Tứ Tiểu Thư Yêu Nghiệt

Chương 9: Gây sự - Kinh hãi!




Nàng vừa nghe liền hiểu, nhanh chân đi ra. Khuôn mặt vẫn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra.

"Phế vật chịu ra khỏi ổ chó của ngươi rồi à?" Sở Dao nhìn nàng bằng ánh mắt giễu cợt. Lãnh Vy Ngữ đáp lại nàng ta bằng một ánh mắt coi thường.

"Nói đi, mấy người các ngươi lại tới đây làm gì? Muốn chịu ngược à?" Nàng lãnh đạm hỏi, hình như lần trước còn chưa cho nhóm người này ăn đủ giáo huấn.

"Nghe nói gia gia sửa lại tàn viện rách nát này cho ngươi à? Còn tận tâm tận lực làm cho ngươi một cái hồ nhỏ?" Sở Dao bày ra vẻ mặt không sợ chết hỏi.

"Thì sao? Liên quan chó gì tới ngươi?" Lãnh Vy Ngữ cười nhạt hỏi.

"Phế vật như ngươi là cái thá gì mà được gia gia cưng chiều như vậy chứ?" Sở Dao nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng lao đầu vào chuyện tu luyện nhàm chán tẻ nhạt chỉ vì muốn gia gia cho nàng một sắc mặt tốt. Nhưng chưa lần nào thành công cả, còn Lãnh Vy Ngữ thì sao? Chỉ là một phế vật hơn nữa dung mạo cũng không ra cái gì. Tại sao gia gia lại cưng chiều ả ta như vậy?

"Phế vật? Có vẻ ngươi đã quên mất chuyện lúc trước rồi thì phải. Có cần ta cho ngươi nhớ lại không thủ hạ bại tướng?" Lãnh Vy Ngữ cười cợt hỏi, bốn chữ cuối cũng được nàng đặc biệt nhấn mạnh làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đầy son phấn của Sở Dao vặn vẹo đến ghê người.

"Lãnh Vy Ngữ! Tiện nhân ngươi chết đi!" Vốn là tuổi trẻ nóng tính ngạo khí hơn người, Sở Dao dễ dàng bị bốn chữ thủ hạ bại tướng chọc tức, nàng ta đánh ra một đạo huyền khí màu đỏ lao tới chỗ nàng đứng.

A, thì ra nữ nhân này thuộc Hỏa hệ.

Lãnh Vy Ngữ lách người, tránh được đạo huyền khí trước ánh mắt kinh hãi của Sở Dao. Nàng lao tới, chủy thủ xuất hiện ngay trong lòng bàn tay đâm tới.

"Lãnh Vy Ngữ ngươi dừng tay lại cho ta!" Lúc chủy thủ sắp đâm tới, tiếng gầm đầy giận dữ của Sở Gia Hiên vang lên. Cùng với một đạo huyền khí màu đỏ đánh bay chủy thủ trong tay nàng. Vèo một cái Sở Gia Hiên đã đứng ngay trước mặt nàng, hắn đồn huyền lực vào bàn tay đánh ra một quyền vào lồng ngực nàng.

Tốc độ của hắn quá nhanh nàng chỉ mới là Huyền sĩ tam phẩm trung kỳ làm sao tránh kịp? Nên trúng trọn vẹn một quyền của hắn. Lãnh Vy Ngữ bị đánh bay, cả thân người đập vào bức tường của tàn viện.

Nàng phun ra một ngụm máu tươi, một tay ôm ngực trước ánh mắt oán hận của Sở Gia Hiên nàng từ từ đứng dậy. Sắc mặt trắng bệch không có chút máu, nhưng vẫn bên khóe môi vẫn treo một nụ cười châm biếm ánh mắt lạnh băng không chút gợn sóng.

"Lãnh Vy Ngữ ngươi làm cái gì vậy hả?" Sở Gia Hiên oán độc nhìn nàng lớn tiếng chất vấn. Vừa mới tới thì đã thấy tiện nhân này dùng chủy thủ đâm tới yết hầu của ái nữ hắn ta. Làm sao có thể nhẫn?

"Yo, nay chỗ ta cũng náo nhiệt nhỉ? Hết Sở tam tiểu thư đến rồi tới Sở nhị gia à?" Nàng không coi Sở Gia Hiên ra gì, cười cợt hỏi. Nếu hắn còn tiếp tục ra tay đánh nàng thì nàng phải để cho Tiểu Bạch ra trận, vậy thì lỗ con bài tẩy này của nàng rồi còn gì?

