai người ác thật nhưng mà thôi, tới đâu hay tới đó.