"Ngươi đừng có giả ngu trả lời câu hỏi của ta!" Sở Gia Hiên thấy nàng không để hắn vào trong mắt lửa giận càng lớn hơn.

"A, câu hỏi? Ngài có hỏi ta cái gì sao?" Lãnh Vy Ngữ nghiêng đầu cười hỏi, khuôn mặt trắng bệch còn lưu lại một vệt máu chưa được lau làm nàng trông quỷ dị vô cùng.

"Ngươi.. ngươi.." Sở Gia Hiên chỉ tay vào mặt nàng ngươi ngươi nửa ngày cũng không nói được câu gì có nghĩa. Cái này có thể nói là tức đến không thể nói không?

"Cái gì mà ngươi ngươi ta ta. Cuối cùng là ngài muốn sủa cái gì?" Lãnh Vy Ngữ móc móc lỗ tai hỏi, mấy chữ ngươi ngươi đó của Sở Gia Hiên làm nàng ù cả tai. Có gì thì nói đi ngươi ngươi quài không chán à?

"Tại sao ngươi lại ra tay muốn giết Dao Nhi?" Sở Gia Hiên cố nén lửa giận ra vẻ bề trên lặp lại câu hỏi.

"A? Giết nàng ta? Kim nhãn nào của ngài thấy vậy?" Ha hay lắm, mới vào chưa phân rõ đỏ xanh đen trắng gì đã chụp lên đầu nàng cái mũ muốn giết con gái bảo bối của ông ta rồi. Làm người đâu thể mặt dày như vậy a~.

"Cả hai con mắt, ngươi còn muốn cãi chài cãi cối?" Sở Gia Hiên gầm lên, nhìn thấy bộ dạng bị thương nặng nhưng vẫn có thể chọc tức người như vậy. Làm hắn nhớ đến tên họ Lãnh khốn kiếp kia, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, cha nào con nấy!

"Vậy ngài đã thấy những gì?" Lãnh Vy Ngữ vẫn mang bộ dạng cợt nhả không để Sở Gia Hiên vào mắt.

"Chính mắt ta đã nhìn thấy ngươi cầm chủy thủ đâm tới yết hầu của Dao Nhi." Sở Gia Hiên lửa giận càng ngày càng lớn hơn.

"Ta đây chỉ là tự vệ thôi nha. Ngài vừa tới không phân rõ xanh đỏ trắng đen đã đánh cho ta một quyền ta còn chưa nói đâu! Ta cần gặp gia chủ nói cho rõ chuyện này!" Nàng thản nhiên bình đạm nói.

"Gặp gia chủ? Ngươi xứng sao?" Sở Gia Hiên cười lạnh, nếu thực sự cho nàng ta gặp gia chủ chỉ sợ người xui xẻo vẫn chỉ là phụ tử hắn.

"Cái gì mà xứng với không xứng, ngươi bớt sủa mấy lời vô nghĩa đi!" Lãnh Vy Ngữ chỉ cười nhạt, khi nói đến chữ sủa còn đặc biệt nhấn mạnh.

"Tiện nhân Lãnh Vy Ngữ đi chết đi!" Sở Gia Hiên bị câu nói của nàng chọc cho bùng nổ lửa giận liên tục kiềm nén đều không kiên nể gì mà bùng lên tới mức văng tục. Dù sao hắn vẫn là con cháu thế gia nên luôn phải giữ dáng vẻ lễ độ nhưng nay lại bị nàng chọc tới phải văng tục như người trong giang hồ liền hiểu hắn tức đến mức nào.

Phế vật này dám nói hắn là chó? Ả ta là cái thá gì? Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục này nên nhất thời máu nóng dồn lên não. Hắn không thèm cân nhắc bất cứ thứ gì lại đánh cho nàng một quyền.

Lần này Lãnh Vy Ngữ sớm đã có chuẩn bị cổ tay khẽ lật ánh sáng kim loại khẽ lóe lên yếu ớt. Đánh ra một chưởng chống lại quyền kia của Sở Gia Hiên. Cảnh giới của nàng chỉ là Huyền sĩ trung kỳ trong khi đó Sở Gia Hiên đã đạt đến Đại Huyền sư cao cấp. Thực lực chênh lệch một đoạn lớn như khoảng cách giữa trời và đất. Không gì có thể so sánh được.

Tuy biết thực lực của nàng thua xa Sở Gia Hiên nhưng nàng vẫn đánh ra chưởng để chống lại. Trong mắt của Sở Gia Hiên đây là một hành động ngu xuẩn, như sự vùng vẫy vô vọng của một con kiến hôi mà thôi.

Thực lực chênh lệch một đoạn xa, đây là nghiền ép tuyệt đối! Chống đỡ chưa được một phút đã bị huyền lực của Sở Gia Hiên chấn bay một lần nữa. Nàng bị chấn lui vè phía sau mười mấy bước rồi dừng lại.

Sở Gia Hiên kinh hãi nhìn nàng, không phải nói Lãnh Vy Ngữ là một phế vật không thể tu luyện sao? Nhưng rõ ràng khi đối chưởng với nhau sức mạnh nàng ta thả ra lại là Huyền sĩ tam phẩm trung kỳ. Hơn nữa còn ẩn ẩn đạt đến tứ phẩm, đây là chuyện gì? Không phải năm đó.. nhưng tại sao nàng ta lại có thể khai mở linh căn?

Nhưng rất nhanh Sở Gia Hiên lại một lần nữa vận dụng huyền lực vào bàn tay định đánh ra một quyền nữa kết thúc nàng, linh căn đã khai mở thì đừng hòng hắn tha cho nàng. Đột nhiên một luồng uy áp quen thuộc khóa hắn ngay tại chỗ. Huyền lực đang lưu chuyển trong cơ thể cũng dừng lại. Làm sắc mặt hắn trắng bệch không chút huyết sắc.

Cùng lúc đó, một lục y lão giả vèo một tiếng đã đứng ngay chính giữa khoảng cách của hai người. Người này tất nhiên là Sở Thiên. Bây giờ ông không hề che giấu sự bao bọc của mình đối với nàng. Dù sao thì tên nghịch tử này cũng đã sớm nhận ra, ông còn âm thầm bảo vệ làm cái gì nữa?

Theo sau ông là Sở Mặc, hắn nhanh chóng chạy tới chỗ nàng đang đứng nhanh chóng đưa cho nàng một viên đan dược nhưng nàng không nhận. Chỉ lãnh đạm nhìn tràng cảnh trước mặt.

"Nghiệt súc ngươi đang làm cái gì vậy hả?" Sở Thiên sầm mặt hỏi, nếu ông không tới kịp thời thì có phải ông sẽ nhặt được cái xác lạnh của đứa ngoại tôn nữ này không?

"Ta chẳng làm gì cả, chỉ là thay ngài thay Sở gia thanh lí môn hộ mà thôi!" Sở Gia Hiên lạnh giọng nói.

"Thay ta thanh lí môn hộ? Sao không nói thẳng là ngươi muốn giết nó để thỏa mãn hận thù của ngươi đi. Lí do lí trấu làm cái gì? Ngươi cho là mười mấy năm nay ta mắt nhắm mắt mở thì ngươi muốn làm gì thì làm sao? Trong mắt ngươi còn có người gia chủ này trong mắt hay không?" Sở Thiên lạnh băng hỏi, ánh mắt sắc như đao.

"Ta không dám!" Sở Gia Hiên cúi đầu che đi nỗi oán hận nơi đáy mắt.

"Ha, không dám không dám. Cả ngày chỉ biết nói không dám nhưng thật ra là khẩu thị tâm phi nghĩ một đằng nói một nẻo. Hận thù đời trước ngươi tính lên đời sau đã là sai rồi bây giờ ngươi còn muốn hủy luôn cốt nhục của tiểu muội mình? Sở Gia Hiên ngươi còn là con người hay không hả?" Sở Thiên nói đến câu cuối liền cao giọng hơn. Dừng lại một chút ông lại tiếp tục lên tiếng.

"Còn có ngươi nữa, cả ngày không việc gì làm thì tu luyện cho tốt vào. Cầm kì thi họa đều không tới đâu chỉ biết đi tới đây gây chuyện là giỏi. Hơn nữa ngươi đã tới ngày đi ra khỏi viện chưa? Lệnh cấm túc của ta ngươi quăng đi đâu rồi?" Sở Dao bị ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Sở Thiên làm cho hai chân mềm nhũn, trên mặt trắng bệch. Vốn dĩ chỉ muốn tới đây giáo huấn ả Lãnh Vy Ngữ một chút không ngờ lại gây ra tràng cảnh trước mặt.

Sở Dao chỉ dám cúi đầu che đi ủy khuất nơi đáy mắt, mím môi không nói. Từ trước tới nay, Sở Thiên luôn luôn thiên vị Lãnh Vy Ngữ cho dù ông có che giấu nhưng lại che giấu không kĩ. Một đoạn thời gian nàng ta lại phát hiện ra, nên mới thường xuyên đánh đập hành hạ Lãnh Vy Ngữ. Nhưng ai ngờ gia gia luôn cố ý chữa trị cho ả ta và đêm khuya.

Còn nàng có cố gắng như thế nào thì người cũng không thèm nhìn tới. Ánh mắt từ ái luôn nhìn về phía Lãnh Vy Ngữ. Dựa vào đâu chứ? Một phế vật không thể tu luyện, dung mạo xấu xí cái gì cũng không thể so sánh được với nàng nhưng tại sao gia gia vẫn luôn không thèm quan tâm tới nàng dù chỉ là một chút?

Lãnh Vy Ngữ nhìn tràng cảnh trước mặt chỉ có thể cười trào phúng. Nàng xoay người vào trong, mặc cho Sở Thiên muốn làm gì thì làm. Nàng không quản, không muốn quản, cũng quản không nổi.

Sở Thiên tất nhiên biết nàng đi vào trong viện nhưng làm lơ. Chỉ trách mắng một lớn một nhỏ trước mặt, càng nói nộ khí càng cao. Cuối cùng còn đánh cho Sở Gia Hiên một chưởng, Sở Dao nhìn thấy phụ thân bị thương mặt mày trắng bệch.

Cả hai bị cấm túc trong viện tử, không có lệnh của ông không được ra ngoài. Nếu cãi lệnh, lén lút ra ngoài phạt một trăm trượng gia quy.

Sở Thiên nhìn bóng lưng phụ tử Sở Gia Hiên chỉ có thể thở dài không thôi. Lần này có thể nói là lần cuối ông nhân nhượng rồi. Nếu lần sau phụ tử hắn còn chấp mê bất ngộ nữa thì ông sẽ xử lý thẳng tay.

Sở Mặc thấp thỏm không yên đứng bên cạnh ông. Đây là lần đầu tiên hắn thấy gia gia nổi giận tới như vậy. Càng không nghĩ tới ông ấy sẽ đánh cho nhị thúc của hắn một chưởng còn lấy cả gia quy ra. Mười mấy năm nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy chuyện này.

Sở Thiên xoay người vào viện tử, Sở Mặc nhanh chóng theo sau. Vừa vào liền thấy Lãnh Vy Ngữ đang ngồi làm gì đó. Trên tay có một cây sáo bạch ngọc thượng hạng. Sở Mặc híp mắt nhìn cây sáo này có chút quen mắt nha.

"Vết thương của con như thế nào rồi?" Sở Thiên rất tự nhiên ngồi xuống nộ khí khi nãy biến mất tăm chỉ còn lại một mảng bình thản thong dong thường ngày.

"Không có gì đáng ngại!" Lãnh Vy Ngữ phức tạp nhìn ông nhẹ giọng đáp lại.

Tuy nghe nàng nói nhưng Sở Thiên vẫn không tin. Ông cau mày phân phó Sở Mặc. "Tiểu Mặc, con đi mời đại phu tới đây!"

Lãnh Vy Ngữ chỉ im lặng không nói cũng chẳng ngăn cản. Nàng đã dùng ngân châm phong bế lại rồi cho dù nội thương có nặng đi chăng nữa chỉ cần vài bình dược tề là hết thôi. Trong không gian của nàng có không ít dược liệu thêm thông tin mà Hỗn Độn Thiên Châu cung cấp, nàng dư sức chữa thương thế này.

Luyện đan tuy khó nhưng không phải là không thể. Còn chế tạo dược tề gian nan hơn đan dược nhiều. Ân, theo Lãnh Vy Ngữ là vậy. Cách luyện chế dược tề bị thất truyền là do cách chế kì quái của nó.

"Cây sáo này.. con lấy ở đâu?" Sở Thiên nhìn cây sáo có chút quen thuộc liền hỏi.

"Cậy sáo này? Ngài thấy nó quen mắt sao?" Lãnh Vy Ngữ lơ đãng hỏi. Thấy ông gật đầu liền trả lời.

"Tính vật định tình!" Nàng chỉ nói ra bốn chữ không đầu không đuôi nhưng Sở Thiên vẫn hiểu. Đây là tính vật định tình của con gái ông với Lãnh Thiên Phi. Nhưng Tiểu Ngữ lấy ở đâu? Trong khi viện tử này không có chỗ nào để giấu cả.

"Đưa cho ta xem!" Ông vội vàng nói, Lãnh Vy Ngữ không chút để ý đưa cho ông.

Sở Thiên quan sát cây sáo thật kĩ không bỏ sót bất kì chi tiết gì.

Mười dặm bình hồ sương trắng trời.

Ngăn ngắn tóc xanh sầu bao năm.

Nhìn trăng đơn độc mong tri kỉ.

Chỉ nguyện uyên ương không làm tiên.

Một bài thơ tình đính ước, được cẩn thận tỉ mỉ khắc lên thân sáo. Nhìn bài thơ mắt ông có chút ngấn nước. Dường như ông nhớ đến đứa con gái hồng nhan bạc phận mình. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

"Ta biết chuyện này có lẽ sẽ làm khó con. Nhưng con có thể thổi cho ta nghe một khúc hay không?" Sở Thiên có chút bùi ngùi hướng nàng yêu cầu. Nhìn bộ dạng đó của Sở Thiên như ma xui quỷ khiến Lãnh Vy Ngữ gật đầu nhận lời. Dù sao lúc nhỏ nguyên chủ cũng có được Sở Tuyết Nguyệt dạy thổi sáo.

Lãnh Vy Ngữ tiếp nhận cây sáo, đặt lên môi thổi một bài. Tiếng sáo lúc tầm bổng da diết, lúc thanh thoát vui tươi. Giai điệu mang theo sự hoài niệm, khổ sở kì lạ. Tiếng sáo như thiên biến vạn hóa mỗi lúc mỗi khác. Sở Thiên yên lặng ngồi bên cạnh lắng nghe, tâm trí lại phiêu đãng về mấy chục năm trước..

Khi bài sáo kết thúc cũng là lúc Sở Mặc mang theo đại phu tới.

"Vị tiểu thư này, bị nội thương không nhẹ chấn động đến lục phủ ngũ tạng. Hơn nữa trong phế phủ còn chứa máu bầm không thể không điều trị. Ta cũng thấy rất bất ngờ, không nghĩ tới có người bị thương nặng như vậy mà vẫn còn có thể chống đỡ tới giờ phút này." Khương đại phu là đại phu giỏi nhất nhì trong Thiên An thành này. Ông ta đang chuẩn bệnh cho nàng, đến mấy câu cuối còn cảm khái một trận.

"Vậy làm sao mới chữa hết?" Sở Mặc thay gia gia hắn hỏi. Hắn cũng hết sức kinh ngạc không nghĩ tới nàng lại bị thương nặng như vậy.

"Aiz, cái này cũng không có gì. Chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tịnh dưỡng một tháng là được. Đúng rồi còn muốn hồi phục nhanh hơn thì chỉ cần dùng một viên Đại Hoàn đan là được rồi." Khương đại phu vừa trả lời vừa viết đơn thuốc.

Đại Hoàn đan a, là đan dược tam phẩm cái này giá trị không nhỏ đâu. Sở Mặc cảm thấy thịt đau, mặc dù người xuất ra chưa chắc đã là hắn.

"Không cần đâu, ta dùng thuốc là được rồi." Lãnh Vy Ngữ như đi guốc trong bụng Sở Mặc, vẻ mặt đạm mạc nói. Chỗ nàng có dược tề cũng không cần dùng đến Đại Hoàn đan gì đó.

"Ngươi đi theo Khương đại phu bốc thuốc đi!" Sở Thiên nhìn nàng với một ánh mắt thâm sâu.

Hai người bọn họ đi rồi nhưng ông vẫn không thu ánh mắt đó lại. Lãnh Vy Ngữ cau mày, nhưng không nói chỉ nhắm mắt dùng tinh thần lực dò xét tình trạng cơ thể.

Nhìn thấy tình trạng của cơ thể không tệ như tưởng tượng nàng khẽ thở phào may mắn. Bị đánh hai chưởng của Đại huyền sư cao cấp mà còn giữ được mạng nhỏ coi như may mắn trong may mắn.